Chương 47
Trương Trạch Nghị sao lại ở đây?
Bên ngoài Trần Lập Ba vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đang rất hoảng sợ. Cậu liếc nhìn Trương Trạch Nghị, anh ấy không mang mặt nạ, nên cậu có thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của anh. Trái tim Trần Lập Ba cuối cùng cũng nhẹ nhõm trở lại.
Đây là kế hoạch của Trương Trạch Nghị?
Anh ấy muốn làm cái gì?
- "Chuyện này là như thế nào?"
Trần Lập Ba hỏi Danny. Vì quá bất ngờ nên lúc này Trần Lập Ba mới để ý Trương Trạch Nghị đang mặc một bộ đồ phục vụ, anh ấy cố ý lẻn vào trong sao?
- "Người này luôn nhìn chằm chằm vào anh với ngài Trần. Đến khi thấy hai người đi lên lầu, hắn ta cũng đi theo lên nhưng bị người của em bắt được."
Danny giống như đang khoe mẽ công lao của mình trước mặt Trần Lập Ba. Bởi vì mấy ngày trước hắn ta đã phạm tội với cậu nên bây giờ phải ra sức lấy lòng.
- "Sao đây anh Tú? Em xử lý hắn ta giúp anh được không?"
- "Gây rối ở chỗ ngài Trần, không thấy mất mặt hay sao? Đưa hắn ta đi trước. Khi về xử lý sau!"
Trần Lập Ba nói xong thì quay người rời đi, nhưng vừa mới bước một bước, cậu quay lại nói với Danny: "Đừng có dở cái thói hung hăng của cậu lên người hắn ta. Đích thân tôi xử lý hắn." Nói xong, cậu cũng không nhìn Trương Trạch Nghị mà quay đầu đi thẳng vào trong.
Thật may, nhờ có chiếc mặt nạ mà Trần Lập Ba có thể che giấu cảm xúc thật sự của cậu.
Nguy hiểm quá!
Trần Lập Ba trở lại biệt thự và nói lời tạm biệt với Trần Phong. Sau khi trở về căn cứ của tổ chức ở chợ đen, Trần Lập Ba lập tức gọi điện cho Danny.
Nhìn từ ngoài vào, nơi này giống như một tòa nhà ba tầng. Ugan và những người khác sống ở đây. Dù Trần Lập Ba không thường ở đây nhưng phòng của cậu vẫn đầy đủ những đồ dùng cần thiết.
- "Người đó đâu?"
- "Anh em của em đang tiếp đãi rất tốt."
Danny thản nhiên kéo một cái ghế ngồi trước mặt Trần Lập Ba. Cậu nhìn chằm chằm hắn ta một lúc rồi nói một cách nhẹ nhàng.
- "Có phải cậu chưa từng xem trọng lời nói của tôi?"
Sau khi nghe điều này, Danny hoảng sợ, hắn vội vàng nói: "Không phải. Anh Tú! Chỉ là lúc nãy em không khống chế được sức mạnh của mình, em sẽ gọi người đưa vào ngay."
Khi được đưa vào phòng, Trương Trạch Nghị bị trói một lần nữa, đúng như lời Danny nói, có vẻ được "tiếp đãi" chu đáo nên trên miệng có thêm vài vết thương, người bị đá thêm mấy cái, may vẫn không sao!
Đầu gối của Trương Trạch Nghị bị đá từ phía sau nên lúc này anh đang quỳ trước mặt Trần Lập Ba.
Hai người im lặng đối mặt nhau, lúc này Trần Lập Ba thật sự muốn đọc được điều gì đó trong mắt anh. Nhưng vì xung quanh có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm nên Trương Trạch Nghị không thể truyền đạt bất kỳ điều gì.
- "Nói đi, tại sao lại nhìn chằm chằm vào tôi?" Cuối cùng, Trần Lập Ba lên tiếng trước.
Trương Trạch Nghị lập tức nuốt nước bọt, làm như thể người này đang rất căng thẳng và sợ hãi.
- "Tôi nghe nói, tối nay Phong Lan sẽ đến tham dự tiệc chiêu đãi của ngài Trần Phong nên có chút tò mò."
- "Cậu biết tôi?"
- "Biết."
- "Biết như thế nào?"
- "Những người bên dưới đã lan truyền rất nhiều, nhưng mà tôi không biết anh trông như thế nào nên mới cả gan lẻn vào trong để nhìn kỹ."
- "Lúc nhìn thấy ngài Trần Phong đưa anh lên lầu, tôi mới biết anh chính là Phong Lan."
Sau khi Trương Trạch Nghị nói xong, anh nâng mắt lên nhìn Trần Lập Ba. Khi bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn chằm chằm lại, lỗ tai Trương Trạch Nghị đột nhiên đỏ lên, anh xấu hổ cúi đầu xuống vô tình để lộ hình xăm chữ "Vàng" phía sau.
Diễn giỏi thật đấy!
Trần Lập Ba nhìn thấy Trương Trạch Nghị ngại ngùng cúi đầu thì lập tức hỏi: "Cậu thích tôi?"
- "Tôi...."
Trương Trạch Nghị không dám nói tiếp nhưng ngược lại đám người xung quanh bắt đầu cười phá lên, trong đó, Danny là cười to nhất. Hắn ta cười nghiêng ngã, sau đó tiến ra sau Trương Trạch Nghị nhìn một lúc.
- "Chết tiệt! Sắp chết đến nơi rồi mà còn tâm trạng tỏ tình? Người như ngươi mà cũng dám nghĩ đến việc thích anh Tú của bọn tao à?" Sau khi nói xong, Danny chú ý đến miếng dán sau cổ của Trương Trạch Nghị và hắn lấy tay xé ngay sau đó.
Trương Trạch Nghị cố gắng kiểm soát pheromone của mình không bị rò rỉ ra bên ngoài nhưng Danny lại không nghĩ được như thế.
- "Con mẹ nó, ngươi có phải là Alpha không vậy? Đồ con gà yếu ớt!" Sau khi nói xong, Danny lại cho Trương Trạch Nghị thêm một cú đá và Trương Trạch Nghị tỏ vẻ cam chịu nhận lấy.
Lúc Danny còn có ý định đá thêm một cú thứ hai thì bị ánh mắt cảnh cáo của Trần Lập Ba ngăn lại. Trần Lập Ba bắt chéo hai chân nhìn Trương Trạch Nghị đang quỳ dưới chân mình. Cậu dùng chân nâng cằm anh lên, Trương Trạch Nghị cũng phối hợp ngẩng đầu nhìn cậu.
- "Nhìn có vẻ cũng không tệ. Thật sự thích tôi?"
Cả cơ thể Trương Trạch Nghị đều run lên, anh nhỏ giọng đáp: "Thích."
Câu trả lời này dường như khiến Trần Lập Ba rất hài lòng. Cậu lấy chân xuống, sau đó cúi người vỗ vài cái vào má Trương Trạch Nghị.
Trần Lập Ba đứng dậy nói với một tên thuộc hạ: "Đưa cậu ta đi tắm rửa sạch sẽ rồi mang vào phòng." Sau đó, cậu quay lưng đi về phòng của mình.
Trần Lập Ba rời đi, tất cả bọn họ đều há mồm kinh ngạc. Đây có phải là anh Tú mà bọn họ biết không? Nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng có lý, dù sao anh ấy cũng là một Omega, tất nhiên phải có nhu cầu!
- "Tên này đúng là gặp may!"
Mấy tên còn lại ai nấy đều ghen tị, là Phong Lan đó! Một tên cấp dưới lại có thể leo lên giường của một cây Phong Lan cao lớn? Nếu người nào có cơ hội tốt như thế này, cuộc sống sau này thật đáng mong chờ!
- "Trông hắn ta yếu ớt như thế này, liệu có được không? Còn chẳng tiết ra được chút pheromone nào!"
- "Hay là giúp hắn ta một chút!"
Đám người này nói xong thì cười một cách thích thú, sau đó quay sang nói với Danny: "Anh Danny, thuốc lần trước anh lấy chỗ bọn kia còn không? Cho hắn ta một ít!"
Danny nghe xong thì nhếch môi cười, thường ngày tên Lâm Tú lúc nào cũng kiếm chuyện với hắn, hôm nay có phải nên tặng anh ta một chút quà lớn!
Danny nháy mắt với một tên thuộc hạ, tên này lập tức chạy ra ngoài và đem về một ống tiêm.
- "Anh Danny, nhiêu đây được chưa?"
- "Nhìn thấy hắn ta yếu như thế, cho nhiều thêm đi."
Trương Trạch Nghị nhìn tên nhóc kia đang cầm kim tiêm đi về phía mình thì anh lập tức giãy giụa: "Các người buông tôi ra, đây là cái gì, cút ra đi !"
Suýt chút nữa đám người này không khống chế được sự chống cự của Trương Trạch Nghị. Một tên nhóc trong đám liền cười nhạo anh: "Đúng là không biết xấu hổ! Thứ này sẽ giúp ngươi cảm thấy vui vẻ hơn!"
- "Tôi không dùng ma túy, chết tiệt! Đừng có lại gần đây!"
- "Giữ chặt hắn ta lại!" Danny hét lớn lên.
- "Hàng của bọn tao là hàng chất lượng cao. Ngươi muốn dùng? Cũng không có cửa!"
- "Ngoan ngoãn để tụi tao tiêm cho, sẽ khiến ngươi thấy sung sướng trên giường, tốt nhất là khiến anh bọn tao không bước xuống giường nổi luôn đi, hahaha..."
Trương Trạch Nghị cảm thấy đau nhói ở cổ, có một thứ lạnh lẽo đâm vào sau cổ anh. Trương Trạch Nghị lập tức quay đầu lại, nữa ống thuốc còn lại rơi xuống đất.
- "Con mẹ nhà ngươi!" Tên thuộc hạ muốn giơ tay đánh Trương Trạch Nghị nhưng bị Danny chặn lại, "Được rồi, nửa ống, đối với tên này, nửa ống là đủ rồi!"
- "Dẫn xuống rửa sạch đi!"
Kể từ khi trở về phòng, Trần Lập Ba luôn bồn chồn lo lắng. Nơi này không an toàn, đợi lát nữa trao đổi thông tin với anh ấy, phải thật cẩn thận!
Trần Lập Ba đi dạo một vòng quanh phòng, cuối cùng cậu quyết định trao đổi trong phòng tắm. Hi vọng tiếng nước chảy sẽ lấn át âm thanh của hai người.
Cậu đi vào phòng tắm kiểm tra cẩn thận, may mắn không có thiết bị nghe lén. Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- "Anh Tú! Người được đưa đến rồi!"
- "Ném cậu ta lên giường rồi tất cả ra ngoài!" Trần Lập Ba vẫn ở trong phòng tắm lắng nghe tiếng động bên ngoài. Đợi đến khi bọn thuộc hạ mở cửa đi ra ngoài, trong phòng yên tĩnh trở lại, Trần Lập Ba mới từ từ đẩy cửa đi ra ngoài.
Trương Trạch Nghị đang nằm trên giường trong tình trạng chân tay bị trói chặt.
Trần Lập Ba nhanh chóng đi đến giường cởi trói cho anh, hai tay vừa tháo dây, miệng vừa thì thầm vào tai anh: "Theo em vào phòng tắm."
Hai mắt của Trương Trạch Nghị vẫn còn tỉnh táo. Anh đã được huấn luyện một khóa về ma túy nên lúc này anh vẫn giữ được bình tĩnh.
Trần Lập Ba định đỡ Trương Trạch Nghị đứng dậy nhưng không ngờ đối phương nắm lại tay cậu: "Bên ngoài bọn chúng vẫn chưa rời đi."
Trương Trạch Nghị thì thầm vào tai Trần Lập Ba. Ngay lập tức cậu nhận ra hôm nay bản thân Lâm Tú đúng là có chút khác thường, sợ rằng sự việc này sẽ khiến Danny nghi ngờ.
Xem ra vở kịch này phải tiếp tục diễn!
Trần Lập Ba vòng hai tay qua cổ Trương Trạch Nghị, cậu vừa hôn vừa thì thầm: "Sao anh lại đến đây? Trong cục xảy ra chuyện gì sao?"
Trương Trạch Nghị vuốt ve thân thể của Trần Lập Ba bên ngoài lớp áo, anh mở miệng ngậm lấy chiếc lưỡi của cậu đang đưa qua sau đó lật người kia nằm xuống giường. Anh vừa ngậm mút môi dưới của cậu vừa nói nhỏ: "Biệt thự của Trần Phong có vấn đề."
- "Bên trong đó có thể có một nơi bí mật được hắn dựng lên để phục vụ việc "giải trí" cho các nhân vật cấp cao và lấy đó để đe dọa bọn họ."
Trương Trạch Nghị nói xong thì luồn một tay vào trong quần của Trần Lập Ba. Đầu lưỡi bắt đầu di chuyển từ môi về phía tai, miệng không ngừng liếm hôn dái tai của cậu.
- "Ngoài ra, bên cục đã có một phát hiện lớn. Có vẻ Trần Phong đang âm thầm sử dụng pheromone để thực hiện một số thí nghiệm lên người."
Trần Lập Ba lập tức sửng sốt khi nghe đến điều này. Vừa định hỏi thêm một vài điều thì đột nhiên nơi nào đó của cậu bị người kia nắm chặt!
Lòng bàn tay to lớn đang bao lấy nơi bên dưới của Trần Lập Ba. Lúc này, cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn, toàn thân Trương Trạch Nghị nóng như lửa đốt.
- "Anh làm sao vậy?"
Đáp lại cậu là đôi mắt đỏ hoe của người kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro