Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Trần Lập Ba bắn liên tục về phía Villain nhưng tất cả đều trống rỗng. Lúc Tôn Thời Hải và Lưu Chính đến nơi, chiếc xe của hắn dường như đã biến mất khỏi tầm nhìn.

- "Alo. Cục trưởng Lưu, yêu cầu hỗ trợ!"

Lưu Chính gọi điện cho cục trưởng báo cáo tình hình ở đây, sau đó đề nghị chặn hết tất cả các lối ra của thành phố đồng thời tìm kiếm tung tích của Villain.

- "Apo."

Lưu Chính vỗ vai Trần Lập Ba sau đó giọng nói cũng thay đổi, không còn nghiêm túc nữa mà chuyển sang trêu chọc cậu: "Đội trưởng mất máu nhiều quá, hiện giờ bất tỉnh rồi."

Trái tim Trần Lập Ba như ngừng đập, cậu lập tức chạy lại chỗ Trương Trạch Nghị. Lúc đến nơi, người vẫn nằm đấy, vết thương ở bụng chảy đầy máu thấm ướt hết cả một vùng áo. Khuôn mặt của Trương Trạch Nghị xanh xao, bởi vì mất quá nhiều máu nên đã ngất đi.

- "Tôi đã sơ cứu tạm thời nhưng vẫn không cầm được máu." Mặc Linh nói với mọi người.

Một lúc sau xe cấp cứu đến, Trần Lập Ba cùng Mặc Linh đi lên xe cùng Trương Trạch Nghị. Những người còn lại vẫn đang chờ đội cảnh sát của thành phố tới để kiểm tra.

Tóc và dấu vân trong xe của Villain rất quan trọng.

Trong xe cấp cứu.

Mặc Linh đang nhỏ giọng trấn an Trần Lập Ba. Trong thời gian đánh dấu tạm thời, nếu Alpha xảy ra chuyện thì Omega cũng sẽ thấy bất an.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại của Trương Trạch Nghị reo lên. Mặc Linh lấy điện thoại ra, Cao Thiên Minh đang gọi tới.

Nhà máy thuốc!

- "Alo, Thiên Minh." Mặc Linh trả lời điện thoại nhưng không mở loa to. Thông tin này quá nhạy cảm, cô phải cẩn thận.

- "Chị Linh, sao chị lại nhận điện thoại của đội trưởng?"

- "Đội trưởng bị thương, nói tình hình cho tôi đi."

Cao Thiên Minh có dự cảm không tốt, bị thương? Nếu bị thương nặng đến mức không thể nghe điện thoại được thì có phải đã.....

- "Đừng nghĩ bậy, có gì mau nói đi!"

Mặc Linh biết tính lo nghĩ xa của Cao Thiên Minh nhưng lúc này không phải thời gian tâm sự, Villain vẫn chưa biết đi đâu, nếu bên nhà máy không có thông tin gì thì đêm nay xem như phí công sức.

- "Nhà máy gần như đã kết thúc, thu được chiến phẩm, chi tiết về rồi nói."

Cả hai đều biết môi trường hiện tại không nên nói quá nhiều nên đã nhanh chóng tắt máy.

Mặc Linh gọi điện cho Trương Thiếu Lâm để thông báo tình hình của Trương Trạch Nghị, cô thông báo địa chỉ của bệnh viện và nói qua một số việc cần thiết cho ông. Sau khi đến bệnh viện, Mặc Linh cùng Trần Lập Ba ngồi bên ngoài đợi. Trong lúc chờ đợi Trương Trạch Nghị cấp cứu bên trong, Mặc Linh liên tục vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Trần Lập Ba như an ủi cậu.

- "Đừng lo lắng, lần trước đội trưởng còn bị nặng hơn lần này, nên sẽ không sao đâu."

- "Dạ."

- "Sau khi người nhà của đội trưởng đến, chúng ta phải mau chóng đi về văn phòng của Tổng Cục để báo cáo, Apo, mạnh mẽ lên!"

- "Em biết rồi!"

Trần Lập Ba gật gật đầu, bây giờ không phải lúc để cậu ngồi đây khóc, việc điều trị đã có bác sĩ có chuyên môn lo, cậu phải có trách nhiệm với bản thân mình.

Trong lúc hai người trò chuyện, Trương Thiếu Lâm cùng vợ là Phùng Linh chạy đến. Bà vừa tới liền nhìn thấy Mặc Linh nên nắm tay cô hỏi:

- "Tiểu Linh, xảy ra chuyện gì thế, sao lại bị thương?"

Phùng Linh lo lắng đến mức chỉ chú tâm hỏi Mặc Linh mà không nhìn thấy Trần Lập Ba bên cạnh nhưng Trương Thiếu Lâm vừa liếc qua là đã nhìn thấy cậu.

Trương Thiếu Lâm cả đời làm điều tra viên tội phạm, đôi mắt như chim ưng, vừa nhìn đã phát hiện Trần Lập Ba xảy ra chuyện.

Tại sao đứa nhỏ này lại mang đầy mùi pheromone của con trai ông!

- "Apo! Sao con lại ở đây?"

- "Chú Lâm?"

Trần Lập Ba cũng bất ngờ khi nhìn thấy Trương Thiếu Lâm ở đây. Phùng Linh cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Lập Ba sau khi nghe chồng mình nói chuyện.

Phùng Linh là một Omega hiền lành và ấm áp, bởi vì nhà có hai Alpha như Trương Thiếu Lâm và Trương Trạch Nghị xử lý mọi chuyện nên bà không cần bận tâm bất kỳ điều gì.

Đôi mắt của Phùng Linh lập tức sáng lên khi nhìn thấy Trần Lập Ba. Đứa nhỏ này nhìn mặt mũi sáng sủa, đối xử với mọi người cũng rất lịch sự, bà nhìn Trần Lập Ba từ trên xuống, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Đứa con trai của bà, đã yêu mà còn không thèm nói một tiếng!

Hai tay của Trần Lập Ba bị hai vợ chồng lôi kéo đến mức cậu phải cầu cứu Mặc Linh.

- "Cô chú, trong cục còn nhiều việc, con cùng Apo không thể ở đây lâu thêm được nữa."

- "Đúng vậy, trong cục vẫn còn nhiều việc ạ."

Trần Lập Ba thoát khỏi tay của vợ chồng Trương Thiếu Lâm. Cậu đi lên cùng với Mặc Linh dưới ánh mắt miễn cưỡng của hai người họ.

Mặc Linh không phải là người nhiều chuyện, hơn nữa, lúc trước Trương Trạch Nghị đã căn dặn rõ ràng, nên cô cũng không hỏi thêm bất kỳ điều gì, chỉ nhanh chóng lái xe đi về văn phòng.

Phòng họp.

Cao Thiên Minh báo cáo nhanh vụ việc và một số thành quả thu được. Một số lượng lớn các dụng cụ chưng cất để sản xuất ma túy và gần 50 kg thuốc nước đã được thu giữ tại hiện trường,  5 nhân viên cốt cán sản xuất ma túy và một nhóm buôn bán ma túy đều đã bị bắt giữ.

Những người này đã bị giam riêng để chờ giải quyết.

Tuy nhiên, thật không may, không tìm thấy dấu vết của Tiểu Bối, có thể cô ấy đã bị đưa đi.

Vụ án thuốc "dẫn hoa" gần như được khép lại, những việc còn lại chỉ là những bản báo cáo tẻ nhạt. Mặc dù Villain đã chạy thoát nhưng lệnh bắt giữ vẫn còn đó, chỉ cần hắn ta xuất hiện, có một ngày sẽ bắt được Villain.

Một tháng sau.

Bùm!

Lưu Chính mờ nút chai sâm banh và tất cả mọi người ai cũng phấn khích: "Đội trưởng, chúc mừng anh xuất viện!"

- "Đội trưởng, thận của anh vẫn ổn chứ?"

Lưu Chính nháy mắt với Trương Trạch Nghị với nét mặt mờ ám và hắn bị đáp lại bằng một cú đá vào mông. Sau khi trêu chọc thành công, Lưu Chính chạy về phía Trần Lập Ba làm mặt đáng thương.

- "Tiểu Bảo Bảo, đội trưởng bắt nạt tôi, mau mau giúp tôi."

Trần Lập Ba hơi ngại, cậu liếc mắt nhìn sang Trương Trạch Nghị, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của đối phương nhìn mình. Tai cậu bắt đầu đỏ lên sau đó cậu nhanh chóng quay mặt sang hướng khác.

Mãi về sau, Trần Lập Ba mới biết được người con trai trong miệng Trương Thiếu Lâm thực ra chính là Trương Trạch Nghị.

Trần Lập Ba lo sợ sau khi biết Trương Trạch Nghị và cậu có quen biết, anh ấy sẽ nói về chuyện đánh dấu lúc trước, nhưng không ngờ lại không có ai nói gì cả!

Mặc khác, Trương Thiếu Lâm không đề cập đến vấn đề đó cũng là do đứa con trai của ông yêu cầu. Nguyên văn câu nói của Trương Trạch Nghị là: "Da mặt Apo mỏng, chuyện của con với cậu ấy không làm phiền hai người nữa, con sẽ tự mình tìm cách."

Một bửa tiệc thịnh soạn. Tất cả đều là thành viên của đội phòng chống ma túy, chỉ có Apo là ở đội khác. Mọi người uống bia ăn lẩu trò chuyện vui vẻ. Lúc này bọn họ không còn là những anh hùng đi bắt tội phạm nữa mà là những con người bình thường đang sống trong cuộc sống của họ.

Cao Thiên Minh đang kể về câu chuyện của cậu con trai đi học mẫu giáo của mình: "Đoán xem con tôi nói gì?"

- "Cháu trai lớn của tôi nói gì?" Lưu Chính cụng ly với Cao Thiên Minh.

- "Nó nói: Ba, ba mà bận quá thì sau này đừng về nhà nữa."

Sau khi Cao Thiên Minh nói xong, mọi người đều cười phá lên, nhưng sau khi cười xong lại thở dài. Việc được ăn một bữa cơm hằng ngày do người nhà nấu thật là một điều quá xa xỉ!

Khi màn đêm buông xuống, mọi người ai cũng dừng ly, không dám uống quá nhiều. Mặc dù là kỳ nghỉ nhưng cũng không được buông thả bản thân.

- "Đội trưởng, chúng tôi về đây!"

- "Apo, đội trưởng vừa mới xuất viện, cậu ở lại phụ anh ấy dọn dẹp nha."

Dưới sự dụ dỗ của Lưu Chính, mọi người đều trêu hai người bọn họ. Nói xong thì ai cũng chạy một mạch đi ra ngoài như ma đuổi, không ai muốn làm bóng đèn!

Sau khi tất cả rời đi, phòng khách ồn ào lúc nãy chỉ còn lại Trần Lập Ba và Trương Trạch Nghị. Cả hai đều hơi căng thẳng, đây là lần thứ hai Trần Lập Ba đến nhà anh.

Lần đầu tiên xảy ra chuyện gì, cả hai đều nhớ rõ!

- "Tôi giúp anh thu dọn chén bát được không?" Trần Lập Ba lên tiếng trước.

- "Để đó đi, ngày mai có dì giúp việc đến dọn."

Trương Trạch Nghị đi đến gần Trần Lập Ba, đã được một tháng kể từ lần đánh dấu tạm thời ngày đó, Trần Lập Ba vẫn còn mùi của Trương Trạch Nghị.

Anh ngửi thấy mùi băng tuyết của mình trên người Trần Lập Ba, một sự chiếm hữu trong góc trái tim như được lấp đầy.

- "Lúc tôi nằm viện, cậu không đến thăm tôi dù chỉ một lần."

Trong giọng nói của Trương Trạch Nghị có một chút bất bình, một chút hờn dỗi, giống như một chú chó lớn đang lấy lòng chủ nhân của nó.

- "Ai nói? Tôi đến cùng với anh Chính với mọi người nữa." Trần Lập Ba cãi lại, cậu ngước đầu lên trên để nhìn thấy Trương Trạch Nghị.

- "Ý tôi là đến thăm một mình." Trương Trạch Nghị hơi cúi đầu xuống, lúc này đôi môi của hai người chỉ cách một khoảng nhỏ.

Thực ra, trong khoảng thời gian này, Trần Lập Ba đã suy nghĩ rất nhiều, cậu cảm thấy đau khổ vì mối quan hệ giữa cậu và Trương Trạch Nghị. Cả hai dường như bỏ qua các bước hẹn họ thông thường, một bước chạy vào nhà luôn.

Mối quan hệ hiện tại của hai người là gì? Cậu không biết và cũng không dám biết.

Trần Lập Ba không biết Trương Trạch Nghị suy nghĩ gì về cậu. Cậu đã tự hỏi bản thân mình, đây là một mối tình đơn phương mãi không thể thú nhận của cậu hay là một mũi tên kép cùng hướng về nhau?

Trần Lập Ba không dám hỏi.

- "Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi về đây."

- "Để tôi đưa về."

- "Không. Anh mới xuất viện. Tôi tự về được."

Trần Lập Ba nói xong thì chạy thẳng ra cửa mang giày rồi mở cửa chạy đi. Cả một quá trình không nhìn Trương Trạch Nghị thêm lần nào. 

Trương Trạch Nghị đứng nhìn Trần Lập Ba như thế, anh không biết nên làm gì.

Vừa rồi anh muốn bày tỏ với cậu ấy.

Nhưng hình như người ấy không có ý đó với anh.

Để theo tự nhiên vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro