Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Thời gian năm phút trôi nhanh như một cái chớp mắt. Trước khi rời đi, Trương Trạch Nghị cúi đầu hôn lên đôi môi khô của Trần Lập Ba sau đó lấy tay chạm lên gương mặt lạnh lẽo của cậu.

Kể từ ngày hôm đó, mỗi ngày Trương Trạch Nghị đều đặn đến phòng Trần Lập Ba. Lần nào anh cũng nắm tay người kia nói chuyện không ngừng nghỉ. Có lẽ ông trời cũng nghe được tiếng lòng của hai người họ, cho đến một ngày, lúc Trương Trạch Nghị vừa đi tới cửa anh liền nhìn thấy Trần Lập Ba đang nhìn mình mỉm cười.

- "Apo!"

- "Em tỉnh rồi!"

Trương Trạch Nghị nhanh chân đến bên giường cậu. Động tác vội vàng và dùng nhiều lực khiến vết thương nhói đau nhưng nụ cười trên mặt Trương Trạch Nghị vẫn không mất.

Mười ngón tay đan xen vào nhau như đang khao khát hơi ấm của nhau. Trần Lập Ba dùng một chút lực kéo anh lại gần phía mình.

- "Vẫn còn được gặp lại anh, thật tốt!"

Trần Lập Ba lấy tay vuốt ve gò má gầy gò của đối phương. Trán kề trán, mũi chạm mũi, cả hai cùng ngửi thấy mùi pheromone của nhau, cùng nhau cảm nhận sự sống của người đối diện.

Trần Lập Ba không bị thương nặng như Trương Trạch Nghị nên sau khi kiểm tra tổng thể, bác sĩ xác nhận không có vấn đề gì nghiêm trọng. Vì thế cậu được chuyển sang phòng bệnh thường.

Lệnh bắt giữ Trần Phong đã được ban hành. Sau trận chiến này, bọn chúng cũng sẽ lọc bớt những tay sai. Có lẽ trong một thời gian ngắn, bên hắn ta sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì.

Trương Trạch Nghị và mọi người cũng hiểu rõ việc Trần Phong và tổ chức của hắn có bị bắt hay không vẫn còn là ẩn số. Nhưng cảnh sát sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ một tia hi vọng nào.

Biên giới đã bị phong tỏa, chỉ cần Trần Phong còn trong nước, sớm muộn hắn ta cũng sẽ bị bắt.

Ngày Trương Trạch Nghị và Trần Lập Ba xuất viện, Phùng Kiến Bình đặc biệt tổ chức một buổi tiệc, tiếp tục tiễn hai người họ về thành phố Lâm một lần nữa. Tâm lý của cả hai đều đã thay đổi. Lần trước rời đi, cả hai đều có sự lo lắng cho tương lai, nhưng lần này, đoạn đường phía trước, chỉ cần kiên định mà bước đi.

Ngay khi vừa về đến thành phố Lâm, Trương Trạch Nghị lập tức kéo Trần Lập Ba về nhà mình. Lần trước chỉ kịp thúc giục cậu chuyển đến nên lần này về chắc chắn phải ở cùng nhau.

Trần Lập Ba cũng không muốn xa anh dù chỉ một giây!

Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chăn màn đều tràn ngập mùi hương thoải mái. Trương Trạch Nghị ôm Trần Lập Ba nằm trên giường và lắng nghe nhịp tim của nhau.

- "Khi nào em đưa anh đi gặp bà nội?"

Trương Trạch Nghị ôm cậu từ phía sau, ngón tay đang mân mê tay của người kia. Sau khi nghe anh nói, Trần Lập Ba xoay người nằm gọn trong vòng tay anh.

- "Đợi ngày mai tan làm được không?"

Mai là ngày hai người chính thức quay trở lại văn phòng và đến phòng cục trưởng báo cáo. Các thông tin của Trần Lập Ba lúc trước cũng cần được sắp xếp lại.

- "Được!"

- "Trà mẹ gửi hôm trước vẫn còn trong văn phòng. Sau khi tan làm, chúng ta thay đồ xong rồi lấy mang đi."

Môi Trương Trạch Nghị hôn lên trán đối phương, sau đó từ từ trượt xuống theo đường sống mũi tìm kiếm đôi môi mềm mại kia.

Trần Lập Ba ôm cổ phối hợp đón lấy nụ hôn của anh. Kể từ ngày đánh dấu đó, cả hai dường như phụ thuộc vào đối phương nhiều hơn và ngày càng khao khát cơ thể của nhau.

Trần Lập Ba chạm vào vết thương trên bụng của Trương Trạch Nghị. Vết thương đã lành nhưng để lại một vết sẹo nhỏ, mỗi khi cậu chạm vào chỗ đó, Trương Trạch Nghị lại rùng mình và cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

- "Sao lại không thành thật như thế này?"

Trương Trạch Nghị bắt lấy bàn tay của Trần Lập Ba và tay anh cũng bắt đầu trượt xuống dưới. Lửa cháy thì cần có người dập. Khi cả hai ra khỏi phòng tắm, trời cũng dần chuyển tối.

- "Ăn ở nhà?"

Lúc nãy khi còn ở trong phòng tắm, Trần Lập Ba liên tục hét lên cậu đang đói nhưng người kia dường như cố tình hiểu sai ý cậu. Anh vẫn cho cậu ăn no nhưng lại bằng một thứ khác.

- "Ở nhà ăn đi. Không muốn ra ngoài chút nào!"

Trần Lập Ba vừa cầm máy sấy vừa nhìn Trương Trạch Nghị lục lọi tủ lạnh.

- "Em ngồi đợi một lát, xong nhanh thôi!" Trương Trạch Nghị cầm nguyên liệu vào trong bếp. Phòng bếp và phòng khách không có vách ngăn vì thế Trần Lập Ba ngồi trên ghế sofa nhìn tấm lưng người kia đang bận rộn.

Không hiểu vì sao Trần Lập Ba lại nhớ đến những lời mẹ của Trương Trạch Nghị đã nói lúc trước: "Mọi việc trong nhà đều do Alpha phụ trách."

Hình như đúng thế!

Trần Lập Ba ngồi một lát cũng cảm thấy nhàm chán nên cậu đứng dậy đi vào xem Trương Trạch Nghị nấu ăn. Trương Trạch Nghị cảm nhận một vòng tay đang vòng qua eo mình, sau đó có thứ gì mềm mại chạm lên cổ anh.

Đó là tóc của Trần Lập Ba.

- "Làm gì đó? Đến giám sát công việc sao?"

Khóe miệng Trương Trạch Nghị giương cao. Anh cắt một miếng xúc xích sau đó quay người đút vào miệng Trần Lập Ba. Đối phương há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi cố ý liếm đầu ngón tay của người kia.

Trương Trạch Nghị cho ngón tay vào miệng mình và mút hết những hương vị còn sót lại trên đầu ngón tay. "Ngon không? Ba anh tự làm đó!"

Hai má của Trần Lập Ba phồng lên khi cậu nhai thức ăn, "Ngon, tay nghề của chú Lâm thật giỏi!"

Trương Trạch Nghị nhéo má đang căng phồng của đối phương và nói: "Nếu như em thích anh sẽ về nhà học cách làm, khi nào em muốn ăn anh sẽ làm cho em."

Kỹ năng nấu nướng của Trương Trạch Nghị cũng không thua gì Trương Thiếu Lâm. Chỉ trong một thời gian ngắn, bốn món ăn cùng một món canh được bày sẵn lên bàn. Cả hai mở tivi cùng nhau xem chương trình lúc tám giờ tối.

- "Ăn thêm canh đi. Bác sĩ nói em cần bồi bổ nhiều hơn." Trương Trạch Nghị lại múc cho cậu một chén canh đầy. 

Một bữa cơm đầy đủ chất lượng, Trương Trạch Nghị nhìn Trần Lập Ba ngồi phịch xuống ghế với vẻ mặt thỏa mãn. Càng ở bên cậu ấy, sẽ càng phát hiện sự cứng rắn bên ngoài của Trần Lập Ba chỉ là một lớp vỏ bảo vệ, thực ra, cậu vẫn còn là một cậu nhóc vừa mới tốt nghiệp không lâu.

- "Có muốn xuống nhà đi dạo một chút không?" Trương Trạch Nghị thu dọn chén đũa trên bàn cho vào bồn rửa. Ngày mai sẽ có cô giúp việc đến dọn giúp.

- "Ừm... đi xuống chạy một lát. Lần này xuất viện, em cảm thấy cơ bụng của mình không còn nữa rồi!"

Trần Lập Ba lấy tay sờ bụng mình. Cậu bóp bên này bên kia, chỉ có một lớp thịt mềm mại. Nếu không luyện tập, cơ bụng sáu múi của cậu sẽ trở thành một múi mất!

- "Anh xem thử?"

Trương Trạch Nghị cúi người trực tiếp luồng tay vào trong áo Trần Lập Ba. Anh rất thích phần eo của cậu, mỗi khi chạm vào lại không muốn rút tay ra.

Trần Lập Ba đánh vào bàn tay đang sờ mó lung tung ở vùng thắt lưng của cậu. Lúc này, eo cậu vẫn còn đau, "Đi thôi. Đi vài vòng."

Hai người chạy xung quanh khuôn viên vài vòng, sau đó tốc độ từ từ chậm lại, hai người chuyển sang đi bộ cùng nhau. Trương Trạch Nghị cầm lấy tay người kia đan xen mười ngón vào nhau.

- "Nhiều năm nay anh không nghỉ phép. Lần này gộp lại nghỉ một tháng."

Trương Trạch Nghị đột nhiên nói không đầu không đuôi, Trần Lập Ba không hiểu đối phương đang muốn nói điều gì, vì vậy cậu nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu người kia nói tiếp.

- "Em có nơi nào muốn đi không?"

- "Sao đột nhiên lại muốn nghỉ phép?" Trần Lập Ba ôm một cánh tay của đối phương lại. Trương Trạch Nghị là một người cuồng công việc, ai trong thành phố này cũng đều biết, vậy mà giờ đây người đó lại đứng trước mặt cậu nói muốn nghỉ phép?

- "Sau khi kết hôn không phải nên đi hưởng tuần trăng mật sao?"

Vẻ mặt của Trương Trạch Nghị vẫn không thay đổi nhưng Trần Lập Ba cảm thấy cả người nóng lên: "Đơn đăng ký cục trưởng Lưu vẫn còn đang giữ, anh nghĩ xa quá rồi đấy!"

- "Anh không nghĩ xa, ngày mai anh đi gặp cục trưởng."

- "Nói sau đi."

Trần Lập Ba hơi xấu hổ, cậu vừa gãi đầu vừa nói: "Lên đi, em hơi buồn ngủ."

Ngày hôm sau, cả hai cùng trở lại văn phòng. Khi đến nơi, họ trực tiếp đi đến phòng cục trưởng Lưu để báo cáo. Sau khi xong việc, Trương Trạch Nghị vẫn đứng im không chịu đi.

- "Đi đi. Còn ở đây là gì?" Cục trưởng Lưu tháo kính ra, nhìn Trương Trạch Nghị với vẻ mặt khó hiểu.

Trần Lập Ba cũng quay sang nói nhỏ với anh và ra hiệu anh rời đi.

- "Cái này.... cục trưởng..."

- "Sao?"

- "Đơn đăng ký kết hôn lúc trước chú giữ..."

Sau khi nghe điều này, cuối cùng ông cũng hiểu ra, chẳng trách nãy giờ Trương Trạch Nghị cứ nhìn chằm chằm vào trong ngăn kéo của ông. Thì ra là vì việc này.

- "Đúng là thằng nhóc con!"

Cục trưởng mở ngăn kéo và lấy ra tờ đơn đăng ký kết hôn của hai người họ để lên bàn. Sau đó ông lấy con dấu của mình đóng lên trên tờ giấy trước sự chứng kiến của cả hai.

- "Cầm đi! Đem đưa nó cho bộ phận hành chính!"

- "Chú Lưu! Chú nhất định phải đến dự hôn lễ của bọn con!"

Mục đích đã thành công, Trương Trạch Nghị vui vẻ cầm tờ đơn và kéo Trần Lập Ba đi ra ngoài. 

Anh kéo cậu đến phòng ăn, sau khi nhìn xung quanh không có ai thì lập tức ôm mặt cậu hôn tới tấp: "Bây giờ anh sẽ mang đến phòng hành chính." Nói xong, Trương Trạch Nghị vội chạy ra ngoài.

Trần Lập Ba đứng im nhìn bóng lưng của người kia dần khuất xa, cậu đưa tay lên chạm gương mặt đang nóng bừng của mình. Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng miệng vẫn tủm tỉm cười.

Sau khi hoàn thành xong công việc, Trương Trạch Nghị lập tức lái xe đưa Trần Lập Ba về nhà vào đầu giờ chiều. Khi về đến nhà, cả hai nhanh chóng thay quần áo, một lúc sau, một tay Trương Trạch Nghị xách quà, một tay nắm lấy tay Trần Lập Ba kéo ra cửa.

- "Đi thôi! Đưa anh đi gặp bà nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro