Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Ba người xuống máy bay đi theo dòng người ra đến cổng. Khi ra đến ngoài sảnh lớn, họ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cầm bảng hiệu đón người với vẻ mặt sốt ruột tìm kiếm xung quanh.

Trương Trạch Nghị dẫn Lưu Chính và Trần Lập Ba đi sang bên người đàn ông đó, "Xin chào, tôi là Trương Trạch Nghị."

- "Mã Lương."

Mã Lương bắt tay chào hỏi sau đó đưa mọi người ra xe, "Xe đã đợi trước cửa, chúng ta lên xe rồi nói tình hình cụ thể sau."

Sau khi lên xe, Mã Lương xoay người đưa cho Trương Trạch Nghị một tập tài liệu, "Báo cáo khám nghiệm tử thi và một số thông tin điều tra đều có ở đây. Từ đây đến văn phòng phải mất tầm một tiếng. Cậu xem trước đi."

Trương Trạch Nghị cầm bản báo cáo và lật ra trang đầu tiên: "Có phải Axit gamma-hydroxybutyric được tìm thấy trong cơ thể của Tiểu Bối, đúng không?"

Mã Lương liếc nhìn Trương Trạch Nghị qua gương sau đó trả lời anh.

- "Không có."

- "Chu kỳ trao đổi chất của Axit gamma-hydroxybutyric thường là 12 giờ và sẽ có độ lệch từ 1 đến 2 giờ tùy theo các thể trạng của mỗi người."

- "Khám nghiệm tử thi cho thấy thận trái của nạn nhân bị cắt bỏ trước khi chết."

Lời nói của Mã Lương đột ngột dừng tại đây nhưng mọi người trong xe đều hiểu, trước khi chết, cô ấy đã bị cắt thận. Còn việc không phát hiện Axit gamma-hydroxybutyric trong cơ thể, e rằng có thể thận không được sạch."

- "Mua bán nội tạng?" Lưu Chính nói nhỏ.

- "Còn việc tuyến thể bị cắt thì sao?" Trần Lập Ba cũng hỏi.

- "Omega chỉ có thể được đánh dấu bởi một Alpha, việc cắt bỏ tuyến thể của Omega đồng nghĩa với việc người đó có thể chấp nhận tất cả các Alpha."

- "Việc này rất phổ biến ở thị trường chợ đen."

Giọng của Mã Lương không hề giao động nhưng Trần Lập Ba sau khi nghe xong thì lạnh hết cả người. Tiểu Bối có thể đã bị đưa đến Vân Nam và buộc phải tiếp khách ở chợ đen. Sau khi không còn giá trị nữa, bọn họ lại cắt lấy thận của cô ấy và cơ thể bị vứt bỏ như một món đồ hết hạn sử dụng.

Thật sự là tận dụng triệt để hết mọi giá trị của món đồ.

Trương Trạch Nghị vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Trần Lập Ba và nhìn cậu bằng một ánh mắt dịu dàng. Trần Lập Ba mỉm cười nhìn anh rồi lắc đầu tỏ ý bản thân không sao.

Khoảng thời gian tiếp theo, trong xe không một ai lên tiếng, không gian tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng "sột soạt" lật trang giấy của Trương Trạch Nghị.

Lúc đến văn phòng cảnh sát, Mã Lương dẫn mọi người trực tiếp đi vào phòng họp của đội điều tra hình sự. Trong phòng có một nhóm người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn. Khi nhóm người Trương Trạch Nghị bước vào, tất cả các ánh mắt tò mò đều đổ dồn về bọn họ.

- "Đây là Trương Trạch Nghị, đội trưởng đội phòng chống ma túy thành phố Lâm Viên."

- "Hai người này là thành viên trong đội, Lưu Chính và Trần Lập Ba."

- "Không làm mất thời gian nữa, chúng ta bắt đầu thôi."

Mã Lương là một người nóng vội, sau khi giới thiệu xong thì hắn lập tức bắt tay vào phân tích vụ án.

- "Những năm gần đây, Vân Nam luôn tích cực trong việc phòng chống nạn buôn lậu ma túy và buôn người ở khu vực biên giới. Vụ Tiểu Bối lần này, có thể phía sau còn hàng loạt những vấn đề khác nữa."

Mã Lương nói với mọi người, ẩn ý đều hiện rõ, vụ việc lần này xảy ra ở Vân Nam, nên để Vân Nam giải quyết.

- "Cố Tiểu Bối là nạn nhân quan trọng trong vụ án thuốc "Dẫn Hoa" của thành phố Lâm Viên và Lâm Viên chắc chắn phải tiếp nhận vụ án này."

Trương Trạch Nghị không nhượng bộ. Trên thực tế, lần này đến Vân Nam ngoài việc tìm hiểu chi tiết vụ án, mục đích chính của anh là chuyển thẳng vụ án của Tiểu Bối về thành phố Lâm.

Bởi vì nếu người của thành phố Lâm xử lý vụ án ở thành phố Vân thì sẽ có nhiều bất cập, nên trước khi đi đến đây, cục trưởng Lưu đã nói: Quyền điều tra vụ án này phải thuộc về chúng ta, nếu như phía Vân Nam muốn tham gia thì có thể hợp tác cùng.

Mã Lương có chút không hài lòng, cả hai đều là những Alpha nổi tiếng trong giới cảnh sát, bản chất là đối đầu nhau nên trong vụ án này không ai nhượng bộ ai.

Bên phía Trương Trạch Nghị chỉ có ba người nhưng sự ảnh hưởng của anh ấy không hề suy giảm. Mã Lương bắt đầu tiết ra pheromone để gây áp lực, chỉ trong một thời gian ngắn, cả phòng ngập tràn mùi xạ hương nồng nặc.

Trần Lập Ba bịt mũi lại. Nếu không nhờ có hai miếng dán sau cổ và thuốc ức chế, có lẽ bây giờ hai chân của cậu đã mềm nhũn ra. Suy cho cùng, hắn ta cũng là một Alpha mạnh.

Trương Trạch Nghị nhìn thấy sự khó chịu của Trần Lập Ba nên anh cũng lập tức tiết ra pheromone của mình. Lần này anh không cố tình kiềm chế nên mùi băng tuyết ngay lập tức quấn lấy những người có mặt trong phòng. Mùi xạ hương lúc nãy dần dần bị pha loãng cho đến khi hòa lẫn vào mùi băng tuyết.

Trò chơi này, Mã Lương đã thua.

- "Được rồi."

Một người đàn ông tóc đã ngã màu kế bên Mã Lương lên tiếng, đó là Phùng Kiến Bình, cục trưởng ở thành phố Vân Nam.

Phùng Kiến Bình liếc nhìn sang Mã Lương khiến hắn ngoan ngoãn thu lại mùi. Trương Trạch Nghị cũng không tiếp tục. Dù sao ông ta cũng là cục trưởng ở đây nên cũng phải có chút mặt mũi.

- "Tôi là bạn của cục trưởng Lưu. Lần này cậu đến đây, là lão ấy cố ý gọi điện nhờ tôi."

Phùng Kiến Bình điển hình cho một người lớn tuổi thích tâm sự, từ lúc mở miệng là ông luôn luyên thuyên về cuộc sống hằng ngày của mình, điều này khiến Trương Trạch Nghị không thể nói những từ khó nghe được.

- "Việc này, tôi cùng cục trưởng Lưu của các cậu đã thảo luận với nhau, tôi sẽ báo lên cấp trên thành lập một đội điều ra đặc biệt, đội này do đội trưởng Trương phụ trách và bên Vân Nam chúng tôi sẽ hoàn toàn hợp tác."

Sau khi nghe xong, Mã Lương muốn mở miệng phản bác nhưng bị ánh mắt của Phùng Kiến Bình chặn lại. Thấy Trương Trạch Nghị im lặng, ông ta nói tiếp.

- "Phía này của Vân Nam gần với khu vực Myanmar nên chúng tôi quen thuộc tình hình hơn. Đến lúc đó chúng tôi sẽ trợ giúp mọi người trong việc điều tra đề mọi việc dễ dàng hơn, đội trưởng Trương thấy sao?"

Tất nhiên Trương Trạch Nghị không có bất kỳ phản bác nào bởi vì sự xếp sắp này trùng hợp với những điều anh dự tính trong lòng.

- "Được rồi, chúng ta tiếp tục thảo luận vụ án. Tôi sẽ gửi bản báo cáo về việc thành lập đội đặc biệt trong vài ngày tới. Lúc đó đội trưởng Trương và Mã Lương sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề này.

Sự xếp sắp của Phùng Kiến Bình khiến mọi người phải điều chỉnh lại một vài việc. Mã Lương tiếp tục cuộc họp. Đến lúc gần kết thúc, hắn hỏi mọi người.

- "Đây là toàn bộ thông tin của vụ án Cố Tiểu Bối, mọi người có ai có ý kiến gì không?"

Trần Lập Ba giơ tay, Mã Lương gật đầu với cậu.

- "Điều tôi thắc mắc là tại sao Tiểu Bối lại được tìm thấy ở bãi rác."

- "Nếu có người cố ý ném thi thể thì chẳng phải quá phô trương sao. Nếu như đằng sau đó là tổ chức buôn bán nội tạng hay Omega thì bọn họ nhất định sẽ không ném thi thể công khai thế này được."

- "Không sai. Đây là một điểm đáng ngờ." Mã Lương đồng tình với Trần Lập Ba.

- "Nếu là tôi, tôi sẽ vứt cái xác ở một nơi kín đáo, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Vứt xác phô trương thế này, quả thực có vấn đề."

- "Tôi đã cho người kiểm tra camera khu vực gần đó trong ba ngày trước đó. Đến lúc ấy sẽ thấy được vị trí của kẻ ném xác."

Sau khi Mã Lương nói xong, hắn nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi, "Có ai còn câu hỏi nào nữa không?"

- "Tôi có một câu hỏi." Trương Trạch Nghị lên tiếng.

- "Quả thận bị cắt đã đi đâu?"

- "Bán đi rồi chứ sao."

Phía dưới có một tên cảnh sát nói với giọng điệu khinh thường. Hắn ta nói xong thì nhìn những người khác với vẻ mặt đắc ý, tỏ rõ thái độ với Trương Trạch Nghị.

Trương Trạch Nghị không hề khó chịu, anh tiếp tục nói: "Sau khi quả thận rời khỏi cơ thể con người, nó phải được cấy ghép vào cơ thể khác trong vòng bốn tiếng."

- "Việc cấy ghép cũng không phải giống như một hoạt động bình thường có thể tóm lấy bất kỳ người nào trên phố mà ghép vào."

- "Cần phải phù hợp." Lưu Chính nắm được trọng điểm.

Đúng. Tại sao lại cắt bỏ nếu không cần ghép? Việc ghép thận cần phải có sự phù hợp, những bệnh nhân bị bệnh về thận chắc chắn sẽ có hồ sơ trong bệnh viện.

Phùng Kiến Bình nhìn Trương Trạch Nghị một cách tán thành. Trương Trạch Nghị không những tìm ra được vấn đề mà còn đưa ra được hướng điều tra phù hợp.

- "Mã Lương, đưa người đi điều tra."

- "Dùng thông tin của Tiểu Bối để tìm ra người phù hợp. Tôi không tin không thể tìm ra được kẻ đứng đằng sau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro