Play With Fire
Jimin cố gắng nghỉ ngơi một chút. Cậu thức dậy với cơn đau đầu dữ dội và lấy đó làm cái cớ để uống thêm thuốc. Đôi khi cậu tự hỏi liệu mình có thể sống sót nếu không có chúng hay không.
Chắc hẳn là không.
Cậu nhận được tin nhắn của Hoseok thông báo mọi thứ đã sẵn sàng và danh sách tên những người anh chọn để giúp họ tối nay. Hai alpha nữ và một alpha nam, Jimin biết ba người họ từ những nhiệm vụ trước và cậu biết khả năng cũng như sự chuyên nghiệp của họ.
Cậu nhanh chóng đi tắm nước lạnh, và cạo đi bộ râu đang bắt đầu mọc lên.
Bởi vì cậu là một alpha, một trong những đặc điểm phân biệt alpha với các omega nam và thậm chí là cả beta là tốc độ mọc và độ dày của lông trên cơ thể. Alpha có nhiều hơn bất kỳ giới tính nào khác, và Jimin ghét chuyện đó, có lẽ kể từ khi cậu xuất hiện, bố cậu đã nói rõ ngoại hình của cậu phải phản ánh chính băng đảng của mình, và họ không nên bị nhầm lẫn với tầng lớp thấp kém hơn.
Vì thế, cậu đã được dạy cách cạo râu ngay từ ban đầu. May mắn thay, cậu không bận tâm, cậu thích làn da của mình sạch sẽ hơn.
Cậu chọn một bộ vest đen Armani và một chiếc áo cánh trắng ngẫu nhiên để mặc bên trong. Cậu thay đồ trước tấm gương lớn ở tủ quần áo, lần này cậu chọn không đeo cà vạt và để hở vài cúc áo đầu tiên. Họ không muốn thu hút sự chú ý, vì vậy không cần phải ăn mặc chỉnh tề quá mức. Và chỉ vì cậu nghĩ nó phù hợp, cậu đeo chiếc nhẫn kim cương đen vào ngón trỏ. Ai mà biết được, nó có thể mang lại may mắn cho cậu.
Cậu cố tình để lại con dao găm mà cậu luôn mang theo khi làm nhiệm vụ. Dù sao cũng sẽ bị lục soát nên nó chẳng ích gì.
Cậu rời khỏi phòng ngủ với mái tóc đen được vuốt ngược ra sau và chiếc áo khoác đen dài tới đầu gối, tiếng bước chân của cậu vang vọng khắp hành lang vắng lặng.
Jimin tìm gói thuốc lá trong túi quần rồi đi xa nhất về phía cửa sau và hút một hơi thật nhanh.
Cậu nghiện nicotine khi mới 19 tuổi và cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thể bỏ được thứ duy nhất có thể giúp cậu bình tĩnh lại một chút. Đó chỉ là một cách giải quyết tạm thời, nhưng cậu đâu còn lựa chọn nào khác?
Làn gió lạnh chào đón cậu khi vừa mới bước ra khỏi cửa, tay cậu tạo thành một tấm chắn để châm điếu thuốc rồi rít một hơi dài, hút mọi thứ vào phổi trước khi thả ra làn khói xám nhanh chóng bị cơn gió cuốn đi.
Khi đi quanh tòa nhà lớn ở nhà chính, cậu nhìn thấy mọi người đây đó, những thành viên bận rộn kính cẩn cúi chào cậu, có những thành viên lớn tuổi và trẻ tuổi hơn trong băng, thậm chí là có cả một hoặc hai đứa trẻ. Dù Jimin ghét lối sống này và cảm thấy quá xa cách với họ để có thể coi họ như một gia đình, nhưng cậu vẫn lo lắng và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả bọn họ nếu một ngày nào đó đế chế của Park Joon-ho sụp đổ. Jimin biết cậu sẽ là người thừa kế tất cả những thứ này, nhưng nếu thành thật với bản thân, sâu thẳm bên trong cậu biết rằng cậu sẽ không bao giờ có thể quản lý được. Cậu chỉ biết cậu sẽ chết trước khi chuyện đó xảy ra, và cậu hoàn toàn thấy ổn với chuyện đó.
Điều cuối cùng cậu muốn trong đời là chết cùng với bố mình ngay sau khi ông qua đời.
Jimin chỉ muốn được tự do, mặc dù cậu không biết tự do trông như thế nào hay cảm thấy thế nào cả. Cậu không thể ngừng khao khát nó.
Cuối cùng, con người luôn muốn những gì họ không có được, bởi vì cậu ở đây, giàu có, trẻ và đầy quyền lực, nhưng tất cả những gì cậu nghĩ đến là liệu một ngày nào đó cậu có thể ngủ ngon cả đêm mà không cần dùng thuốc, không gặp ác mộng và không ước mình sẽ không bao giờ thức dậy nữa.
Khi cậu quay lại trong góc, thở ra làn khói khiến cổ họng mình bỏng rát, cậu thấy mọi người đã có mặt ở đó.
HoSeok đã trang bị đầy đủ vũ khí, quần túi hộp và bốt đen, với một bao súng quanh đùi và một cái khác quanh eo, chiếc áo ba lỗ khoe cánh tay cùng cần cổ đầy hình xăm và cơ bắp. Anh trông có vẻ nguy hiểm, nhưng đôi mắt của anh vẫn là phần đáng sợ nhất; chúng lấp lánh như hàng triệu ngôi sao, tỏa sáng cùng với phấn khích muốn giết người thực sự như một kẻ tâm thần, ngoại trừ việc Jimin biết anh mang quá nhiều nỗi đau để trở thành một kẻ điên loạn.
Ba alpha còn lại đi cùng họ tối nay đang kiểm tra đạn dược và vũ khí, xem xét lại những chi tiết cuối cùng với Hoseok và Jungkook, những người cao lớn hơn tất cả bọn họ.
Jimin ghét cách mắt cậu cứ nhìn hắn lâu hơn một giây so với mong muốn. Jungkook cũng mặc một bộ vest đen, nhưng khác với áo sơ mi màu trắng của Jimin, áo của hắn màu đen và cài cúc đến tận cổ. Tóc hắn cũng được buộc lại bằng một sợi chun, làm cho những đường nét trên khuôn mặt hắn rõ ràng hơn và xương quai hàm của hắn sắc nét hơn.
Hắn ngước lên đúng lúc Jimin đang đến gần, nhận ra cậu trước khi bất kỳ người nào khác phát hiện. Ánh mắt hắn lướt từ đôi giày đắt tiền của Jimin đến đôi chân dài và chiếc áo sơ mi hở ngực, chậm rãi đến mức khiến hơi thở của Jimin nghẹn lại trong cổ họng vì mong đợi.
Jimin có cảm giác cậu muốn Jungkook nhìn mình, nhưng đồng thời cũng muốn chọc ngón tay vào hai mắt hắn nếu hắn dám làm vậy.
Cậu tự hỏi mình nên đấm bao nhiêu cái vào mặt Jungkook để bản thân cảm thấy bớt cảnh giác hơn khi ở cạnh hắn.
Nếu thắng được hắn một lần, Jimin chắc chắn sự căng thẳng này sẽ không còn nữa. Cậu hít thêm một hơi để bình tĩnh lại, và ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu thở ra, làm mờ khuôn mặt Jungkook trong tầm nhìn của mình. Khói xám nhảy múa giữa họ khi những đôi đồng tử đen chạm vào nhau trong đêm rét.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến từng sợi lông trên người Jimin dựng đứng lên, cậu dừng lại.
"Ồ, thưa ngài, ngài đây rồi," Hoseok cúi đầu kính trọng chào, và cuối cùng Jimin cũng rời mắt khỏi Jungkook để gật đầu với anh.
“Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?” cậu hỏi, dùng mũi giày dập tắt điếu thuốc.
Hoseok gật đầu khi Jungkook nói, "Tôi vừa báo với Hoseok là tôi mang thêm ba người để chuẩn bị, phòng trường hợp chúng ta cần hỗ trợ." Giọng nói trầm ấm của hắn vang vọng khắp bãi đậu xe trống trải, và Jimin không khỏi nhếch mép cười.
“Chúng ta còn chưa đi mà cậu đã lên kế hoạch cho một cuộc đối đầu trực tiếp?” Jimin nhướn một bên mày với vẻ nhăn nhó tự phụ.
"Tốt hơn là chúng ta nên chuẩn bị," Jungkook nhấn mạnh, luồng khí đen tối của hắn bao trùm lấy Jimin và khiến cậu khó chịu hơn nữa.
Jimin khoanh tay khi cậu quay toàn bộ cơ thể về phía Jungkook. "Cậu quên mất tôi mới là người lãnh đạo nhiệm vụ này rồi. Cậu nên xin phép tôi trước."
Jungkook chế giễu trong sự hoài nghi. “Ai đã biến cậu thành người lãnh đạo thế?”
“Cậu thậm chí còn không đủ hiểu biết về chuyện này à?” Jimin thở dài mệt mỏi và nhìn hắn với tất cả sự trịch thượng mà cậu có. “Người thông minh hơn là người lãnh đạo, Jungkook-ssi. Đó là kiến thức thông thường đấy.”
HoSeok hắng giọng thích thú, và Jimin nói mà không rời mắt khỏi một Jungkook đang rất khó chịu và tức giận, "Không có ý gì đâu, HoSeok."
“Được rồi, tôi thấy bị xúc phạm đấy,” anh lầm bầm.
"Đừng dùng giọng điệu đó với tôi," Jungkook gầm gừ, đồng tử co lại, và Jimin rất hài lòng khi đã hiểu được hắn, cậu thực sự khẽ cười. Âm thanh đó nghe thật lạ lẫm với chính đôi tai của cậu.
“Vậy thì cậu không nên hỏi những câu hỏi ngu ngốc như vậy nữa, được chứ?” Jimin nói với chất giọng ngọt ngào nhất của mình, như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ. Cậu thậm chí còn vô thức giơ tay lên vỗ nhẹ vào má Jungkook, nhưng trước khi làn da của họ có thể tiếp xúc, bàn tay của Jungkook được bao bởi một chiếc găng tay da, quấn chặt quanh cổ tay cậu, những ngón tay dài khép lại hoàn toàn.
"Đừng chạm vào tôi," Hắn nói nhỏ, toàn bộ bầu không khí của hắn trở nên tối sầm và hung hãn hơn khi đôi mắt hắn nhìn sâu vào mắt Jimin, khiến toàn bộ cơ thể hắn cảnh giác như thể nó nhận ra sự hiện diện của một kẻ săn mồi mạnh hơn.
Jimin chẳng là gì nếu cậu không phải là người quan trọng. Cậu nuốt khan và giả vờ cười khẩy, "Tại sao lại không nhỉ? Cậu sợ à?" Cậu bĩu môi chế giễu.
Jungkook bước lại gần hơn, siết chặt cổ tay Jimin đến nỗi cậu gần như để tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi miệng mình, trước khi mím chặt môi lại thành một đường thẳng và ngẩng cằm lên khi khoảng cách giữa hai cơ thể gần như biến mất.
"Cậu mới là người nên sợ," Jungkook nói, rất gần, hơi thở của hắn nhanh chóng bị chặn lại bởi mũi Jimin khi cậu hít vào.
Mùi hương này rất giống cậu, giống pheromone alpha, giống sự hung hãng và ý nghĩ bạo lực, nhưng cũng giống một Jungkook thuần khiết, giống mùi cành cây và lá ướt, giống bãi cát trắng và cỏ dại. Nó làm Jimin gần như choáng váng, và cậu như không thể nhận ra mắt mình đang chuyển từ cái nhìn xuyên thấu của Jungkook sang nốt ruồi nhỏ của hắn bên cổ, ngay trên tuyến mùi hương của hắn.
Jimin nhanh chóng ngẩng đầu lên, xua đi mọi suy nghĩ kỳ lạ trước khi chúng kịp hình thành.
Nhưng cậu không lùi lại hoặc chịu khuất phục. Thay vào đó, cậu nhìn thẳng vào Jungkook và nhìn sâu vào đôi mắt đen đầy thách thức. Có vẻ điên rồ nhưng nếu Jungkook bước lên bước đầu tiên và đấm cậu trước, Jimin sẽ đánh nhau với hắn ngay tại đây, ngay bây giờ, giữa bãi đậu xe mà lẽ ra họ phải đi thực hiện nhiệm vụ.
Cậu thực sự sẵn sàng vứt bỏ mọi thận trọng và trách nhiệm nếu chuyện đó có thể giúp cậu chấm dứt sự căng thẳng kỳ lạ đang diễn ra giữa họ. Cậu thà không muốn đối mặt với Jeon Jungkook chết tiệt trong suốt quãng đời còn lại, nếu có thể, tốt hơn hết là nên giải quyết oán giận trong quá khứ của họ một lần và mãi mãi.
Họ nhìn nhau chỉ trong vài giây nhưng có cảm giác như hàng giờ, bóng tối đấu với bóng tối, thép đấu với thép. Nhưng trong khi Jimin lạnh lùng như băng, thì Jungkook lại bùng cháy như lửa, nóng đến mức có thể làm tan chảy toàn bộ bề ngoài của Jimin.
Cậu tránh ánh mắt một lúc, nuốt khan, trước khi lắc đầu cười giả tạo, đến nỗi làm đau cả tai mình. "Cậu thật thảm hại, có biết không?" Jimin nói, đôi môi đỏ cong lên.
Jungkook gầm gừ và đột ngột bước lại gần, ngực họ va vào nhau khiến Jimin nghẹt thở, trong khi điều duy nhất cậu có thể nghĩ là "Đúng vậy, hạ màn đi. Kết thúc chuyện này ngay bây giờ."
Hoseok chen vào giữa họ và đẩy họ ra, và khoảnh khắc Jimin cảm thấy làn gió lạnh thổi vào mình, cũng là lúc cậu nhận ra cơ thể Jungkook thực sự nóng đến mức nào khi áp vào cậu.
"Hai người có thể tập trung được không, vì Chúa?" Hoseok gầm gừ, tức giận theo cách Jimin hiếm khi thấy ở anh. "Chúng ta sắp cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, vậy nên hai người làm ơn, bỏ mấy cái trò trẻ con của mình và trở nên chuyên nghiệp một lần thôi?" anh mắng họ.
Jimin ho vào nắm tay và xấu hổ quay mặt đi. May mắn thay, ba alpha còn lại đã ở trong xe trước họ một lúc, nên họ không trực tiếp nghe thấy lời mắng mỏ của anh.
"Cậu ấy gây chuyện trước," Jungkook thì thầm, và đầu Jimin quay nhanh đến mức cổ cậu đau nhói, miệng há hốc đầy hoài nghi.
"Con mẹ nó cậu đang nghiêm túc đấy à?!" Cậu gầm lên giận dữ.
"Thôi được rồi!" Hoseok lại ngắt lời. "Chúng ta đi thôi. Thà bị bắn còn hơn phải dành hơn năm phút ở đây với hai người," anh day sống mũi và nhìn họ thêm lần nữa trước khi bước đến chiếc xe tải khác, lẩm bẩm, "Tôi không được trả đủ tiền cho chuyện này đâu đấy."
Jungkook và Jimin đứng đó một lúc, cạnh nhau, im lặng theo dõi hai chiếc xe tải đen lái khỏi bãi đậu xe.
“Đi thôi,” Jimin là người di chuyển đầu tiên, hướng thẳng về phía chiếc xe màu đen. “Cậu lái đi,” cậu nói mà không thèm nhìn về phía Jungkook rồi ngồi vào chiếc ghế thoải mái.
_
Jimin ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ khi họ đi qua những con phố đông đúc, chân bắt chéo và cằm tựa vào nắm tay khép chặt. Hoseok đã gửi cho họ một tin nhắn để cho họ biết anh đang theo dõi các thành viên của băng Kim, những người sẽ tham dự buổi đấu giá.
Khi họ đến gần địa điểm, Jungkook đưa cho cậu thứ gì đó khi họ dừng đèn đỏ.
Jimin bối rối nhìn hắn. "Đây là gì?"
“Một cái mặt nạ,” hắn trả lời. “Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn bị nhận ra ngay khi chúng ta bước xuống xe.” Sau đó hắn cười nhẹ nhìn Jimin. "Ừ nhỉ? Tôi có nên xác nhận với ngài trước không, ngài lãnh đạo?”
Jimin thô bạo giật mạnh thứ đó ra khỏi tay hắn. “Hoseok nói đúng, cậu thật trẻ con,” hắn nói, cúi xuống để che chiếc mặt nạ đen lên mắt. Nó khá đơn giản và che một chút từ trán đến mũi, ôm sát khuôn mặt như một chiếc găng tay và khiến đôi mắt của cậu trở nên sắc bén hơn.
“Anh ấy nói cả hai chúng ta!” Jungkook tức giận kêu lên, còn Jimin chỉ phớt lờ hắn và kiểm tra điện thoại để xem chi tiết một lần nữa.
Mật mã lần này là một ngày, 13.09.1974. Jimin không chắc nó ám chỉ điều gì, hay nó chỉ là ngẫu nhiên. Dù sao cũng không quan trọng.
Ngay khi họ có được manh mối, họ sẽ rời khỏi đó và di chuyển nhanh nhất có thể, hy vọng lần này mọi thứ sẽ diễn ra như đúng kế hoạch. Chuyện đó sẽ tuyệt vời biết bao?
Jimin chế giễu khi cậu chuyển sự chú ý trở lại cửa sổ, cố gắng hết sức để lờ đi sự hiện diện to lớn bên cạnh mình. Họ càng sớm hoàn thành nhiệm vụ này, cậu càng sớm có thể thoát khỏi Jungkook.
Phần còn lại của chuyến đi kết thúc bằng sự im lặng rất nặng nề. Rõ ràng cả hai đều không thoải mái khi có mặt nhau. Không thể không như vậy được; họ đã cùng nhau chia sẻ một chút tuổi thơ, trong khoảng thời gian mà cả hai đều rất hồn nhiên và vô tư. Dù những ký ức đó không hề phai nhạt với một trong hai người, nhưng đó vẫn là thứ họ không muốn nhớ đến.
Bởi vì những năm tháng sau đó họ xa cách nhau, đầy cạnh tranh, đau đớn và buồn phiền, không thể nào còn sót lại chút dấu vết tình cảm của trước đây. Vì vậy, nếu bất kỳ ai trên thế giới trải qua những gì họ đã làm và họ thực sự là những người duy nhất hiểu nhau, họ sẽ không bao giờ có thể hàn gắn lại nữa.
Dù sao thì không còn nữa.
Vì vậy, cả hai chỉ tạm thời chịu đựng sự hiện diện của nhau vì họ buộc phải làm việc cùng nhau.
Bây giờ thế là đủ rồi.
_
Vài phút sau, cuối cùng họ cũng đến. Lần này, buổi đấu giá được tổ chức ở phía nam thành phố, thuộc địa bàn của băng Kim. Vì lý do đó, họ cần phải thận trọng hơn nữa để không bị chú ý. Buổi đấu giá thường được tổ chức trong địa bàn được bảo vệ để đảm bảo an toàn của các món đồ và còn để duy trì thỏa thuận.
Nếu các băng đảng không tin tưởng để truyền tin qua nó, nó sẽ không hoạt động. Buổi đấu giá là mối liên kết hoàn hảo giữa những việc hợp pháp và bất hợp pháp, vì nguồn gốc của thông tin gần như không thể theo dõi được. Bằng cách này, các quan chức chính phủ và các tỷ phú cấp cao có thể truyền tải mọi thứ quan trọng mà không cần phải nhúng tay vào.
Về vũ khí, một số đến từ chính ngành công nghiệp, một số đến từ quân đội, và một số thậm chí có thể đến từ những kẻ khủng bố và các tổ chức tội phạm khác. Họ thường đến bằng đường biển, nhưng rất khó để dự đoán chính xác họ sẽ đi đâu.
Jimin không biết người cung cấp cho băng Kim là ai và cậu cũng chưa bao giờ đích thân gặp người đứng đầu của băng kẻ thù, Kim Namjoon. Nhưng cậu biết Namjoon trẻ hơn Park Joon-ho và lên nắm quyền chỉ 5 năm trước, sau khi cựu lãnh đạo và bố hắn qua đời vì bạo bệnh.
Jimin biết tối nay Namjoon sẽ không đến đây, nhưng cậu vẫn kiểm tra toàn bộ bãi đậu xe của ba nhà kho họ sắp đi vào.
Jungkook là người đầu tiên bước ra khỏi xe, chiếc mặt nạ đen giống hệt Jimin đã che mất nửa khuôn mặt trên, và Jimin nhanh chóng đi theo sau.
Để vào cửa phải làm một thủ tục rất rõ ràng. Họ cần phải thông báo mật mã ở quầy lễ tân, lần này là...
"Chào buổi tối, tôi có thể giúp gì cho ngài?" Nhân viên tiếp tân, một phụ nữ tóc vàng có lẽ trẻ hơn Jimin, cười tươi chào đón.
"Chúng tôi đến đây để tham gia buổi đấu giá," Jimin nhếch môi lịch sự trả lời, và người phụ nữ, một beta, nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ kinh ngạc vài giây trước khi bình tĩnh lại.
"Ồ, tôi biết rồi," cô nói sau khi hắng giọng. "Ngài có bao nhiêu người?"
"Chỉ có tôi và..." Jimin cố gắng tìm một từ để miêu tả Jungkook mà không phải là một lời nguyền rủa hay xúc phạm. "...bạn," Cậu cười gượng kết thúc, và cậu có thể nghe thấy tiếng Jungkook cười khẩy phía sau.
“Tuyệt,” người phụ nữ nói. “Tôi chỉ đang điền thông tin cho ngài thôi, nếu ngài có thể đợi một chút.”
“Đương nhiên,” Jimin gật đầu. Cô mỉm cười một lần nữa. “Ngài có kế hoạch đi nghỉ trong năm nay không?” cô hỏi, nói chuyện phiếm mà không rời mắt khỏi máy tính.
“Tôi nghe nói Hà Lan rất đẹp vào mùa thu. Có lẽ tôi sẽ đến đó vào cuối năm nay,” Jimin vô tư trả lời.
“Tuyệt,” cô lại mỉm cười. "Tôi mong ngài sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời. Đây là vé của ngài."
"Rất thuần thục," Jungkook nói thầm khi họ đi ngang qua quầy lễ tân.
"Đây không phải lần đầu của tôi," Jimin trả lời mà không nhìn hắn.
Trong mảnh giấy họ vừa nhận được có ghi số phòng và hướng dẫn cụ thể đến đó. "Tầng hai. Đi thôi,” Jimin nói, đi về phía thang máy, may mắn cho họ là thang máy trống.
Họ sẽ được kiểm tra lại ở cửa để xem có súng hoặc bất kỳ vật dụng nào khác có thể được sử dụng làm vũ khí không, nhưng họ được giữ áo khoác và mặt nạ.
Chẳng ích gì khi nêu tên của họ, vì mọi người ở đây đều sử dụng tên giả.
Sau khi vào phòng khách rộng rãi, họ chọn một trong số ít chỗ ngồi có sẵn, đủ gần lối ra trong trường hợp họ cần nhanh chóng rời đi và gần sân khấu để họ có thể nhìn rõ mọi thứ. Cũng giống như trước, căn phòng tối hơn bình thường, chỉ có sân khấu được chiếu sáng bằng đèn.
Chiếc ghế dài bằng nhựa vinyl khá thoải mái. Jimin chỉnh lại chiếc áo khoác dài khi ngồi xuống, Jungkook ngồi cạnh cũng chỉnh lại ve áo vest. Jimin nhìn nhanh xung quanh và chờ đợi đến khi bắt đầu, cậu nghiêng người về phía Jungkook để cho hắn biết những quy tắc quan trọng nhất.
"Nghe này," Cậu nói, và Jungkook cũng cúi đầu lại gần Jimin khi cậu thì thầm, "Có một số thứ cậu nên biết. Đầu tiên, cậu có thể đấu giá đồ vật của người khác, nhưng hãy đảm bảo chúng ta không thắng nó. Chúng ta không có thời gian và khả năng dành cho một cuộc đối đầu đâu."
"Tại sao tôi phải làm thế?" Jungkook cau mày hỏi, khuôn mặt của họ gần đến nỗi Jimin có thể ngửi thấy một chút mùi hương của hắn, khiến cậu nhăn mũi khó chịu trong giây lát.
“Bởi vì sẽ rất vui khi họ lo lắng đấy,” cậu trả lời và cười quỷ dị.
Jungkook chỉ ngơ ngác nhìn cậu, còn Jimin đảo mắt trước khi tiếp tục, “Chúng ta chỉ có thể đi sau khi mua thứ gì đó, nếu không họ sẽ không cho chúng ta quay trở vào trong. Đừng nhìn chằm chằm vào ai quá lâu, đặc biệt nếu họ cũng đang cải trang.” Jungkook hạ ánh mắt xuống môi Jimin, có lẽ để hiểu rõ hơn những lời nói vội vã đó. “Khi chúng ta nhìn thấy thứ mình mong muốn, hãy đợi một chút rồi hãy ra giá. Cậu không nên tỏ ra quá lo lắng hay háo hức khi muốn có được nó, bởi vì họ sẽ cảm nhận được điều gì đó và chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cậu.”
Jimin cắn môi dưới khi nghĩ về thứ quan trọng nào đó khác mà cậu nên nói với hắn, ánh mắt cậu ngước lên một lúc trước khi nói, “Hãy đảm bảo trả đúng số tiền. Họ có những chiếc máy đếm tiền chỉ trong một giây. Nếu thiếu gì đó thì sẽ rắc rối và chúng ta thu hút sự chú ý”. Khoảng không gian nhỏ bé giữa họ trở nên ấm áp hơn khi hơi thở của họ hòa vào nhau, nhưng Jimin vẫn chịu đựng chuyện đó, mặc dù cậu chỉ muốn đẩy hắn ra.
"Hiểu chưa?" Cậu nhíu mày khó chịu khi Jungkook không trả lời ngay mà vẫn cúi xuống nhìn ngay cả khi Jimin đã ngừng nói.
"Gì cơ?" Jungkook đột nhiên giật mình, nói hơi to và khiến Jimin cũng giật mình. "Hiểu!" Hắn trả lời trước khi hắng giọng. "Ừm, được rồi, tôi hiểu rồi," Hắn nghiêm túc nói, tạo khoảng cách giữa họ và nhìn về phía trước.
Jimin nhìn hắn chằm chằm với khuôn miệng há hốc. "Cậu bị cái quái gì vậy?" Cậu nói khẽ nhất có thể.
“Tôi chỉ thấy khó chịu với tất cả những lời giảng nghĩa không cần thiết thôi,” hắn trả lời. “Tôi đã từng đến đây một trong năm lần trước, biết chưa?” hắn nhướn mày tỏ vẻ trịch thượng, còn Jimin thì giận dữ cười khẩy.
“Thằng khốn.”
Jimin tạo khoảng cách xa nhất có thể giữa họ, máu cậu sôi lên vì hận thù. Đó là những gì cậu nhận được khi cố gắng cư xử lịch sự với một con vật vô dụng như Jungkook.
Mọi thứ vẫn luôn như thế, cảm giác vượt trội này, nhu cầu chứng minh mình giỏi hơn Jimin, để đảm bảo rằng cậu biết vị trí của mình và hạ bệ cậu.
Thật tuyệt vì ít nhất nó cũng nhắc Jimin nhớ đến lý do cậu ghét Jeon Jungkook, lý do tại sao cậu không thể chịu đựng được hắn. Bởi vì, giống như bố mình, Jungkook là một chuyên gia trong việc khiến cậu cảm thấy mình như một kẻ khốn nạn.
Họ im lặng cho đến khi đèn thay đổi và rèm mở ra, để lộ một omega giống như mọi khi, lộng lẫy và đứng ở trung tâm sân khấu.
Mặc dù Jimin không thấy omega có gì đặc biệt quyến rũ, nhưng cậu cũng không thể không chú ý đến đường nét thanh tú và xinh đẹp của cô ấy.
“Chào mừng các quý khách,” cô vui vẻ nói. “Thật vinh dự khi được tổ chức buổi đấu giá tối nay! Tôi hy vọng tất cả các vị khách quý của chúng tôi có thể có một khoảng thời gian vui vẻ và ra về với những món đồ quý giá!” Nụ cười của cô đẹp đến nỗi khiến cả căn phòng như bị mắc kẹt trong từng lời nói của cô.
Jimin không thể không liếc nhìn Jungkook đang ngồi cạnh mình, chỉ để xem liệu bản thân, với tư cách là một alpha, có ấn tượng với vẻ đẹp của omega như những người khác hay không.
Cả hai đều được dạy cách không bao giờ khuất phục trước ham muốn của cơ thể hoặc bản năng thú tính, đặc biệt là đối với đạo đức của một omega. Jimin vượt trội ở khoản này. Cậu không cảm thấy cần thiết phải vùi mình vào các hoạt động tình dục thường xuyên, và cậu cũng không thể hiểu khi các alpha khác trong băng nói về việc họ khó khăn như thế nào để chống lại pheromone của omega, hay làn da mềm mại và cơ thể nhỏ bé của họ. Jimin không thấy những thứ đó hấp dẫn.
Lý do duy nhất khiến cậu có quan hệ với một omega trước đây là do kỳ phát tình. Cậu không có lựa chọn nào khác vào thời điểm đó. Bố cậu nhốt cậu với một omega dù cậu có muốn hay không, và khi bản năng cuối cùng cũng trỗi dậy, Jimin chỉ còn một nửa lý trí để đảm bảo nửa kia đồng ý trước khi alpha của cậu kiểm soát hoàn toàn.
Hầu hết thời gian, cậu không nhớ những gì đã xảy ra, chỉ thoáng thấy vài hình ảnh đâu đó, một cơ thể rất đau nhức, một omega thỏa mãn bên cạnh cậu, mùi tình dục và sự căng thẳng tình dục nồng nặc xung quanh mình.
Cảm giác như vừa thức dậy sau một ác mộng đầy sóng gió, và sau đó, cậu phải dành hàng giờ dưới vòi hoa sen để rửa sạch mọi vết tích ra khỏi da mình.
Jimin ghét mùi hương của hầu hết mọi người. Cậu không thể chịu đựng được.
Vì vậy, khi cậu liếc nhìn Jungkook, cậu tự hỏi liệu hắn có cảm thấy như vậy không, liệu trải nghiệm của hắn có giống cậu không, bởi vì không có người nào trên trái đất này trải qua những gì Jimin đã phải làm, không có ai có thể hiểu cậu hơn chính cậu.
Thật đáng tiếc khi người này lại là Jeon Jungkook, chỉ cần nhìn thấy hắn thôi cũng đủ khiến Jimin căng thẳng, khiến cậu hoàn toàn mất bình tĩnh.
Trước sự ngạc nhiên của cậu, đôi mắt đen của Jungkook đã nhìn cậu rồi.
Jimin giật mình một chút, xấu hổ vì lý do nào đó ngay cả cậu cũng không biết. "Gì đấy?" Cậu cau mày hỏi ngay.
Jungkook chỉ nhìn cậu một lúc trước khi chuyển sự chú ý trở lại omega trên sân khấu, thái độ của hắn hoàn toàn kín đáo đến mức không thể nhận thấy có gì khác lạ - không cảm xúc, không suy tư, chỉ có sự cứng rắn và im lìm. Giống hệt như họ đã được dạy.
Omega tiếp tục trong giây lát, Jimin cứ thế trôi đi rồi lại mất tập trung, bắt chéo chân như trước đây, nghịch nghịch chiếc nhẫn kim cương đen trên ngón trỏ. Hành động đó thật cẩu thả và lười biếng cho đến khi cậu đột ngột dừng lại và nghe omega có chất giọng quá ngọt ngào nói.
"Chiếc vòng cổ bạc quý giá này đã đến với chúng tôi vào ngày 13.09. Đá quý trang trí ở giữa là một viên kim cương từ năm 1974 và nó vẫn đẹp như ngày nó được chế tác. Đây thực sự là một món đồ hoàn hảo trong bộ sưu tập và cho dịp đặc biệt,” cô nói, và Jimin có thể cảm nhận được cơ thể Jungkook hơi căng lên.
"Với mức giá khởi điểm, chúng ta bắt đầu với 2 triệu nhé?" cô đề nghị, khoanh tay trước ngực.
Jungkook với tay lấy tấm bảng trên bàn giữa trước mặt họ, nhưng Jimin ngăn hắn lại, nắm chặt lấy cẳng tay hắn. “Đợi một chút,” cậu thì thầm, đôi môi gần như không cử động.
Jungkook mở to mắt và nghiên đầu sang một bên, điều này thực sự rất tuyệt vì bình thường mắt hắn đã rất to và tròn rồi. Jimin sẽ bật cười vì hắn trông thật ngốc nghếch nếu cậu không quá tập trung vào xung quanh.
Cậu đợi để chắc chắn, đầu tiên, họ trông không quá nôn nóng và thứ hai, các thành viên của băng Kim đáng lẽ phải có mặt ở đây đều không có mặt. Không phải cậu không tin tưởng HoSeok đã bắt được chúng, mà bởi vì thông tin họ nhận được có thể sai, hoặc thậm chí là sai hoàn toàn.
“3 triệu,” một người phụ nữ mặc váy trắng, mặt mộc, cổ và tai mang kim cương, rõ ràng không lo lắng về việc thu hút sự chú ý. Thay vào đó, cô dường như đã quen với việc có một vài người quay lại nhìn cô.
Jimin buông tay Jungkook ra và cúi người về phía trước để lấy tấm bảng. “3,2 triệu,” cậu không hề bận tâm nói.
“4 triệu,” người phụ nữ nói ngay, đôi mắt lấp lánh ra vẻ cạnh tranh khi nhìn lại Jimin.
“4 triệu!” omega trên sân khấu thốt lên với bàn tay mềm mại che miệng. “Còn ai muốn ra giá cao hơn không?”
Căn phòng chìm trong im lặng, người phụ nữ mặc váy trắng mỉm cười đắc ý. “4 triệu lần một, 4 triệu lần hai-” omega nói.
“8 triệu,” Jimin ngắt lời cô, và một vài người trong phòng thở hổn hển.
"8 triệu!" cô vui vẻ cất giọng. "Thật tuyệt vời!" Cô cười, và người phụ nữ ở phía trước khó chịu liếc nhìn Jimin, cậu chỉ tặng cô một nụ cười nhếch mép đầy tự mãn.
Cậu đã quan sát mọi người ở đây tối nay, và cô gái này đặc biệt rất thích tranh giành và háo hức muốn chiến thắng. Bây giờ, Jimin không chắc cô có hiểu loại thông tin mà những mảnh ghép đó mang đến hay không, hoặc thậm chí liệu cô có quan tâm đến nó. Với số lượng vệ sĩ xung quanh cô, Jimin chắc chắn cô không quan tâm.
Cô ấy có lẽ là con gái hư hỏng của một doanh nhân giàu có đã quen với những phi vụ bất hợp pháp. Cô có lẽ đang rất vui khi lấy đi những món đồ quan trọng của mọi người. Nhưng ngay cả một triệu phú cũng có giới hạn về số tiền mà họ có thể chi cho trang sức, và người phụ nữ đó đã đạt đến giới hạn ấy.
Vì vậy, khi omega đưa ra câu kết luận, người phụ nữ không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận nó, cô bỏ ra khỏi phòng như trẻ con giận dỗi, tiết lộ danh tính thật sự của cô ta, đúng như Jimin nghĩ, một con điếm hư hỏng.
"Sao cậu biết được?" Jungkook nhướng mày hỏi.
“Toán cơ bản,” Jimin nhún vai, cầm lấy chiếc vòng cổ mà nhân viên cúi đầu kính cẩn, đặt nó trên khay đưa cho mình.
Jimin quan sát kỹ càng khi Jungkook xử lý khoản thanh toán. Dây chuyền bằng bạc và vòng cổ khá đơn giản; phần bắt mắt nhất của nó là mặt dây chuyền kim cương treo trên đó.
Cậu bỏ món đồ vào túi áo trong và đứng dậy đúng lúc mọi người hướng sự chú ý lên sân khấu khi omega bắt đầu cho thấy viên ngọc đẹp tiếp theo. "Đi thôi," Cậu nói, chỉnh lại ve áo khoác.
Cậu tự tin bước ra ngoài với hai tay đút túi, bước chân nặng nề của Jungkook cũng không lâu sau đó.
Bây giờ phần khó khăn mới bắt đầu: lấy thông tin ra khỏi vòng cổ và đi đến điểm cuối cùng. Hy vọng mọi thứ sẽ tiếp tục diễn ra suôn sẻ.
Jimin chỉ cho phép mình thở khi họ bước vào xe, và Jungkook lái xe ra khỏi bãi đỗ. "Đúng là dễ dàng thật," Hắn nói khi lái xe qua những con phố giờ vắng tanh, và Jimin nhẹ nhõm đến mức quên mất mình đang ở cùng ai và cười khúc khích khi lấy chiếc vòng cổ ra để kiểm tra kỹ hơn.
"Đúng vậy nhỉ?" Cậu cười nói. "Không thể tin được là không ai cố giết tôi."
Jungkook cũng cười nhẹ, bầu không khí xung quanh họ trở nên nhẹ nhàng hơn vì thành công vừa rồi. “Đêm vẫn chưa kết thúc đâu. Còn dài lắm.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Jimin đổ chuông và cậu trả lời ngay sau khi nhìn thấy đó là ai. “Hyung,” cậu nói, không để ý đến cái nhìn nhanh chóng của Jungkook về phía cậu. "Anh đang ở đâu?"
“Cách tòa nhà đấu giá vài kilomet. Chúng tôi chỉ vừa mới giải quyết xong các thành viên của băng Kim. Mất nhiều thời gian hơn chúng tôi nghĩ,” Hoseok nói ở phía bên kia. “Còn cậu thì sao? Đã lấy được mảnh ghép chưa? Jungkook vẫn còn sống chứ?”
Jimin đảo mắt. “Bây giờ,” cậu cười khinh bỉ trả lời, “ừm, chúng tôi đã lấy được manh mối đó rồi. Chúng tôi đang cố tìm một con đường vắng để Jungkook giải mã. Anh có thể đợi ở đó và đến khi chúng tôi hoàn thành, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
HoSeok ậm ừ đồng ý. “Được rồi, chúng tôi sẽ đợi. Nhớ tử tế nhé.”
“Tôi luôn tử tế mà,” Jimin nhếch mép trả lời, đôi mắt đen sáng lấp lánh sau chiếc mặt nạ bao quanh khuôn mặt. Ở đầu bên kia, anh chỉ cười trước khi kết thúc cuộc gọi.
"Tôi sẽ không bao giờ hình dung cậu như vậy," Jungkook nói khi Jimin đặt điện thoại xuống.
"Cậu không thể ngừng nghe điện thoại của người khác được hay sao?" Jimin nhăn mặt nói.
"Thật khó để làm chuyện đó khi cậu ngồi cạnh tôi theo đúng nghĩa đen," Hắn chế nhạo trả lời, đặt tay ra sau ghế của Jimin khi hắn quay đầu lại chỗ đậu xe, mùi hương của hắn xộc vào mũi Jimin.
Jimin hít một hơi và quay đầu sang một bên, cố gắng tránh xa nhất có thể. Đầu cậu hơi choáng váng vì hơi nóng dường như lan ra từ cơ thể Jungkook và truyền vào xương cậu, làm cậu nóng bừng từ trong ra ngoài.
“Được rồi,” Jungkook nói sau khi họ dừng lại ở một khu vực trống. "Đưa nó cho tôi."
"Cái gì?!" Jimin hét lên, cực kỳ ngạc nhiên, và quay lại nhìn hắn với đôi mắt mở to, tim cậu đập nhanh đến nỗi cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể nghe thấy nó.
Đến lượt Jungkook nhìn cậu như thể cậu phát điên. "Chiếc vòng cổ," Hắn chậm rãi giải thích, giơ lòng bàn tay lên. "Đưa nó cho tôi."
"Ồ," Jimin cười ngượng nghịu, đưa vòng cổ cho hắn và cố che giấu những ngón tay đang run rẩy của mình.
"Mày bị cái chó gì thế?" Cậu nghĩ, khó chịu.
"Để xem chúng ta tìm được gì," Jungkook nói, di chuyển viên ngọc xung quanh, sợi dây chuyền bạc tương phản với màu đen của chiếc găng tay da bao lấy những ngón tay thon dài của hắn. Jimin lại nhìn đi nơi khác, cảm thấy như mình mắc một loại bệnh tâm thần nào đó.
Cậu nóng nảy và lạnh lùng, tức giận và khó chịu, bối rối và thất vọng, và đó chỉ là khởi đầu của đêm nay.
Cậu đột nhiên nhớ lại mối quan hệ giữa cậu và Jungkook đã trở nên phức tạp như thế nào vào ba năm trước, trước khi Jungkook bị đưa đi đến một thành phố khác.
Hồi đó, họ không cần phải thường xuyên làm việc cùng nhau, nhưng họ không thể không gặp nhau trong tổ chức. Và mỗi lần họ gặp nhau đều kết thúc bằng một cuộc chiến, dù bằng lời nói hay hành động. Chuyện đó không thành vấn đề; họ sẽ tìm ra cách để bắt đầu.
Jimin vẫn còn nhớ lần cuối họ cãi nhau trước khi Jungkook đi.
Họ đang tập luyện trong phòng tập thể hình của dinh thự, chỉ có hai người, và Jungkook đang trong giai đoạn trước kỳ động dục. Lúc ấy, Jimin chỉ biết tất cả là do mùi hương chết tiệt đó. Nó lan tỏa khắp phòng, làm lu mờ tâm trí cậu và khiến cậu cảm thấy bồn chồn.
Jimin luôn ghét mùi hương của Jungkook nhất. Không phải vì cậu ghê tởm nó; ngược lại, nó có thứ gì đó khiến cậu cảm thấy ham muốn nhiều hơn nữa. Và cậu ghét chuyện đó, đến mức cậu thà dành cả năm để sử dụng loại nước hoa có mùi acetic của bố mình còn hơn dành năm phút để ngửi mùi hương giống như rừng rậm của Jungkook.
Đó chính là động cơ khơi mào cuộc chiến. Jimin tức giận vì Jungkook đang bốc mùi khắp nơi với cái mùi chết tiệt ấy của hắn, và cậu không thể tập trung vào bất cứ thứ gì khác ngoài tên alpha cao lớn ngu ngốc đó.
Thông thường, Jungkook sẽ đóng vai người đàn ông cao lớn hơn và bước ra ngoài, hoặc giả vờ như không bị ảnh hưởng gì khi họ đấm nhau. Nhưng vào ngày hôm đó, vì đang ở trong tình trạng trước kỳ phát tình nên mọi cảm xúc của hắn dữ dội hơn một chút, và hắn không ngừng lao vào đánh nhau với Jimin.
Jimin nhớ lại cái cách cơ thể nóng bừng, đẫm mồ hôi của họ va vào nhau không thương tiếc.
Cậu bị chảy máu mũi và bị thương trên môi, còn Jungkook bị gãy ngón tay và bầm tím mắt. Tàn khốc thật, và vì không có ai khác kéo họ ra, họ gần như phá hủy toàn bộ phòng tập thể hình.
Cuối cùng, khi Jimin kiệt sức và chảy máu khắp người, Jungkook đã lợi dụng sơ hở của cậu và ghìm cậu xuống đất. Hắn khóa hai cổ tay của Jimin lên trên đầu và quỳ lên trên người cậu như một con thú điên, đôi mắt đỏ ngầu của hắn khiến Jimin chắc chắn rằng nếu giống loài của họ còn có thể thay đổi, Jungkook sẽ biến thành một con sói hoang ngay tại đó.
Hắn thở hổn hển, hơi thở của hắn phả ra từng đợt thô ráp lên người Jimin, cơ thể to lớn làm cậu nóng bừng lên. Một giọt mồ hôi chảy ra từ trán hắn và rơi thẳng xuống mặt Jimin, trượt qua gò má đỏ ửng của cậu như thể cậu đang nhuốm trong tình dục.
Ánh mắt hai người khóa chặt vào nhau, trong một khoảnh khắc, Jimin thực sự quên mất mình đang ở đâu. Giống như cậu đã rơi vào bóng tối trong vực thẳm vô tận, và cậu cảm thấy mình không bao giờ có thể thoát ra được.
Jungkook mất kiểm soát; ánh mắt hắn chuyển từ đôi mắt Jimin sang gò má ửng hồng của cậu, đôi môi dày ướt đẫm và đỏ lên vì máu, và xuống sâu hơn nữa là phần bụng trần nơi chiếc áo của cậu bị xé toạc. Và khi đồng tử của cậu thổi bay hết màu sắc đó khỏi tầm nhìn, Jimin cảm thấy thứ gì đó giống như nỗi bất an xuất hiện lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất dài.
Thật ra cậu nghĩ mình sẽ chết.
Nhưng rồi cánh cửa phòng tập mở ra và Jeon Sunwon bước vào như một cơn giông bão.
Khi Jungkook nhận ra sự hiện diện của kẻ đột nhập, hắn thực sự nhe răng và gầm gừ trong cổ họng mạnh đến mức khiến Jimin phải cắn chặt đôi môi bị thương để không gầm gừ thách thức lại.
Giống như Jungkook muốn bảo vệ con mồi của mình và không muốn chia sẻ nó với bất kỳ ai khác, và điều đó khiến Jimin cảm thấy yếu đuối đến mức cậu gần như bẻ gãy cổ tay mình để thoát khỏi sự ghìm chặt của Jungkook. Nó khiến sự chú ý của Jungkook trở lại cậu, và hắn quay đầu sang một bên, bối rối không hiểu tại sao Jimin lại cố gắng thoát khỏi hắn. Jimin nắm lấy cơ hội để vùng vẫy.
"Thả tôi ra!" Cậu gầm gừ giận dữ, dùng hết sức lực đẩy bộ ngực lớn của Jungkook ra, khiến lưng cậu đập mạnh xuống đất.
Sau đó Jimin đứng dậy với đôi chân run rẩy và rời khỏi nơi đó nhanh nhất có thể, đi ngang qua một Sunwon đang rất im lặng, không rời mắt khỏi Jungkook dù chỉ một khắc.
Vậy đúng là Jimin đã quen với việc có sự căng thẳng kỳ lạ với alpha kia; đó không phải là điều mới mẻ với cậu. Cậu biết họ chỉ cần làm gì đó và đấm nhau cho đến khi một trong hai người bất tỉnh.
Tất cả những chuyện này đều không giải thích được tại sao cậu không chịu được mùi hương và khoảng cách gần với Jungkook, nhưng Jimin thà bỏ qua nó và tập trung vào nhiệm vụ còn hơn.
Thật ra, cậu càng ít nghĩ về Jungkook thì càng tốt.
"Có gì đó không ổn rồi," Jungkook nói, kéo sự chú ý của Jimin trở lại hiện tại.
Jimin nhìn hắn, và ánh mắt họ chạm nhau khi Jungkook nói, "Không có manh mối gì về viên kim cương trên vòng cổ cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro