Chương 18
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Trần Lập Ba và sự loay hoay của Lưu Chính bên cạnh, Trương Trạch Nghị mỉm cười sau đó cho mọi người tan họp.
- "Phải rồi, Lưu Chính, cậu ở lại một lát!"
Sau khi cả phòng chỉ còn lại hai người, Trương Trạch Nghị mới hỏi: "Cậu đã nhận được kết quả của ống tiêm đêm qua chưa?"
- "Tôi đã nhờ họ làm nhanh nhất có thể rồi, để lát nữa tôi chạy qua bên đó."
- "Ừm. Có kết quả thì gửi ngay cho tôi."
- "Đừng để người khác biết."
- "Tôi hiểu rồi. Nhưng mà...."
Khuôn mặt Lưu Chính hiện rõ sự trêu chọc, Trương Trạch Nghị biết tên nhóc này đang nghĩ gì, chắc chắn trong đầu cậu ta đang tưởng tượng vô số hình ảnh không lành mạnh, anh vội vàng nói: "Nhưng cái gì mà nhưng, mau đi kiểm tra đi."
- "Đêm qua hơi hoảng loạn nhưng nếu Villain nghĩ lại có thể sẽ phát hiện ra điều bất ổn."
- "Chúng ta phải mau chóng tranh thủ thời cơ trước khi bọn chúng kịp phản ứng!"
- "Hiểu rồi, đội trưởng!"
Trương Trạch Nghị nhìn Lưu Chính đẩy cửa ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn mình anh, mùi đàn hương vẫn thoảng thoảng lan tỏa trong không khí.
Đợi vụ án kết thúc, anh cần phải xác nhận rõ ràng với Trần Lập Ba!
Trương Trạch Nghị tự vỗ nhẹ vào mặt để lấy lại trạng thái làm việc.
Vào buổi chiều hôm ấy, Lưu Chính gửi đến một bản báo cáo kết quả kiểm tra, tảng đá nặng nề trong lòng Trương Trạch Nghị cuối cùng cũng rơi xuống, cũng may chỉ là một loại thuốc kích dục bình thường, nếu trong đấy có thêm ma túy chắc chắc anh sẽ mang nỗi ân hận này hết quãng đời còn lại mất!
Sau khi đọc xong báo cáo, Trương Trạch Nghị ngước nhìn Trần Lập Ba, đối phương đang cặm cụi viết gì đó có vẻ như đang sắp xếp lại thông tin của vụ án.
Nên nói chuyện với cậu ấy một chút!
Trương Trạch Nghị đi đến phòng ăn. Khi thấy không có người, anh mới lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Trần Lập Ba.
- "Đến phòng ăn một lát." - Trương Trạch Nghị.
Sau khi nhận được tin nhắn, Trần Lập Ba như có tật giật mình, cậu liếc nhìn xung quanh một vòng, khi chắc chắn mọi người ai cũng tập trung vào công việc của mình thì cậu mới giả vờ cầm điện thoại đi ra ngoài, sau đó nhanh chân chạy đến phòng ăn.
Trương Trạch Nghị đứng quay lưng về phía cửa, nhìn từ ngoài vào, bờ vai của anh ấy rất rộng, đến mức có thể bao lấy một người.
- "Đội trưởng!"
Trần Lập Ba lên tiếng trước. Nghe thấy âm thanh, Trương Trạch Nghị quay đầu lại. Nhìn thấy người bên kia cứ đứng im trước cửa, anh vẫy tay gọi: "Lại đây."
Trần Lập Ba nhanh chóng đi lại gần anh, cậu ngước mặt hỏi: "Đội trưởng. Có chuyện gì không?"
Cậu vừa mới trải qua kỳ phát tình, cả người đều toát ra một cảm giác muốn được bao bọc, yêu thương. Đôi mắt lấp lánh, đôi môi căng mọng, thật khiến người ta lưu luyến không thể rời mắt!
- "Tối qua...."
- "Cái đó...."
Hai người đồng loạt lên tiếng, nhưng khi Trần Lập Ba nghe được hai từ "tối qua", đột nhiên cậu thấy xấu hổ và hơi căng thẳng. Lần đầu tiên xảy ra chuyện này là khi cả hai vô tình hôn nhau ở khu làng ngoài thành phố.
Đánh dấu tạm thời do tình cờ hôn nhau, Trần Lập Ba có thể lừa bản thân mà cho rằng nó bình thường, nhưng đêm qua cả hai đã vượt quá ranh giới. Việc đánh dấu tạm thời bằng cách cắn trực tiếp vào tuyến thể sẽ khiến Omega phụ thuộc vào Alpha nhiều hơn.
Trần Lập Ba biết rằng đây là phản ứng bình thường của cơ thể nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng. Lần đánh dấu này cậu rất cần Trương Trạch Nghị bên cạnh mình, thế nhưng nếu anh ấy không cần cậu, thì phải làm sao đây!
Cả ngày hôm nay, Trần Lập Ba luôn mang một tâm trạng bất an, cậu cần Trương Trạch Nghị, cần người đó an ủi cậu, dịu dàng với cậu, và... thậm chí, còn muốn người đó hôn cậu nữa!
Nhưng sự kiêu hãnh của bản thân không cho phép cậu mở lời!
Trương Trạch Nghị trước giờ vẫn chưa có kinh nghiệm trong chuyện này. Sáng nay, khi kết thúc cuộc họp, anh đã gọi ngay cho Ninh Xuyên để học hỏi thêm một vài kiến thức.
Ninh Xuyên đã nói với anh rằng: "Hôn cậu ấy, ôm cậu ấy, an ủi cậu ấy nhiều vào. Hãy để cho cậu ấy biết anh thích cậu ấy như thế nào và anh thật sự cần cậu ấy!"
- "Nếu tôi không làm những điều này thì sao?" Trương Trạch Nghị nghi ngờ hỏi.
- "Nếu anh không làm như thế, sự tin tưởng của Omega sẽ giảm đi và thậm chí nó sẽ khiến Omega mắc kẹt trong những dòng suy nghĩ mông lung không tốt đẹp, và anh sẽ trở thành một tên cặn bã."
Trương Trạch Nghị đang nhớ lại những gì Ninh Xuyên nói, anh duỗi tay ôm lấy Trần Lập Ba vào lòng. Anh nhẹ nhàng vuốt dọc lưng của cậu và nói: "Tôi đã nhờ Lưu Chính kiểm tra ống tiêm. Thật may, không có chất ma túy bên trong đó."
Trần Lập Ba có chút ngây người khi được ôm nhưng sau đó cậu từ từ thả lỏng cơ thể. Vòng tay của Trương Trạch Nghị thật ấm áp và cậu có thể ngửi được mùi hương êm dịu của người trước mặt. Một mùi hương khiến cậu thoải mái.
- "Thật không?"
Trần Lập Ba trong vòng tay Trương Trạch Nghị ngẩng đầu lên nhìn anh với một ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sự vui mừng. Trương Trạch Nghị nhìn đôi môi đỏ hồng của cậu, trong đầu chạy một loạt các dòng chữ mà Ninh Xuyên đã nói với anh lúc sáng: "Ôm cậu ấy. Hôn cậu ấy..."
Hôn cậu ấy!
Trương Trạch Nghị giữ cằm Trần Lập Ba và trao cho cậu một nụ hôn trong sự ngỡ ngàng của đối phương.
Đây là lần thứ ba hai người hôn nhau!
Lần đầu là do hoàn cảnh bắt buộc, lần thứ hai là do dục vọng điều khiển, còn lần này là do bản thân Trương Trạch Nghị muốn hôn người đang đứng trong vòng tay anh!
Trần Lập Ba hồi hộp đến mức nín thở, hai tay cậu giữ chặt vạt áo bên hông anh. Cậu cảm nhận được Trương Trạch Nghị đang ngậm lấy đôi môi của mình, sau đó có thứ gì mềm mại liếm lên hàm trên của mình và cậu cũng vô thức mở miệng.
Đầu lưỡi của Trương Trạch Nghị xâm nhập vào bên trong và một loạt các động tác được thực hiện theo bản năng.
Hai người trao nhau một nụ hôn dài, đôi môi của Trần Lập Ba bị đối phương ngậm mút đến mức sưng đỏ lên. Lúc này bản thân cậu đã hoàn toàn thả lỏng và cậu thực sự hạnh phúc ngay khoảnh khắc này!
Đến khi nụ hôn kết thúc, Trương Trạch Nghị buông lỏng người ra, Trần Lập Ba gần như hụt hơi và thở dồn dập.
Trương Trạch Nghị nhìn đôi môi của đối phương chứa đầy những dấu vết do anh để lại thì trên mặt hiện rõ hai chữ "hài lòng." Anh lấy tay lau đi những vệt nước còn sót lại trên môi của Trần Lập Ba sau đó vỗ nhẹ lên má của cậu.
- "Đợi đến khi vụ án này kết thúc, chúng ta có thể tâm sự một chút được không?"
Tâm sự? Tâm sự chuyện gì?
Trương Trạch Nghị biết Trần Lập Ba sẽ suy nghĩ lung tung nên lập tức nói thêm: "Đừng nghĩ nhiều thế, chỉ là nói chuyện bình thường thôi, chẳng hạn như việc chuyển đội?"
- "Ồ!"
Trần Lập Ba không nói gì thêm, cậu buông bàn tay đang nắm áo người kia ra sau đó lùi về một bước giữ khoảng cách giữa hai người.
- "Cơ thể cậu.... vẫn ổn chứ?"
- "Hay là tôi cho cậu nghỉ ngơi vài ngày được không?"
Trương Trạch Nghị biết bản thân mình đêm qua hơi mất kiểm soát và lần nào cũng không kìm chế được nên sáng sớm anh đã tranh thủ lúc cậu còn ngủ mà kiểm tra cơ thể của cậu nhưng vẫn sợ đối phương còn khó chịu.
- "Tôi không sao!"
- "Tôi vẫn muốn tiếp tục vụ án này."
- "Ừm. Nhưng đừng quá sức." Trương Trạch Nghị dặn dò thêm vài câu rồi để Trần Lập Ba về làm việc.
Sau khi cậu rời đi, Trương Trạch Nghị vẫn còn đứng yên tại chỗ và suy nghĩ rất lâu, anh suy nghĩ về vụ án và về mối quan hệ giữa hai người.
Thích cậu ấy?
Hình như vẫn chưa tới mức đó.....
Nhưng mà có thật là không thích cậu ấy?
Bản thân anh không muốn nhìn thấy cậu ấy bị thương một lần nào nữa...
Trương Trạch Nghị đang độc thoại với chính bản thân, một người không hiểu gì về chuyện tình cảm vì vậy nên gác lại chuyện này, vụ án quan trọng hơn!
Sáng ngày hôm sau, Mặc Linh vội vàng đẩy cửa đi vào: "Đội trưởng, đã có kết quả kiểm tra nước thải của nhà máy."
- "Hàm lượng axit gamma-hydroxybutyric vượt quá tiêu chuẩn cho phép, có thể phát lệnh bắt giữ được rồi!"
Trương Trạch Nghị vui mừng: "Mọi người, vào họp!"
Trong phòng họp.
Mặc Linh chiếu bản báo cáo kiểm nghiệm lên màn hình lớn, tất cả những người có mặt ở đây đều là những cảnh sát đã nhiều năm kinh nghiệm nên khi nhìn thấy những chỉ số trong bản báo cáo, ai ai cũng vỗ đùi thích thú.
- "Đội trưởng, khi nào chúng ta giăng lưới đây?" Cao Thiên Minh hỏi.
- "Đừng vội!"
- "Nhà máy này chưa phải là mục tiêu cuối cùng, chúng ta cần phải bắt được Villain!"
- "Chỉ khi bắt được Villain, chúng ta mới có cơ hội nắm được thông tin của tổ chức sau lưng hắn."
- "Kể từ bây giờ, mọi người phải theo dõi nhà máy này 24/7. Nếu phát hiện dấu vết của Villain, lập tức báo cáo!"
- "Nhưng, Villain trông như thế nào?"
Lưu Chính đưa ra câu hỏi mà mọi người đều quan tâm. Cho đến hiện tại, Villain vẫn là một ẩn số, không có bất kỳ bức ảnh nào được lộ ra và hình xăm trên cổ tay phải là thông tin duy nhất mọi người có được.
- "Apo cậu đã gặp hắn ta, có nhớ hắn ta trông như thế nào không?" Mặc Linh quay sang hỏi.
- "Hắn ta đeo mặt nạ. Tôi chỉ biết được Villain là một thanh niên có nước da hơi trắng, thân hình cao và gầy. Hắn ta vẫn còn trẻ, chưa đến 30."
- "Apo, cậu đi đến phòng kỹ thuật một lát, mô tả lại ngoại hình của Villain càng chi tiết càng tốt, để bọn họ phát thảo ra một bức chân dung."
- "Được."
- "Đến lúc đó mọi người nhìn theo bức ảnh phát thảo để dễ dàng tìm người."
- "Rõ."
Sau cuộc họp, Trần Lập Ba đi đến phòng kỹ thuật và một bức chân dung được mô phỏng giống người đến tám phần. Mọi người trong đội phòng chống ma túy đều có một bản và họ nóng lòng có thể khắc sâu hình ảnh này vào trong tâm trí mình ngay lập tức.
Giai đoạn tiếp theo là khoảng thời gian nhàm chán khi phải nhìn chằm chằm vào mọi người. Trần Lập Ba và Lưu Chính được phân vào cùng nhóm và chịu trách nhiệm trong khoảng thời gian 20 giờ đến 2 giờ sáng. Trương Trạch Nghị muốn đưa Trần Lập Ba đi cùng nhưng anh lo sợ sẽ có chuyện xảy ra nếu cả hai ở cùng một chỗ.
Một giờ rưỡi đêm.
Trần Lập Ba ngã người ra sau ghế và ngáp dài. Nửa tiếng nữa, Mặc Linh và Cao Thiên Minh sẽ đến thay ca. Lúc này ai cũng buồn ngủ, nhà máy cũng đã đóng cửa, mọi người không ai biết được bên trong đang làm gì.
Xung quanh có tiếng xe cộ qua lại, đêm nào cũng có những âm thanh này nên Trần Lập Ba không quá để tâm, nhưng lần này thì khác, âm thanh ngày càng đến gần hơn và có vẻ điểm đến là nhà máy này.
Chiếc xe dừng lại ở cửa nhà máy, cửa cuốn lập tức được mở lên. Một người đàn ông cao và gầy bước ra từ trong chiếc ô tô. Trần Lập Ba không thể nhìn thấy được hình xăm trên cổ tay nhưng cậu chắc chắn 80% người này chính là Villain!
Trần Lập Ba lập tức đánh thức Lưu Chính đang nằm ở ghế lái: "Anh Chính, nhìn kìa, có phải tên Villain không?"
Lưu Chính dụi dụi mắt, quan sát cẩn thận một lúc: "Hình như đúng là cháu trai của ta rồi!"
- "Mau thông báo cho đội trưởng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro