Chương 53
- "Đội trưởng?"
- "Đội trưởng? Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!"
Trương Trạch Nghị vừa mở mắt đã thấy ngay gương mặt Lưu Chính với đôi mắt đỏ hoe. Khi nhìn thấy anh, hắn ta lập tức chạy ra ngoài.
Trương Trạch Nghị nhìn xung quanh, Thiên Minh, Thời Hải, Mặc Linh, Mã Lương đều có mặt. Gương mặt bọn họ đầy vẻ hứng khởi khi thấy anh tỉnh dậy.
Apo đâu?
- "Apo?"
Trương Trạch Nghị vừa mở miệng, anh liền nhận ra giọng mình rất khàn. Thời Hải lập tức đưa cho anh một ly nước ấm: "Bác sĩ nói có thể uống chút nước ấm để dưỡng cổ họng."
- "Đội trưởng, anh từ từ uống!"
Trương Trạch Nghị đẩy ly nước ra, lúc này anh còn tâm trạng để uống nước sao? Apo rốt cuộc đang ở đâu?
- "Apo đâu?"
Sắc mặt mọi người trở nên khó nói, ai cũng nhìn nhau không dám lên tiếng. Khi Trương Trạch Nghị định hỏi lại một lần nữa thì Lưu Chính đã dẫn bác sĩ đến.
- "Tất cả giãn ra một chút!"
Sau khi kiểm tra toàn bộ cơ thể Trương Trạch Nghị, bác sĩ quay sang nói với mọi người: "Bệnh nhân đang hồi phục tương đối tốt, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi nhiều. Mọi người chỉ cần cho bệnh nhân ăn một ít cháo là được."
- "Bác sĩ!"
Lúc bác sĩ chuẩn bị đi ra ngoài, Trương Trạch Nghị đã ngăn lại: "Người cùng vào với tôi, cậu ấy sao rồi?"
- "Đội trưởng!"
Mặc Linh mở miệng trả lời sau nhiều lần do dự: "Apo vẫn còn chưa tỉnh."
Trương Trạch Nghị nghe xong liền xuống giường đi ra ngoài. Bị bắn vào tay tại sao lại chưa tỉnh?
- "Này! Bây giờ cậu vẫn chưa được rời khỏi giường!"
Bác sĩ hét lớn ở phía sau nhưng Trương Trạch Nghị đã kịp rút kim tiêm, một tay ôm bụng bước nhanh ra ngoài. Khi đi đến hành lang, anh nhìn thấy Phùng Kiến Bình.
- "Apo đang ở trong phòng này!"
Phùng Kiến Bình hiểu rõ Trương Trạch Nghị, nếu không nhìn thấy Trần Lập Ba, Trương Trạch Nghị nhất định không chịu được. Trong tình huống hiện tại của Trần Lập Ba, có lẽ chỉ có Trương Trạch Nghị mới giúp được cậu ấy.
Hai người đứng nhìn Trần Lập Ba đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt qua tấm kính nhỏ.
- "Cậu ấy..."
- "Viên đạn đã được lấy ra khỏi cơ thể. Ngoài vết thương bị đạn bắn ở cánh tay thì chỉ có một vài vết xước nhỏ."
- "Không nguy hiểm đến tính mạng."
- "Vậy cậu ấy? Tại sao tới giờ vẫn chưa tỉnh?" Trương Trạch Nghị đau lòng nhìn người kia.
- "Bác sĩ cũng không nói gì nhiều, chỉ nói có thể do nhận thức sinh tồn của bệnh nhân tương đối yếu."
- "Hoặc có thể nói, chính bản thân cậu ấy không muốn tỉnh dậy."
- "Cho nên, hiện tại, chỉ có cậu mới có thể đánh thức cậu ấy!" Phùng Kiến Bình nghiêm túc nhìn Trương Trạch Nghị.
Việc Trương Trạch Nghị ngất đi trong vòng tay của Trần Lập Ba là một cú sốc quá lớn đối với cậu. Dưới tác động của những kích thích quá lớn, cơ thể sẽ hình thành một cơ chế tự bảo vệ.
Nếu như cứ nhắm mắt ngủ như thế, bản thân sẽ không phải đối mặt với thực tế phũ phàng rằng Trương Trạch Nghị đã chết!
- "Tôi có thể đi vào nhìn cậu ấy không?"
- "Phòng chăm sóc đặc biệt chỉ được thăm bệnh mười phút một ngày. Ngày mai cậu quay lại."
- "Hãy nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt!"
Phùng Kiến Bình vỗ vai Trương Trạch Nghị vài cái sau đó sải bước đi về phía thang máy. Nhưng ông vừa mới đi được vài bước, Trương Trạch Nghị đã gọi lại.
- "Đúng rồi cục trưởng, Trần Phong thì sao?"
Phùng Kiến Bình quay đầu lại nhìn Trương Trạch Nghị. Ông đang đứng ở nơi khuất ánh sáng nên không thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt, Trương Trạch Nghị chỉ cảm thấy dường như người này đã già thêm vài tuổi: "Thẻ USB mà Apo mang về trống rỗng!"
Bọn họ đã bị lừa!
- "Cục trưởng! Điện thoại của tôi đâu?" Trương Trạch Nghị như đang nghĩ đến điều gì đó, anh liền hỏi cục trưởng.
- "Bên phía bệnh viện giữ. Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, quần áo của cậu cũng do y tá giữ hộ."
Trương Trạch Nghị lập tức đi tới khu y tá, anh vừa đi vừa nói với người kia: "Cục trưởng, đợi tôi một lát. Đừng đi vội."
- "Này, đi chậm thôi, coi chừng lại rách vết thương."
Phùng Kiến Bình lo lắng nên cũng đi theo Trương Trạch Nghị tới phòng y tá. Khi tới gần, ông thấy Trương Trạch Nghị đang dùng tay diễn tả động tác cho một y tá nào đó. Một lúc sau, y tác đưa một chiếc túi cho Trương Trạch Nghị, bên trong là đồ dùng trước đó của anh.
Trương Trạch Nghị vội mở túi đổ hết đồ trong túi lên bàn. Ngay khi nhìn thấy chiếc điện thoại, anh lập tức cầm lên đưa cho Phùng Kiến Bình.
- "Cục trưởng. Lúc ở căn biệt thự, chính miệng Trần Phong đã thừa nhận hắn ta là người đứng đầu tổ chức, tôi đã ghi âm lại."
Đôi mắt của Phùng Kiến Bình lập tức sáng lên, ông vội nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Trương Trạch Nghị và nói với cậu: "Bây giờ chính tay tôi sẽ mang đến gửi lên tổng cục."
Sau khi Phùng Kiến Bình rời đi, Trương Trạch Nghị quay lại và nhìn thấy Lưu Chính cùng Mã Lương đang ở cuối hành lang lén lút nhìn anh. Khi thấy anh nhìn, Lưu Chính xấu hổ gãi đầu.
- "Đội trưởng, để em đỡ anh vào."
- "Tôi có chuyện cần nói với đội trưởng Mã, cậu vào trước đi."
Lưu Chính nhìn Trương Trạch Nghị sau đó quay sang nhìn Mã Lương nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho anh biết, đội trưởng của chúng tôi vừa mới tỉnh dậy, có gì anh phải nói ngắn gọn, không được làm phiền anh ấy lâu."
Sau khi Lưu Chính đi khỏi, Mã Lương nói với Trương Trạch Nghị: "Hay là đi ra ngoài khuôn viên ngồi một lát, bác sĩ nói anh cần phơi nắng nhiều hơn."
Mã Lương đỡ Trương Trạch Nghị đi đến ngồi trên một chiếc ghế đá. Trương Trạch Nghị nhìn những người đi qua đi lại, anh chỉ cảm thấy giống như mình đã bỏ lở cuộc sống này một thời gian dài.
- "Tôi hôn mê bao lâu rồi?"
- "Một tuần."
- "Lúc anh vừa được đưa đến bệnh viện là cục trưởng Phùng lập tức gọi cho tôi. Anh bị thương rất nặng. Tôi nghĩ không nên giấu mọi người trong đội, nên mọi người đã cùng nhau đến đây."
Mã Lương ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn gương mặt xanh xao gầy gò của người kế bên, hắn thở dài nói: "Chuyện của Apo...."
- "Tôi tin cậu ấy sẽ tỉnh dậy." Đôi mắt Trương Trạch Nghị nhìn vô định vào không gian phía trước, hai tay anh nắm chặt đặt trên đầu gối.
- "Phải rồi, cậu đã kiểm tra được mối quan hệ giữa Trần Phong và Villain chưa?"
Trương Trạch Nghị vẫn không bỏ qua bất kỳ trường hợp nào. Anh và Trần Lập Ba đã vất vả mới có được đoạn ghi âm đó. Không thể để Trần Phong tiếp tục sống ngoài vòng pháp luật được.
- "Giả thuyết của chúng ta đã đúng!"
- "Trần Phong đã tài trợ cho Villain. Nói một cách khác, Trần Phong đã nhận nuôi dưỡng Villain. Lúc đó, Villain có tên là Trần Kiệt.
- "Cũng thật sự trùng hợp, lúc trước, Trần Kiệt đã từng ở trong trại tạm giam cho trẻ vị thành niên nên hắn ta đã để lại dấu vân tay. Chúng tôi đã đối chiếu dấu vân tay của Trần Kiệt và Villain, đúng là cùng một người."
- "Có thêm bằng chứng này của cậu, lần này, Trần Phong nhất định không thoát được!"
- "Chỉ cần có lệnh truy nã, hắn ta sẽ không thể tiếp tục sống dưới ánh mặt trời được nữa."
Hai người ngồi một hồi lâu, đến khi mặt trời dần khuất bóng, Mã Lương dìu Trương Trạch Nghị đi vào lại phòng.
Lưu Chính và Tôn Thời Hải vẫn còn ở trong phòng, khi thấy Trương Trạch Nghị đi vào, hai người lập tức chạy đến đỡ anh nằm lên giường.
- "Hai người về trước đi. Đêm nay để tôi ở lại với đội trưởng."
Lưu Chính ngồi trên chiếc giường dành cho người nhà và vẫy tay với hai người còn lại.
- "Vậy cũng được. Đêm nay làm phiền cậu một đêm." Tôn Thời Hải không phản bác, hắn lập tức đẩy Mã Lương đi ra ngoài.
Nhóm người từ thành phố Lâm đến được sắp xếp nghỉ ngơi tại một nhà khách của thành phố. Mã Lương bị người phía sau đẩy vài cái vẫn không nhúc nhích.
- "Lưu Chính. Mau lại đây một lát." Mã Lương gọi.
Lưu Chính không biết lý do nhưng cũng đi theo Mã Lương ra ngoài cửa: "Làm cái gì vậy? Tôi đã nói là hôm nay sẽ ở lại đây mà."
- "Mau đưa chìa khóa phòng cho tôi." Mã Lương nghiến răng nghiến lợi nói.Buổi sáng đi vội, chìa khóa phòng bị Lưu Chính cầm, bây giờ không có chìa khóa, hắn không thể vào phòng.
Mặt Lưu Chính lập tức đỏ lên khi nghe thấy điều này, hắn vội quay đầu nhìn chiếc áo khóa treo trong phòng.
- "Được rồi. Mọi người đi hết đi. Tôi có thể ở một mình được."
Trương Trạch Nghị xoa giữa hai hàng lông mày. Có thể do anh đã ngủ quá nhiều trong thời gian hôn mê, hoặc cũng có thể do thể chất Alpha phục hồi nhanh, nên bây giờ anh không muốn ngủ thêm nữa.
Anh muốn đi gặp Trần Lập Ba!
Trương Trạch Nghị đuổi mọi người đi hết sau đó anh đi đến phòng y tá để đổi thời gian thăm bệnh. Trương Trạch Nghị ngồi bên mép giường nhìn người trước mặt, hai tay anh nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu.
Trương Trạch Nghị đã tiết ra một ít pheromone của mình để xoa dịu người kia, cũng như muốn thông báo rằng anh vẫn đang ở bên cạnh cậu.
- "Apo... Đừng ngủ nữa!"
- "Anh đã giữ lời hứa của mình rồi, vậy nên em cũng đừng bỏ anh một mình ở đây!"
- "Mau tỉnh dậy để trở thành gia đình của anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro