felix; kết hôn chớp nhoáng - chapter 6 (final)
bãi bắn.
bạn khuỵu xuống khi nhìn thấy felix đứng ngay trước mặt mình với bộ quân phục be bét máu, cả người anh bị dây thừng siết chặt. mọi thứ xung quanh bạn như ù đi, cho tới khi đầu súng lạnh ngắt chạm vào đầu bạn:
"lee felix, mày nhìn cho rõ. hiện tại mày chỉ có hai lựa chọn. một là mày chết, hai là người của mày chết."
"felix, anh còn sứ mạng của mình."
giây phút đó bạn lại bình tĩnh đến lạ.
lee felix mỉm cười nhìn bạn, rồi lại nhìn người cầm súng bên cạnh bạn. giọng anh đã sớm lạc đi, nhưng lại vô cùng kiên định.
"cô ấy sống."
bạn không nhớ rõ bất kì thứ gì ở giờ phút ấy, khi mà người bạn yêu nhất, ngã xuống ngay trước mặt bạn. mùi máu tươi và nước mắt mặn chát bủa vây tâm trí bạn.
"felix!"
bạn giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo ngủ. ngày thứ tư không có felix ở nhà, bạn bắt đầu thấy sợ hãi nhiều hơn. nghĩ không đâu và mất ngủ, nhiều đêm như vậy khiến bạn mệt mỏi. bạn nhớ lại lời mẹ bạn từng dặn, rằng giấc mơ thường đi ngược lại với thực tế, trong lòng mới an tâm phần nào.
nhưng hình ảnh felix ngã gục xuống trước mắt bạn, toàn thân dính đầy máu lại bủa vây, ám ảnh bạn một thời gian dài. lee felix dường như hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống thường nhật của bạn, ngay cả ban đêm, anh cũng không về nhà như trước. bạn từ bỏ thói quen đợi anh tới gần sáng, phần nhiều là vì bạn mệt mỏi mà không rõ lí do.
một buổi sáng bình thường ở công ty,
"hi, bữa sáng của chị nè, mọi người bảo đêm qua chị tăng cả ở đây không về nhà, chắc chưa ăn gì, mau ăn rồi nghỉ ngơi xíu nha"
bạn gật đầu cảm ơn đồng nghiệp, tâm trạng khởi sắc hơn một chút khi nhìn thấy món ăn mình yêu thích. nhưng khi vừa ăn một miếng nhỏ, lại phải chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn sạch. hoa mắt, chóng mặt và buồn nôn.
"chị nghĩ em nên mua que thử thai, hình như..."
bạn mím môi nhìn mình trong gương, dáng vẻ hốc hác xa lạ, khác trước rất nhiều. nghẹn ngào và miễn cưỡng, bạn trả lời: "vâng ạ."
...
nhìn hai vạch đỏ hiện lên rõ ràng, nước mắt bạn trào ra. bạn ngồi bệt dưới sàn, trong tay vẫn nắm chặt que thử thai. có cái gì bên trong bạn vỡ ra, đau đớn; hơn một tháng qua, bạn đã ngược đãi bản thân, đồng nghĩa với việc sinh linh nhỏ trong bụng bạn cũng phải chịu khổ. bạn cắn môi thật mạnh, máu theo đó bật ra, chảy xuống. dường như thứ chất lỏng mặn chát đó đánh thức bạn, rất nhanh, giũ sạch bụi bẩn trên quần áo của mình, chỉnh trang lại tóc tai và bước ra khỏi phòng tắm.
bạn cẩn thận cất que thử thai vào tủ, lần đầu tiên qua một tháng, bạn quyết định sẽ xuống bếp nấu ăn thật tử tế. vật lộn nửa tiếng với những dao kéo, nồi chảo và nguyên liệu vương vãi đầy bàn bếp, bạn chợt nhận ra bản thân đã sớm trở nên vô dụng đến vậy.
nhưng bạn không biết rằng, phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm.
điều duy nhất họ cần là có người bên cạnh.
ví dụ như, lúc bạn nấu ăn như thế này, lee felix sẽ ôm bạn từ sau lưng, sẽ xắn tay áo giúp bạn những thứ cần thiết.
nhưng ngoài những chuỗi ngày tăng ca cả đêm và cơn ác mộng đeo bám, cùng nỗi nhớ anh triền miên, bạn hoàn toàn không có cảm giác được yêu thương.
miếng cơm đắng chát nghẹn lại trong cổ, bạn khó nhọc nuốt xuống. bạn mỉm cười, cúi đầu xoa xoa chiếc bụng còn chưa thành hình của mình, nói nhỏ:
"mẹ sẽ cho con những điều tốt đẹp nhất, hãy lớn lên thật tốt nhé."
...
cái thai mỗi ngày một lớn dần, công việc được công ty giao cho bạn cũng bắt đầu nhẹ nhàng hơn.
từ khi felix không ở đây nữa, mọi thứ trong phòng anh vẫn như vậy. tủ quần áo đóng kín, cửa sổ cũng không mở. mọi thứ đều mờ mịt, nhưng kì lạ thay, bạn hoàn toàn có thể thấy felix đứng ngay trước mặt bạn. anh mỉm cười với bạn, vẫn dịu dàng như trước kia.
"anh vẫn luôn yêu em."
giọng nói của anh đọng lại trong khoảng không, rồi vỡ nát khi bạn trở về thực tại.
từng lời anh nói, từng việc anh làm, em vẫn chưa hề quên. em sẽ chứng minh cho anh thấy, em hoàn toàn có thể nuôi đứa nhỏ của chúng ta lớn lên thật hạnh phúc. dù cả em và con đều rất cần anh.
mồ hôi trong lòng bàn tay bạn rỉ ra khi nhận được một đầu số lạ. bạn chưa kịp nói gì, bên kia đã trịnh trọng thông báo:
"cô lee, chồng cô hiện tại đang ở phòng cấp cứu, bệnh viện a, cô sắp xếp đến nhanh nhé."
đầu bạn chẳng nghĩ được bất cứ thứ gì, chỉ biết nhấn ga thật mạnh. chiếc xe hơi màu đen xé gió đêm mà chạy.
phòng cấp cứu.
đã bốn giờ trôi qua. ngoài trời cũng đã sáng dần.
bạn siết chặt váy, ngẩng đầu lên để nước mắt thôi không rơi xuống nữa.
bạn thực sự rất nhớ anh, nhưng không ngờ, lúc hai người gặp lại nhau lại trong hoàn cảnh như thế này.
mỗi một giây, mỗi một khắc với bạn lúc bây giờ dài như hàng thế kỉ. bạn biết rằng mọi thứ sẽ ổn dần, nhưng mà... nếu không còn anh nữa, bạn sẽ sống tiếp phần đời còn lại như thế nào.
hơi thở của felix yếu dần. ít nhất ra, nhiệm vụ của anh đã thành công, việc anh muốn làm cũng hoàn thành.
lần cuối cùng anh nhìn bầu trời đêm thành phố qua ô cửa kính bệnh viện, anh biết mình không còn cơ hội được đưa bạn đi ngắm sao nữa.
felix thều thào nói,
"tôi muốn gặp cô ấy."
những lời này rất rõ ràng.
bạn run rẩy muốn dùng hơi ấm của mình truyền qua tay felix, nhưng toàn thân anh đều lạnh ngắt. felix mỉm cười đau thương, dùng sức lực cuối cùng siết lấy bàn tay bạn.
"hãy xem tất cả như chưa từng tồn tại. quên anh đi, và sống hạnh phúc."
bạn vỡ oà trong nước mắt, đỡ lấy bàn tay anh áp vào má mình, chỉ biết lắc đầu.
"lee felix, em sẽ hận anh cả đời này, con chúng ta cũng vậy."
felix sững lại một chút, nụ cười yếu ớt trên môi không còn nữa.
"thật tiếc."
...
nhiều năm sau.
buổi sớm trời nắng đẹp, bụi sơn trà trước sân nhà bạn đã trổ từng chùm hoa trắng muốt. bạn duỗi lưng trên ghế gỗ dài đặt dưới tán cây, mở máy tính, bắt đầu một ngày mới.
trong sân, cô bé tóc được thắt bím lộn xộn, mặc váy hoa màu hồng nhạt chạy vòng quanh. tiếng cười khúc khích vang lên xoa dịu tâm hồn bạn. cảnh tượng yên bình, bầu không khí mát lành, dễ chịu.
con bé níu áo bạn, nũng nịu nói: "mẹ, mẹ chơi với con đi mà ~"
bạn nhéo mũi hồng hồng của váy hồng, lắc đầu: "con lớn rồi mà, phải tập chơi một mình nhé. khi nào cần giúp đỡ, mới..."
nhưng con bé lại kiên quyết lắc đầu, cứng miệng đáp: "nhưng ba lớn thế kia rồi, mẹ vẫn chơi với ba cả đêm đó."
"wt-"
"lee felix!"
chưa đến vài giây, trước cửa đã xuất hiện người thứ ba trong nhà. anh mặc áo phông rộng rãi và quần thể thao, thắt tạp dề màu tím mộng mơ và đầu tóc rối bù, hai tay một cầm chảo, một cầm vá.
người vốn đang trong cơn thịnh nộ là bạn, đột nhiên lại cảm thấy buồn cười. nhìn một lớn một nhỏ y hệt nhau, bạn lắc đầu.
"anh chải tóc cho con sáng nay đúng không?"
lee felix gật đầu.
"quả nhiên." bạn nhìn mái tóc tổ chim không ra tổ chim, ổ gà cũng không ra ổ gà của con bé.
"anh đang nấu ăn à?", bạn đứng dậy đi về phía felix. váy hồng cũng nhanh chóng tọt vào nhà, chạy biến lên lầu vọng lại câu nói: "con lên chuẩn bị đồ chơi để tới nhà trẻ đây!! ~"
hai người nhìn theo cái bóng bé xíu lanh lợi, cùng một lúc phì cười. đợi khi cửa phòng con bé đã đóng lại, bạn mới quay sang ôm eo felix, ngả đầu vào ngực anh.
"vất vả cho anh nhiều rồi."
"không sao, anh vui mà", felix đang bận cả hai tay nên chỉ hôn lên tóc bạn. "ngược lại là em, đêm qua có vẻ đuối sức hơi thường khi."
"lee felix, anh muốn chết hả?!", bạn đánh vào vai anh, đỏng đảnh đi vào bếp trước.
"nếu anh muốn chết, thì năm đó đã không sống tiếp", felix theo sau bạn, nhắc lại chuyện quá khứ: "nhớ ngày xưa là ai khóc lóc bên cạnh anh nói rằng anh nhất định phải sống, bây giờ lại mắng anh mỗi ngày"
"mắng thì mắng nhưng em vẫn thương anh mà-"
bạn khịt mũi khi nhận ra mình lỡ nói sắp hết câu. felix mỉm cười mãn nguyện, ôm bạn lên trong hai cánh tay rắn chắc, bắt đầu hôn lên mọi nơi trên gương mặt ửng hồng vì ngại của bạn.
bạn đánh nhẹ lên bả vai felix rồi dụi vào hõm cổ của anh. felix ngửa đầu cười ha ha, siết chặt bạn vào lòng thêm một chút.
"em ghét anh"
"anh cũng yêu em."
---THE END---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro