Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 34

Chúng tôi đến Namsan khoảng 5h chiều

Bầu trời mang một màu xanh thẫm.

Chúng tôi kiếm chỗ đậu xe và bước xuống xe.

Thực tế rằng mỗi phút trôi qua bầu trời lại càng tối hơn, điều đó nghĩa là đã dần về đêm.

Sau khi chập tối là đến rạng đông. Đó là sự khởi đầu cơn ác mộng của tôi.

Tất cả tôi phải làm bây giờ là tận hưởng từng giây phút cuối cùng với Jessica trước khi đối mặt với một tuần sống dưới địa ngục sắp tới.

Không khí khá lạnh ở trên đỉnh núi.

Jessica ôm chặt cánh tay của tôi khi chúng tôi đi bộ. Tôi cho cả hai tay vào túi.

Chúng tôi không nói gì nhiều. Chúng tôi chỉ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.

Chúng tôi tiếp tục đi bộ cho đến khi bắt gặp cảnh tượng hàng triệu chiếc ổ khóa được gắn chặt vào hàng rào.

"Thế ra đây là nơi nổi tiếng mà những người yêu nhau thề nguyện cho tình yêu của họ dành cho nhau sao?"

Jessica hỏi tôi.

"Chính nó đấy." Tôi gật đầu.

Jessica chỉ tay vào một cửa hiệu lưu niệm đang bày bán những chiếc ổ khóa.

"Thế chúng ta chỉ cần mua ổ khóa ở đó và viết lời hứa của chúng tôi với ta dành cho nhau lên đó, sau đó khóa nó và quăng chìa khóa đi phải không?"

Tôi biết cô ấy đang ám chỉ chúng tôi nên làm điều đó.

"Đúng thế, mọi người thường làm như thế."

Tôi tiếp tục đi bộ nhưng theo hướng xa khỏi cửa hiệu lưu niệm đó.

Tôi biết cô ấy quá mắc cỡ để nói thẳng ra mong muốn của mình. Cô ấy đang đợi tôi chủ động.

"Wow~ nhìn vào số lượng các ổ khóa ở đây này. Tất cả những người yêu nhau đều thích làm điều này khi ở đây hử?"

Cô ấy tiếp tục đưa ra gợi ý.

"Ừ." Tôi gật đầu.

Tôi hành động như thể không quan tâm gì đến điều ấy

Tôi có thể nói rằng cô ấy đang dần mất kiên nhẫn.

"Có vẻ khá thú vị phải không?"

"Không. Với tớ thì không có vẻ gì là thú vị cả."

Tôi rất thích trêu chọc Jessica.

Tôi dẫn cô ấy đi xa hơn cho đến khi chúng tôi ở một góc xa.

Tôi nhìn đồng hồ. Mặt trời sẽ dần khuất bóng.

Tôi cho tay trở lại vào túi.

Tôi có thể nhìn thấy từ khóe mắt mình rằng Jessica đang hờn dỗi.

Tôi cố giấu nụ cười của mình.

Tôi chọn dừng lại ở một vị trí gần hàng rào vì chúng tôi có thể ngắm nhìn hoàng hôn đẹp nhất.

Tôi chỉ đứng đó bên cạnh Jessica và ngắm nhìn bầu trời từ từ chuyển dần sang màu vàng cam.

Đó là một cảnh tượng đẹp cùng với một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh tôi.

Tôi quay sang nhìn khuôn mặt của cô ấy. Cô ấy vẫn mang vẻ mặt ủ rủ.

"Ố ồ, tại sao cô gái của tớ lại trông có vẻ như đang dỗi vậy? Tớ đã làm gì sai sao?" Tôi hành động như thể không hay biết về những thứ cô ấy mong muốn.

"Tớ không dỗi." Cô ấy chối.

"Thật à? Thế đó không phải vẻ mặt hờn dỗi sao. Ồ thế thì tốt. Hãy cùng ngắm hoàng hôn tiếp nào."

Điều đó làm cô ấy càng thêm ủ rũ hơn nữa.

Cô ấy giật bàn tay ra khỏi cái nắm tay rồi bắt chéo trước ngực.

Đây là thời điểm hoàn hảo. Mặt trời cũng ở một góc hoàn hảo. Bầu trời là sự pha trộn của đủ gam màu, từ da cam, hồng, xanh cho đến tím.

Tôi vươn bàn tay phải nắm chặt bàn tay trái của cô. Tôi kéo tay cô ấy và nhét nó vào túi áo khoác của tôi.

Tôi ấn một vật cứng lạnh vào lòng bàn tay của cô ấy khi bàn tay cô ấy vùi trong túi áo khoác của tôi.

Cô ấy quay mặt lại nhìn tôi.

"Cái gì thế?" Cô ấy hỏi.

Cô ấy kéo bàn tay ra.

Đó là một cặp khóa, tôi đã chuẩn bị trước đó. Tôi đã lên kế hoạch dẫn cô ấy đến nơi này.

Khoảng khắc cô ấy nhận ra thứ trên tay. Vẻ cau có trên gương mặt biến mất. Giống như thể nó chưa từng hiện diện vậy.

Cô ấy nở nụ cười rộng đến mang tai.

Cô ấy huých nhẹ vào tôi.

"Cậu đúng là kẻ thích trêu đùa đấy Kim Taeyeon."

"Tớ ư?"

"Đúng, chính cậu."

"Thế cậu có muốn cùng Kim Taeyeon khóa chiếc ổ khóa tình yêu này không? Nếu cậu không muốn thì chúng ta có thể rời đi ngay."

Tôi hỏi Jessica với một nụ cười tinh nghịch.

Tôi quay người và giả vờ bỏ đi.

Cô ấy ngay lập tức níu lấy bàn tay của tôi.

"Tất nhiên tớ muốn làm điều này. Tớ không bao giờ muốn làm điều này với bất cứ ai khác."

"Ok, thế thì cùng làm nào." Tôi mỉm cười với cô ấy.

Tôi lấy ra từ túi còn lại một chiếc bút.

"Ai đó có vẻ đã chuẩn bị trước mọi thứ nhỉ?" Cô ấy nói một cách mỉa mai.

"Dĩ nhiên. Vì Jessica Jung, tớ luôn luôn sẵn sàng."

Điều đó làm cô ấy bật cười.

Tôi viết trên khóa của minh 'mãi mãi là của Jessica Jung' và cô ấy viết 'mãi mãi là của Kim Taeyeon'.

Trước khi chúng tôi khóa nó lại, tôi đã ngăn cô ấy lại.

"Jessica, tớ cần cậu biết rằng đây sẽ như ánh hoàng hôn vậy, tất cả những thứ tốt đẹp nhất đều luôn có một kết thúc. Mặc dù vậy, mặt trời luôn luôn ở đó. Nó sẽ không bao giờ mất đi ngay cả khi cậu không thể nhìn thấy nó. Mặt trời giống như cảm xúc của tớ dành cho cậu. Hãy nhớ rằng ngay cả khi tớ không ở gần bên cậu thì tớ vẫn luôn luôn ở đó."

Tôi nhẹ nhàng móc nó vào và cả hai chúng tôi cùng khóa nó. Và chúng tôi ném chìa khóa đi.

Mặt trời đang khuất bóng.

Chúng tôi vẫn đứng đó nhìn về phía đường chân trời. Jessica vòng tay ôm eo tôi và dựa đầu vào vai tôi. Tôi cũng choàng cánh tay mình quấn chặt lấy cô ấy.

Chúng tôi ngắm nhìn mặt trời biến mất hoàn toàn.

Cả hai chúng ta cũng chưa từng nói ba từ kì diệu đó với nhau.

Tôi chỉ làm thế khi cô ấy đã ngủ say. Tôi đoán lý do cả hai chúng tôi không thực hiện nó là bởi chúng tôi biết rằng bất cứ điều gì chúng ta cùng sẻ chia đều sẽ đến hồi kết thúc.

Nói ba từ kì diệu đó với nhau bây giờ sẽ chỉ làm cho cả hai càng đau khổ nhiều hơn khi thời điểm đó đến mà thôi.

Tôi hôn nhẹ lên trán cô ấy.

"Nào, chúng ta đi bộ một chút nhé."

Jessica vẫn giữ một cánh tay quanh thắt lưng của tôi. Tôi giữ cánh tay của mình trên vai cô ấy và chúng tôi bắt đầu đi bộ.

Chúng tôi đi dạo một hồi rồi dừng lại cạnh một băng ghế. Ở nơi đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan thành phố. Có một hàng rào gỗ dài chạy dọc phía trước và hàng cây dài thẳng tắp.

Chúng tôi ngồi xuống băng ghế. Chúng tôi ngồi rất sát vào nhau.

Có một táng cây phủ trên đầu băng ghế nơi chúng tôi ngồi. Ánh sáng từ đèn đường nhẹ nhàng chiếu sáng khu vực.

Xung quanh cũng có một vài cặp đôi khác.

Những chiếc lá vàng rơi lả tả phủ đầy trên đường.

Jessica ôm tôi thật chặt.

"Cậu biết rằng tớ sẽ không ngừng nghĩ đến cậu dù cho tớ đang ở bên cạnh anh ta?" Cô ấy nói với giọng thì thầm.

Tôi biết sâu bên trong cô ấy có chút lo lắng rằng tôi sẽ như một cái xác vô hồn trong cả tuần mà Donghae ở lại đây.

Tôi không muốn cô ấy thấy hình ảnh đó của tôi.

Tôi không muốn cô ấy cảm thấy có lỗi.

"Tớ biết điều đó chứ. Cậu cũng sẽ luôn ở trong tâm trí của tớ. Một tuần sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Trước khi cậu nhận ra thì cậu đã trở lại bên cạnh tớ rồi."

Tôi thể hiện bề ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong tôi đang run lên trong nỗi sợ hãi.

Jessica đã phải chịu đựng đủ trong vài năm qua. Tôi muốn trở thành trụ cột chống đỡ của cô ấy, là nơi để cô ấy tựa vào.

Tôi không thể để cô ấy nhìn thấu nỗi đau cũng như nỗi lo sợ của tôi. Cũng như tôi không thể cho phép những giọt nước mắt của mình rơi trước mặt cô ấy.

"Tớ không thể đợi nổi mất. Tớ sẽ nhớ những cái ôm và nụ hôn của cậu."

Cô ấy ngẩng lên và tìm đến đôi môi của tôi.

Chúng tôi hôn. Nụ hôn lần này khác hẳn với những nụ hôn mà chúng tôi đã cùng với nhau trước đó.

Nụ hôn diễn ra thật chậm và đầy âu yếm. Nó cũng tràn đầy cảm xúc. Nụ hôn là một lời khẳng định tình cảm của chúng tôi.

Thông qua nụ hôn đó, trái tim của chúng tôi gắn kết với nhau.

Hai trái tim của chúng tôi giờ đây hòa làm một.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro