Chương 14
Trần Lập Ba nhìn chăm chú vào dòng tin nhắn trên màn hình: Ngày mốt, Dawn Bar. Lúc này, tim cậu bắt đầu đập mạnh, hai tay nắm chặt đến nóng ran. Cuối cùng cũng có thể đối đầu với Villain rồi!
Mọi người nhìn nhau, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình. Vụ án đang tiến triển rất tốt, nhưng sự việc mất tích của Tiểu Bối đã khiến mọi người bị rơi ra khỏi vòng tròn được vẽ ban đầu.
Đối phương có thể là Villain, là nhân vật cầm đầu duy nhất xuất hiện cho tới hiện tại.
Trần Lập Ba có một quá khứ hùng hồn như thế, thật sự không có vấn đề gì chứ!
Trương Trạch Nghị ấn mạnh vào vài cậu, sức nặng trên vai lúc này giống như sức nặng ngàn cân. Trần Lập Ba quay đầu mỉm cười với anh.
- "Tôi sẽ không sao!"
Hơn nữa, hắn là kẻ sát hại cha mẹ cậu, cho dù có xuống địa ngục, cậu cũng sẽ kéo hắn theo cùng!
- "Hành động cẩn thận. Đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm!"
Mặc Linh nhìn Trần Lập Ba. Mặc dù đứa em này của cô mạnh mẽ hơn những người khác, nhưng cậu vẫn là một Omega. Hiện tại những Alpha ở đây cũng không dám đảm bảo được một sự rút lui an toàn nói gì đến một Omega!
- "Cố gắng hết sức. Làm được gì thì làm!"
Trương Trạch Nghị nhìn mọi người nói: "Lưu Chính, chuyện của nhà máy mau đẩy nhanh tiến độ, nếu thiếu người thì báo tôi."
- "Apo, cậu đi theo tôi!"
Trần Lập Ba không hiểu nhưng vẫn đi theo Trương Trạch Nghị ra ngoài. Cậu được dẫn đến sân tập của văn phòng cảnh sát. Hiện tại là ban ngày nên không có ai.
- "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
- "Cùng cậu so tài."
Trương Trạch Nghị cởi nút tay áo sau đó xoắn lên vài vòng làm lộ ra cánh tay săn chắc và khỏe mạnh. Anh ngoác tay với Trần Lập Ba và nói: "Đến đây, để tôi xem thực lực của cậu!"
Trần Lập Ba nhìn Trương Trạch Nghị không giống nói đùa nên cậu cũng bắt đầu khởi động khớp cổ tay của mình. Cậu vặn cổ vài cái để giản cơ, sau đó tiến lên tấn công Trương Trạch Nghị.
Trần Lập Ba biết rằng Trương Trạch Nghị rất mạnh, và cậu chắc chắn sẽ không thể thắng trận đấu này nếu sử dụng lối đánh thông thường. Vì vậy cậu trực tiếp từ bỏ phong cách học viện cảnh sát, chuyển sang chơi theo phong cách xã hội đen đường phố, tấn công vào mặt tiền của Trương Trạch Nghị.
Trần Lập Ba di chuyển nhanh nhẹn, cơ thể chuyển động linh hoạt. Trương Trạch Nghị chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Trong một lúc, không bên nào thắng bên nào. Trần Lập Ba tỏ thái độ khó chịu khi nhận ra Trương Trạch Nghị cố ý nhường cậu.
- "Anh mau tấn công đi!" Nói xong cậu tung ra một cú đấm vào vị trí quai hàm Trương Trạch Nghị.
Trương Trạch Nghị bắt chéo tay thành hình chữ thập để đỡ lấy cú đấm của Trần Lập Ba, sau đó anh giữ chặt cổ tay của cậu, vặn cánh tay còn lại vào phía sau rồi đẩy cậu lao về phía trước.
Ở hiệp này, Trương Trạch Nghị đã khéo léo cản phá đòn tấn công của Trần Lập Ba.
- "Tiếp tục!"
Trương Trạch Nghị nhướng mày với gương mặt đang tức tối của Trần Lập Ba như đang khiêu khích cậu. Lần này Trần Lập Ba không vội tấn công mà nhìn chằm chằm vào Trương Trạch Nghị như đang suy nghĩ nên đánh vào đâu.
Lần này cậu chọn cách tấn công từ dưới lên.
Trần Lập Ba dùng một tay đấm vào phần trên cơ thể của Trương Trạch Nghị, cùng lúc đó, cậu lấy chân đá vào phần dưới của anh. Nhưng không may, Trương Trạch Nghị nhìn thấu được mánh khóe của cậu nên đã nhanh chóng bắt được cú đấm, đồng thời dùng hai chân mình kẹp chặt chân người kia lại. Sau đó anh xoay người đẩy đối phương nằm xuống mặt đất.
Trần Lập Ba không phục, cậu vùng vẫy, vật lộn dưới đất khi bị người phía trên giữ chặt hai tay. Hiện giờ cả người cậu thấm đẫm mồ hôi, miếng dán sau gáy cũng đã bị hở mép sau quá trình lăn lộn từ nãy đến giờ.
Một mùi đàn hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể Trần Lập Ba. Lúc này, Trương Trạch Nghị gần như dán sát cơ thể của anh vào người nằm phía dưới, cả hai đang đối diện rất gần, trong một khoảnh khắc, mũi của Trương Trạch Nghị ngập tràn mùi hương của Trần Lập Ba.
Đối với Trương Trạch Nghị mà nói đó chẳng khác gì sự quyến rũ!
Trần Lập Ba vẫn còn thở gấp, trên trán mồ hôi nhễ nhại, mùi đàn hương trên người ngày càng mạnh như đang tấn công Trương Trạch Nghị và giờ đây anh cảm giác mình đang dần mất kiểm soát!
Đưa cậu ấy đến sân tập đúng là một ý tưởng điên rồ! Đúng là tự mình hại mình!
Bản thân Trương Trạch Nghị vẫn chưa nhận ra được pheromone của anh đang bắt đầu hòa quyện với mùi hương của người kia. Trần Lập Ba bị bao trùm trong mùi băng tuyết, nhưng cái lạnh này cũng không làm giảm được sức nóng đang sôi sục trong người cậu, thậm chí khuôn mặt ngày càng nóng dần hơn.
Trần Lập Ba nằm phía dưới thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, nó đang đập rất mạnh. Hai hàng lông mày và mái tóc đen giờ đây đều ẩm ướt. Tất cả những hình ảnh này lại khiến cho cậu trở nên ngoan ngoãn hơn và có phần quyến rũ với người đối diện.
Suy cho cùng đã là Omega, thì vẫn mang bản chất vốn có!
Trương Trạch Nghị nhìn xuống người đang nằm phía dưới, ánh mắt vô thức tập trung vào đôi môi của cậu. Trần Lập Ba sở hữu một đôi môi rất đẹp, vừa hồng hào vừa mềm mại, lúc này nó còn đang hé mở, giống như đang dụ dỗ anh khám phá.
Hai người đã từng có một nụ hôn, Trương Trạch Nghị như thể đang nhớ lại cái cảm giác lẫn hương vị lúc ấy.
Anh gượng đứng dậy, rời khỏi cơ thể người kia trước khi không kiểm soát được cơ thể của mình. Trương Trạch Nghị đưa tay kéo Trần Lập Ba từ dưới đất lên.
Trần Lập Ba nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, cậu cố gắng bật dậy.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau, cuối cùng Trương Trạch Nghị là người lên tiếng trước: "Không tồi! Cậu đã đạt yêu cầu của tôi!"
- "Nhưng mà đừng quá liều mạng. Cậu có thể sẽ phải đối mặt với kẻ buôn ma túy nguy hiểm nhất!"
Sau khi nói xong, Trương Trạch Nghị đưa tay vòng ra sau cổ Trần Lập Ba để dán lại miếng dán cho cậu. Những ngón tay của người phía trước chạm nhẹ vào cổ khiến Trần Lập Ba co người lại.
- "Đi thôi. Đi tắm rửa!"
Sân tập này có phòng tắm riêng, là một dãy phòng lớn được ngăn bởi những miếng rèm. Bởi vì trong văn phòng thành phố này có rất ít Omega, thậm chí không có Omega sử dụng sân tập này nên phòng tắm chỉ phân chia nam nữ.
Trần Lập Ba đương nhiên không thể vào phòng tắm nữ, bình thường lúc đến sân tập, cậu cũng sử dụng phòng tắm cho nam. Chỉ là cậu phải tự mình tránh đám đông vì lúc tắm cũng không thể nào dán miếng kết giới được, nếu lúc đó có Alpha khác thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất!
- "Hay là, tôi nghỉ một lát. Anh tắm trước đi!"
Trần Lập Ba đi đến cửa thì đột ngột dừng lại quay sang nói với Trương Trạch Nghị. Lúc đầu Trương Trạch Nghị chưa kịp phản ứng được, nhưng sau đó anh hiểu được suy nghĩ của cậu.
- "Vậy, cậu tắm trước đi! Lát nữa tới tôi!"
Trương Trạch Nghị hơi ngượng ngùng, anh không nhìn vào mặt Trần Lập Ba. Thấy đối phương đã nói như thế, Trần Lập Ba cũng không từ chối nữa, cậu đẩy cửa bước vào.
Khu tắm rửa ở đây đã hỏng từ lâu, cửa cũng không thể đóng chặt được.Bởi vì một người đàn ông thì chỉ mất tầm vài phút để tắm nên Trương Trạch Nghị quyết định đứng ở ngoài cửa đợi. Nhưng anh quên mất sự ảnh hưởng bởi pheromone của Trần Lập Ba đối với cơ thể anh rất mạnh.
Pheromone bay trong hơi nước có mùi nồng hơn và nó đang lan dọc ra theo cửa phòng tắm. Trương Trạch Nghị thấy miệng mình khô khốc và anh hiểu rõ nếu mình ở đây lâu thêm nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Anh phải rời khỏi đây ngay lập tức!
Vừa định đi, ở bên trong, đột nhiên có giọng của Trần Lập Ba vang lên.
- "Anh có ở đó không?"
- "Sao thế?"
Ngay vừa lúc mở miệng, Trương Trạch Nghị phát hiện giọng của mình khàn đi một cách lạ thường. Dục vọng hòa lẫn với sự ham muốn đang thôi thúc anh.
- "Tôi quên lấy miếng dán."
- "Đợi một chút. Tôi đi lấy cho." Trước khi rời đi, Trương Trạch Nghị dường như nghĩ đến điều gì đó. Suy đi nghĩ lại, anh nói một cách ngại ngùng.
- "Tốt nhất cậu nên mở thông gió lên, mùi pheromone của cậu đang bay khắp phòng tắm." Nói xong, Trương Trạch Nghị lập tức sải bước thật nhanh.
Khuôn mặt của Trần Lập Ba đỏ bừng sau khi nghe câu nói này. Cậu vội vàng lấy khăn lau người rồi đi bật thông gió. Đợi khi Trương Trạch Nghị quay lại, mùi hương cũng gần như đã tan trong không khí.
Trần Lập Ba nhận lấy miếng dán và dán lên cổ: "Vậy tôi đi trước. Anh tắm đi."
- "Ừm, đi đi!"
Trương Trạch Nghị nhìn Trần Lập Ba đi khỏi mới quay vào phòng tắm. Trong phòng vẫn còn thoang thoảng một ít mùi đàn hương.
Lần tắm này của Trương Trạch Nghị kéo dài một cách lạ thường!
Thời gian diễn ra buổi đào tạo của Villain sắp đến gần, thời kỳ phát tình của Trần Lập Ba cũng cận kề. Để phòng ngừa xảy ra sự cố, cậu đã tiêm sẵn thuốc ức chế vào người và mang thêm hai cái bên mình.
Lúc tới gần cửa Dawn Bar, Trần Lập Ba nhìn thấy người đàn ông lúc trước. Phía sau lưng ông có thêm một vài Alpha to cao. Sau khi kiểm tra thiết bị nhỏ đeo trong tai, cậu nói với mọi người.
- "Tôi vào đây!"
- "Đừng căng thẳng, tôi với Lưu Chính sẽ vào với tư cách là các khách hàng." Trương Trạch Nghị nói với Trần Lập Ba.
- "Ừm."
Trần Lập Ba đi vào, lúc vào trong, người đàn ông khi nãy đã nhìn thấy cậu.
- "Đi theo tôi."
Trần Lập Ba giả vờ lo lắng, sợ sệt, cậu cúi đầu nhìn xung quanh để xác định vị trí của cửa thoát hiểm. Cùng lúc đó cậu cũng nhìn thấy Trương Trạch Nghị và Lưu Chính, mỗi người ngồi một phía.
Sau khi nhìn thấy Trương Trạch Nghị, trái tim cậu dường như bình tĩnh lại hơn.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn rồi dẫn cậu đi lên lầu.
Nhóm người Mặc Linh đã tìm hiểu kỹ sơ đồ của Dawn Bar và lầu 2 thường không mở cho khách. Chỉ có một số ít khách hàng đủ điều kiện mới được sử dụng.
Sau khi người đàn ông dẫn cậu lên đến nơi, ông ta quay lại nói với Trần Lập Ba: "Túi của cậu cần phải kiểm tra, cả người nữa!"
Bọn họ thật sự muốn kiểm tra!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro