Chapter 14
Góc nhìn của Jessica
[ 1 tuần trước - Song song với chapter 10 và 11 ]
Hôm nay Donghae oppa sẽ tới.
Lí do tôi quyết định học ở đây là để có khoảng thời gian riêng không có anh ấy. Tôi cảm thấy ngạt thở khi chúng tôi ở cạnh nhau.
Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn khi ở xa anh ta một thời gian.
Khi chúng tôi ở cùng nhau thì tất cả mọi thứ đều xoay quanh mỗi anh ta. Anh ta kì vọng quá nhiều vào tôi.
Tôi cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.
Chúng tôi gặp gỡ và quen nhau, khi ấy tôi còn nhỏ và ngây thơ. Anh ta dạy tôi mọi thứ.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo. Anh ta giống như một chàng hoàng tử quyến rũ. Tôi cảm thấy thật may mắn khi anh ta chọn tôi là nàng công chúa. Rất nhiều cô gái muốn có anh ta nhưng tôi là người may mắn duy nhất. Hoặc là tôi đã từng nghĩ như vậy.
Thời gian dần trôi, tôi ngày càng cảm thấy tình cảm đó vơi dần đi. Anh ta ghen khi có bất kể anh chàng nào đó xuất hiện quanh tôi. Anh ta muốn tôi lúc nào cũng phải ở bên cạnh. Không cho tôi một khoảng không gian riêng. Không cho tôi đi chơi cùng bạn bè. Anh ta đã quá quen với một Jessica ngoan ngoãn. Mỗi năm qua đi tôi càng có ít bạn hơn. Cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn với anh ta và bạn bè của anh ta. Tôi phải làm những gì mà anh ta muốn làm và tôi phải đi đến những nơi mà anh ta muốn đi. Tất cả đều là về anh ta. Tôi biết là anh ta yêu tôi nhưng tôi nghĩ anh ta yêu bản thân nhiều hơn.
Anh ta đã quá quen thuộc với sự để ý của những cô gái dành cho anh ấy.
Anh ta là người có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Nhắc tôi nhớ đến ba mình. Họ đều là những người đàn ông truyền thống. Họ rất hợp nhau.
Tôi đã lựa chọn khi đến với anh ấy nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy hối hận. Nhưng không phải là tôi đã không yêu anh ấy.
Tôi vẫn yêu nhưng đó không còn là tình cảm mà con người ta trao cả trái tim, trao cả linh hồn cho người mà ta yêu thương nữa.
Tôi không muốn để cho mối quan hệ 6 năm đó trôi đi vô ích. Nhưng tôi biết rằng nếu tôi còn duy trì mối quan hệ này tôi sẽ chết sớm mất.
Tôi quyết định phải làm gì đó để hâm nóng tình cảm đó lại. Cho nhau khoảng thời gian riêng là giải pháp tốt nhất.
Anh ấy đã rất giận dữ khi tôi nói ra điều tôi muốn. Anh ấy to tiếng và dùng những lời lẽ gây tổn thương tôi. Anh ấy mong rằng tôi sẽ thay đổi ý kiến và sẽ nghe theo anh ấy.
Nhưng tôi đã quyết định rồi. Không gì có thể thay đổi được. Tôi còn nhớ rất rõ những lời tôi đã nói với anh ấy.
"Hoặc là anh buông tay em trong lúc này hoặc là anh sẽ mất em mãi mãi. Nó chỉ đơn giản vậy thôi. Cuộc sống của em và lựa chọn của em. Chấp nhận nó hoặc sống mà không có em."
Nó làm anh ấy bất ngờ.
Anh ấy không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể buông ra những câu nói như thế. Đó làm lần đầu tiên tôi cãi lại anh ấy. Anh ấy không có lựa chọn nào ngoài ủng hộ quyết định của tôi.
Anh ấy bắt tôi hứa phải gọi cho anh ấy mỗi sáng để thông báo tình hình. Nó thật phiền phức nhưng tôi cũng chấp nhận. Tôi không thích việc đó nhưng chúng tôi cần phải thỏa hiệp.
Và bây giờ tôi đang ở đây. Yoona chở tôi đến trạm xe buýt.
Tôi không mong đợi điều này chút nào. Tôi thậm chí còn sợ hãi nó. Vào tuần đầu tiên chúng tôi xa nhau tôi có nhớ anh ấy. Tôi thật sự nhớ. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.
***
"Jessica, hay là unnie ra kiếm anh ấy đi. Em sẽ ngồi trên xe đợi." Yoona nói trong khi đậu xe bên đường.
Có rất nhiều người đi bộ xung quanh, nhìn họ cứ như đàn kiến. Phần đông là sinh viên. Những sinh viên về thăm nhà hoặc đi đâu đó cho một kì nghỉ ngắn.
Tôi dạo bước xung quanh tìm Donghae. Tôi mong rằng anh ấy sẽ bị lạc trong đám đông này, như thế thì tôi sẽ không phải đưa anh ấy về kí túc xá.
Đột nhiên, tôi nghe tiếng ai đó gọi to tên tôi. "JESSICA!"
Tôi quay lại. Donghae với túi hành lí trên vai và một số túi đồ khác bên tay phải.
Anh ấy chạy đến chỗ tôi.
Tôi không biết phải phản ứng làm sao nữa.
Anh ấy đang ở ngay trước mặt tôi. Anh ấy quăng những túi đồ xuống đất.
Anh ấy ôm tôi thật chặt. Tôi không hề ôm lại.
Tôi biết anh ấy có ý định sẽ hôn tôi. Tôi đẩy ra trước khi anh ấy có thể làm điều đó.
"Nhanh nào! Yoona đang đợi trong xe đấy."
"À, Yoona hả. Là một đôi với Taeyeon. Thật nóng lòng muốn gặp các em ấy!" Donghae nói một cách hào hứng.
Tôi đã kể cho anh ấy biết về họ. Mọi thứ tôi muốn đề cập đều là về cô ấy.
Anh ấy nắm tay tôi khi chúng tôi bước đi. Tôi để yên như vậy. Cuối cùng chúng tôi cũng đã tới chỗ xe đậu.
Tôi lên ngồi ghế trước.
Anh ấy nhìn tôi.
"Sica ah, em không định ngồi chung với anh sao?"
"Oppa, đừng ngốc vậy chứ. Như vậy thật thô lỗ. Yoona không phải là tài xế của chúng ta. Hãy ngồi đằng sau đi, chúng ta còn bên nhau cả tuần mà." tôi trả lời và cảm thấy hơi bực vì yêu cầu của anh ta.
Tôi không rõ vì sao tôi lại thế nhưng anh ta làm tôi khó chịu.
***
Yoona đưa xe vào bãi. Chúng tôi quay trở lại căn hộ. Những cô gái rất hào hứng khi lần đầu tiên gặp Donghae.
Anh ấy thu hút được nhìu sự chú ý và anh ấy thích thú với điều đó. Nó thật hiển nhiên.
Tôi nhận ra Taeyeon và Yuri vẫn chưa đến. Không biết cô ấy đang làm gì. Tôi nhớ sự hiện diện của cô ấy.
"Nào các cô gái, anh phải cất đồ trước. Chúng ta sẽ lại nói chuyện tiếp vào bữa tối nhé." Donghae nói.
Anh ấy nắm tay tôi, "Vào phòng em thôi". Anh ấy kéo tôi đi, rồi dừng lại ở hành lang.
"Phòng nào là phòng em?"
Tôi vặn chốt cửa phòng thứ nhất bên trái. Anh ấy cười khẩy rồi đẩy tôi vào.
Khi cả hai chúng tôi đã vào trong. Donghae lập tức đóng cửa và khóa nó lại.
Anh ấy quăng đồ đạc xuống đất một cách vội vã. Anh ấy hôn lên môi tôi.
Tôi biết anh ấy muốn gì. Tôi bước lùi lại.
"Dừng lại đi Donghae oppa", anh ấy lại xông tới. Tôi lại đẩy anh ấy ra. Tôi chỉ vào tấm rèm cửa.
Tôi không sợ mọi người sẽ thấy chúng tôi. Tôi chỉ là không muốn hôn anh ấy. Cảm giác thật không ổn thì phải?
Anh ấy nhe răng cười. Và kéo tấm màn xuống. Anh ấy ôm lấy eo tôi và kéo tôi lại gần.
"Nghiêm túc đấy oppa, đừng làm vậy. Chúng ta sắp ăn tối rồi." tôi nói khi cố nghĩ vài lí do nào đó.
Tôi không thích sự đụng chạm này. Anh ấy mặc kệ tôi. Anh ấy bắt đầu hôn. Anh ấy đẩy tôi đến gần chiếc giường.
Tôi cố chống cự. Anh ấy nghĩ tôi đang đùa giỡn. Anh ấy vẫn không dừng lại.
Tôi dần mất hết sức. Anh ấy hôn tôi nhưng tôi không hôn lại.
Tôi gần như muốn khóc. Những gì tôi có thể nghĩ bây giờ là Taeyeon.
Tôi không còn cảm giác với Donghae như đã từng có trước đây. Chỉ còn cảm giác có lỗi mà thôi.
Cùng lúc đó có tiếng gõ cửa. Nó thật sự là sự giải thoát cho tôi lúc này.
Tôi đẩy Donghae qua một bên. "Em đã nói là đừng đùa nữa mà."
Anh ấy lém lỉnh hôn lên má tôi và đứng tựa người vào bàn học của tôi.
Tôi vuốt lại tóc và quần áo. Tôi vẫn còn cảm giác nghẹt thở sau cuộc chống cự vừa rồi.
Tôi mở cửa ra và Taeyeon đang đứng đó. Tôi có hơi ngạc nhiên khi thấy cô ấy.
Tôi bối rối. Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm. Tôi không muốn cô ấy nghĩ rằng thứ đầu tiên mà tôi làm là gần gũi với Donghae.
Một mặt thì tôi lại rất vui khi thấy cô ấy. Tôi cũng rất nhẹ nhõm khi cô ấy đã gõ cửa.
Họ chào hỏi và giới thiệu với nhau.
Tôi chộp lấy cơ hội và rời khỏi phòng cùng với họ. Tôi đẩy Donghae đến gần giường và yêu cầu anh ấy nghĩ ngơi.
Sự xuất hiện của Taeyeon làm tôi cảm thấy an toàn. Cô ấy khiến tôi thấy hạnh phúc.
***
Trong bếp thật là đông đúc. Mọi người trong căn hộ đều phụ một tay vào nấu bữa tối.
Tôi đang bận rộn chuẩn bị chiếc bánh sinh nhật cho Donghae. Sau tất cả mọi thứ tôi chỉ có thể làm được như vậy cho anh ấy.
Một phần trong tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy. Anh ấy đã đi cả đoạn đường dài vì tôi nhưng tôi lại liên tục nghĩ đến một người khác.
Tôi lén nhìn Taeyeon. Thật là khó khăn khi phải xa cô ấy một tuần. Một tuần với Donghae cũng là một tuần phải rời xa Taeyeon.
***
Chúng tôi đã dùng xong bữa tối. Donghae ngay lập tức đi ra phòng khách. Anh ấy chẳng màng phụ giúp dọn dẹp.
Đã đến lúc cho sự bất ngờ. Tôi lấy chiếc bánh ra và Sooyoung tắt đèn.
Tôi có thể thấy rằng Donghae đang rất hạnh phúc với điều bất ngờ này. Anh ấy cảm thấy đặc biệt. Tôi mừng vì anh ấy thấy vậy. Tôi không muốn anh ấy thấy rõ cảm xúc của tôi.
Tôi đang đứng trước mặt anh ấy. Đột nhiên các cô gái bắt đầu cổ vũ và yêu cầu chúng tôi phải hôn.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi không muốn hôn anh ấy. Tôi càng không muốn hôn anh ấy trước mặt Taeyeon. Tôi đứng bất động.
Đây là điều không thể tránh khỏi. Donghae vẫn là bạn trai của tôi.
Anh ấy nghiêng về trước và môi chúng tôi chạm nhau. Tôi cần phải tiếp tục nụ hôn này. Nó sẽ rất là lạ nếu tôi đẩy ra lúc này. Mọi người sẽ nghi ngờ.
Mọi người tụ tập xung quanh chúng tôi. Tình hình lúc này khá hỗn loạn.
Tôi không dám nhìn lên. Tôi không dám đối diện với Taeyeon. Cảm giác như tôi đang cùng Donghae để phản bội lại cô ấy, ngay cả khi anh ấy mới chính là bạn trai của tôi.
Mọi người rất thích thú. Tôi cảm thấy ngột ngạt. Họ khen chúng tôi trông dễ thương khi bên nhau và những thứ tương tự.
Tôi không quan tâm những lời nói đó. Tôi đang tìm kiếm giọng nói của Taeyeon. Tôi không biết liệu cô ấy sẽ nói gì.
Tôi nhận ra rằng mình nghe được giọng của mọi người, ngoại trừ Taeyeon, Yoona và Yuri.
Tôi nhìn lên. Tôi bí mật nhìn xung quanh. Tôi thấy Yuri nói gì đó với Yoona và sau đó đi về phía cánh cửa. Cậu ấy trông có vẻ gấp gáp.
Tôi thấy Yoona tiến bước đến khu bếp. Tôi tin rằng Taeyeon cũng đang ở đó. Tôi lấy một miếng bánh và kéo Donghae đến chỗ bàn ăn.
Tôi cố ý ngồi đối diện Taeyeon. Cùng lúc đó Yoona nắm tay cô ấy và dẫn cô ấy ra ngoài phòng khách.
Taeyeon đang dựa vào tường. Từ nơi tôi ngồi vẫn có thể thấy được hình dáng của cô ấy. Cô ấy đứng đối diện ban công. Tôi có thể thấy hình ảnh phản chiếu của cô ấy thông qua tấm cửa kính.
"Sica ah, đút anh một miếng~" Donghae kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi làm theo lời anh ta. Tôi đang bị phân tâm. Tôi có thể nhận ra Taeyeon đang rất ủ rũ. Tôi không chắc liệu mình có nhầm không. Cô ấy đã cười đùa cả buổi tối, nhưng qua hình ảnh phản chiếu này là vẻ mặt hoàn toàn khác hẳn.
Yoona đang đút cho Taeyeon. Tôi cảm thấy khó chịu về điều đó.
Cùng lúc đó, tôi thấy Taeyeon đưa tay lên môi Yoona, và Yoona cắn nó một cách nghịch ngợm.
Tôi không thích cái cảnh mà tôi phải chứng kiến. Yoona vẫn giữ ngón tay của Taeyeon trên môi em ấy.
Tôi thật sự cảm thấy ghen tị. Tôi biết mình không có quyền gì để có cảm giác này.
Yoona nắm tay Taeyeon và đến chào tạm biệt chúng tôi. Yoona sẽ ở lại chỗ của Taeyeon tối nay.
"Wow họ thật sự rất khắng khít nhỉ." Donghae nói.
"Ừ", tôi đáp gọn
Donghae chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Nhìn hai cô gái ấy vừa đi vừa nắm tay kìa. Trông họ thật ngọt ngào khi ở cạnh nhau. Yoona rất xinh đẹp. Taeyeon quả là may mắn." anh ấy tiếp tục.
Tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Nó hiện rõ trên gương mặt tôi. Tôi đứng dậy và trở về phòng.
Donghae chết lặng với hành động của tôi.
Anh ấy theo sau tôi.
"Sica ah, đừng giận mà. Anh không có ý đó đâu. Anh không thích Yoona đâu mà." Tôi mừng rằng anh ấy đang hiểu lầm hành động của tôi.
Tôi buồn vì Taeyeon đang nắm tay cô gái khác. Tôi buồn vì Donghae đang ở đây. Và tôi buồn vì Donghae đang kéo tôi ra xa khỏi Taeyeon.
Anh ấy cố ôm tôi. Tôi đẩy anh ấy ra. Tôi không có tâm trạng để đùa giỡn với anh ấy.
Anh ấy bỏ cả tối để an ủi tôi. Anh ấy cứ liên tục xin tôi tha thứ.
Không có gì để tha thứ cả. Tôi là người duy nhất có lỗi.
Tôi cảm thấy bực bội. Tôi rất muốn nói cho anh ta biết nhưng lí trí lại ngăn tôi lại. Đó không phải là sự lựa chọn khôn ngoan.
Tôi có quá nhiều thứ cần níu giữ. Anh ấy biết rõ gia đình tôi.
***
Trời đã sáng. Tôi hầu như không ngủ.
Hình ảnh Taeyeon lấp đầy tâm trí tôi. Tôi chỉ muốn được nhìn thấy cô ấy.
Donghae cũng đã thức.
"Em còn giận sao Sica?"
Tôi lắc đầu. Bây giờ tôi chỉ muốn được nhìn thấy Taeyeon.
"Em có thể làm bánh kếp cho anh được không?" Donghae hỏi.
Tôi nảy ra một ý.
"Chắc rồi. Em sẽ mời Yoona, Yuri và Taeyeon đến dùng buổi sáng cùng chúng ta. Họ cũng rất yêu thích món bánh của em." Tôi nói khi rời khỏi phòng.
Tôi nhấn số của Taeyeon.
"Xin chào", là giọng của Taeyeon. Giọng của cô ấy hơi khàn.
Có vẻ như cô ấy không khỏe. Tôi cảm thấy lo lắng.
Giống như cô ấy bị cảm.
Tôi mời 3 người bọn họ tới nhưng Taeyeon bảo rằng Yuri và Yoona đã đến chỗ bác sĩ rồi.
Tôi một mực lôi kéo cô ấy đến dù là đến một mình.
Tôi nhanh chóng sửa soạn và tiến hành làm bánh.
Donghae trông rất hạnh phúc. Anh ấy hẳn đang nghĩ rằng tôi vội vã làm bánh là vì anh ấy.
Tất nhiên là tôi không thể đoán chính xác được những gì anh ấy nghĩ.
Tôi tiếp tục chuẩn bị. Tôi đang mong đợi sự xuất hiện của Taeyeon.
Tôi chuẩn bị rất nhiều bánh. Nó được đặt giữa bàn ăn. Nó đang chờ đợi sự xuất hiện của Taeyeon, cũng giống như tôi vậy.
Cuối cùng thì tiếng chuông cửa cũng đã vang lên! Tôi chạy ngay đến cửa.
Chính là Taeyeon. Người duy nhất mà tôi muốn gặp.
"Thật vui khi gặp cậu. Chào buổi sáng." Tôi nói chân thành. Thật sự là rất tuyệt khi được gặp cô ấy.
Tôi nắm tay cô ấy. Cảm giác thật tuyệt khi nắm tay chúng tôi đan vào nhau. Tôi không muốn buông ra chút nào, nhưng tôi buộc phải thế khi chúng tôi đến gần khu vực bàn ăn.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Donghae. Taeyeon ngồi vào ghế đối diện.
Donghae và Taeyeon bắt đầu trò chuyện.
Tôi không thể rời mắt khỏi Taeyeon.
Taeyeon hỏi Donghae có ngủ ngon không.
"Không hẳn. Jessica khiến anh bận rộn cả đêm" Anh ấy cười.
Tôi cảm thấy tức giận khi nghe anh ấy nói thế. Câu nói đó rất rất rất dễ gây hiểu lầm.
Tôi thúc nhẹ vào người. Tôi cáu.
Tôi yêu cầu anh ấy dừng ngay lại.
Anh ấy cười to hơn. Anh ấy nghĩ rằng tôi không muốn để Taeyeon biết rằng tôi đang ghen.
Cô ấy cũng cười. Nhưng nụ cười đó rất khác.
Cô ấy đi lấy nước. Donghae cũng muốn một ly. Tôi xung phong đi lấy nước cho anh ấy.
Tôi đến bên cạnh Taeyeon. Tôi đứng rất gần với cô ấy. Tôi nhìn cô ấy nhưng cô ấy lại không nhìn tôi.
Tôi có thể cảm nhận rằng cô ấy đang buồn. Tôi chỉ muốn cô ấy nhìn tôi. Cô ấy vẫn cứng đầu.
Tôi trở về chỗ ngồi. Một lúc sau Taeyeon cũng quay trở lại.
Cô ấy ăn vội mọi thứ trong phần ăn sáng của mình.
Cô ấy đứng dậy và chào tạm biệt. Cô ấy nói cô ấy phải về.
Trông như cô ấy đang rất vội vã. Tôi không muốn cô ấy về nhưng tôi không thể làm gì để ngăn cản việc đó.
Donghae bắt đầu có những hành động gần gũi. Tôi ghét điều đó hơn khi anh ấy làm nó trước mặt Taeyeon.
Anh ấy kéo tôi về phòng. Tôi biết cái anh ta mong đợi.
Tôi tiếp tục nhìn theo dáng người của cô ấy. Còn cô ấy thì vẫn tiếp bước ra cửa.
Cô ấy nói vọng lại "Vui nhé và tạm biệt!", trước khi cô ấy bước ra khỏi cửa.
Câu nói đó khiến tôi cảm thấy đau. Giống như cô ấy đang dâng tôi cho Donghae như một món ăn trên chiếc đĩa bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro