04
chan không tài nào ngủ được vào tối đó vì cảm thấy có lỗi khi bỏ hyunjin một mình, ở đó, ở một nơi không hề an toàn như thế với cách cậu ăn mặc, cách cậu trông thế nào.
nhưng nghĩ lại, cậu ta lớn rồi. cậu ấy có thể tự xử lí nếu có tình huống xấu xảy ra. đáng nhẽ ra hắn không nên quan tâm những đứa nghịch ngợm như cậu mới đúng, hắn nên giận cậu, đúng rồi, nên khó chịu bởi cách hành xử của cậu.
chan bị ngắt khỏi dòng suy nghĩ của mình khi hắn nghe thấy một tiếng động lớn ở dưới nhà. hắn ngay lập tức chạy xuống xem có chuyện gì, đèn ở nhà bếp được bật sáng và hắn từ từ đi về phía đó.
hắn thở phào nhẹ nhõm khi biết đó chỉ là hyunjin. cậu đang cười gì đó, tay thì mò mẫm tủ lạnh.
"hyunjin?" hắn gọi. cậu nhóc liền quay ra với một hộp dâu tây trên tay.
"channie!" cậu liền mỉm phấn khởi, liền chạy lại phía chan. chân cậu bị vấp bởi cậu chỉ còn đúng một đôi giày trên chân. tóc của hyunjin thì như một mớ hỗn độn và makeup của cậu đã bị lem hết. áo cardigan của cậu thì đã mất tích không biết đâu và váy thì bị nhàu nát. ví cũng không thấy đâu nữa.
"hyunjin, người cậu toàn mùi rượu." chan thì thầm khi hyunjin nhào vào lòng hắn.
"thì, em đến cái chỗ bữa tiệc ấy á, mấy ảnh bảo là.. em cần được thoải mái, hehe, thế nên mấy ảnh đưa em nhiều nước uống ngon lắm! chúng khiến em thoải mái cực!" hyunjin giải thích với một nụ cười tươi, mắt không còn mở rõ ràng nữa, rõ ràng là cậu đang say.
"cậu say rồi, cậu đi nghỉ đi." chan thở dài.
"anh chẳng vui gì cả! đáng lẽ ra em nên ở lại bữa tiệc đó thì đúng hơn!" cậu cố đẩy người mình ra khỏi vòng tay của chan. tay làm rơi hết dâu tây ra sàn, cậu lại cười khẩy. và sau đó thì nụ cười liền biến mất, cậu nghiêng đầu.
"nhưng mà họ xấu tính lắm, nên em phải rời khỏi đó." hyunjin thì thầm, như sợ ai sẽ nghe thấy vậy.
chan cảm thấy mạch máu mình bắt đầu nóng lên khi nghe câu nói của cậu, họ đã làm gì cậu vậy?
"ý cậu là gì?" chan tiến lại gần cậu, nắm lấy tay hyunjin định kéo cậu đứng dậy hẳn.
cậu nhún vai, lầm bầm, "họ cứ muốn em cởi đồ ra, nhưng em không muốn nên họ đã tức giận."
"và họ làm gì em?" chan thì thầm.
"họ cứ cố giữ em ở lại đó! nhưng em không muốn, họ bắt đầu tự tiện cởi quần áo của em ra, họ cứ cố động chạm em. em đã đá một thằng nào đấy để chạy thoát, em bỏ hết mọi thứ ở lại đó. đã thế em còn làm mất một chiếc giày trong lúc đang chạy đi nữa.." hyunjin cố giải thích và chan bắt đầu nghe thấy những tiếng sụt sịt từ người nhỏ hơn.
"này, chúng ta đưa em lên phòng nhé?" chan nhẹ nhàng nói với cậu, bế cậu lên theo kiểu cô dâu. cậu liền đưa hai tay lên ôm cổ hắn, và cậu bắt đầu khóc trên vai hắn.
"đừng khóc nữa, anh biết rồi, có anh ở đây." chan vừa an ủi cậu vừa từng bước từng bước đi lên cầu thang.
tới được phòng của hyunjin, hắn cố đặt cậu nằm xuống giường nhưng cậu nhóc thì cứ bám lấy hắn, không chịu buông.
"đừng đi! ở lại với em!" hyunjin than vãn.
"anh sẽ trở lại mà, anh hứa. anh cần phải lấy đồ thoải mái cho em mặc và tẩy trang nữa, nằm ngoan nhé?" chan trấn an khiến cậu từ từ rời khỏi lòng hắn.
chan lại gần tủ đồ của cậu và lấy ra một bộ đồ ngủ thoải mái nhất, một chiếc quần ngắn và một chiếc áo sweater rộng. hắn lấy một túi bông tẩy trang và nước tẩy trang từ bàn trang điểm của cậu.
hắn về lại giường với một hyunjin đang sụt sịt, hắn đặt mọi thứ xuống.
"em muốn tự thay hay để anh giúp?" hắn hỏi.
"anh." cậu nhỏ giọng, hắn gật đầu.
"giơ tay lên nào." hắn nói và hyunjin đưa hai tay của cậu lên để hắn có thể cởi áo cậu ra. hắn cố làm lơ những vết bầm nhỏ rải rác trên tay cậu. có một vết nhỏ ở eo nữa. hắn nhanh chóng thay chiếc sweater vào.
chan ngồi xuống và cởi bên giày còn lại của cậu. và sau đó là tất, hai chân của hyunjin đung đưa theo.
"đáng yêu." hắn mỉm cười và nhìn lên hyunjin. cậu liền quay mặt đi, hai má tô một màu hồng nhẹ.
"giờ em đứng lên để anh cởi váy ra nhé." hắn nói và cậu đứng lên. hắn cẩn thận không đụng chạm những nơi không nên với cậu, cố gắng nhìn ra chỗ khác khi cởi chiếc váy, hắn không muốn cậu khó chịu.
"đây." hắn đưa đồ cho cậu để thay. cậu liền mặc nhanh vào và ngồi xuống lại giường.
"cảm ơn em vì đã hợp tác." hắn lấy bông tẩy trang, cho nước tẩy trang lên và bắt đầu xoa nhẹ nhàng trên da mặt cậu, tẩy đi lớp trang điểm.
hyunjin ngân một tiếng, nhắn mắt lại để hắn tẩy trang cho mắt. yêu cái cách tay hắn di chuyển trên mặt cậu. bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm cậu, thật ấm áp.
"đây rồi, mặt mộc, vẫn thật đẹp mà không cần đến chúng." hắn khen khiến cậu mở mắt ra. hắn nhìn xuống với một nụ cười ôn nhu.
"cảm ơn anh.." hyunjin lẩm bẩm.
hắn cầm chiếc lược lên và bắt đầu nhẹ nhàng chải nó qua tóc cậu. chải thẳng ra những phần bị rối.
"giờ sạch sẽ rồi. bây giờ nằm xuống nhé." chan nói, cậu nằm xuống và đặt đầu lên đống gối đằng sau, chui dưới chăn và lấy một con gấu bông để ôm.
"đây, nếu em muốn nôn thì nôn vào đây nhé." hắn đặt một cái thùng rác nhỏ bên cạnh giường của cậu.
"gặp lại em vào buổi sáng, đi ngủ đi." hắn vén một bên tóc trên mặt cậu sang bên cạnh, hyunjin thì thầm gì đó với bản thân rồi nhìn chằm chằm vào hắn.
khi mà chan sắp rời khỏi phòng, hyunjin hét lên "đừng bỏ em mà!"
"hyunjin, anh cần ngủ." hắn thở dài.
"ngủ trên giường em, miễn đừng bỏ em một mình." hyunjin lắc đầu.
"thôi được rồi." hắn đi lại bên còn lại của chiếc giường, nhấc chăn lên và chui vào đó.
chan quay lưng lại phía hyunjin vì muốn cậu thoải mái. với những gì vừa xảy ra, hắn sợ rằng mình sẽ làm một hành động gì đó sai khiến cậu bị tổn thương.
"channie." hyunjin thì thầm.
"có chuyện gì à?" hắn quay lại để nhìn cậu.
"anh có thể... ôm em được không?" hyunjin hỏi nhỏ.
"được rồi." hắn quay hẳn người lại đối diện với cậu. hyunjin tự đưa người mình gần lại hơn với hắn, người cậu chạm ngực của hắn, chân hai người chồng lên nhau và chan vòng tay qua ôm lấy eo cậu.
"như này ổn không?" hắn nhìn xuống cậu. hyunjin ôm lấy con gấu bông bằng một tay và tay còn lại thì sờ môi bản thân, một thói quen khi đi ngủ của cậu.
cậu gật đầu rồi nhắm mắt lại. ngón tay vẫn đặt lên môi, chan cố giữ cho nhịp thở bình tĩnh khi hắn ngắm cậu. hắn muốn xem cậu có ổn không, có vẻ là ổn, cậu bắt đầu phát ra những tiếng thở đều.
hắn nhẹ nhàng đặt tay đang chạm môi của hyunjin đặt xuống con gấu bông của cậu.
"ngủ ngon nhé, hyunjin."
___________________________
hyunjin thức dậy với một cơn đau đầu dữ dội, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt khiến cậu rên rỉ. cậu ngồi dậy, nhìn quanh phòng của mình. cố gắng tìm lí do vì sao mà cậu cảm thấy chóng mặt như này, đó là lúc cậu thấy có một đợt trào dâng khó chịu lên cổ, cậu nhanh chóng tóm lấy thùng rác đặt bên cạnh và nôn thẳng vào đó.
"hyunjin?" chan bước vào phòng với một mâm đồ ăn trên tay.
"anh đến đây để cười nhạo tôi à." hyunjin gằn nhẹ và đặt thùng rác xuống.
"không. tôi đến đây để đưa cậu đồ ăn sáng và thuốc." chan đặt mâm đồ ăn xuống giường và lấy vài viên thuốc và nước lọc để đưa cậu.
"cảm ơn." hyunjin nhìn hắn lên xuống, cầm lấy thuốc và nước. cậu uống một ngụm nước trước khi bỏ thuốc vào miệng và nuốt. trong lúc uống, cậu bắt gặp tay của mình trong tình trạng có nhiều vết bầm.
"mấy vết này..." hyunjin thì thầm khi đặt cốc nước xuống.
"ừ, tôi tìm thấy chúng tối qua. tôi đã gọi cảnh sát và báo cáo họ lên rồi." chan giải thích, có gì đó nhói lên trong hyunjin, cậu lập tức rời khỏi chăn và chạy ra khỏi phòng mình.
"hyunjin!" chan gọi lớn vội chạy theo cậu. tìm thấy cậu chạy tới phòng vệ sinh gần đó và đóng sầm cánh cửa lại.
"hyunjin, cậu ổn chứ?" chan đập cánh cửa.
"tôi chỉ định tắm thôi! để tôi một mình đi!" hyunjin nói lớn, cởi đồ của mình ra và nhảy vào tắm. cậu chọn mức nước nóng phù hợp nhất để thoải mái.
hyunjin liền lấy một cục xà phòng, cố chà sát lên tay mình để xoá đi những vết bầm, mặc kệ cơn đau đang lan rát lên khắp cánh tay.
"biến mất đi! biến mất đi! làm ơn!" hyunjin gần như hét lên, mắt cậu mờ đi vì nước, không biết là nước mắt của cậu hay nước từ vòi tắm nữa.
hyunjin ném cục xà phòng đi, ngồi thụp xuống sàn và tự vòng tay qua người mình, "mày sẽ ổn thôi. mày sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi mà." cậu nhắm nghiền mắt lại, nhướn người ra trước rồi sau, mồm liên tục lặp lại câu nói này.
"hyunjin? mọi chuyện vẫn ổn chứ?" chan hỏi, hyunjin quay ra nhìn hắn ở phía cửa, nhưng rồi lại vô hồn nhìn về lại phía sàn nhà trống rỗng. tiếp tục nhắm mắt lại.
"mày sẽ ổn thôi. mày sẽ ổn thôi. mày sẽ ổn thôi."
____________________________________
còm men để mỹ nữ có động lực =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro