05
"hyunjin, em biết em có thể nói chuyện với tôi mà, đúng không?"
cậu nhóc nhìn lên người đối diện mình, cả hai đang ngồi trên bàn ăn, một khoảng lặng ngượng ngùng bao trùm cả căn phòng từ khi họ ăn sáng chung với nhau.
"ừ, nhưng anh chỉ là người trông chừng tôi thôi." cậu lấy đũa chọc chọc vào thức ăn của mình.
"nghe này, tôi xin lỗi vì hôm qua đã bỏ em lại một mình. nhưng tôi đã rất tức giận với cách hành xử của em hôm qua. tôi biết là tôi đang phải trông em nhưng mà em cũng bao nhiêu tuổi rồi? 17 rồi." hắn nói một hơi.
"một tháng nữa là tôi 19 tuổi rồi." hyunjin lẩm bẩm.
chan sặc đồ ăn của chính mình, cái gì cơ? hắn không nghĩ là cậu lại lớn vậy đấy.
"tôi không đói nữa." cậu đẩy bát cơm của mình đi, đứng dậy khỏi ghế và đi lên phòng.
chan thở dài, cũng đứng dậy và đi lên phòng của hyunjin để kiểm tra cậu. hắn dựa tai vào cửa phòng và nghe thấy vài tiếng thút thít.
"này, tôi biết em đang khóc, nói chuyện với tôi đi." hắn nói.
"đi đi!" hyunjin nói lại.
"làm ơn, hyunjin.-" "tôi bảo đi đi!" và rồi hắn nghe thấy tiếng cậu ném vật gì đó vào cửa.
hắn lại thở dài, đi xuống nhà lại. vào phòng bếp để dọn dẹp bát đũa. hắn không biết phải làm gì với cậu nữa. hyunjin là một cậu nhóc mới lớn, không biết bày tỏ cảm xúc của mình sao cho đúng, thay vào đó là lại tỏ ra khó chịu và tức giận với mọi người để bảo vệ bản thân vốn đã nhiều tổn thương của mình.
bây giờ chan nghĩ lại, hắn chưa từng thấy bất kì một bức ảnh gia đình nào của cậu. hắn biết rằng bà hwang là goá phụ, nhưng chẳng phải họ nên bày tỏ sự thương nhớ tới người đã mất chứ? điều đó làm hắn đoán rằng họ không có một mối quan hệ tốt. hyunjin chắc chắn đã rất thiếu thốn tình thương từ bố và đó là lí do vì sao cậu lại hành động như vậy. và việc mẹ cậu luôn bận bịu chẳng giúp gì hơn.
hắn giật mình khi nghe thấy tiếng chân của cậu đi xuống. hyunjin mặc một chiếc váy tennis ngắn và một chiếc áo croptop để lộ vòng eo thon gọn.
"em đi đâu vậy?" hắn hỏi khi đi ra khỏi phòng bếp nhanh chóng.
"đi chơi với bạn. anh bình tĩnh lại được không hay sao?" hyunjin khó chịu, cậu lấy chìa khoá và đi ra hướng cửa chính.
"đã quá muộn để em đi ra ngoài rồi." chan chạy lại chặn cậu.
"anh đéo phải sếp của tôi hay gì cả và tôi muốn làm gì không can đến anh." hyunjin nhíu mày, hai tay khoanh lại với nhau.
"đủ rồi." hắn gầm gừ, tay liền kéo lấy hyunjin lại về phía sofa.
"anh lại làm cái gì nữa vậy- ah!" hyunjin bị kéo xuống nằm lên trên đùi của hắn.
"em còn nhớ những gì tôi nói lần trước khi em bảo tôi không phải sếp của em không?" chan trượt tay xuống váy của cậu để nó không bị vểnh lên.
"bỏ tôi ra! bỏ ra!" hyunjin hét lên, người cậu đã bắt đầu run rẩy, nước mắt thi nhau trào xuống hai má.
mắt chan mở to khi hắn nhận ra cậu đang khóc, nhận ra rằng những gì mà cậu đã trải qua hôm trước và đây không phải lúc thích hợp để làm chuyện này.
"shit. tôi xin lỗi." hắn vội kéo cậu ngồi dậy. cậu cố trèo ra khỏi người hắn để người dựa vào tay ghế.
"làm ơn. để tôi một mình đi." hyunjin mếu máo, che gương mặt lem luốc nước mắt của mình sau hai bàn tay.
"tôi thật lòng xin lỗi. tôi quên mất." chan thì thầm khi cố đưa tay ra để chạm vào cậu, nhưng cậu lại giật mình và tránh ra xa hơn.
"hyunjin-" hắn bị chặn lại khi đột nhiên cậu lại ngồi lại vào lòng hắn. vòng hai tay mình qua cổ hắn, vùi mặt vào hõm cổ chan.
"ôm em đi." hyunjin thầm thì.
tay hắn lơ lửng trên không trung trong khi vẫn đang sốc. một phút trước cậu còn giật mình sợ hãi, trốn tránh hắn và bây giờ cậu lại muốn được bao bọc.
"đừng ngại." hyunjin kéo hai tay của hắn vòng qua eo cậu. hắn thở dài và đặt tay mình dễ chịu hơn trên hông cậu để có thể bế hẳn hyunjin lên. hyunjin bật ra tiếng hét nhỏ khi người cậu đột nhiên bị nhấc lên.
hắn bế cậu lên trên tầng, vào phòng của cậu. hắn đặt cậu nằm xuống giường.
"tôi xin lỗi vì lúc nãy đã bất cẩn. tôi thực sự xin lỗi. tại sao em không mời bạn đến nhà chơi vào ngày mai thay vì đi ra ngoài bây giờ?" hắn gợi ý khi đưa cho cậu một con gấu bông để ôm.
"tôi cũng xin lỗi." hyunjin lí nhí khi nhận con gấu bông từ hắn.
"vì gì cơ? em có làm gì đâu?" hắn ngạc nhiên.
"vì tất cả. em xin lỗi. bây giờ em còn chẳng thể cho ai chạm vào mình nữa vì bản thân đã quá ngỗ nghịch, tất cả những gì em làm đều ngu xuẩn cả. ngu ngốc! ngu ngốc!" hyunjin lầm bầm khi nước mắt lại trực trào nơi khoé mi, vùi mặt vào con gấu bông.
"hyunjin. em không ngu ngốc, xin hãy nhớ điều đó và đừng bao giờ nghĩ như thế lần nữa." hắn kéo con gấu bông ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, lau đi nước mắt đã nhầy nhụa trên mặt cậu.
hyunjin nhìn hắn với ánh mắt ngập nước và sụt sịt, môi cậu bĩu ra. ngón trỏ hắn dịu dàng vuốt ve má cậu.
"em trông mệt lắm rồi. đi ngủ đi, baby." hắn để cái tên ấy trượt khỏi miệng, không bỏ qua được cách mà hai mắt hyunjin rực lên khi nghe cái tên yêu chiều ấy. cậu mỉm cười và gật đầu.
hắn khẽ hôn lên trán cậu trước khi rời khỏi phòng và đóng cửa lại.
______________________________
hắn lại pha cốc cà phê của mình như thường ngày và hyunjin đi xuống phòng bếp.
"chào buối sáng." hắn mỉm cười khi thấy hyunjin lấy một túi ngũ cốc.
"chào buối sáng. em tính mời bạn sang nhà chơi, có ổn không?" hyunjin hỏi khi cậu lấy một cái bát ra.
"đương nhiên, chỉ cần nói với tôi bao giờ để tôi còn biết ăn mặc chỉnh tề." hắn đang nói về việc hắn không mặc áo đấy.
hyunjin nhìn hắn với một nụ cười ranh, cậu nói "em nghĩ họ không màng đâu."
"hm, tôi cũng nghĩ vậy." hắn nhấp một ngụm cà phê.
hyunjin trong lòng vui trở lại khi cậu lại thấy khuôn mặt này chan, khuôn mặt vui vẻ thoải mái, không còn tỏ ra khó chịu với cậu nữa. bây giờ họ có thể nói chuyện với nhau một cách bình thường rồi.
"nếu em cần gì, tôi ở trong phòng tắm. nhớ dọn dẹp bát đũa sau khi ăn xong nhé, baby." hắn đặt cốc nước xuống bồn rửa bát trước khi đi ra khỏi phòng bếp.
cậu chờ hắn đi khỏi hoàn toàn trước khi kêu ré lên. nhảy lên nhảy xuống trong sự vui sướng. cậu đã nghĩ tối qua chỉ là một giấc mơ.
cậu bỏ qua bát ngũ cốc của mình và chạy lên phòng mình để vồ lấy điện thoại, mở lên và vào phần group chat của cậu.
BAD BITCHES
jinnie
CÂM MỒM ĐI
ANH ẤY GỌI T LÀ BABY! BABY ĐÓ!
lixie
AI CƠ? CHAN?
jinnie
còn ai vào đây nữa! tối qua bọn t đã nói chuyện
mọi thứ trở lại như bình thường rồi! thậm chí
còn tốt hơn trước nữa!
innie
cái đồ may mắn >;(
jinnie
mọi người phải qua đây nhanh đi! em sắp chết vì
sung sướng rùi!!!
binnie
xin lỗi nếu bọn anh có đến muộn nhé
anh đang có việc phải làm
minnie
"việc" phải làm là lix à?
lixie
không ý kiến.
innie
đương nhiên rồi! bọn em sẽ tới
đó trong vòng tiếng nữa
jinnie
NHỚ MANG KẸO KHÔNG T KHÔNG CHO VÀO NHÀ ĐÂU ^^
minnie
bọn t có chìa khoá mà-
jinnie
ừ nhỉ-
___________________________________
nửa chặng đường r mấy bồ=))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro