Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Trương Trạch Nghị từ chối một cách vô thức, thậm chí anh không cần nghe Mã Lương nói rõ kế hoạch là gì, bởi vì hiện tại đó là cách duy nhất.

- "Đội trưởng, bây giờ không phải là lúc mềm lòng. Tôi biết anh không đành lòng cho cấp dưới của mình đi vào nơi nguy hiểm nhưng đây là cách khả thi nhất."

- "Cách khả thi nhất là đưa người của chúng tôi đi vào chỗ chết sao?"

Mã Lương nhìn vào mắt Trương Trạch Nghị với một ánh nhìn nghiêm túc nhất từ trước đến giờ. Ngón tay Trương Trạch Nghị cũng bắt đầu run lên, điếu thuốc được kẹp ở giữa đã cháy sắp hết.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt, Mã Lương không nhượng bộ, Trương Trạch Nghị cũng không chịu thua, hai đường chân mày anh ngày càng chíu chặt hơn.
Mãi cho đến khi điếu thuốc cháy hết chạm vào ngón tay, Trương Trạch Nghị bị hơi nóng làm cho tỉnh táo.

- "Để tôi suy nghĩ."

Giọng nói của Trương Trạch Nghị có một chút bất lực. Chỉ một khoảng thời gian ngắn, trong đầu anh đã vẽ ra vô số kế hoạch, rồi tự anh vứt bỏ từng cái. Đúng như những gì Mã Lương nói, hiện tại chỉ có một cách đó.

- "Giờ này mà còn suy nghĩ. Tống Sát đang bị chúng ta bắt giữ, nếu không nhanh chân bọn chúng sẽ phát hiện. Hiện tại, mỗi một phút mỗi một giây đều quý giá đối với chúng ta."

- "Nhưng cậu ấy là Omega!"

- "Tôi không thể đưa người của mình vào nơi nguy hiểm được!" Trương Trạch Nghị không giữ được bình tĩnh, anh nắm lấy cổ áo của Mã Lương.

- "Nhưng cậu ta cũng là một cảnh sát, đây là nhiệm vụ của cậu ấy!" Mã Lương không chịu thua, hắn cũng túm lấy cổ áo Trương Trạch Nghị. Hai gương mặt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào nhau giống như hai con sư tử hung dữ đang tranh mồi.

Trong lúc cả hai đang căng thẳng thì giọng nói của Trần Lập Ba vang lên từ phía sau: "Tôi đồng ý với kế hoạch của đội trưởng Mã, hãy để tôi đi đi."

- "Đội trưởng!"

Tay nắm cổ áo của Trương Trạch Nghị buông lỏng rồi từ từ thả xuống. Mã Lương điều chỉnh lại cổ áo sau đó đi thẳng tới chỗ Trần Lập Ba mà không nhìn Trương Trạch Nghị.

- "Cậu tự thuyết phục đội trưởng của cậu đi."

Đợi Mã Lương đi vào trong phòng, Trần Lập Ba mới đi đến trước mặt Trương Trạch Nghị: "Đội trưởng, để tôi đi đi."

Hai mắt của Trương Trạch Nghị đã hiện lên những tơ máu đỏ. Anh biết đó là nơi như thế nào, anh làm sao có thể....?

Làm sao đành lòng để người mình yêu đi vào nơi như thế!

- "Đội trưởng Mã nói đúng. Tôi là một cảnh sát. Bởi vì tôi đã chọn con đường này, nên nhất định phải đi."

- "Nhưng cậu là..."

- "Nhưng sao? Chỉ vì tôi là một Omega? Nếu như vậy tôi càng phải đi, bởi vì không ai thích hợp hơn tôi!"

- "Tôi không phải là người yếu đuổi cần được bảo vệ. Tôi muốn trở thành đồng đội bên cạnh anh, muốn chiến đấu cùng anh."

- "Đội trưởng!" Trần Lập Ba cau mày nhìn vào mắt Trương Trạch Nghị để chờ câu trả lời từ anh.

Cuối cùng Trương Trạch Nghị cũng đành thỏa hiệp với cậu, "Tôi đồng ý để cậu đi nhưng chuyện này phải được lên kế hoạch kỹ càng."

Nói xong câu này dường như tâm trạng của Trương Trạch Nghị cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Trong tiềm thức anh luôn đặt Trần Lập Ba dưới đôi cánh của mình, nhưng đúng như Trần Lập Ba nói, cậu ấy là một cảnh sát, phía sau cậu ấy là đất nước, là người dân. Con đường này do chính cậu chọn, cậu phải thực hiện đúng bổn phận và trách nhiệm của mình.

Bản thân anh nên trao niềm tin tuyệt đối vào cậu ấy!

Trương Trạch Nghị lập tức mở cuộc họp để thảo luận về kế hoạch này. Đồng thời, anh cũng đưa ra một đề xuất mạo hiểm.

- "Anh muốn làm Tống Sát?"

Lưu Chính bất ngờ lớn giọng. Từ trên xuống dưới, Trương Trạch Nghị luôn toát ra một sự đoan chính. Bất kể nhìn thế nào cũng không nhìn ra hình tượng của kẻ liều mạng liếm máu trên lưỡi dao xuất hiện trên người anh.

- "Đúng!"

- "Bởi vì cách thức hoạt động không có sự liên kết chắc chẽ giữa bên trên và bên dưới nên sẽ là một cơ hội tốt cho chúng ta. Vốn dĩ không có ai ở bên trên biết mặt của Tống Sát."

- "Nhưng...việc này...!"

- "Việc này có được không? Anh có thể nói tiếng Miến Điện được không, đội trưởng?"

Lưu Chính hơi thiếu tự tin. Để cho Trần Lập Ba đi đã mạo hiểm lắm rồi, bây giờ lại tới lượt Trương Trạch Nghị cũng muốn gia nhập là sao?

Không thì để tất cả mọi người trong đội đều đi nằm vùng hết luôn đi!

- "Mọi người cũng nói vài câu đi! Có phải việc này quá mạo hiểm rồi không?" Lưu Chính thúc giục mọi người.

- "Tôi nghĩ rằng cách này có thể." Mã Lương suy nghĩ một hồi mới lên tiếng.

- "Chỉ cần hình xăm làm cho tốt. Đội trưởng Trương sẽ là Tống Sát. Dù sao bọn họ nhận người cũng chỉ thông qua hình xăm. Hơn nữa, nếu có đội trưởng ở đó, Apo cũng an toàn hơn."

- "Chỉ là, đội trưởng Trương, anh có biết nói tiếng Miến Điện không? Chỉ sợ ở đó không có mấy người nói được tiếng Trung."

- "Tôi đã từng ở Miến Điện hai năm để theo một vụ án. Nói giao tiếp thông thường thì không có vấn đề gì."

Nếu không thì công lao hạng Ba của Trương Trạch Nghị ở đâu ra. Cuộc hành quân bí mật đó suýt chút nữa lấy đi nữa mạng sống của anh!

- "Nhưng làm giả hình xăm như thế nào đây? Lúc thẩm vấn anh không nhìn thấy sao? Đó là loại đặc biệt." Lưu Chính vuốt tóc, anh không còn bình tĩnh được nữa.

- "Chuyện hình xăm cứ giao cho tôi."

- "Tôi có một cấp dưới là người Miến Điện và cậu ấy có cách." Mã Lương gật đầu nhìn Trương Trạch Nghị. 

- "Xem như mọi chuyện đã được giải quyết. Những ngày tiếp theo, tiếp tục thẩm vấn Tống Sát để thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Còn chuyện hình xăm sẽ giao cho đội trưởng Mã."

- "Tan họp đi!"

Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng họp với những tâm trạng riêng. Đương nhiên vụ án có sự tiến triển tốt là điều đáng mừng, nhưng nghĩ đến việc Trần Lập Ba một mình đến nơi như thế, ai cũng lo lắng thay cho cậu.

Đó là một nơi ăn thịt người của chốn trần gian!

Ba ngày sau, Mã Lương đưa đến một người.

- "Đây là người mà tôi đã nói. Đội trưởng Trương, anh tìm một phòng thích hợp để cậu ấy vẽ cho anh."

- "Vẽ? Có thể vẽ được không? Có thấm nước không?"

Lưu Chính tỏ vẻ nghi ngờ nhưng Mã Lương và Trương Trạch Nghị không để ý đến hắn, ba người đi vào một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang.

Mọi người loay loay trong căn phòng khoảng năm tiếng đồng hồ.

- "Tắt đèn! Tắt đèn! Mau tắt đèn xem xem!"

Lưu Chính thúc giục Mã Lương tắt đèn, sau đó đưa Tống Sát tới. Đèn trong phòng đã tắt hoàn toàn, hai ánh sáng đỏ xuất hiện trên tay của Tống Sát và Trương Trạch Nghị.

Hoàn toàn giống hệt nhau!

- "Thần kỳ! Thật thần kỳ!"

Cao Thiên Minh cầm lấy tay của Trương Trạch Nghị nhìn thật kỹ như đang thực hiện một nghiên cứu nào đó. 

- "Cái này có thấm nước không?"

- "Hình vẽ này cần một loại nước đặc biệt để làm sạch. Đủ để chúng ta sử dụng trong thời gian này."

Mọi việc đã chuẩn bị xong, Trương Trạch Nghị phải tự mình đưa Trần Lập Ba đi. Theo như kế hoạch, Trương Trạch Nghị là Tống Sát, anh sẽ đánh cho Trần Lập Ba bất tỉnh, sau đó trói người đưa sang Myanmar.

Sau khi đến thành phố Laukkai, sẽ đi đến quán bar để giao người. Sau khi đến nơi, tự nhiên sẽ có người hướng dẫn Trương Trạch Nghị đi như thế nào.

Thời gian khởi hành là vào buổi tối, đây cũng thuộc trong kế hoạch của bọn chúng bởi vì đi vào buổi tối sẽ thuận tiện hơn. Thùng xe địa hình rộng rãi, Trương Trạch Nghị và Trần Lập Ba ngồi ở mép ngoài của thùng xe.

- "Có sợ không?"

Trương Trạch Nghị nghiêng mặt nhìn Trần Lập Ba. Mặt trời vừa đúng lúc chiếu ánh vàng lên gương mặt hài hòa góc cạnh của cậu khiến Trương Trạch Nghị sững sờ một lúc.

- "Apo?"

- "Hả?"

- "Anh thích em, đồng ý ở bên anh nhé!"

Trần Lập Ba giật mình khi nghe câu này, cậu quay đầu nhìn Trương Trạch Nghị một cách ngạc nhiên. Nhưng trong ánh mắt bất ngờ ấy có xen lẫn sự vui mừng của cậu.

- "Đội trưởng...."

- "Hiện tại không cần trả lời anh, đợi em quay về!"

- "Anh sẽ đợi chính miệng em nói câu trả lời!"

Trương Trạch Nghị không phải là một kẻ đào ngũ. Thậm chí ngay cả khi Trần Lập Ba trực tiếp từ chối anh, anh cùng lắm cũng chỉ cười nhạo bản thân vài câu khi lần đầu tiên tỏ tình mà đã bị người ta đá tại chỗ!

Nhưng Trương Trạch Nghị không muốn Trần Lập Ba trả lời vào lúc này, bởi vì, nếu bây giờ không trả lời, ít nhất trong lòng anh sẽ luôn nghĩ, cậu ấy sẽ quay trở lại trả lời mình....

- "Đội trưởng, sắp đến giờ đi rồi."

- "Anh đánh đi!"

Trần Lập Ba nở một nụ cười, nhưng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc. Cậu không muốn nhìn thấy gương mặt đau buồn của Trương Trạch Nghị nên đã nhắm mắt lại.

- "Bắt đầu đi đội trưởng!"

Trần Lập Ba nắm chặt mắt chuẩn bị nhận sự đau đớn nhưng không ngờ cậu lại nhận một cái ôm thật chặt từ đối phương và sau đó là một nụ hôn ấm áp được đặt lên đôi môi của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro