Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

- "Anh không bắn vào."

Trương Trạch Nghị nói xong thì rút bộ phận sinh dục của mình ra và lật úp người Trần Lập Ba xuống. Ở tư thế này anh dễ dàng đi sâu vào trong cơ thể cậu hơn.

Trương Trạch Nghị nhìn thấy tuyến thể sau cổ của Trần Lập Ba thì lập tức há miệng cắn vào. Nơi nhạy cảm của mình bị xâm chiếm khiến Trần Lập Ba đột nhiên "Ah~~~" một tiếng, hai tay nắm chặt tấm ga gường và ruột cũng co thắt mạnh hơn.

Tuyến thể là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể của Omega. Trương Trạch Nghị ngậm lấy tuyến thể của Trần Lập Ba rồi dùng răng cắn nhẹ vào da, anh truyền pheromone của mình vào trong cơ thể của cậu.

Trần Lập Ba bị Trương Trạch Nghị khóa chặt trên giường!

Ruột lại co thắt, Trần Lập Ba cảm nhận mình sắp đạt cực khoái một lần nữa. Trương Trạch Nghị thở hổn hển bên tai cậu: "Tới cùng anh."

Nói như vậy nhưng khả năng kìm chế của Trần Lập Ba rõ ràng không bằng Trương Trạch Nghị. Dưới sự quyến rũ của đối phương cùng những cú đâm ngày càng mạnh mẽ phía bên dưới, Trần Lập Ba vẫn tới trước một bước.

Lúc này Trương Trạch Nghị cũng không kìm nén thêm được nữa, anh lập tức bắn ra thành ngoài khoang sinh dục của Trần Lập Ba.

Sự khoái cảm dần đi qua nhưng vì đã đánh dấu tạm thời nên pheromone trong phòng ngày càng đậm mùi hơn, đột nhiên Trần Lập Ba nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Liệu Lưu Chính ở phòng bên cạnh có nghe thấy mùi gì không?

- "Anh mau đứng dậy!"

Trần Lập Ba lo lắng, cậu nhanh chóng đẩy người đang nằm bên trên của mình ra. Trương Trạch Nghị không hiểu chuyện gì nhưng cũng chống hai tay nhổm người lên đồng thời bộ phận phía dưới cũng rời khỏi miệng huyệt kèm theo một chất dịch màu trắng chảy ra.

- "Anh Chính! Anh Chính vẫn còn ở trong phòng!"

- "Mã Lương rủ cậu ta ra ngoài rồi. Em yên tâm."

- "Nào! Vòng tay lên cổ. Anh đưa đi tắm."

Trương Trạch Nghị bế Trần Lập Ba vào trong phòng tắm. Phòng tắm của nhà khách không có bồn tắm chỉ có vòi sen. Hai người đàn ông to lớn nhét vào trong một nơi chật hẹp vì thế làm bất kỳ động tác nào cũng đều khó khăn.

- "Em đứng được không?"

Trương Trạch Nghị vừa hỏi vừa điều chỉnh nhiệt độ của nước. Sau khi thấy nhiệt độ đã ổn, anh bắt đầu giúp Trần Lập Ba làm ướt cơ thể. Hai chân của cậu vẫn còn run nhưng đây không phải là điều xấu hổ nhất bởi vì lúc này cậu nhìn thấy một thứ chất lỏng đang chảy ra dọc theo chân của mình.

Trần Lập Ba biết đó là gì.

Trong không gian nhỏ bé này, pheromone của cả hai dễ dàng hòa quyện vào nhau và đôi tay của Trương Trạch Nghị không ngừng vuốt ve cơ thể của Trần Lập Ba.

Trần Lập Ba cảm nhận đường di chuyển của bàn tay kia đang đi dần xuống dưới, cậu lập tức bắt lấy: "Đội trưởng, em tự làm được."

- "Vẫn còn gọi đội trưởng?"

- "Đối với anh vẫn còn xa lạ như thế sao?"

Lời nói của Trương Trạch Nghị khiến Trần Lập Ba khựng lại. Trước giờ cậu vẫn quen gọi anh là Đội trưởng, bây giờ đột nhiên yêu cầu thay đổi, cậu không biết phải gọi như thế nào.

- "Có thể gọi là anh trai cũng được."

- "Gọi anh Trạch Nghị~~~!  Nào! Gọi anh nghe đi!"

Trương Trạch Nghị cố tình trêu chọc Trần Lập Ba. Quả nhiên sau khi nghe thấy những lời này, gương mặt cậu đỏ bừng lên, hai tay đẩy người đang muốn tiến lại gần: "Anh tránh xa em ra."

- "Trong này chật quá!"

Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý. Trương Trạch Nghị nói câu này một cách bình thường nhưng đến tai Trần Lập Ba lại trở nên nhạy cảm. Cậu vẫn nhớ lúc nãy khi ở trên giường, người kia liên tục thì thầm những câu tình thú bên tai cậu và không ngừng nói bên trong cậu vừa chật vừa nóng.

- "Được rồi. Không trêu em nữa."

Trương Trạch Nghị sợ cứ tiếp tục như thế sẽ khiến người ta chạy mất.

- "Quay người lại, anh giúp em rửa sạch."

- "Em tự làm được. Anh đi ra ngoài đi."

Để đối phương giúp mình rửa sạch! Đây là điều mà Trần Lập Ba không thể làm được! Nếu Trương Trạch Nghị thực sự làm giúp, Trần Lập Ba chắc chắn ngất xỉu vì xấu hổ mất!

Mặc dù những gì không nên nhìn cũng đã nhìn, những việc không được làm cũng đã làm nhưng cả hai vẫn không nhất thiết phải làm đến mức này!

- "Em không tự làm được đâu!" Trương Trạch Nghị nói xong thì áp sát cả người mình vào người đối phương đồng thời lợi dụng kỹ năng chiến đấu của mình lật người đối phương mà không để người kia có thời gian phản kháng.

Trần Lập Ba bị dồn về phía tấm kính lạnh lẽo nên cả người lập tức co lại nhưng giây tiếp theo một sự tê dại lan truyền khắp cơ thể cậu.

Các ngón tay của Trương Trạch Nghị tiếp tục làm loạn bên trong!

Trương Trạch Nghị không cách nào kiểm soát lý trí của mình khi ở chung một phòng với Trần Lập Ba. Ánh mắt anh trở nên tối sầm lại, vốn dĩ muốn ôm người đi ngủ nhưng bây giờ lại không để cho người kia ngủ được!

Trần Lập Ba chỉ biết xấu hổ! Cậu chỉ có thể cố gắng thôi miên bản thân thả lỏng, không được nghĩ đến chuyện khác và hi vọng thời gian tắm rửa càng nhanh càng tốt. Nhưng những chuyện như thế này, càng muốn trốn lại càng cảm nhận rõ hơn.

Ngón tay của Trương Trạch Nghị vẫn chăm chỉ rửa sạch bên trong cơ thể Trần Lập Ba. Đó là sự tra tấn của cả hai người họ!

Khi Trương Trạch Nghị nhìn thấy miệng huyệt đỏ hồng đang mút chặt ngón tay của mình, anh cố gắng nhắm mắt giữ lấy chút lý trí còn sót lại.

Nhưng chỉ được vài giây, ngón tay đã bị thay thế thành một vật cứng nào đó!

- "Sao anh lại...."

Sự phản kháng trên miệng của Trần Lập Ba không có tác dụng khi bên dưới của cậu cũng đã phối hợp với đối phương cắn chặt thứ kia, thậm chí cái miệng nhỏ như vừa ngậm vừa dụ dỗ đối phương tiến sâu vào trong.

Trương Trạch Nghị càng làm càng nghiện, và dần dần động tác của anh cũng trở nên mạnh bạo hơn.

Trần Lập Ba bám chặt hai tay vào kính. Khoái cảm dâng trào khiến những ngón tay lập tức co lại tạo nên những vết mờ ám trên mặt kính. Những đòn tấn công mạnh bạo phía sau không những không khiến cậu khó chịu mà ngược lại nó như một liều thuốc kích thích vào từng tế bào trong cơ thể cậu.

Thậm chí cậu còn muốn đối phương thô bạo thêm nữa!

Trương  Trạch Nghị lấy tay ôm người kia vào lòng, điều này càng làm tăng sự va chạm bên dưới nhiều hơn. Trần Lập Ba không chịu được độ sâu này, cậu liên tục rên rỉ cầu xin.

- "Ah ~~ Sâu..... sâu quá"

Nếu lúc thường, chỉ cần nghe thấy giọng nói thủ thỉ nhẹ nhàng của Trần Lập Ba là Trương Trạch Nghị sẽ lập tức mềm lòng chiều theo ý cậu nhưng lúc này những lời cầu xin thương xót ấy chỉ có tác dụng khơi dậy thêm sự chiếm hữu mạnh mẽ trong người anh. 

Hai tay của Trương Trạch Nghị vòng qua phía trước xoa nắn và vuốt ve phần ngực của Trần Lập Ba. Thân dưới của anh hành động mỗi lúc một nhanh, tay cũng bắt đầu xuôi dọc theo đường bụng di chuyển xuống phía dưới và nắm lấy bộ phận riêng tư của Trần Lập Ba. 

Trương Trạch Nghị dùng ngón tay xoa tròn phần đỉnh đầu dương vật của đối phương. Những vết chai sạn của ngón tay dường như kích thích cơ thể của Trần Lập Ba khiến cậu ưỡn người về phía trước nhưng đồng thời lại vô tình đẩy mông của mình ra sau chạm vào người Trương Trạch Nghị.

Trương Trạch Nghị nở một nụ cười xấu xa và tay vẫn không ngừng di chuyển. Anh tăng tốc độ và sức mạnh vào lực đẩy, cả cơ thể cũng dán chặt vào người phía trước, miệng kề sát vào tai người kia trêu chọc: "Gọi một tiếng anh trai cho anh nghe đi!"

Trần Lập Ba làm sao có thể gọi được, nhưng người phía sau vẫn không ngừng khiêu khích cậu.

Trương Trạch Nghị lớn gan đẩy một cú sâu vào trong gần như sắp mở được cửa khoang sinh dục. Trần Lập Ba bất ngờ bị dọa, cậu sợ người kia không kìm chế được mà thật sự tiến vào trong đó.

Nơi đó, cậu vẫn chưa sẵn sàng: "Đừng.... Anh đã hứa với em là...."

Trần Lập Ba liên tục uốn người để né tránh nhưng sức cậu vẫn không thắng được người kia. Bị Trương Trạch Nghị bao vây chặn hết mọi con đường trốn thoát, Trần Lập Ba tức giận dùng cùi chỏ đánh người phía sau nhưng người kia tránh được rất dễ dàng.

- "Mỗi lần tức giận là lại đánh người vậy hả?"

- "Đội Trưởng!"

Giọng điệu của Trần Lập Ba hết sức nghiêm túc nhưng qua bên tai của Trương Trạch Nghị lại trở nên đáng yêu. Anh không sợ chết mà vẫn đâm đầu trêu chọc đến cùng!

- "Mau bắn ra tay anh đi ..."

Dưới sự kích thích ở phía dưới lẫn phía trên, Trần Lập Ba thực sự sắp bùng nổ đến nơi. Cơ ruột co thắt liên tục, miệng hồng ra sức cắn mút vật kia, mãi đến lúc sắp đạt được cực khoái thì đỉnh đầu bị người kia bịt lại. Cảm giác sắp ra mà ra không được đúng là một cực hình!

- "Trương Trạch Nghị!"

Trương Trạch Nghị mỉm cười hài lòng với sự chọc ghẹo thành công của mình, cuối cùng anh cũng buông tay ra và đẩy mạnh vài cái giúp Trần Lập Ba bắn ra ngoài.

Lúc này Trương Trạch Nghị cũng sắp đạt đỉnh, phía dưới đâm sâu vào trong một cách thô bạo.

- "Anh ơi ~~~"

Một câu "Anh ơi" bất ngờ của Trần Lập Ba ngay lập tức khiến Trương Trạch Nghị muốn nổ tung. Anh nhếch khóe môi nói một cách chậm rãi.

- "Đúng là một tên nhóc hư đốn!"

Nói xong, anh rút dương vật của mình ra ngoài và cọ vào khe mông của Trần Lập Ba mà bắn. Sau hai lần vận động liên tục, cơ thể của cả hai đều trở nên mệt mỏi. Trương Trạch Nghị mau chóng lấy khăn quấn người Trần Lập Ba lại và ôm cậu ra ngoài.

Trần Lập Ba ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh dậy người bên cạnh đã đi đâu mất. Lúc cậu định rời giường thì nhìn thấy một mẫu giấy nhỏ trên bàn.

- "Anh đi đến văn phòng cảnh sát Vân Nam. Tỉnh dậy thì gọi cho anh. - Anh Trạch Nghị của em."

Trần Lập Ba vừa nhìn tờ giấy vừa mỉm cười, người này thật là!

Cậu thường có thói quen dậy sớm tập thể dục nhưng vì hôm trước vận động quá sức nên sáng nay cậu không thể mở mắt nổi. Nhưng anh ấy vẫn có thể đi ra ngoài từ sớm, quả là một tên Alpha đáng sợ!

Trần Lập Ba vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì cánh cửa đột nhiên được mở ra. Trương Trạch Nghị đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Trần Lập Ba vẫn đứng sững người, anh đi tới xoa đầu cậu.

- "Tỉnh rồi hả?"

- "Ừm. Sao anh lại đến văn phòng cảnh sát?"

- "Thảo luận một chút về sự hợp tác tiếp theo." Trương Trạch Nghị không nói rõ, Trần Lập Ba cũng không hỏi thêm.

- "Mau đi rửa mặt đi." Trương Trạch Nghị đẩy cậu vào phòng tắm sau đó anh đi đến chỗ vali thu dọn đồ đạc.

Lúc Trần Lập Ba đi ra, cậu nhìn thấy người kia đang ngồi xếp bằng phân loại hành lý của cả hai. Theo như kế hoạch lúc trước, chiều nay họ sẽ trở lại thành phố Lâm.

Sau khi Trương Trạch Nghị hoàn thành xong việc xếp đồ, anh mở tủ lấy máy sấy tóc và đi đến chỗ Trần Lập Ba đang ngồi. Anh nhẹ nhàng làm khô tóc giúp đối phương.

Khi tóc Trần Lập Ba đã không còn ướt nước, Trương Trạch Nghị ngồi lên giường lấy hai tay áp vào hai má của Trần Lập Ba và hôn một cái lên môi. 

- "Sẵn sàng chưa?"

- "Sẵn sàng cái gì?"

- "Theo anh về nhà gặp ba mẹ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro