Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

"Làm ơn đừng loại anh ra, làm ơn."

Zhang Hao lẩm bẩm những từ đó mỗi phút sau khi đến lượt Hanbin chọn bài hát cho nhiệm vụ thứ hai. Cậu có thể thoải mái đẩy tất cả mọi người ra khỏi nhóm và chọn bất kỳ bài hát nào cậu muốn. Vì sau tất cả, cậu là thực tập sinh hạng A, là người luôn nắm giữ vị trí số 1.

Trước đó, họ đã xem qua các bài hát cho buổi công diễn thứ hai vào tuần tới. Nhiều người bảo anh chọn "Tomboy" của (G)I-DLE đi nên anh đã chọn nó cho nhiệm vụ này.

Rất may, anh được vào top 9 trong lần đánh giá đầu tiên và xếp ở vị trí thứ 5, cũng không tệ nhỉ. Anh có lợi thế khi chọn bài hát sau 45 thực tập sinh phía trước. Ngoài ra, anh cũng biết ơn vì nhiệm vụ lần này không chia group K và G như lần trước. Vì vậy, anh có thể trình diễn với các thực tập sinh khác mà không lo sợ bị K Group lấn át.

Zhang Hao đi thẳng đến Tomboy và được chào đón bởi Hoetaek, Gunwook và Seunghwan, những người đã ở đó sẵn. Thực tập sinh tiếp theo chọn bài hát là Yujin, cậu đã đến team Law. Jiwoong đi đến team Love Killa và Matthew cũng đi theo anh ấy.

Bây giờ, Zhang Hao vẫn cảm thấy lo lắng bởi còn một người chưa chọn bài và điều đó có thể thay đổi số phận của anh. Có thể tuyệt vời hoặc tệ hơn. Không ai trong số họ dám nhìn Hanbin đang mỉm cười đứng ở giữa ngã rẽ, đôi mắt nham hiểm đảo khắp các đội như muốn ăn tươi nuốt sống một trong số họ. Zhang Hao cúi đầu xuống để bớt căng thẳng đoi chút.

Tiếng cổ vũ lớn khiến anh càng thêm hồi hộp. Khi nhìn thấy Hanbin đi về phía team Tomboy và Zhang Hao không thể ngừng thốt lên: "Chết tiệt".

Tất cả đều lo lắng vì bốn người trong số họ đều có thể bị đẩy ra. Zhang Hao không biết tim mình có đập mạnh đến mức Hanbin có thể nghe thấy và cảm thấy thương hại cho anh không. Khi cậu đi đến hàng thứ hai nơi Seunghwan và anh đứng, Zhang Hao chắc chắn rằng Hanbin đã mỉm cười với anh trước khi đi đến chỗ Seunghwan và nói xin lỗi. Có nghĩa là cậu đã loại Seunghwan ra, Hanbin sẽ trở thành đồng đội của anh cùng với Hoetaek và Gunwook.

Khoảnh khắc vừa nãy đúng là đau tim.

Anh cuối cùng cũng có thể thở phào khi nhìn qua Hanbin, để rồi thấy cậu đang nhìn anh và mỉm cười với lúm đồng tiền ngốc nghếch của mình. Hao nghĩ rằng nó thật dễ thương.

Cuối cùng các team đã được thành lập, Zhang Hao vỗ tay cho Hanbin để chào mừng cậu đến với team Tomboy. Anh không thể tập trung vào những gì Hanbin nói vì tim anh đang đập loạn lên, anh ghét cảm giác mà Sung Hanbin mang đến cho anh lúc này. Anh ước gì tim mình có thể ngừng đập thình thịch nữa.

Trong những giờ tiếp theo, họ bận rộn với việc chọn vị trí và sắp xếp đội hình, line hát và cả đống thứ khác nữa. Họ có một battle nho nhỏ để chọn ra người đảm nhận Killing part. Zhang Hao cũng muốn vị trí này nhưng anh phải thừa nhận rằng Hanbin phù hợp hơn anh nhiều. Vì vậy, họ đã chọn Hanbin và Zhang Hao thực sự rất mừng cho cậu. Được ở cùng một đội với Hanbin là điều anh chưa từng nghĩ tới, thật vui khi có thêm thời gian ở bên cậu.

Cũng có lúc Zhang Hao gặp khó khăn trong việc phát âm.

"Hanbin, cái này phát âm như thế nào?" Zhang Hao hỏi.

"À, anh có muốn em viết bằng tiếng Anh không? Nó sẽ dễ đọc hơn." Hanbin trả lời, tiến gần tới chỗ anh.

Zhang Hao lắc đầu, nói rằng anh chỉ cần nghe phát âm và học theo thôi. Hanbin là một người biết lắng nghe, cậu hiểu ý anh và nhanh chóng làm theo những gì anh bảo. Sau đó Zhang Hao cũng lặp lại theo Hanbin.

"Anh là người Hàn Quốc à?" Hanbin khen ngợi, lẽm lỉnh cười với anh.

"Thật à?" Anh cười và hai má bắt đầu ửng đỏ lên.

Quả là một ngày không thể tuyệt hơn nữa, kể từ giờ anh có thể thân thiết với Hanbin hơn.

Buổi quay của họ đã kết thúc được một lúc, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuyển đến phòng mới. Mỗi phòng chỉ có ba người và một người phải ở với team khác.

Lúc đầu, Zhang Hao không phiền nếu anh ở một mình với những người khác, nhưng Gunwook đã tự chọn ra ở riêng cùng phòng với Junhyeon. Điều đó có nghĩa là anh, Hanbin và anh Hoetaek sẽ trở thành bạn cùng phòng.

Vui sướng hay tuyệt vời? Anh cũng không biết nữa, anh thực sự hạnh phúc vì giờ đây Sung Hanbin là bạn cùng phòng của anh. Và có vẻ như, không phải mình anh nghĩ vậy. Hanbin bất ngờ khoác vai Zhang Hao và nói một câu sến sẩm nhất từ ​​trước đến giờ: "Có vẻ như anh không thể xa em được".

---------

Thật ngớ ngẩn, Zhang Hao nghĩ. Mỗi ngày, anh luôn tự hỏi rất nhiều rằng Hanbin và anh đã trở nên thân thiết như thế này từ bao giờ, dù anh cũng dành thời gian cùng những người khác nữa? Zhang Hao không biết chuyện gì đang xảy ra.

Như lần đó, khi Hanbin kéo anh vào phòng Matthew với hai tay đang nắm chặt. Matthew rõ ràng đã để ý điều này nhưng em ấy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hai người một cách đầy nghi ngờ.

Hoặc như lúc Zhang Hao đang bận nói chuyện với Yuehuaz và các thực tập sinh khác của G Group, Hanbin sẽ chạy đến chào mọi người và bám lấy anh, giống như bạn trai đến đón người yêu của mình. Và lần này, Hanbin đang nghịch tóc của Zhang Hao, trông họ thân thiết như thể một cặp đôi vậy. Kết quả là bị Kuanjui và Ricky ném cho ánh mắt dò xét.

Bất cứ khi nào nhìn thấy Zhang Hao, bạn có thể dễ dàng tìm thấy Hanbin. Nếu bạn không biết Zhang Hao đang ở đâu, hãy hỏi Hanbin. Cậu là người trả lời Zhang Hao ở đâu nhanh nhất.

"Hai người trông dễ thương thật. Em ghen tị đấy." Jinxin nói khi nhìn Hanbin vừa đan những ngón tay của mình với anh.

"Hửm?" Zhang Hao chớp chớp mắt.

"Bây giờ, tôi nghĩ hai người đang hẹn hò đấy." Kuanjui nói khi ăn đang ăn vặt.

Zhang Hao suýt chút nữa thì nghẹn, anh có chút bối rối và sửng sốt. Tại sao bạn thân của anh lại nói như vậy? Đặc biệt là trước mặt Hanbin? Cậu ấy sẽ không nghĩ rằng họ thật kỳ quặc chứ?

"Zhang Hao Hàn Quốc và Sung Hanbin Trung Quốc." Hanbin chỉ vào Zhang Hao vẫn còn ngạc nhiên.

"Bọn anh hiểu rồi, Hanbin. Em sắp bị ám ảnh bởi biệt danh đó rồi". Kuanjui nói đùa, khiến Zhang Hao trợn tròn mắt.

"Em muốn mọi người biết Hao hyung là em và em là anh ấy." Hanbin nói thêm.

"Giống như anh ấy là của anh hay gì?" Jinxin có vẻ quan tâm tới vấn đề này.

"Này này, thôi nào. Đừng nói về những điều kỳ lạ nữa. Tôi không là ai cả, Zhang Hao là Zhang Hao mà thôi." Anh bắt đầu xù lông lên.

Và rồi anh trở thành tiêu điểm bị mọi người trêu chọc, nhưng không giây phút nào anh thả tay cậu ra. Hanbin cũng hùa theo bọn họ để trêu anh. Zhang Hao bất lực rên rỉ vài tiếng nhưng cậu không những không dừng lại mà còn giơ hai tay đang nắm lên như thể đó là một chiếc lightstick để cổ vũ.

Anh thầm nghĩ Hanbin điên rồi.

---------

Cũng trong những ngày đó, Zhang Hao đột nhiên trở nên tự ti vì anh sợ rằng mình làm không tốt. Anh thực sự sắp phát điên và không biết làm thế nào để vượt qua sự lo lắng. Sau màn trình diễn ngắn trước các thực tập sinh khác, anh đã nhận rất nhiều lời chỉ trích vì những gì anh thể hiện chỉ ở mức trung bình. Anh vẫn cần phải cải thiện rất nhiều, về việc anh không nổi bật như những người khác và nhiều thứ nữa.

Điều đó tất nhiên đã làm anh buồn. Zhang Hao không bao giờ nghĩ anh sẽ để sự tự ti lấn át như vậy. Thường thường, anh luôn tự tin vào khả năng của mình. Anh nhớ khi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên, với tư cách là trưởng nhóm Kill This Love, anh có rất nhiều ý tưởng và luôn có cách để an ủi mọi người, tiếp thêm tự tin và năng lượng cho họ.

Nhưng bây giờ lại khác. Zhang Hao biết rằng nhiều thứ vẫn còn mới mẻ với anh và anh hiểu rằng bản thân còn thiếu sót rất nhiều. Nhưng đáng buồn hơn cả là sự thật anh đang bị bỏ lại phía sau, trở nên mờ nhạt trong team và có thể mọi người sẽ không còn để ý đến anh nữa. Đúng là hiện giờ anh đang đứng thứ 5 nhưng không có gì là mãi mãi cả.

"Anh đang làm gì thế?"

Zhang Hao vẫn đang chìm trong tâm trạng tiêu cực. Anh hơi lơ đễnh vì suy nghĩ quá nhiều và không nhận ra ai đó đang gọi anh.

"Hyung, anh đang làm gì vậy?"

Anh hướng về nơi phát ra giọng nói, nhìn Hanbin vừa lặp lại câu hỏi một lần nữa.

"Anh có ổn không?" Hanbin hỏi.

Sao mà một người tốt có thể đến với anh vào đúng thời điểm như vậy? Zhang Hao lắc đầu, bĩu môi giấu mặt vào áo, lén nước mắt.

"Anh không có bất kỳ ý tưởng nào trong mấy ngày này. Khi anh là leader, anh đã có rất nhiều ý tưởng nhưng bây giờ thì không. Chết mất. Anh thật sự bế tắc.

Hanbin gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu và cho anh vài lời khuyên. Cậu an ủi anh đừng lo lắng nhiều, họ nhất định sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn, và cùng nhau nghĩ ra nhiều ý tưởng mới. Chỉ cần anh tin tưởng họ và ném những suy nghĩ tiêu cực kia đi.

Zhang Hao gật đầu sau khi đã suy nghĩ thông suốt. Anh biết ơn vì có thể chia sẻ suy nghĩ của mình với Hanbin, và cậu đã thật sự lắng nghe anh. Ít nhất nó cũng khiến trái tim anh nhẹ nhõm hơn một chút và có thể thở phào dù chỉ một giây.

Họ tiếp tục luyện tập sau thời gian nghỉ ngắn, sắp xếp lại các phần và tiếp tục dựng vũ đạo. Hoetaek chia sẻ ý tưởng của mình và ngay lập tức được mọi người chấp thuận. Gunwook cũng có sáng tạo cho phần của mình và nhận được sự đồng tình từ các thành viên khác.

Trong lúc đang tập trung vào việc lên ý tưởng, Zhang Hao bất ngờ bị Hanbin kéo về phía cậu. Cậu vuốt nhẹ mái tóc của anh và ngỏ lời luyện tập cùng nhau.

Có lí do gì để từ chối đâu nhỉ? Vậy nên Zhang Hao cũng không ngần ngại bật đèn xanh, chấp nhận lời đề nghị. Mọi thứ suôn sẻ như mong đợi, Hanbin đã giúp anh một số phần khó. Được tập cùng cậu thật là vui, khuôn mặt anh cũng rạng rỡ hẳn lên. Những ý tưởng cứ dần nảy ra khi anh luyện tập trước gương, quan sát bản thân để thực hiện động tác đẹp hơn và đề xuất một số ý tưởng mới cho phần trình diễn . Tất cả là nhờ có Sung Hanbin đã giúp anh vượt qua giây phút tồi tệ nhất, kéo anh trở lại ánh sáng.

---------

"Này, Zhang Hao." Wumuti thò đầu vào phòng cùng Hải theo sau.

Khuôn mặt Zhang Hao lộ rõ vẻ khó hiểu. Nếu anh đang ở trong một trò chơi điện tử, có lẽ một dấu hỏi lớn sẽ xuất hiện trên đầu anh ngay khi giọng điệu của Wumuti nghe có vẻ nghiêm trọng.

"Sung Hanbin vừa mới khóc đấy. Anh nghĩ cậu ấy cần ai đó an ủi". Wumuti vừa nói vừa xoa gáy.

Sao lại thế?

"Tại sao em ấy lại khóc?" Zhang Hao lo lắng, cau mày nhặt quần áo. Chẳng trách muộn thế này mà Hanbin vẫn chưa về phòng. Thì ra cậu đang cố giấu và vượt qua cơn khủng hoảng một mình.

"Cậu ấy lo lắng và nghĩ rằng mình có quá nhiều trách nhiệm. Việc liên tiếp đứng hạng 1 cũng là một gánh nặng lớn. Cậu ấy đã khóc ngay sau đó và bọn anh đã ôm cậu ấy."

Quả thật, việc đứng số 1 không hề dễ dàng như mọi người tưởng. Ngay cả Sung Hanbin cũng có khó khăn của riêng mình. Có lẽ đã đến lúc anh trả ơn cho cậu vì đã an ủi anh lần trước.

"Được rồi. Cảm ơn anh nhiều vì đã cho em biết tình trạng của Hanbin. Bây giờ em ấy đang ở đâu vậy?" Anh hỏi, sẵn sàng đi tới chỗ cậu.

"Phòng giặt ủi. Hy vọng cậu ấy sẽ sớm vượt qua nó." Wumuti mỉm cười và rời đi.

Zhang Hao không muốn lãng phí thời gian, sau khi nói chuyện với Wumuti xong liền đi thật nhanh đến phòng giặt ủi. Căn phòng khá tối, cứ như không có ai ở bên trong cả. Anh không cần gõ cửa vì nó đang mở hé. Nhờ một chút ánh sáng le lói từ ngoài cửa vào, anh thấy một bóng người đang ngồi thu mình gần chiếc máy giặt.

"Nè."

Anh lách người vào phòng giặt ủi và đóng cửa lại. Khi anh lại gần, Hanbin ngước lên nhìn anh rưng rưng nước mắt.

"Này này. Đừng khóc. Anh ở đây, Hanbin." Zhang Hao nhanh chóng cúi xuống ôm cậu vào lòng, anh suýt vấp ngã khi Hanbin ôm chặt lấy anh.

Hẳn em ấy đang mệt mỏi lắm, anh nghĩ. Hanbin đang vùi đầu vào hõm cổ anh khóc nức nở.

"Nào nào. Em đã làm tốt lắm rồi, Hanbin. Anh biết phải khó khăn cho em lắm khi là người ở vị trí số 1. Mọi người sẽ kỳ vọng cao vào em nhưng điều đó không sao cả. Ai cũng có thiếu sót và nỗi sợ hãi của riêng mình. Là con người ai mà chẳng có lúc cảm thấy sợ sệt hay lo lắng. Vậy nên việc em cảm thấy tồi tệ là hoàn toàn dễ hiểu. Em cũng chỉ là một con người bình thường thôi, anh hiểu những gánh nặng trên vai em lúc này." Zhang Hao xoa đầu Hanbin, khẽ vuốt những sợi tóc màu nâu.

Hanbin khóc nức nở, tiếng khóc to hơn sau khi Zhang Hao nói.

"Em cảm thấy mệt mỏi lắm phải không. Anh không thể nói nhiều vì nỗi lo của chúng ta không giống nhau nhưng, anh có thể nói rằng em luôn có thể tâm sự với anh, hoặc với bạn bè của em để chia sẻ suy nghĩ của mình. Điều này không khó đúng không? Nó có thể xua tan những lo lắng của em và em sẽ được giải tỏa đầu óc đôi chút. Em luôn có một vị trí quan trọng với mọi người, em dạy mọi người nhảy, dạy mọi người hát. Họ luôn tôn trọng và biết ơn em nhưng điều đó không có nghĩa là em không thể dựa dẫm vào người khác. Em luôn có thể dựa vào anh, anh tất nhiên không phiền đâu. Cả hai chúng ta đều có nhiều điểm chung và anh rất sẵn lòng mở rộng vòng tay bất cứ khi nào em cần. Bạn bè là như thế mà phải không?"

Vừa dứt lời, Zhang Hao kéo cậu ra và anh có thể nhìn thoáng qua khuôn mặt của Hanbin. Một vệt nước mắt lấp lánh trên má khiến cậu trông thật dễ thương. Mũi của Hanbin cũng hơi ửng đỏ lên còn đôi mắt sưng húp sau khi khóc nức nở.

"Đúng là một đứa trẻ khóc nhè. Luôn tự mình chịu đựng mọi thứ, em thật độc ác với bản thân. Em hoàn toàn có thể chia sẻ những gánh nặng đó với anh mà. Anh sẽ giúp em vơi bớt đi cảm giác nặng nề ấy và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này". Zhang Hao nói.

Ngón tay anh lướt trên má Hanbin, rồi quệt nhẹ những giọt nước mắt.

"Bây giờ em đã thấy ổn hơn chưa?" Anh hỏi và đảm bảo không có vệt nước nào trên má cậu nữa.

Đến đây thì anh dường như muốn phát điên lên khi nhìn thấy nụ cười thoáng qua của cậu, trông đáng yêu hơn với chiếc mũi đỏ.

"Được rồi, đi nào. Chúng ta đi ngủ thôi." Anh nở nụ cười trong bóng tối và anh chắc chắn rằng Hanbin cũng đang cười.

Họ cùng nắm tay nhau trở về phòng. Bây giờ cái nắm tay đơn giản không còn tạo cảm giác hồi hộp cho anh nữa. Tim anh vẫn đập thình thịch nhưng không quá mạnh mẽ. Anh thực sự thấy thoải mái khi nắm tay Hanbin ở bất cứ đâu. Khi đi ngang qua Zihao và những người khác, anh vờ như không để ý ánh mắt đầy phán xét của họ. Còn Hanbin chỉ mỉm cười và chào một tiếng với họ.

Khi cả hai bước vào phòng, Hoetaek đã chìm vào giấc ngủ và Hanbin vẫn không chịu buông tay. Cậu kéo Zhang Hao ngồi lên giường mình, cười đến ngây ngốc.

"Vừa rồi em khóc và bây giờ em lại cười. Anh sợ đấy." Zhang Hao nói.

Hanbin bật cười vì câu nói của Hao, cậu nhìn chằm chằm vào hai tay đang đan vào nhau: "Em thấy mừng vì đã chia sẻ nỗi lòng của mình với anh. Em thật may mắn khi có anh ở bên."

Zhang Hao chỉ cười nhẹ đáp lại và họ tiếp tục trò chuyện trên giường Hanbin. Cậu đã kể một số chuyện khiến Zhang Hao ngạc nhiên, tỉ như thói quen vuốt ve tay anh. Thực chất đó là TMI mà Zhang Hao đã biết và từ lâu anh đã quen với điều này. Họ vẫn không buông tay nhau ra, thỉnh thoảng nó sẽ đặt trên đùi của Hanbin hoặc Zhang Hao.

Mãi cho đến gần hai giờ, Zhang Hao mới miễn cưỡng thả tay Hanbin ra. Zhang Hao tự nhủ liệu anh có bị ảo tưởng hay không khi nghe thấy một tiếng thở dài khẽ vang lên. Chắc là không phải Hanbin đâu nhỉ? Có lẽ anh Hoetaek đang ngủ gặp ác mộng nên mới thở dài.

"Anh đi đâu thế?" Hanbin hỏi khi nhìn Zhang Hao đứng dậy.

"Đánh răng.  Anh đã ăn ramen với Jingxiang."

"Okay."

Nghe thật nhẹ nhõm nhưng anh vẫn không nghĩ Hanbin đã cảm thấy tốt hơn. Vì vậy, anh nhanh chóng lấy bàn chải và đi ra ngoài, đánh răng trước mặt Hanbin, người đang nhìn anh cười khúc khích.

Cậu vẫn ở đó, đưa tay ra chờ anh nắm lấy. Làm sao Zhang Hao có thể từ chối được đây, anh để Hanbin nắm lấy tay mình và đột nhiên cậu nói lời cảm ơn anh. Có lẽ cậu đã thực sự cảm thấy ổn.

Hanbin gật đầu, cuối cùng cậu cũng buông tay anh ra.

"Vậy thì mát xa cho anh nhé."

Có biết bao thứ cậu có thể làm nhưng anh lại hỏi một điều cậu không tưởng. Chỉ là đó là điều duy nhất mà anh nghĩ đến hiện giờ. Sau một ngày luyện tập mệt mỏi, cả người đau muốn chết, tấm lưng bé bỏng của anh cần được ai đó xoa dịu ngay bây giờ.

Hanbin bật cười, có lẽ cậu nghĩ anh thật ngớ ngẩn khi hỏi cậu mát xa giúp.

"Sao thế, em không muốn à?" Zhang Hao hơi bối rối, dừng cả việc đánh răng lại.

"Được thôi, em sẽ mát xa cho anh." Cậu trả lời. "Em sắp trở thành đứa trẻ mít ướt của Boys Planet rồi."

Zhang Hao quay lại phòng tắm với nụ cười trên môi. Thực vậy. Anh thừa nhận rằng Hanbin là đồ mít ướt, điều này lại làm cậu trở nên dễ thương hơn bao giờ hết. Anh nghĩ rằng mình đã có một vị trí đặc biệt trong lòng Hanbin bởi anh tin Hanbin thật sự cảm nhận được sự an ủi khi anh đến, cậu đã khóc ngay lập tức sau khi nhìn thấy anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro