Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

- "Xin hãy hợp tác!"

Người đàn ông ra hiệu với hai Alpha đứng bên cạnh. Giây tiếp theo hai người họ đi tới gần Trần Lập Ba, muốn lục soát người cậu.

Tiêu rồi!

Nếu bọn họ tìm thấy được thiết bị gắn trong tai, chắc chắn hôm nay cậu không còn đường sống!

- "Tôi muốn đi vệ sinh. Có thể đi vệ sinh trước được không?"

Trần Lập Ba hỏi người đàn ông đứng đầu với vẻ mặt lo lắng.

- "Nhanh lên!"

Hắn ta nhìn Trần Lập Ba rồi hất cằm về phía nhà vệ sinh. Cậu vội vàng đi vào trong, đầu tiên Trần Lập Ba nhanh chóng kiểm tra xem có thiết bị nghe lén nào được giấu trong đó không. Sau khi thấy không có gì thì cậu liên lạc với Trương Trạch Nghị thông qua thiết bị giấu trong người.

- "Đội trưởng, anh có nghe thấy tôi nói không, đội trưởng?"

- "Cậu nói đi!"

Giọng nói trầm ấm của Trương Trạch Nghị truyền vào tai khiến trái tim của Trần Lập Ba trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu bắt đầu báo cáo tình hình hiện tại cho anh.

- "Bây giờ tôi sẽ tháo thiết bị liên lạc ra và xả trôi nó xuống bồn cầu cho an toàn. Vì thế từ giờ tôi sẽ không thể liên lạc được với mọi người nữa.

- "Tôi và Lưu Chính vẫn ở dưới lầu 1, cậu phải thật cẩn thận, nếu thấy có gì đó không ổn, lập tức bảo vệ bản thân trước tiên."

- "Đừng nóng vội!"

Lý trí và cảm xúc của Trương Trạch Nghị đang giày vò bản thân anh. Lý trí nói với anh rằng Trần Lập Ba đã chọn con đường này, anh phải tin tưởng cậu ấy. Nhưng về mặt tình cảm, ngay lúc này Trương Trạch Nghị chỉ muốn chạy lên trên kéo người quay trở về.

- "Ừm."

- 'Vậy.... Đội trưởng, tạm biệt!"

Trần Lập Ba nói xong liền tháo tai nghe ném thẳng vào dòng nước. Trương Trạch Nghị không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào từ đối phương nữa!

Những người trong đội cũng đã nghe thấy cuộc hội thoại của hai người, ai cũng lo lắng cho Trần Lập Ba. Lưu Chính đã xem cậu như người anh em thân thiết của mình nên vội vàng hỏi Trương Trạch Nghị:

- "Đội trưởng. Tiểu Bảo Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

- "Tôi đã có sắp xếp!"

Trương Trạch Nghị chỉ nói một câu ngắn gọn sau đó lấy điện thoại ra gọi điện.

- "Alo. Lý Bá đúng không? Cho người đến Dawn Bar, ở đây đang có nhóm người có dấu hiệu thực hiện mại dâm!"

- "Hãy thực hiện theo chỉ dẫn của tôi!"

Sau khi nghe kế hoạch của Trương Trạch Nghị, tất cả mọi người đều gật gù đồng ý, không hổ là đội trưởng Trương!

Mặt khác, trong một phòng của lầu 2.

Sau khi được kiểm tra cẩn thận, Trần Lập Ba được đưa vào trong phòng. Bên trong ánh đèn mờ ảo, có một chiếc giường lớn được đặt bên trái và kế bên là một chiếc ghế sofa bọc da. Phía sau chiếc ghế quá tối để có thể nhìn thấy bất cứ điều gì trong đó.

- "Ngồi xuống đợi đi!"

Sau khi người đàn ông nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài cùng các Alpha.

Trần Lập Ba ngồi trên ghế đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Cảm giác lúc này thật tồi tệ, cậu giống như một con mồi bị nhốt trong lồng, bản thân không biết được khi nào sẽ bị ăn thịt.

- "Xin chào!"

Một giọng nói của đàn ông phát ra từ trong bóng tối. Trần Lập Ba sợ hãi quay đầu lại, cậu nhìn thấy Villain đang ngồi trên chiếc ghế mây phía sau ghế sofa, hắn ta nở một nụ cười nhìn cậu.

Hắn ta ở đó từ lúc nào!

Villain vẫn đeo chiếc mặt nạ như trong video lúc trước nhưng khi gặp mặt trực tiếp như thế này, Trần Lập Ba phát hiện hắn ta thực sự trẻ hơn cậu nghĩ.

Villain vẫn giữ nụ cười trên miệng, hắn ta đứng dậy tiến lại gần chỗ ngồi của Trần Lập Ba sau đó nhanh tay xé miếng dán trên cố của cậu. Cả người Trần Lập Ba lập tức cứng đờ bởi vì ngay lúc đó tay của Villain đã chạm vào tuyến thể của cậu.

Lạnh người, cảm giác y hệt một con rắn độc liếm vào người. Villain đang cố tình tiết ra pheromone để khống chế cậu.

- "Để tôi cảm nhận được pheromone của cậu đi!" Villain nói bên tai Trần Lập Ba, các ngón tay vẫn đang ấn vào tuyến thể trên cổ của cậu.

Môi của hắn ta lướt dọc theo tai của Trần Lập Ba, giống như giây tiếp theo hắn ta sẽ cắn vào cổ.

Trần Lập Ba xoay người đứng bật dậy lùi ra sau để kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Nhưng dường như Villain không quan tâm, đối với hắn, Trần Lập Ba như đã nằm trong túi.

- "Anh muốn làm gì?" Trần Lập Ba liếc nhìn hắn.

- "Vòng đánh giá chính thức bắt đầu!"

Villain chưa nói dứt câu, Trần Lập Ba chưa kịp phản ứng, hắn ta lập tức lao nhanh về phía cậu như một con báo đang săn mồi. Một cơn đau nhói lan ra nơi vùng cổ của Trần Lập Ba.

Một thứ gì đó đã ghim vào trong cơ thể cậu!

- "Anh tiêm cái gì vào người của tôi?" Trần Lập Ba lập tức lấy tay che cổ nhưng đã quá muộn.

- "Một thứ khiến cậu cảm thấy vui vẻ!" Một nụ cười nở trên môi Villain. Hắn ta không vội, hắn vẫn ung dung ngồi trên ghế ngắm nhìn người trước mặt.

Tác dụng của thuốc đến rất nhanh, cả cơ thể của Trần Lập Ba như đang bốc hỏa, cậu cảm thấy khó chịu và ngứa ngấy, cái cảm giác chết tiệt này, cậu đang bị ép phát tình.

Ở phía dưới lầu.

Trương Trạch Nghị liên tục nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng kể từ lúc Trần Lập Ba được đưa lên trên lầu. Trong quán bar, mùi pheromone rất hỗn loạn nhưng Trương Trạch Nghị mơ hồ ngửi được mùi đàn hương quen thuộc.

Đó là pheromone của Apo!

Một cảm giác bất an trổi dậy trong lòng Trương Trạch Nghị. Anh biết với tính khí của Trần Lập Ba, cậu ấy sẽ không bao giờ để lộ mùi pheromone của bản thân ra bên ngoài.

Trừ khi, đó là trường hợp khẩn cấp hoặc là giải pháp cuối cùng.

Trương Trạch Nghị lập tức đưa ra phán đoán của mình, sau đó gọi ngay có Lý Bá.

- "Hành động!"

Bên trong phòng lầu 2.

Trần Lập Ba cảm thấy toàn thân nóng bức, hai chân như bị hút hết sức lực. Cậu cố gắng lấy thuốc ức chế từ trong túi áo nhưng tay run đến mức không thể cầm được bất kỳ thứ gì.

Villain không hề nóng vội, hắn ta thích cảm giác nhìn thấy Omega mất kiểm soát trước mặt mình. Sau đó Omega sẽ phải cầu xin hắn ta, thật thõa mãn!

- "Cầu xin tôi. Tôi sẽ đánh dấu giúp cậu!"

Villain nhìn chằm chằm vào Trần Lập Ba. Một ánh mắt lạnh lùng nhìn người đang nằm phía dưới bị dày vò thể xác, và hắn như một vị cứu tinh duy nhất.

Chỉ có hắn mới giải cứu được Omega đang chìm trong biển dục vọng.

Thậm chí, Villain còn rót cho mình một ly rượu vang đỏ và ngồi lắc lư nó trên tay nhìn thân thể Trần Lập Ba đang cuộn tròn trên mặt đất. Hắn ta có đủ kiên nhẫn!

Sự kết hợp giữa rượu vang đỏ và mùi đàn hương tuyệt vời đến không ngờ!

Trần Lập Ba rất cứng đầu. Thậm chí thứ tiêm vào người cậu lúc nãy khiến cho tình trạng phát tình tăng gấp nhiều lần so với lúc trước nhưng cậu vẫn cắn răng không chịu phát ra tiếng.

Trần Lập Ba nhích từng chút về phía cửa, cuối cùng Villain cũng mất kiên nhẫn.

- "Những đứa trẻ hư cần phải trừng phạt!"

Hắn ta đứng dậy khỏi ghế, từng bước từng bước đi về phía Trần Lập Ba. Tiếng giày va vào gạch giống như tiếng đồng hồ đang đếm ngược từng giây để đi đến cái chết.

Villain ngồi xổm trước mặt Trần Lập Ba, nhìn đôi mắt đang đỏ hoe vì dục vọng của cậu, hắn nở một nụ cười hài lòng sau đó nâng cằm cậu lên và nói: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng."

- "Cầu xin tôi!"

Những gì hắn ta nhận được là một cú đấm từ phía Trần Lập Ba.

Nhưng cú đấm này rất mềm và không có lực.

Sự kiên nhẫn cuối cùng của Villain kết thúc. Một tên Omega chết tiệt!

Ngay lúc Villain chuẩn bị tấn công Trần Lập Ba thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Trong mắt hắn lúc này hiện lên sự hung dữ và tàn ác, nhưng sự gián đoạn này khiến hắn cảm thấy bất an.

- "Anh Villain. Bên ngoài có cảnh sát."

Người đàn ông gầy ốm lúc trước nói vào bên trong, giọng ông ta run rẩy bởi ông hiểu rõ tính khí của Villain. Nếu như ngày thường, kẻ nào dám quấy rầy chuyện tốt của hắn thì đều có kết cục không tốt đẹp.

- "Anh Villain, chúng ta rút thôi!"

Villain đi đến cửa mở một cái rắc, "Bên ngoài có chuyện gì?"

- "Cảnh sát đưa người đến khám xét bọn mại dâm. Lầu 1 đã khống chế xong, họ chuẩn bị lên lầu 2."

- "P đang kéo thời gian phía dưới, nhưng cũng không được bao lâu!"

Villain liếc nhìn Trần Lập Ba, sự tiếc nuối và thất vọng hiện rõ trong mắt hắn, tên Omega này thật may mắn!

- "Đi!"

Villain nói với người ngoài cửa, sau đó một nhóm Alpha tiến đến che chắn cho Villain và dẫn hắn thoát ra ngoài bằng một lối khuất của quán.

Trương Trạch Nghị sắp phát điên!

Lý Bá đã dẫn người đến khám xét tầng 1 của Dawn Bar, ông chủ của quán bar chưa từng gặp phải trường hợp nào khẩn cấp như thế này nên lập tức khai báo tất cả các lối đi có thể sử dụng cho bọn họ.

- "Mặc Linh, dẫn người kiểm tra lối tây nam để tiến vào lầu 2!"

- "Tiểu Hải phụ trách lối phía đông tầng 1!"

- "Những người khác chú ý xem có ai khả nghi ở trước cửa hay không!"

- "Rõ!"

Sau khi chỉ đạo mọi người đi kiểm tra, trái tim Trương Trạch Nghị vẫn nặng trĩu. Trần Lập Ba vẫn không tìm thấy, anh phải tự thân đi kiểm tra từng phòng trên lầu.

Toàn bộ tầng 2 đều nồng nặc mùi đàn hương, Trương Trạch Nghị đi đến phòng cuối cùng, lúc anh đẩy cửa đi vào, một mùi nồng nặc phà ra trong mũi anh.

Trần Lập Ba gần như bất tĩnh, cậu đang co người nằm trên nền gạch lạnh lẽo.

Trương Trạch Nghị lập tức chạy đến bế Trần Lập Ba lên và ôm cậu vào lòng. Bởi vì Trần Lập Ba không thể nhìn thấy người trước mặt là ai, cậu vẫn nghĩ đó là tên Villain nên đã đấm liên tục vào người Trương Trạch Nghị và hét lên: "Cút! Cút! Đừng chạm vào tôi!"

- "Là tôi!"

- "Không sao! Cậu an toàn rồi!"

- "Đội trưởng?"

Giọng nói của Trần Lập Ba khàn đặc, khuôn mặt nóng bừng của cậu áp vào cổ của Trương Trạch Nghị, sức nóng lúc này như thiêu cháy anh!

- "Là tôi. Cậu an toàn rồi!"

Sau khi nói xong, Trương Trạch Nghị ôm eo bế Trần Lập Ba lên chiếc xe jeep của mình. Trương Trạch Nghị đang định đưa cậu đến bệnh viện. Nhưng hiện tại đang là thời kỳ phát tình của Omega, nên người bên cạnh đã dựa vào vai anh sau đó đặt một nụ hôn lên cổ anh.

- "Đội trưởng..... tôi ... tôi khó chịu quá!"

- "Nóng quá...!"

- "Anh cứu tôi với!"

Trương Trạch Nghị gần như cắn răng trói hai tay của Trần Lập Ba và đặt cậu vào hàng ghế sau. Sau đó anh lấy điện thoại gọi cho Ninh Xuyên.

- "Alo. Tổ tông của con ơi! Con vừa trải qua một cuộc phẫu thuật rất lâu. Ngài gọi thật đúng lúc!"

- "Tôi hỏi cậu, bên cạnh tôi có một Omega đang bị ép phát tình, nếu đưa cho các cậu, các cậu có cách gì không?"

- "Có!"

- "Cách gì?"

- "Tìm cho cậu ta một Alpha!"

- "Chết tiệt!"

Trương Trạch Nghị nhìn Trần Lập Ba vẫn đang uốn éo ở hàng ghế phía sau, hai hàng lông mày của anh nhíu lại.

Bản thân anh cảm thấy giống như mình đang thừa nước đục thả câu, nhưng đây có lẽ là cách tốt nhất!

Trương Trạch Nghị thắt dây an toàn, sau khi nhìn thấy người phía sau không thể quậy phá được nữa thì anh lập tức đạp ga chạy thẳng về nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro