Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 2: The test

Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi khắp bến cảng Silverport, đổ bóng dài xuống những bến tàu đông đúc. Những con tàu đủ mọi kích cỡ lắc lư nhẹ nhàng trên bến neo đậu, cột buồm đung đưa khi thủy triều buổi sáng sớm thì thầm vào bờ. Seonghwa đứng ở rìa bến tàu nhộn nhịp, ngắm nhìn cảnh hỗn loạn mà lại có tổ chức của những thương gia và thủy thủ di chuyển qua lại những con phố hẹp và các gian hàng trong chợ. Ánh mắt anh dừng lại ở The Black Siren, một con tàu bóng bẩy và uy nghi neo đậu ở cuối bến cảng. Đó là một con tàu toát lên cả sự nguy hiểm và sự hấp dẫn, giống như lời đồn về vị thuyền trưởng của nó.

Anh đã dành nửa đêm để suy nghĩ về quyết định này. Một phần trong anh vẫn còn do dự. Anh có thực sự làm được điều này không? Một hoàng tử giả làm thường dân và gia nhập một đoàn cướp biển? Rủi ro là rất lớn, nhưng trái tim anh lại đập thình thịch vì phấn khích, một cảm giác hồi hộp mà anh chưa từng trải qua bên trong những bức tường của lâu đài. Cuộc sống của anh với tư cách là Seonghwa, một hoàng tử, đã bị bỏ lại phía sau. Ở đây, anh chỉ đơn giản là Seonghwa, một người đàn ông đang tìm kiếm sự tự do.

Nhưng trước tiên, anh phải tìm được thuyền trưởng đã.

Seonghwa kéo chặt áo choàng quanh người và bắt đầu len lỏi qua các bến tàu. Không khí nồng nặc mùi muối và cá, và tiếng ồn ào của những người buôn bán mặc cả hàng hóa tràn ngập tai anh. Anh tiến đến gần một nhóm thủy thủ, hy vọng thu thập được thông tin về thủ lĩnh cướp biển khó nắm bắt.

"Thuyền trưởng Hongjoong," anh hỏi, giọng nói điềm tĩnh nhưng khá tự nhiên. "Tôi cần tìm anh ta."

Các thủy thủ nhìn nhau, khuôn mặt họ tối sầm lại ngay khi nghe thấy cái tên đó. Một trong số họ, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt sạm nắng, cười thầm. "Hongjoong không trò chuyện với bất kỳ ai, anh bạn à. Nếu anh đang tìm hắn ta, tốt hơn hết là anh nên có một lý do chính đáng."

Seonghwa gật đầu xác nhận nhưng không lùi bước. "Tôi có việc với anh ta."

Người thủy thủ khịt mũi, lắc đầu. "Chúc may mắn với công việc nhé. Hắn ta không phải là loại người có thể tìm thấy khi lang thang trên phố. Hãy thử quán rượu The Drunken Gull vào tối nay. Nếu may mắn, anh có thể gặp hắn. Hoặc...bị đuổi ra ngoài vì hỏi quá nhiều."

Seonghwa nghiến chặt hàm vì thất vọng, nhưng anh vẫn cảm ơn người thủy thủ và đi tiếp. Lần thử đầu tiên của anh đã thất bại, nhưng anh vẫn quyết tâm. Anh dành vài giờ tiếp theo để lùng sục khắp bến tàu, hỏi thăm ở nhiều quán rượu và chợ khác nhau, nhưng mỗi lần đều nhận được câu trả lời tương tự. Không ai biết chính xác thuyền trưởng ở đâu, và những người biết thì không muốn chia sẻ. Có vẻ như danh tiếng của Hongjoong đã vượt xa khỏi con tàu của hắn – hắn là một nhân vật vừa đáng sợ vừa đáng ngưỡng mộ.

Đến giữa trưa, sự kiên nhẫn của Seonghwa đã cạn kiệt. Mặt trời chiếu xuống, làn gió ướp hương muối không giúp anh mát mẻ hơn khi anh lang thang qua những con hẻm gần bến tàu. Anh cân nhắc đến việc đi thẳng đến The Black Siren, nhưng tiếp cận thủy thủ đoàn mà không có sự cho phép của thuyền trưởng sẽ là máu liều nhiều hơn máu não. Anh cần gặp trực tiếp Hongjoong, và điều đó có nghĩa là anh phải lần theo bất kỳ manh mối nào hắn để lại.

Cuối cùng, sau nhiều giờ lang thang, Seonghwa thấy mình ở bên ngoài cánh cửa của một quán rượu nhỏ, tối tăm có tên là The Rusty Anchor. Không giống như những nơi khác, nơi này yên tĩnh, gần như là quá yên tĩnh. Mùi bia cũ phảng phất trong không khí khi anh bước vào, mắt anh thích nghi với ánh sáng mờ. Một vài khách hàng ngồi khom lưng bên những chiếc cốc của họ, và ở góc xa, Seonghwa phát hiện ra một người đàn ông trùng khớp với những mô tả mơ hồ mà anh đã thu thập được trong suốt cả ngày.

Thuyền trưởng Hongjoong.

Hongjoong không phải là người đàn ông cao lớn, nhưng hắn toát lên vẻ tự tin. Hắn ngồi với một chân chống lên ghế, một nụ cười lười biếng hiện trên môi khi đang lắng nghe một trong những người đàn ông ngồi cùng bàn. Tóc hắn sẫm màu, một lọn tóc rủ xuống trán, và đôi mắt sắc sảo của hắn bao quát được cả căn phòng mặc dù hắn có tư thế khá thoải mái.

Seonghwa hít một hơi thật sâu và tiến đến gần bàn. Khi anh tiến lại gần hơn, ánh mắt của Hongjoong liếc nhìn anh, thoáng đánh giá người mới đến bằng một cái nhìn thờ ơ.

"Thuyền trưởng Hongjoong?" Seonghwa hỏi, giọng anh đều đều.

Hongjoong nhướn mày, nụ cười của hắn không phai nhưng ánh mắt thì sắc bén hơn. "Ai đang hỏi vậy?"

"Tôi cần được đưa qua biển," Seonghwa nói, lựa chọn từ ngữ cẩn thận. "Và tôi nghe nói tàu của anh sẽ đưa tôi đi."

Hongjoong ngả người ra sau ghế, nhìn Seonghwa với vẻ nghi ngờ. Hắn không nói gì một lúc, để sự im lặng kéo dài giữa họ trước khi cuối cùng lên tiếng. "Cậu muốn vượt biển ư? Một người như cậu đang chạy trốn điều gì?"

Seonghwa do dự, nhanh chóng nghĩ ra một câu chuyện thuyết phục. "Cũng chẳng quan trọng gì cả. Tôi chỉ là một lữ khách đang tìm kiếm một khởi đầu mới. Tôi có đủ vàng để trả tiền cho chuyến đi của mình, và tôi sẵn sàng làm việc trên tàu của anh nếu cần thiết."

Nụ cười của Hongjoong nở rộng hơn, nhưng không có chút ấm áp nào ẩn sau nụ cười đó. "Một lữ khách, đúng chứ? Vàng thì cũng được đấy, nhưng nó không phải là tất cả. Tại sao tôi phải lại đưa một người như cậu lên tàu? Cậu có kỹ năng gì? Bởi vì tôi không cần một tên bị say sóng và trở thành gánh nặng cho thủy thủ đoàn của tôi."

"Tôi không phải là gánh nặng," Seonghwa trả lời, vẫn giữ bình tĩnh. "Tôi có thể giúp bảo dưỡng tàu. Sửa chữa, vệ sinh, bất cứ việc gì anh cần tôi làm. Tôi cũng có thể làm việc trong bếp."

"Bếp ấy hả?" Tiếng cười khúc khích của Hongjoong trầm thấp và chế giễu. "Cậu là gì, một người hầu bỏ trốn à? Hay là thứ gì đó hoàn toàn khác? Cậu hơi quá sạch sẽ so với một thường dân đấy."

Seonghwa căng thẳng nhưng không hề nao núng. Anh biết Hongjoong rất sắc sảo, là kiểu người có thể nhìn thấu lời nói dối, nhưng anh phải giữ bình tĩnh. "Tôi đã sống một cuộc sống được bao bọc, vậy đấy," anh thừa nhận. "Nhưng tôi không vô dụng. Hãy cho tôi một cơ hội, và tôi sẽ chứng minh giá trị của mình."

Hongjoong nhìn anh với vẻ vừa thích thú vừa nghi ngờ, gõ ngón tay xuống bàn. "Vậy là, cậu tuyệt vọng đến mức muốn rời đi và sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nhưng cậu đang không nói cho tôi toàn bộ sự thật. Rằng cậu thực sự đang chạy trốn điều gì?"

Seonghwa dừng lại, cảm thấy sức nặng từ sự soi mói của Hongjoong. Anh không thể để lộ danh tính hoàng gia của mình. "Tôi không chạy trốn gì hết. Tôi chỉ cần vượt biển để bắt đầu một cuộc sống mới."

Ánh mắt của Hongjoong nán lại trên người anh thêm vài giây nữa trước khi hắn chế giễu và đứng dậy. "Cậu không phải là người đầu tiên đến đây để tìm cách rời khỏi thị trấn. Nhưng tôi không chấp nhận những kẻ trốn phí hay nói dối, bất kể chúng có giả vờ ăn mặc đẹp đẽ đến mức nào. Tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu không phải là vấn đề của tôi."

Không nói thêm lời nào, Hongjoong lướt qua anh, rời khỏi quán rượu mà không ngoảnh lại nhìn.

Seonghwa nhìn chằm chằm theo hắn, cơn ấm ức hình thành trong lồng ngực. Anh đã bị gạt bỏ dễ dàng như vậy, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ. Chưa hề.


***


Ngày hôm sau, Seonghwa lại thấy mình đứng gần The Black Siren một lần nữa, quan sát thủy thủ đoàn làm việc không biết mệt mỏi để chuẩn bị con tàu. Anh phát hiện ra Hongjoong đang kiểm tra một số hàng hóa, nói chuyện với một trong những người đàn ông của mình - có thể là quản lý hậu cần.

Nuốt ngược lòng tự trọng vào trong, Seonghwa lại tiến đến gần thuyền trưởng. "Thuyền trưởng Hongjoong."

Hongjoong nhìn lên, rõ ràng là đang khó chịu. "Tôi tưởng mình đã nói rõ ràng ngày hôm qua rồi."

"Tôi sẽ không rời đi cho đến khi anh đồng ý đưa tôi đi," Seonghwa nói một cách kiên quyết. "Tôi có vàng. Và tôi sẽ thể hiện mình trên con tàu."

Hongjoong nheo mắt. "Có lòng kiên trì đấy. Nhưng thế là không đủ để khiến tôi thay đổi quyết định."

Seonghwa vẫn giữ ánh mắt kiên định. "Tôi có thể giúp bảo trì con tàu. Tôi học hỏi rất nhanh. Anh sẽ thấy tôi hữu ích hơn anh nghĩ."

Lần đầu tiên, Hongjoong trông có vẻ đang cân nhắc lời của anh, mặc dù sự hoài nghi vẫn hiện rõ trên nét mặt hắn. "Được thôi. Cứ cho là tôi sẽ đưa cậu lên tàu. Còn tiền công thì sao? Cậu có thực sự có vàng để việc này xứng đáng với công sức của tôi không?"

Seonghwa gật đầu. "Tôi có đủ. Tôi sẽ trả bất cứ thứ gì anh yêu cầu."

Hongjoong nghiêng đầu, nghiên cứu khuôn mặt Seonghwa để tìm bất kỳ dấu hiệu lừa dối nào. "Còn kỹ năng của cậu? Cậu không giấu tôi điều gì khác sao? Nếu tôi đưa cậu lên tàu và cuối cùng cậu lại là một đứa nhóc quý tộc chạy trốn khỏi cha mình, thì mọi chuyện sẽ không tốt đẹp với cậu đâu."

"Tôi đảm bảo với anh, tôi không phải là quý tộc." Lời nói dối buông ra thật dễ dàng, nhưng Seonghwa cảm thấy mạch đập của mình nhanh hơn. Anh phải duy trì ảo tưởng đó.

Hongjoong khoanh tay. "Được rồi. Gặp tôi ở quán rượu tối nay, The Drunken Gull. Chúng ta sẽ giải quyết cụ thể sau."

Seonghwa cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản. "Cảm ơn, thuyền trưởng."

"Đừng cảm ơn tôi vội," Hongjoong đáp, đã quay đi. "Tôi sẽ khiến cậu phải hối hận nếu cậu trở nên rắc rối."

Seonghwa gật đầu và rời đi, biết rằng phần khó khăn nhất vẫn chưa đến. Đêm nay, anh sẽ giành được vị trí của mình trong The Black Siren, nhưng anh sẽ phải hành động thật cẩn thận.


***


Không khí buổi tối ở Silverport trở nên mát mẻ, trong lành khi Seonghwa đến The Drunken Gull. Quán rượu nằm ở ngoại ô khu bến cảng, tấm biển gỗ kẽo kẹt đung đưa trong gió. Từ bên trong, tiếng nói chuyện và tiếng cười vang vọng ra những con phố lát đá cuội, cùng với mùi bia bị đổ và làn khói thuốc lá.

Seonghwa do dự một lúc trước khi mở cánh cửa nặng nề. Bên trong mờ tối, chật cứng đám thủy thủ, công nhân bến tàu và thương nhân đang thưởng thức đồ uống sau một ngày dài lao động. Bầu không khí đặc quánh với tiếng cốc chạm nhau, tiếng xúc xắc lăn và tiếng hát hò ầm ĩ. Ở góc xa, ngồi ở một chiếc bàn nhỏ quay lưng vào tường, là thuyền trưởng Hongjoong.

Hongjoong nhận ra anh ngay lập tức, đôi mắt sáng lên đầy tinh nghịch. Hắn giơ tay lên một cách lười biếng, ra hiệu cho Seonghwa đến ngồi cùng.

"Đến rồi à," Hongjoong nhận xét khi Seonghwa ngồi xuống đối diện hắn. "Tôi đã nghĩ cậu có thể sẽ suy nghĩ lại sau cuộc nói chuyện nhỏ ngày hôm qua."

Seonghwa lắc đầu. "Tôi không dễ bị ngăn cản đâu."

Hongjoong cười khẩy nhưng không nói gì, ngả người ra sau ghế trong khi quan sát quán rượu ồn ào xung quanh họ. Sau một lúc, hắn liếc nhìn một nhóm khách hàng ở một chiếc bàn gần đó - ba người đàn ông tụm lại với nhau, rõ ràng là đang ở giữa một thỏa thuận nào đó liên quan đến một túi tiền vàng nhỏ.

Seonghwa nhìn theo ánh mắt của Hongjoong, bối rối vì sự thay đổi đột ngột trong sự tập trung.

Hongjoong vung tay một cách tinh quái, lăn một đồng xu duy nhất trên bàn của họ. Nó rơi khỏi mép bàn, nảy xuống sàn và lăn về phía nhóm người đàn ông. Hongjoong nghiêng người về phía trước, một tia thích thú hiện trong mắt hắn khi một trong những người đàn ông phát hiện ra đồng xu. Không chút do dự, người đàn ông với lấy nó, nhét vào túi với một nụ cười tham lam. Nhưng trước khi anh ta kịp ăn mừng vận may nhỏ nhoi của mình, một người đàn ông khác đã đập mạnh nắm đấm xuống bàn.

"Nó là của tao, đồ khốn!" người đàn ông thứ hai hét lên, giọng anh ta đủ lớn để thu hút sự chú ý của một số người khác gần đó.

"Không, còn lâu nhé," người đàn ông đầu tiên gầm gừ, đột ngột đứng dậy. "Ai thấy trước thì được giữ."

Sự căng thẳng giữa những người đàn ông leo thang trong vài giây. Không một lời cảnh báo, một cú đấm đã được tung ra. Người đàn ông đầu tiên đập vào một chiếc bàn khác, làm đổ vài cốc bia, và trong chớp mắt, toàn bộ quán rượu dường như bùng nổ trong hỗn loạn.

Những nắm đấm tung ra, ghế đổ, và tiếng va chạm của những chiếc cốc vỡ vang vọng khắp phòng. Những thủy thủ và công nhân bến tàu không liên quan gì đến cuộc tranh chấp ban đầu giờ đây bị cuốn vào cuộc hỗn chiến, tham gia chỉ để có cảm giác hồi hộp của một cuộc ẩu đả hay ho. Seonghwa quan sát cảnh bạo lực diễn ra xung quanh mình - những người đàn ông vung nắm đấm dữ dội, ghế được sử dụng làm vũ khí, và người pha chế cúi xuống sau quầy để đảm bảo an toàn

Giữa cảnh hỗn loạn, Hongjoong ngồi bình tĩnh, đôi mắt sắc bén không rời khỏi khuôn mặt Seonghwa. Hắn cúi người về phía trước, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng giữa tiếng ồn ào. "Đây chỉ là một phần của cuộc sống mà cậu đang cố gắng bước vào. Cậu nghĩ mình có thể đối mặt được với biển cả sao? Bạo lực thực sự? Nó tệ hơn nhiều so với bất cứ điều gì cậu từng thấy trong cuộc sống an nhàn của mình."

Ánh mắt của Seonghwa lướt từ thuyền trưởng sang cuộc ẩu đả. Anh nhìn thấy một người đàn ông to lớn đặc biệt lảo đảo đi về phía bàn của họ, rõ ràng là say rượu và muốn đánh nhau. Với một động tác nhanh nhẹn, Seonghwa đứng dậy, tránh cú đấm vụng về của người đàn ông, và đẩy anh ta trở lại đám đông mà không đổ một giọt mồ hôi. Người đàn ông loạng choạng đi mất, nhanh chóng trở thành vấn đề của người khác.

Seonghwa quay lại nhìn Hongjoong, vẻ mặt bình tĩnh và không mấy bận tâm. "Tôi đã từng thấy điều tệ hơn."

Đôi mắt của Hongjoong hơi mở lớn, một thoáng ngạc nhiên phá vỡ phong thái điềm tĩnh thường ngày của hắn. Hắn không ngờ đến vụ này. Hầu hết những người đàn ông - đặc biệt là một người có vẻ ngoài tao nhã như Seonghwa - sẽ bối rối trước cuộc bạo loạn đột ngột này. Nhưng Seonghwa hầu như không hề nao núng. Anh đã xử lý gã say rượu một cách dễ dàng, điều đó cho thấy anh có nhiều kinh nghiệm hơn những gì anh thể hiện.

"Chà?" Hongjoong nhướng mày, hiện tại hắn đang bị lôi cuốn. "Và một người như cậu đã chứng kiến điều tệ hơn thế này ở đâu cơ chứ?"

Seonghwa không trả lời ngay. Anh phải cẩn thận để quá lộ liễu. "Tôi đã từng đến những nơi mà những cuộc ẩu đả như thế này...thường xuyên xảy ra. Cũng chẳng có gì mới mẻ cả."

Hongjoong nghiên cứu anh, cố gắng đánh giá xem hắn có đang bị lừa hay không. Có điều gì đó trong sự bình tĩnh của Seonghwa khiến hắn lúng túng. Hầu hết mọi người sẽ rụt rè hoặc ít nhất là do dự khi đối mặt với một cuộc ẩu đả trong quán rượu, nhưng Seonghwa vẫn giữ được sự bình tĩnh hoàn hảo quá đỗi.

Như để chứng minh thêm cho quan điểm của mình, một tên khách say rượu khác đã va vào Seonghwa, vung tay điên cuồng về phía anh. Seonghwa lại tránh sang một bên, chuyển động của anh cực kì chính xác, gần như quá duyên dáng so với một người tự nhận là một du khách bình thường. Anh nắm lấy cổ tay của người đàn ông, vặn nó đủ để ngăn gã tiếp tục, và đẩy gã trở lại cuộc chiến bằng một cú giật cổ tay.

"Ấn tượng đấy," Hongjoong lẩm bẩm, gõ ngón tay xuống bàn một cách trầm ngâm. "Cậu có một số kỹ năng. Nhưng cuộc sống trên biển thì sẽ hoàn toàn khác. Ở ngoài kia, cậu không có đường quay lại. Khi cơn bão ập đến, khi con dao được rút ra, là giết hoặc bị giết."

Seonghwa nhìn hắn không hề nao núng. "Tôi có thể xử lý được."

Hongjoong nghiêng đầu, nhìn Seonghwa một lúc lâu. Kế hoạch của hắn rất đơn giản - ném chàng trai vào giữa sự hỗn loạn, dọa anh bằng thực tế của cuộc sống mà anh đang theo đuổi. Nhưng Seonghwa vẫn ở đây, giữ vững lập trường, không một chút nao núng.

Cuối cùng, Hongjoong bật cười khúc khích. "Cậu không phải là người đầu tiên đến xin đi nhờ, nhưng cậu là người đầu tiên chấp nhận một cuộc ẩu đả trong quán rượu đấy."

Biểu cảm của Seonghwa không thay đổi, nhưng một thoáng nhẹ nhõm lướt qua tâm trí anh. Anh đã vượt qua bài kiểm tra của thuyền trưởng, ít nhất hiện tại là vậy.

Hongjoong đứng dậy, phủi áo khoác. "Cậu có thể lên tàu, nhưng chúng ta hãy làm rõ một vài điều. Cậu sẽ phải làm việc để được đi nhờ - dọn dẹp, nấu ăn, bất cứ việc gì tôi cần cậu làm. Và khoản tiền cậu hứa trả phải là thật. Thủy thủ đoàn của tôi không chấp nhận những kẻ ăn bám."

"Nó là thật," Seonghwa đảm bảo với hắn.

"Và một điều nữa," Hongjoong nói thêm, giọng hắn trở nên nghiêm túc. "Thủy thủ đoàn của tôi rất trung thành, nhưng họ không... chào đón như tôi đâu. Cậu sẽ cần phải chứng minh bản thân mình với họ. Nếu cậu gây rắc rối, hoặc nếu họ không thích cậu, thì..." Hắn nhún vai, lời đe dọa không được nói ra lửng lơ trong không khí.

Seonghwa gật đầu. "Tôi hiểu rồi."

Nụ cười nhếch mép của Hongjoong quay trở lại, nhưng giờ đây có điều gì đó chân thành hơn ẩn sau nụ cười đó. "Tốt. Chúng tôi sẽ nhổ neo vào lúc rạng sáng ngày mai. Đừng đến muộn, nếu không chúng tôi sẽ rời đi mà không có cậu."

Nói xong, thuyền trưởng quay người và rời khỏi quán rượu, biến mất vào màn đêm trong khi cuộc ẩu đả vẫn tiếp diễn phía sau họ.

Seonghwa nán lại thêm một lúc nữa, quan sát quang cảnh hỗn loạn với thái độ lạnh lùng. Anh đã từng đối mặt với những điều tồi tệ hơn nhiều dọc theo những hành lang lạnh lẽo của tòa lâu đài, chứng kiến ​​những gã quý tộc xé xác nhau bằng lời nói và cuộc chiến tranh giành quyền lực, nguy hiểm hơn nhiều so với bất kỳ cuộc ẩu đả say xỉn nào. Anh đã sống sót ở cung điện, và anh cũng sẽ sống sót trên biển.

Khi rời khỏi The Drunken Gull, anh không khỏi tự hỏi liệu Hongjoong có biết hắn vừa đồng ý việc đưa ai đó lên tàu của mình hay không







---

#T/N: Ý là bản Eng thì cũng dài nhưng mà qua tiếng Việt cái nó gấp đôi là sao vậy ^^


24.11.2024

Rine

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro