Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 37

Góc nhìn của Taeyeon
[ Thứ Hai - ngày đầu tiên Donghae đến ]

Mặc dù thân xác tôi đang nơi đây, bên cạnh Yuri nhưng tâm trí thì đang trôi dạt một nơi rất xa.

Nó lấp đầy bởi những suy nghĩ về Donghae và Jessica, những phản ứng của anh ta khi gặp lại cô ấy sau một thời gian dài. Chắc hẳn Donghae sẽ quấn chặt lấy cô ấy.

Những suy nghĩ đó làm tim tôi quặng đau. Mặt nạ vui vẻ của tôi đã không còn có thể giữ được nữa.

Chắc hẳn rằng Yuri đã nhận thấy sự khác thường trong cách cư xử của tôi hôm nay. Hẳn cậu ấy cho rằng tôi có vẻ đau đớn nhiều thế này là do trước đây tôi đã có cơ hội gần gũi về thể chất với Jessica.

Yuri chắc đã nghĩ khi Donghae không có quanh đây thì tôi sẽ không phải đối mặt với sự thật rằng Jessica là hoa đã có chủ.

Nhưng đó chỉ là một phần. Sự thật còn hơn thế.

Thật sự khổ sở khi biết rằng đó là tình cảm đẹp đẽ xuất phát từ cả hai phía nhưng đồng thời mối quan hệ không chính thức giữa tôi và cô ấy dường như lại bị cả xã hội này phản đối.

Đau đớn hơn nữa là tôi phải chứng kiến cảnh người con gái tôi yêu thật lòng lại ở trong vòng tay của kẻ khác, người mà tôi biết rõ rằng không thể yêu cô ấy nhiều như tôi có thể.

Dù thế nhưng tôi lại không thể làm được gì.

Tôi cố nuốt khan nỗi đau.

Một lúc sau chuông điện thoại ở căn hộ vang lên.

Họ đã về. 100% là thế.

Đó là một thực tế mà tôi phải đối mặt. Tôi phải đấu tranh với bản thân, cố lết đôi chân đến căn hộ của Jessica và phải can đảm chứng kiến cảnh hai người đó cạnh nhau bằng chính đôi mắt của mình.

Không, tôi không có hai trái tim để nỗi đau này được san bớt. Tôi chỉ có một. Một trái tim chỉ dành cho mỗi Jessica.

Yuri đã có những biểu hiện đầy quan tâm. Cậu ấy cho tôi khoảng lặng của mình và cho tôi nắm quyền chủ động quyết định. Tôi không muốn tỏ ra quá đau khổ trước cậu ấy. Tôi buộc mình phải cố cư xử như bình thường. Nếu tôi quá ủ rủ thì mọi chuyện sẽ bị lộ hết.

Tôi không muốn nói cho bất cứ ai biết về Jessica và tôi. Không một ai.

Tại sao chúng tôi cần nói cho Yoona, Yuri về chuyện này khi mà nó cũng sẽ kết thúc?

Tại sao tôi phải cho mọi người một cái cớ để họ phán xét Jessica? Chỉ cần chia sẻ nỗi đau này cùng cô ấy và giữ bí mật chuyện của chúng tôi.

Đó cũng là lý do cho việc Jessica và tôi chưa từng thốt ra 3 từ kì diệu đó với nhau.

Tại sao phải nói "tớ yêu cậu" và khẳng định tình yêu của bạn dành cho một nửa của mình, khi mà biết rằng đến cuối cùng cũng chỉ là sự đau khổ.

Nếu chúng tôi không nói ba từ đó, có lẽ nó sẽ ít đau đớn cho cả hai khi đến lúc buông tay nhau ra. Ít nhất không cần phải biết rằng người kia đã thật lòng yêu mình.

Phủ nhận cũng chả ích lợi gì nhưng mà tôi làm gì khác được chứ?

Tôi giữ nỗi đau cho riêng mình.

Chúng tôi đi bộ đến căn hộ.

Tôi biết cuộc gặp gỡ với anh ta là không thể tránh khỏi.

Tôi hy vọng rằng mình có thể tự chủ để không biểu hiện quá rõ ra ngoài.

Tôi bước lên các bậc thang. Cũng chính là những bậc thang tôi lên xuống hàng ngày nhưng sao hôm nay mỗi bước chân thật nặng nề. Tôi thà leo lên ngọn Everest còn hơn là leo lên những bậc thang này.

Yoona là người ra mở cửa cho tôi và Yuri.

Tôi đã hy vọng rằng họ không có trong phòng khách.

Và đúng thế. Tôi vẫn chưa phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút cho đến khi Yoona nói rằng họ đang ở trong phòng của Jessica.

Cửa phòng của Jessica đang đóng chặt. Tôi đủ thông minh để nhận thức những gì có thể xảy ra sau cánh cửa đóng kín. Như việc chúng tôi đã có những khoảng khắc nồng nàn trong nhiều đêm sau những cánh cửa khép kín. Ý nghĩ về việc Donghae và Jessica sẽ làm những điều tương tự đang dày vò tôi.

Tôi mất kiểm soát trong một thoáng. Tôi đưa tay gõ cửa. Tôi không muốn nhìn thấy họ cạnh nhau, nhưng tôi muốn phá ngang bất kì điều gì mà họ đang tận hưởng trong giây phút này.

Tôi lấy lại bình tĩnh trong khoảng thời gian chờ Jessica mở cửa.

Cô kéo cánh cửa mở ra với hơi thở hổn hển.

Thật quá rõ ràng là họ đang làm chuyện đó.

Tôi cảm thấy tim mình quặng đau. Với từng nhịp đập, cơn đau lại lan truyền một cách chậm rãi. Cảm tưởng như nó lan ra từng tĩnh mạch đến từng sợi dây thần kinh.

Dù thế tôi vẫn giữ nụ cười trên môi. Một nỗ lực tuyệt vời đến tôi còn phải ngạc nhiên.

Rất cố gắng tôi mới có thể chịu được việc ở cùng một nơi với họ, mà giờ thì phải làm hơn thế nữa là phải cười tươi vui vẻ với họ.

Chúng tôi chào hỏi nhau. Anh ấy nói với tôi rằng Jessica đã kể rất nhiều điều về tôi. Ít nhất điều đó cũng xoa dịu nỗi đau một chút.

Tôi thực sự ngạc nhiên rằng cô ấy đã nói về tôi với anh ta. Tôi chưa từng ngồi cho đến hết bất kì cuộc trò chuyện qua điện thoại nào giữa cô ấy và anh ta. Thật tốt khi biết cô ấy nghĩ về tôi ngay cả khi nói chuyện với anh ta.

Màn chào hỏi giữa chúng tôi kết thúc bằng việc Jessica đẩy anh ta về phía giường. Đó là nơi mà Jessica và tôi đã có những khoảng khắc tuyệt vời bên nhau. Giờ thì nó lại là nơi dành cho họ trong cả tuần sắp tới.

Điều đó làm gợn lên những cơn đau dập vào tim tôi.

Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao mọi người không bao giờ có thể mỉm cười thật sự khi họ đang mang một nỗi đau trong lòng. Nó như thể cố gắng nâng một chiếc xe tải bằng một ngón tay vậy. Điều đó là không thể.

Tôi hẳn là một thiên tài trong việc che giấu cảm xúc của mình.

Có lẽ tình yêu của tôi dành cho Jessica đã một phần giúp tôi giữ cân bằng.

Đau vì yêu. Và tình yêu đó đồng thời giúp tôi thể hiện ra là mình vẫn ổn.

Tôi yêu cô ấy. Tôi không muốn cô ấy cảm thấy tồi tệ với tình hình này.

Tôi yêu cô ấy. Tôi không muốn nỗi đau của tôi làm cô ấy đau lòng.

Tôi không bao giờ nhận ra rằng tôi yêu cô ấy rất rất nhiều cho đến tận bây giờ.

Tôi phải cảm ơn Donghae vì điều đó.

Quãng thời gian còn lại của buổi tối đó chỉ toàn là những sự kiện gây đau đớn khó kiềm lòng.

Sau khi chúng tôi hát mừng sinh nhật, nụ hôn giữa hai người họ như giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Tôi đã rất khó khăn để ngăn dòng lệ nóng ẩm phản ứng lại với hình ảnh đôi môi họ chạm nhau ngay trước mắt tôi, bờ đê chực chờ vỡ tung.

Tôi biết mình chẳng có quyền gì để đi thẳng đến đó và đưa Jessica đi. Tôi biết mình chả là cái quái gì cả. Đúng thế, chẳng là gì.

Họ có thể hôn và làm bất cứ điều gì họ muốn. Họ có quyền làm như vậy.

Tôi là ai mà can thiệp chứ?

Anh ta là Vua, tôi là 'the couter Jester'; tên hề.

Nữ Hoàng thuộc về anh ta, còn thằng hề, nó chỉ là một công cụ để mang lại nụ cười trên khuôn mặt của Nữ Hoàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro