Chương 12
Trần Lập Ba nhìn thông báo trên điện thoại rồi lại nhìn mọi người trong xe, không ai lên tiếng. Cuối cùng Lưu Chính mở miệng phá tan sự im lặng kỳ lạ này.
- "Tôi nói này, tên Villain chắc chắc có hứng thú với Tiểu Bảo Bảo của chúng ta. Đây không phải là lấy công việc ra để phục vụ cho việc cá nhân sao!" Lưu Chính vỗ đùi với vẻ mặt hoán hận.
- "Văn phòng thành phố của chúng ta chỉ có một Omega như vậy, không thể để bọn tội phạm cướp đi được."
Gương mặt vốn lạnh lùng của Trương Trạch Nghị giờ sắp đóng thành băng. Cao Thiên Minh nhìn thấy tâm tình đội trưởng không tốt thì vội vàng mắng Lưu Chính, ra hiệu bên kia bớt nói nhảm.
- "Bây giờ phải làm sao đây?" Mặc Linh lên tiếng.
Trần Lập Ba sở hữu một vẻ đẹp khác lạ. Sự đẹp trai của cậu không phải là vẻ đẹp mềm mại của Omega, cũng không phải vẻ đẹp cứng rắn của Alpha. Nó là sự kết hợp của cả hai, loại đẹp trai này có sức hấp dẫn chết người đối với Omega lẫn Alpha.
Trương Trạch Nghị chìa tay ra, Trần Lập Ba ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh. Trương Trạch Nghị giơ điện thoại lên ra hiệu với mọi người.
- "Nhìn thấy gì chưa? Phía sau ID của Villain!"
Mọi người đồng loạt nhìn vào màn hình. Trên ID của Villain có hiện một dấu tích màu xanh. Hắn ta chính là quản trị viên của ứng dụng này.
- "Hắn ta là quản trị viên à?" Cao Thiên Minh la lên.
- "Không sai." Trương Trạch Nghị đưa lại điện thoại cho Trần Lập Ba. Anh nhìn mọi người và nói: "Tên này là người đứng đầu duy nhất mà chúng ta được tiếp xúc cho đến hiện tại."
- "Vậy hắn rất quan trọng."
Trương Trạch Nghị nói tiếp: "Apo, cậu có nhiệm vụ duy trì liên lạc với tên Villain, xem hắn muốn giở trò gì. Nếu có tình huống gì xảy ra, phải lập tức báo cáo."
- "Thiên Minh, cậu hỗ trợ Apo, cậu có năng khiếu trong việc giao tiếp hơn cậu ấy."
Sau khi nói xong, Trương Trạch Nghị tựa người vào ghế, ngón tay xoa cằm một cách tự nhiên. Trần Lập Ba nhìn thấy những hành động này của anh, ánh mắt cậu lơ đãng một lúc.
Yết hầu của Trương Trạch Nghị rất đẹp. Làn da tuy trắng nhưng nhìn rất quyến rũ. Trần Lập Ba nhìn chằm chằm vào chỗ yết hầu đang lên xuống của đối phương. Cậu bị phân tán suy nghĩ.
- "Tôi đang nghĩ, tổ chức này phân chia tinh vi và tuyển nhiều người như thế, vậy họ lấy đâu ra nguồn thuốc ấy?"
Trương Trạch Nghị lại nói tiếp, giọng điệu của anh không giống như đang tóm tắt vụ án mà giống như đang nói chuyện với chính mình.
- "Không sai. Trong những năm gần đây, thành phố Lâm Viên đã tích cực trong việc phòng chống ma túy. Các cảng và các khu vực trung tâm đều được kiểm tra nghiêm ngặt. Khả năng mang ma túy từ ngoài vào rất thấp."
Mặc Linh cũng đã làm theo lời Trương Trạch Nghị. Vài ngày qua, tất cả những người trong đội phòng chống ma túy đều đã kiểm tra ứng dụng này. Nó chỉ đơn giản là một ứng dụng giao hàng, và kèm theo một phòng trò chuyện cộng đồng.
Trương Trạch Nghị và những người khác ước tính rằng có thể đã có hơn 3.000 người đăng ký ứng dụng.
Đằng sau một đường dây giao hàng khổng lồ này, chắn chắn phải có một nguồn cung thật lớn.
- "Bọn họ có một nhà máy sản xuất ngay thành phố này!"
Trương Trạch Nghị nói rất chắc chắn. Cao Thiên Minh há mồm khi nghe điều này nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì hắn thấy giả định này rất táo bạo nhưng lại rất có khả năng.
- "Đội trưởng. Tiếp theo phải làm gì?" Cao Thiên Minh hỏi.
- "Quay lại văn phòng thành phố trước, và sắp xếp lại toàn bộ vụ án."
Chiếc xe quay lại văn phòng. Trần Lập Ba đang suy nghĩ về hình xăm trên tay Villain. Mặc dù không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn nhưng cậu có thể chắc chắn đây là một thanh niên.
Đã hơn mười năm trôi qua kể từ sau cái chết của cha mẹ cậu. Nếu Villain thực sự là kẻ sát hại họ thì bây giờ hắn phải ngoài ba mươi!
Nhưng người đàn ông trong video rõ ràng không phải ở độ tuổi trung niên. Hắn ta có thực sự là kẻ sát nhân? Hay tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Trần Lập Ba lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đến một số điện thoại. Gần như ngay lập tức có tin nhắn phản hồi được gửi tới. Khi cậu nhìn thấy nội dung, tâm trạng có vẻ bình tĩnh hơn trước.
Trương Trạch Nghị quan sát những biểu hiện của Trần Lập Ba thông qua kính chiếu hậu. Sức ảnh hưởng của Villain đối với cậu ấy không bình thường! Trần Lập Ba rõ ràng có tâm tư khác đối với hắn ta nhưng cậu ấy không nói ra!
Trần Lập Ba cảm nhận được ánh mắt của Trương Trạch Nghị nhìn mình. Cậu ngước lên nhìn vào gương, cả hai chạm mắt nhau rồi nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Sau khi trở lại văn phòng thành phố, Trương Trạch Nghị dẫn mọi người trực tiếp vào phòng họp, anh đứng trước bảng trắng và viết những manh mối lên đó.
Dắt gái, công chúa, thuốc "dẫn hoa", kỵ sĩ, Villain, xưởng thuốc, ...
Tưởng chừng như đây là một vụ án đơn giản nhưng không ngờ nó chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm, ngày càng có nhiều điều bí ẩn hiện ra, có thể đây là một tổ chức sản xuất và vận chuyển ma túy chuyên nghiệp.
Thành phố Lâm Viên này, nhìn bên ngoài thì yên tĩnh nhưng bên trong lại chứa đầy rẫy sự nguy hiểm. Trên những con đường, ngõ hẻm, bên trong những ngôi trường đại học, những nơi dưới ánh nắng mặt trời, những người đã đi qua, có thể đã vô thức liên quan đến con đường buôn bán ma túy.
- "Đây là tất cả những thông tin chúng ta có được cho đến hiện tại. Tôi sẽ nói một chút về phương hướng điều tra tiếp theo." Trương Trạch Nghị gõ bút lên bảng, sau đó anh nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp.
- "Đầu tiên, Apo tiếp tục theo dõi ứng dụng, cố gắng giữ mối quan hệ với Villain để thu thập thông tin nhiều nhất có thể!"
- "Tiếp theo, Mặc Linh dẫn người đi điều tra các khu vực bên vùng ngoại ô thành phố Lâm Viên, chủ yếu tập trung vào các nhà máy bỏ hoang và một số nhà máy, xí nghiệp tiêu thụ lượng nước cũng như lượng điện lớn."
- "Sản xuất ma túy cần phải thực hiện việc chưng cất. Bọn chúng có thể tạo ra lượng ma túy lớn như thế chắc chắn phải sử dụng một lượng nước khổng lồ."
- "Mọi người có ý kiến gì không?"
- "Tôi có một vấn đề." Trần Lập Ba giơ tay.
- "Cậu nói đi." Trương Trạch Nghị gật đầu ra hiệu cho Trần Lập Ba nói.
- "Cái tên Villain đó...."
- "Có chuyện gì?" Khi Trương Trạch Nghị nghe đến tên người này, giọng điệu của anh vô thức trở nên căng thẳng và có chút lo lắng.
- "Hắn ta gửi cho tôi một bức ảnh khỏa thân." Trần Lập Ba nói với vẻ mặt đau khổ.
- "Con mẹ nó!" Lưu Chính chửi thề sau đó lấy điện thoại từ tay Trần Lập Ba.
- "Tiểu Bảo Bảo, thứ đồ không lành mạnh này không thích hợp với cậu đâu. Để tôi xem xem tên Villain này như thế nào. Hắn ta cũng có sở thích quái đản nhỉ!"
Lưu Chính vừa lẩm bẩm vừa mở khóa điện thoại. Sau khi liếc nhìn bức ảnh, hắn bắt đầu nói giọng mờ ám.
- "Thân hình hắn ta cũng tuyệt vời đấy!"
- "Nhưng mà so với đội trưởng Trương thì còn thua xa!
Biểu cảm của đội trưởng lập tức trở nên u ám, anh hằn giọng nói: "Thiên Minh, giữ điện thoại đi, việc nói chuyện với Villain giao cho cậu, việc này cậu làm tốt hơn."
- "Được rồi, giao nó cho tôi!" Là người đã kết hôn duy nhất trong đội, cộng thêm kỹ năng đàm phán siêu việt của mình, tất nhiên Cao Thiên Minh là lựa chọn tốt nhất.
- "Tiểu Minh Minh. Anh phải chịu khổ rồi!" Lưu Chính vỗ vai Thiên Minh sau đó ghé sát vào tai nói điều gì đó.
- "Im mồm!" Cao Thiên Minh cười mắng Lưu Chính.
- "Vậy giờ tôi phải làm gì?" Trần Lập Ba hỏi.
- "Tiếp cận với Phương Tiểu Phong để hỏi thêm thông tin."
- "Ok!" Trần Lập Ba viết vào giấy.
Trương Trạch Nghị căn dặn thêm vài điều nữa rồi cho mọi người tan họp.
Trần Lập Ba nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến giờ tan làm, cậu nhanh tay dọn dẹp đồ đạc rồi đi ra ngoài. Tôn Thời Hải nhìn thấy người này vội vội vàng vàng như thế nên đã trêu cậu.
- "Apo hôm nay tan làm sớm quá vậy!"
- "Hôm nay có hẹn."
Chuyện lạ nha!
Trần Lập Ba hôm nay cũng có thời gian đi hẹn hò rồi sao. Trong văn phòng cảnh sát này ai mà chẳng biết người này là người ham công tiếc việc, cho dù ở đội phòng chống mại dâm hay phòng chống ma túy thì người người về cuối cùng luôn là Trần Lập Ba.
Trương Trạch Nghị nhìn bóng lưng cậu chạy ra ngoài, anh cau mày nhìn một lát rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trần Lập Ba đến một quán cà phê được hẹn trước. Đối phương đang ngồi đợi cậu bên trong và gọi sẵn đồ uống cho cậu.
- "Chú Lâm!"
- "Apo, lại đây. Chú đã gọi một ly match cho con. Không biết con có thích không." Trương Thiếu Lâm mỉm cười nhìn Trần Lập Ba đi về phía mình. Có lẽ vì cậu vội chạy tới nên trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
- "Chú Lâm, trước đây chú đã nói với con về kẻ sát hại cha mẹ con, chú có thể cho con xem lại hình xăm được không?"
Ngay khi Trần Lập Ba ngồi xuống, cậu liền mở lời với Trương Thiếu Lâm, cậu phải xác nhận lại hình xăm một lần nữa.
- "Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này."
- "Con đã nhìn thấy hình xăm đó gần đây."
- "Cái gì?" Trương Thiếu Lâm bất ngờ, làm sao có thể! Sau khi bí mật điều tra trong nhiều năm, hình xăm ấy dường như đã biến mất, nhưng giờ nó xuất hiện trở lại ở thành phố Lâm Viên.
Trần Lập Ba kể cho ông nghe những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Sau đó cậu nói: "Con chắc chắn đến 90% là hình xăm đó, nhưng con đã suy nghĩ về vấn đề tuổi tác, hình như lại không khớp."
- "Lúc trước chú chưa nói cho con nghe vụ tổ chức ma túy đó đã nuôi một đám trẻ vị thành niên, rất có thể, kẻ giết chết cha mẹ con là một đứa nhóc tầm 17, 18 tuổi."
- "Nếu như vậy thì chắc là đúng rồi!" Sau khi nói xong, Trần Lập Ba thở ra một hơi rồi ngã người ra sau ghế, hai tay nắm chặt lại.
- "Lần này con sẽ không để hắn thoát!"
Trương Thiếu Lâm luôn yêu thương Trần Lập Ba. Đứa trẻ này không chỉ là con của hai người bạn quá cố của ông mà còn có một mối quan hệ thân thiết với gia đình ông. Lúc cha mẹ Trần Lập Ba còn sống, bốn người bọn họ là những người bạn thân thiết, và họ đã từng hứa hẹn sẽ làm thông gia với nhau.
Đứa con trong gia đình ông là một Alpha, nếu như hai đứa nhỏ này thật sự có thể đến với nhau thì tốt biết mấy! Đây cũng có thể xem như hoàn thành tâm nguyện cho người bạn cũ!
Trương Thiếu Lâm vừa nghĩ đến điều này thì lập tức mở miệng hỏi: "Apo, hiện tại con có hẹn hò với ai không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro