Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Sáng hôm sau.

Tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi vào cửa sổ, Trần Lập Ba tỉnh giấc. Cậu cảm nhận được một cánh tay đang bắt chéo qua eo ôm lấy cả người mình.

Cơ thể Trần Lập Ba đột nhiên đóng băng, lúc này Trương Trạch Nghị cũng đã tỉnh dậy.

Trần Lập Ba không dám nhúc nhích, Trương Trạch Nghị nằm ở phía sau cũng không mở miệng. Chiếc giường đã được thay ga sạch sẽ như mới nhưng mùi vị mờ ám đêm qua vẫn còn đọng lại khắp cả căn phòng.

Vòng tay của Trương Trạch Nghị thật ấm áp nhưng Trần Lập Ba biết đã đến lúc cậu phải rời đi.

- "Tỉnh rồi? Vẫn còn khó chịu sao?"

Trương Trạch Nghị vẫn luôn quan tâm đến cảm xúc của Trần Lập Ba, anh lên tiếng để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này. Quần áo lúc trước của Trần Lập Ba không mặc được nữa, nên Trương Trạch Nghị rời giường trước. Anh giúp Trần Lập Ba tìm một bộ quần áo mới, sau đó đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cho cậu.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, anh nghiêng đầu về phía cửa nói: "Quần áo sạch và đồ dùng cá nhân tôi đã để ở trong phòng vệ sinh đấy!"

Trương Trạch Nghị nói xong cũng không ở lại phòng ngủ nữa mà anh đi sang phòng bên cạnh. Anh biết rõ tính khí của cậu, nếu anh còn ở đây chắc chắn sẽ khiến người ta xấu hổ.

Trong lúc Trần Lập Ba vệ sinh cá nhân, Trương Trạch Nghị cũng tắm rửa ở phòng bên cạnh. Sau đó, anh gọi điện đến một nhà hàng quen thuộc để đặt đồ ăn sáng.

Nhà hàng này làm việc rất nhanh gọn, chỉ mất 20 phút là đồ ăn được giao đến tận nơi. Trương Trạch Nghị ở trước cửa vui vẻ nhận hàng và trả tiền. Người giao hàng cũng vui vẻ chào tạm biệt anh.

Những hộp đựng đồ ăn sử dụng một lần gần như không cần thiết lúc này. Trương Trạch Nghị vào bếp bê chén, bát, muỗng, đũa,... đặt lên bàn. Đây là những thứ lúc trước Trương Thiếu Lâm đã gửi cho anh. Bửa sáng đã chuẩn bị xong xuôi nhưng Trần Lập Ba vẫn còn ở trong phòng tắm.

Trần Lập Ba không biết phải đối mặt với Trương Trạch Nghị như thế nào!

Đối phương là thần tượng trong lòng cậu, là cấp trên hiện tại của cậu, chỉ cần nhớ lại bộ dạng lẳng lơ, quyến rũ người ngày hôm qua, Trần Lập Ba lập tức muốn đập đầu vào tường.

Mặc dù chỉ là đánh dấu tạm thời, nhưng hôn và làm tình là hai việc hoàn toàn khác nhau. Trần Lập Ba không biết thời hạn đánh dấu sẽ kéo dài bao lâu và cũng không cần biết, dù thế nào đi nữa chính cậu đã kéo Trương Trạch Nghị xuống nước rồi!

Trần Lập Ba ở trong phòng tắm quá lâu!

Trương Trạch Nghị sợ người bên trong xảy ra chuyện nên đã đi đến gõ cửa phòng: "Cậu không sao chứ?"

- "Tôi sắp xong rồi!"

Trần Lập Ba vội lau người rồi mặc quần áo sạch mà Trương Trạch Nghị đã chuẩn bị. Mặc dù quần áo còn mới nhưng người Trương Trạch Nghị to cao hơn cậu nhiều nên khi Trần Lập Ba mặc đồ của người kia, trông nó rộng thùng thình như một đứa trẻ ăn trộm đồ của người lớn.

Trương Trạch Nghị nhìn thấy người bên trong đẩy cửa đi ra. Mặt của cậu ấy đỏ ửng vì hơi nóng và mái tóc vẫn còn ướt nước. Trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm qua, đối phương nức nở nằm phía dưới cầu xin anh. Cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc và phần bụng căng tức khó chịu.

Trương Trạch Nghị quay lại phòng bếp.

- "Ngồi đi. Tôi đã chuẩn bị một ít đồ ăn."

Trần Lập Ba kéo ghế ngồi đối diện với Trương Trạch Nghị. Từ lúc ngồi xuống, cậu liên tục cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh. Trương Trạch Nghị rót cho cậu một ly sữa và nói một cách tự nhiên: "Vào đêm Tiểu Bối bị bắt cóc, Mặc Linh đã phát hiện ra một vài điều."

Trương Trạch Nghị cố tình trò chuyện về vẫn đề này vì anh chắc chắn đối phương sẽ bị thu hút. Trần Lập Ba lấy một cái bánh bao đưa vào miệng cắn, cậu vừa ăn vừa hỏi: "Chị ấy đã phát hiện gì?"

- "Ăn trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau."

Tâm tư của Trần Lập Ba đều đặt hết vào vụ án nên cậu nhanh chóng quét sạch bàn đồ ăn. Sau đó vội lau miệng nói với Trương Trạch Nghị: "Tôi ăn xong rồi."

Trương Trạch Nghị bật cười. Sau khi về phòng chuẩn bị quần áo, anh lái xe đưa Trần Lập Ba về lại ký túc xá. Trần Lập Ba rất biết ơn sự chu đáo của đối phương. Dù không nói gì nhưng anh ấy vẫn luôn quan tâm đến cảm xúc của cậu!

Trần Lập Ba thay quần áo xong thì đi xuống lầu. Trong lúc đợi cậu, Trương Trạch Nghị đã gọi điện cho Mặc Linh.

- "Lát nữa nhớ nhắc mọi người, lúc tôi và Apo đến, đừng nói những gì không nên nói, đừng hỏi những gì không nên hỏi."

- "Hả? Đội trưởng, anh đang nói gì vậy?"

Mặc Linh không hiểu được ý của Trương Trạch Nghị. Phải nói cái gì đây? Những câu hỏi nào không nên hỏi?

- "À...thì... Trong nhiệm vụ ngày hôm qua, Apo bị tên Villain tiêm thuốc và ép phát tình."

- "Tôi đã đánh dấu tạm thời cho cậu ấy."

- "....."

Mặc Linh ở đầu dây bên kia đang bị sốc đến mức miệng hả to như thể ngậm được một nắm đấm. Đây là lần đầu tiên Lưu Chính nhìn thấy bộ dạng này của cô, hắn không thể bỏ qua cơ hội trêu chọc này.

- "Làm sao thế chị Linh? Chị được thông báo trúng 5 triệu hả?"

Mặc Linh mơ mơ màng màng hứa với Trương Trạch Nghị. Sau khi cúp điện thoại, cô nói với mọi người trong phòng: "Mọi người, tập trung tại phòng họp."

- "Mở cuộc họp khẩn!"

Lại họp! Đội trưởng và Apo còn chưa tới mà? Tôn Thời Hải than vãn, đội phòng chống ma túy này thực sự thích họp hành!

- "Đây là giới hạn cao nhất của tôi!"

Lúc Trương Trạch Nghị và Trần Lập Ba đi vào, Trương Trạch Nghị liếc nhìn Mặc Linh. Cô lập tức hiểu ý ra dấu hiệu "OK" cho anh. Trương Trạch Nghị lúc này mới cảm thấy an tâm, sau đó anh gọi mọi người vào phòng.

- "Mọi người. Vào phòng họp."

Tôn Thời Hải tiếp tục kêu than, lại họp nữa!

Trong phòng họp.

- "Mặc Linh. Nói phát hiện của cô trước đi."

Mặc Linh chiếu một đoạn video được trích từ camera lên màn hình máy chiếu. Trong video, hai người đàn ông cao lớn đã kéo một cô gái và đẩy người này vào một chiếc xe tải đậu ở lối vào của con hẻm với vẻ mặt rất cảnh giác, sau đó chiếc xe tải đạp ga rời khỏi hiện trường.

Chỉ là một đoạn video dài mấy chục giây, nhưng mọi người đều có thể thấy rõ, cô gái đó chính là Tiểu Bối!

- "Biển số của chiếc xe tải này là LA FK438. Tôi đã nhờ cảnh sát giao thông kiểm tra. Đó là biển số giả".

- "Còn chiếc xe này? Bây giờ nó ở đâu?" Cao Thiên Minh hỏi.

- "Tiếp tục nhìn xuống dưới."

Mặc Linh nói xong thì mở tiếp một video khác. Trong video này là một nhà máy bị bỏ hoang. Thành phố Lâm Viên được bao bọc bởi biển. Phía sau nhà máy là một lối đi ra biển.

Màn hình chiếu một khung cảnh duy nhất cho đến khi một chiếc xe tải xuất hiện và Mặc Linh đã nhấn tạm dừng vào đúng thời điểm.

- "Mọi người có thể nhìn thấy biển số của chiếc xe: LA FK438."

Người trong nhà máy dường như quen thuộc với chiếc xe này nên lúc đi qua cổng, xe không cần dừng lại mà chạy thẳng một mạch qua rồi biến mất.

- "Tôi đã cử người đến điều tra nhà máy này. Lượng nước tiêu thụ thực sự đã tăng mạnh trong những tháng gần đây. Nhà máy này đang xả nước thải ra biển. Tôi đã cho người bí mật thu thập một ít và gửi đi xét nghiệm."

- "Chỉ cần phát hiện ra các chất độc hại như axit gamma-hydroxybutyric, chúng sẽ không thể thoát được."

Axit gamma-hydroxybutyric, là một chất dẫn truyền thần kinh, có thể gây mất trí nhớ tạm thời ở người, nếu dùng quá liều có thể dẫn đến tử vong do sốc. Chất này cũng được tìm thấy trong thuốc "Dẫn hoa" với một lượng lớn.

- "Khi nào có kết quả xét nghiệm?" Trương Trạch Nghị hỏi Mặc Linh.

- "Nhanh nhất là trong vòng ba ngày sẽ có kết quả."

- "Điều đó có nghĩa là ba ngày sau chúng ta có thể bắt được tên Villain sao?" Lưu Chính hỏi với vẻ mặt sửng sốt.

 - "Đừng có ngây thơ như thế chứ, chúng ta chỉ có thể xác nhận nhà máy đó có phải là một trong những nơi sản xuất ma túy hay không thôi. Về phần Villain có tham gia vào hay không, vẫn là một ẩn số."

Cao Thiên Minh dội gáo nước lạnh lên người Lưu Chính nhưng chính hắn cũng nhận thấy câu hỏi vừa rồi của mình thật quá ngu ngốc. 

- "Mọi người đừng nản lòng, lượng thông tin chúng ta có được về bọn chúng ngày một nhiều hơn, sẽ không ai có thể trốn thoát mãi được đâu." Trương Trạch Nghị nói với cả đội.

Sau đó anh sắp xếp một số công việc điều tra, trước khi cuộc họp hết thúc, anh hỏi Cao Thiên Minh: "Đúng rồi, trên ứng dụng ấy, Villain có động tĩnh gì không?"

- "Không có. Hắn ta không gửi tin nhắn cũng không khóa tài khoản của Apo."

- "Sự việc ngày hôm qua chắc chắn đã lừa được hắn ta."

Cao Thiên Minh đột nhiên đề cập đến chuyện đêm qua, vẻ mặt của mọi người trở nên quái dị. Ngay khoảnh khắc Trần Lập Ba lén nhìn sang Trương Trạch Nghị thì đối phương cũng trùng hợp bắt được ánh mắt của cậu. Trái tim lại một lần nữa đập loạn nhịp vì hành vi lén lút của mình bị người ta phát hiện.

Hôm nay Trương Trạch Nghị mặc một chiếc áo có cổ hơi rộng, thậm chí Trần Lập Ba có thể nhìn thấy những dấu vết ám mụi của đêm qua.

Mỗi khi ngượng ngùng hay mất tự nhiên, Trần Lập Ba thường có thói quen lấy tay gãi cổ của mình và lần này, vô tình cậu đã làm bung miếng dán sau gáy của mình ra.

Omega vừa trải qua việc đánh dấu tạm thời sẽ tiết ra pheromone bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu để tìm kiếm Alpha của chính mình. Việc giải phóng pheromone này là một bản năng tự nhiên để Omega có thể dựa dẫm vào Alpha.

Trương Trạch Nghị ngửi được pheromone của Trần Lập Ba nên anh cũng bắt đầu tiết ra pheromone của mình để xoa dịu Omega của mình. Chỉ một lúc sau, cả căn phòng trở nên lạnh lẽo.

- "Sao tự nhiên lạnh thế này? Điều hòa bị hỏng sao?" Lưu Chính hít hà xoa xoa cánh tay của mình.

Lúc này, người ngồi bên cạnh Lưu Chính là Trần Lập Ba đang lấy tay quạt quạt khuôn mặt đỏ bừng của mình. Thế nhưng hơi nóng không giảm mà ngày càng có dấu hiệu tăng lên.

- "Sao tự nhiên nóng quá? Điều hòa bị hỏng hả?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro