Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện của Lâm Tú

Đèn trong phòng họp không được bật, ánh sáng từ máy chiếu hắt vào mặt khiến ai nấy đều mang đến cho đối phương một cảm giác ngột ngạt. Phùng Kiến Bình chỉ tay vào gương mặt của một người đàn ông đang xuất hiện trên màn hình.

"Trần Phong. Nam. 36 tuổi. Là beta."

Trên thực tế, người đàn ông này vốn không cần phải giới thiệu nhiều. Người dân của tỉnh Vân Nam không ai là không biết, một người đàn ông giàu có nhất nơi đây.

"Theo như những thông tin mà chúng ta có được, Trần Phong có khả năng dính líu đến ma túy và có mối quan hệ mật thiết với các băng đảng ma túy ở Myanmar."

Phùng Kiến Bình vừa dứt lời, Mã Lương không nhịn được nói: "Có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì chúng ta không thể tùy tiện bắt người."

"Hắn ta là một doanh nhân giàu có, mỗi năm đóng góp biết bao nhiêu vào quy mô GDP cho nền kinh tế Vân Nam."

Câu nói của Phùng Kiến Bình cũng chính là mối quan tâm của mọi người. Bọn họ không có bằng chứng, đối phương lại là một nhân vật lớn, làm sao có thể dễ dàng để bị bắt được."

"Hay là? Phái người đi nằm vùng? Như thế cũng dễ dàng thu thập chứng cứ." Người vừa phát biểu chính là Lưu Thanh Phong, Phó Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Vân Nam.

"Tôi đăng ký tham gia."

Mã Lương là người đầu tiên giơ tay. Phùng Kiến Bình nhìn chằm chằm vào anh ta một hồi nhưng không nói gì mà lấy tay châm lửa hút một điếu thuốc.

"Cậu đi đến đó? Cậu là một Alpha, liệu Trần Phong sẽ có thể tin tưởng cậu sao?"

"Vậy phải làm sao? Chúng ta cũng không thể cử một Omega. Trong đội của chúng ta, Omega đều là nhân viên nội bộ."

"Không được có trong hệ thống cảnh sát. Bởi vì như thế sẽ dễ dàng bị tra ra được." Phùng Kiến Bình do dự một lúc: "Tốt nhất là một người có lý lịch đơn giản và trong sạch nhưng phái có nghiệp vụ chuyên môn tốt."

Sau khi Mã Lương nghe đến đây, trong đầu anh ta chợt lóe lên hình ảnh của một người: "Tôi có biết một người, phù hợp với yêu cầu của sếp."

....

"Lâm Tú, ra đi."

"Vâng."

Phùng Kiến Bình nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt, là một Omega nhưng cậu ta lại không trắng trẻo như những Omega khác. Cậu ta có một vóc dáng cao nhưng hơi gầy, có điều ở độ tuổi này vẫn còn phát triển được nữa, có thể chấp nhận được.

"Cậu chính là Lâm Tú?" Phùng Kiến Bình lật xem thông tin trên tập hồ sơ. Điều kiện không tệ, các lớp học văn hóa và chiến đầu Sanda đều xếp hạng nhất, là một hạt giống tốt.

Lâm Tú đứng yên không chớp mắt. Một bên trán có giọt mồ hôi lăn dài xuống vùng thái dương. Cậu hơi lo lắng nhưng cũng vô cùng phấn khích khi được gặp một vị lãnh đạo lớn như thế này.

Vì thế, sau khi nghe tin mình được chọn, cậu ta gần như ngay lập tức gật đầu đồng ý như nhận được một món quà lớn.

Một khi đã quyết tâm đi theo con đường này, không ai muốn cả đời không có đóng góp vẻ vang gì cho đất nước.

"Mã Lương sẽ là người liên lạc với cậu. Chỉ liên lạc một chiều. Ngoại trừ việc liên lạc với cậu vào ngày 15 hàng tháng thì cậu ta sẽ không được phép liên lạc với cậu bất kỳ lúc nào khác."

"Có điều nếu như bên phía cậu có tình huống khẩn cấp, cậu có quyền liên lạc với cậu ta bất cứ lúc nào. Nắm rõ chưa?"

"Dạ rõ."

Thật không ngờ, chỉ sau vài tháng Lâm Tú đã trở thành một con người khác. Sự non nớt của tuổi trẻ dường như đã dần phai mờ, chỉ còn lại một chàng trai điềm tĩnh trước mọi sóng gió.

Cậu ta thật sự là một hạt giống tốt. Tin tức được gửi về vô cùng nhiều, thậm chí có một số thông tin vượt ngoài sự mong đợi ban đầu.

Cậu ta có đủ thông minh cùng sự tàn nhẫn, vì thể chỉ trong vòng ba năm, Lâm Tú đã vươn lên trở thành một cây hoa Lan.

Một lần nọ, vào ngày 15 hàng tháng, Mã Lương cũng bí mật gặp mặt Lâm Tú như thường lệ. Sau khi trao đổi xong thông tin, anh ta đã gọi Lâm Tú khi thấy cậu muốn rời đi.

"Đợi đã. Tối nay mời cậu một ly được không?"

Hôm nay là sinh nhật của Lâm Tú, anh vẫn còn nhớ.

Chàng trai trẻ trước mặt anh ta đã không còn như xưa. Đôi mắt ấy đã mất đi hoài bão cùng khát vọng của tuổi trẻ. Tất cả chỉ còn lại sự tàn khốc mãnh liệt.

"Không được đâu, em không thể đi quá lâu."

"Đầu hẻm có một cửa hàng nhỏ, tôi đi mua hai chai bia, nhanh thôi."

Sau khi nghe Mã Lương nói xong, Lâm Tú dừng lại suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

"Để em đi mua, anh không nên xuất hiện."

Mã Lương đứng yên nhìn chàng thanh niên bước đi trên con đường nhỏ, ánh trăng chiếu rọi lên tấm lưng gầy gò ấy khiến người đàn ông đang dõi theo từ phía sau chợt có cảm giác chạnh lòng.

Đoạn đường này không xa, chỉ mất vài phút là có thể trở lại. Điếu thuốc kẹp trên tay đã cháy gần hết, nhưng người kia vẫn chưa quay về. Lúc này Mã Lương mới nhận ra sự bất thường.

Mã Lương luôn là một người làm việc cẩn thận. Mặc dù anh ta đoán có thể Lâm Tú đã rời đi nhưng hai chân vẫn bước về phía đầu hẻm.

Anh ta phải tận mắt xác nhận mới có thể yên tâm được!

Vừa bước tới đầu ngõ, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Mã Lương rút khẩu súng ở thắt lưng ra và cẩn thận bước từng bước về phía trước. Dưới ánh trăng vàng, có một người thanh niên đang nằm trên vũng máu đỏ tươi.

"Lâm Tú!"

Mã Lương không dám kêu to. Anh ta vội vàng chạy tới, Lâm Tú vẫn còn thở nhưng hơi thở rất yếu. Mã Lương vỗ vài cái vào mặt đối phương.

"Cố gắng lên! Tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Không thể đến bệnh viện." Lâm Tú vừa nói xong, máu trong miệng liền tuông ra. Cậu cố gắng lấy điện thoại tìm một địa chỉ bên trong và đưa sang cho Mã Lương một cách yếu ớt.

"Đưa em... đưa em đi đến nơi này."

Hai tháng sau.

Trong căn nhà thuê đổ nát, Mã Lương đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ duy nhất, còn Lâm Tú đang dựa người vào thành giường. Mặc dù sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng cả người đã có sức sống hơn rất nhiều.

"Tôi nói cậu đã chết. Thi thể cũng bị mang đi."

"Máu của cậu tại hiện trường đã được đội pháp y giám định tại chỗ, bọn họ cũng cho rằng tỉ lệ sống sót của cậu vô cùng thấp."

"Cậu đúng là mạng lớn."

"Cảm ơn đội trưởng Mã."

"Đừng cảm ơn tôi làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay cậu phải nói rõ cho tôi biết, nếu không tôi..."

Mã Lương đột ngột nuốt nửa câu sau bởi vì bên ngoài cửa có một người thanh niên đang vén tấm màn đi vào. Cậu ta trông giống người Miến Điện.

"Ugan, cậu đi ra ngoài trông chừng đi."

Lâm Tú nhìn người thanh niên kia và nói. Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Tú lại hướng mắt về phía Mã Lương.

"Đội trưởng Mã, em thật lòng cảm ơn vì anh đã cứu mạng em. Nhưng hiện tại, em không thể tin tưởng bất kỳ ai được nữa."

"Lực lượng cảnh sát của chúng ta, đã không còn trong sạch nữa rồi."

(...)
Mọi người còn nhớ Lâm Tú là ai k ạ 🙉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro