
[Sergio Ramos x Leo Messi]
Tác giả : Puppybones
Tên fic : 【水梅】浪漫与偏见
Link ao3 : https://archiveofourown.org/works/45939793
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả
_________________________________
1.
Phiền chết đi được.
Ramos cởi áo đấu, khoảnh khắc đó chỉ muốn lập tức đi xả hết đóng mồ hôi và tâm trạng tồi tệ trên người.
Người đã hẹn trước với gã tiến lên đổi áo đấu, gã nhếch mép miễn cưỡng nở một nụ cười.
Ramos tăng tốc bước chân, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi bãi cỏ này để hít thở không khí trong lành, nhưng gã vẫn không thể bỏ qua âm thanh ăn mừng của đối phương, họ hô vang tên một người, tung cậu ta lên cao để ăn mừng chiến thắng. Đó chắc chắn là hiệu ứng dây chuyền chỉ thuộc về mình cậu ta, khoảnh khắc coi ai đó là vị cứu tinh thường xuyên xảy ra trên bãi cỏ này, quả bóng cuối cùng được cậu ta sút vào dưới sự phòng thủ của Ramos, và với tư cách là người chiến thắng, cậu ta đương nhiên được hưởng những cái ôm và sự phô trương dưới ánh nhìn của mọi người.
Cậu ta thật kiêu ngạo, Ramos nghĩ.
Kẻ nắm giữ vận mệnh hôm nay lại một lần nữa vượt qua gã để phá lưới, không đúng, là tên nhóc nắm giữ vận mệnh.
Phiền chết đi được! Ramos sờ sờ gáy, vận động cơ thể một chút, vài đồng đội từ phía sau chạy lên vỗ vai gã.
"Này, hình như anh rất ghét cậu ta?"
"Ai?"
"Anh biết chúng tôi đang nói về ai mà."
"Không."
Ramos thật sự không thích Messi lắm, nhưng tuyệt đối không đến mức ghét.
Cảm giác này giống như việc bạn buộc phải thừa nhận tài năng của cậu ta, nhưng khi người sở hữu tài năng đó đứng ở phía đối diện với bạn thì ai cũng sẽ khó chịu. Phòng thủ với Messi là một công việc khó khăn, Ramos lại gánh vác phần lớn trách nhiệm, vì vậy mỗi lần thua trận, sự bực bội của gã luôn tăng lên gấp bội, chồng chất vài lần lại càng không thể kìm nén, sau đó ngay cả khi nhìn thấy bóng dáng của cậu ta cũng thấy phiền, so với việc phiền Messi, gã lại càng phiền bản thân mình bất lực trước anh ta hơn.
Ở trường, Ramos không bao giờ chào hỏi Messi, mặc dù họ thường xuyên gặp nhau trên sân bóng, cũng biết tên của nhau. Là nhân vật trung tâm của hai đội, sự giao tiếp duy nhất của họ có lẽ chỉ là bắt tay và gật đầu chào hỏi trước khi trận đấu bắt đầu, thậm chí cả nụ cười ra hiệu cho đối phương cũng đều viết lên hai chữ lễ phép.
02.
Lúc đó Ramos chưa bao giờ nghĩ rằng gã sẽ trở nên thân thiết với Messi.
Vì phải tạm thời hợp nhất thành một đội để đại diện cho trường tham gia thi đấu, trong tiếng than thở vang lên, Ramos và Messi không hiểu sao lại trở thành đồng đội. Vì vậy, hai người họ đã được hẹn gặp mặt nói chuyện từ sớm, tất nhiên, lúc đó Ramos không biết mục đích của giáo viên.
Cánh cửa được mở ra, bước chân của Messi khi bước vào rất nhẹ nhàng. Cậu ngậm một cây kẹo mút, dáng vẻ đó giống như Ramos ngậm một điếu thuốc vậy. Một bên má cậu phồng lên tròn trịa, nhìn thấy Ramos thì nhanh chóng chớp chớp mắt, đó không phải là liếc mắt đưa tình, mà giống như đang chào hỏi gã, còn việc cậu ta ngại nói hay cố ý thì Ramos không biết.
Ramos thậm chí không biết nên đáp lại như thế nào, vì vậy gã cũng chớp mắt nhẹ một cái, không nói gì.
"Cậu nói xem thầy giáo gọi chúng ta đến đây làm gì?" Ramos không muốn chịu đựng sự im lặng, cũng đoán được Messi sẽ không chủ động bắt chuyện, vì vậy gã mở lời trước.
"Vì chuyện của đội bóng chứ gì." Messi trả lời, với một động tác không quá rõ ràng dịch chuyển sang bên cạnh hai bước, khoảng cách 0.1 cm giữa họ vì cuộc trò chuyện lại một lần nữa bị kéo xa.
Mặc dù hành động đó rất kín đáo, Ramos vẫn bắt gặp được. Tâm trạng hơi bực bội của Ramos lập tức như rêu mốc sinh sôi, trong chốc lát tràn ngập căn phòng học nhỏ hẹp này.
"Cậu rất ghét tôi?" gã luôn thẳng thắn và không thích vòng vo, theo tình hình này, dường như chỉ cần Messi trả lời một câu là có, Ramos sẽ hoàn toàn giữ khoảng cách với cậu.
"Không, tôi chỉ cảm thấy hình như anh không thích tôi lắm." Messi nhìn Ramos, bị vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt gã chọc cười.
Nụ cười của cậu không hề cứng nhắc, giống như một quả bóng bay đang bay lượn, một con vật nhỏ bị giữ chặt đang vùng vẫy, tóm lại là không giống con người lắm. Ramos tự nhận đây không phải là lời khen cũng không phải là lời gièm pha, tóm lại nên hình dung như thế nào, cảm giác khi nhìn thấy Messi như vậy không tệ, bởi vì bóc trần vẻ ngoài toàn năng, bên trong thậm chí còn hơi đáng yêu.
Ramos không hiểu ý nghĩa của câu nói này, cũng không hiểu khoảng cách hai bước chân của cậu, vẫn đang chìm đắm trong sự đáng yêu ngắn ngủi nhưng chưa biến mất của Messi, tiếc là chưa kịp hỏi tiếp thì giáo viên đã cắt ngang cuộc trò chuyện riêng tư đầu tiên của họ.
Giáo viên đã chuẩn bị sẵn sàng, khi mở lời vẫn không khỏi có chút do dự, chút thảm hại, thậm chí còn hít sâu một hơi, chỉ là không ngờ trọng điểm mâu thuẫn của ông lại là ai sẽ làm đội trưởng của đội bóng.
"Cậu ấy làm đi."
"Anh ấy làm đi."
Họ đồng thời lên tiếng, cả hai đều cố gắng nhường cho đối phương.
Giáo viên đầy bụng nghĩ những lời, như hai em nhất định phải hợp tác tốt, ai làm đội trưởng cũng không sao cả, nếu hai em muốn cũng có thể thay đổi người làm mỗi trận, vân vân và vân vân, tất cả đều không thể nói ra khỏi miệng, đáng đời! ông đã viết một trăm trang bản thảo, tất cả đều dừng lại ở câu trả lời của hai người này. Ông đảo mắt qua lại giữa hai người, bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc là ai đã lan truyền tin đồn mối quan hệ của hai người này rất tệ?
"Anh lớn hơn tôi một tuổi, anh làm đi." Messi nghiêng đầu, liếc nhìn Ramos. Cậu không cười, dường như hoàn toàn nghiêm túc khi đưa ra lý do, nếu đổi thành người khác, Ramos nhất định sẽ nghĩ cậu đang đùa giỡn với mình, nhưng vì là Messi nói, không hiểu sao lại luôn toát ra vẻ rất là chân thành.
"Tôn trọng người già yêu trẻ phải không." Ramos mỉm cười, nhướn mày.
Đó là một lời nói đùa. Messi đương nhiên cười đến mức mắt cong lại.
Không biết là do lịch sự hay là đáp lại thật lòng, khoảnh khắc đó Ramos cảm thấy Messi rất giống một thú cưng mini có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay. Ramos dùng đầu ngón tay đẩy cậu ngã xuống, cậu liền bám vào đầu ngón tay của gã đứng dậy, Ramos cù bụng cậu, cậu liền từ từ dang ra để gã trêu chọc, Ramos sờ sờ người cậu, dù run rẩy cậu cũng không từ chối.
Messi dường như đang đáp lại tất cả mọi thứ trên đời này. Chỉ cần được đưa ra, cậu sẽ đáp lại, dù là lịch sự, quen thuộc hay xa cách.
Ramos vẫn không chắc chắn, sự thân mật ngắn ngủi của họ là do vốn dĩ đang chia sẻ sự thân mật, hay là do Messi bẩm sinh đã có khả năng đó.
03.
Trên sân, Ramos vẫn chưa quen ôm cậu.
Messi lại vẫy tay với gã, Ramos liền đương nhiên đưa đầu lại gần, giao toàn bộ tứ chi cho cậu, mặc cho cậu bài bố. Người Argentina liền đương nhiên chui vào lòng gã, đặt cái đầu nhỏ lên ngực Ramos, Messi như ngủ đông đã làm tổ xong, mỗi lần đều co ro ở chỗ cũ đó, vì vậy lần sau khi Ramos ôm người khác, luôn phải tránh chỗ đó.
Ramos phát hiện ra ôm cậu không nhẹ chút nào, chỗ nào nên có thịt đều có thịt, trước đây sao mình lại nghĩ cậu ta gầy gò nhỏ nhắn chứ? Ramos nghĩ, có lẽ mình chưa bao giờ thực sự hiểu cậu ta, sự thật chứng minh, Lionel Messi thú vị hơn mình tưởng tượng rất nhiều, cũng có thịt hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Gã nâng niu cái mông nhỏ trong lòng bàn tay, luôn nảy sinh vài suy nghĩ khác, nhưng tình huống đó thực sự rất tệ, để kìm nén ham muốn ngắn ngủi chết tiệt đó, Ramos kéo thế giới trở lại thế giới thuần khiết, cuối cùng đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ cậu.
Tại sao lại là đặt? Bởi vì nụ hôn của gã rất nhẹ, nhẹ đến mức gió trên sân cũng có thể cuốn đi, nhẹ đến mức cả hai đều có thể bỏ qua đó là một nụ hôn.
Những ngày làm đồng đội và những ngày làm vợ chồng đều giống nhau, dù sao cũng không ai sinh ra đã biết làm vợ và làm chồng.
Họ vẫn đang trong giai đoạn mài dũa nhỏ nhặt, giai đoạn tuổi trẻ với những nụ hôn chưa thành hình, mang theo sự thăm dò và thỏa hiệp, Ramos cuối cùng cũng hiểu được tính khí nhỏ nhen của Messi.
Tên nhóc này không phải là không có tính khí, khi thua trận, tên nhóc này luôn buồn hơn bất cứ ai. Khí chất bóng đá trong cậu, lớn hơn bất cứ ai, cậu có lẽ đã đặt tất cả tính khí lớn nhất trong đời mình lên niềm tin vào chiến thắng, nói bóng đá là người yêu tha thiết của cậu cũng không quá lời, thua một trận bóng có thể cạo đi vài phần thịt của cậu, nhưng trong quá trình bị nuốt chửng, khát vọng chiến thắng trong mắt cậu dường như chưa bao giờ lụi tắt.
Khi thắng trận, Messi xông lên ôm gã, chân Messi kẹp chặt eo Ramos, da thịt họ chạm vào nhau, thịt dán vào thịt quấn quýt, mặc dù Ramos đang ôm cậu không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, tên Ramos chết tiệt này! Gã muốn chơi Messi.
Khi thua trận, Messi ôm gã một cách chán nản, cái ôm đó vô cùng thân mật, như hiệu ứng dây chuyền sinh ra giữa lúc thập tử nhất sinh, Messi và gã sống thảm hại như vậy nên cùng chia sẻ nương tựa lẫn nhau. Gã luôn nhân cơ hội đó hôn lên cổ cậu, hôn lên má cậu, Messi mặc cho Ramos làm càn gây họa, mặc cho đôi môi tham lam của gã coi mặt cậu như bức tranh vẽ, cậu thậm chí còn nhắm mắt lại, mặc dù không rơi nước mắt, nhưng vẫn toát ra một sự kiên cường không chịu thua, lúc đó Ramos lại muốn chơi cậu lần nữa...
04.
Chỉ cần Messi còn ở trên sân một ngày, cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi số phận bị phạm lỗi. Thật vậy, Ramos trước đây cũng thường làm như vậy, bây giờ gã lại làm một học giả phổ cập khoa học nghiêm túc, trong giờ nghỉ giữa trận đấu nghiêm túc nghiên cứu với Messi cách tránh động tác phạm lỗi của đối phương. Đối với trận đấu này, gã đã nhiều lần cảnh báo Messi phải cẩn thận với số 3 của đối phương.
"Tôi đã thi đấu với anh ta vài lần, anh ta va chạm người rất mạnh, cậu cẩn thận đấy." Ramos dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt của Messi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Tôi biết rồi, anh thật lắm lời." Messi bị Ramos nhắc đi nhắc lại nhiều lần, vì vậy bĩu môi hơi khó hiểu trước sự nghiêm túc quá mức của gã.
"Đôi khi luôn không thể tránh khỏi, đặc biệt là những người như cậu..." Ramos lại nói.
"Như tôi sao?" Messi dường như không hiểu.
"Cậu chưa học nhảy cầu à?" Ramos liếc nhìn cậu.
"Tôi học bơi tự do rồi." Messi đột nhiên cười, nhìn thấy vẻ mặt của Ramos thì hơi ngả người ra sau một cách khoa trương, cậu cười nghiêng ngả, như thể cơ thể mềm mại không xương, vì vậy suýt chút nữa đã ngã vào lòng Ramos, thu người lại ngay khoảnh khắc sắp chạm vào.
"Tôi đùa thôi!" Ramos nhìn cậu không nói gì, Messi lại dường như rất vui vẻ, môi mím lại một chút ý cười.
Ramos vô thức sờ lên má cậu, lúc này gã rất tò mò, chỗ đó liệu có xúc cảm của loài vật nhỏ nào đó không, hay là có xúc cảm mềm mại lông lá không. Gã cong ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào má Messi, mặt cậu rất trơn, rất mềm, nhưng xúc cảm rõ ràng không khác gì sờ mặt mình.
Messi như thể bị ngứa, co rúm lại run lên một cái, Ramos tưởng cậu lại lùi lại vài bước để giữ khoảng cách, ai ngờ tiếp theo cậu lại không né tránh. Đầu Messi lắc lư gật đầu, cũng cọ nhẹ lên đầu ngón tay của Ramos, điều đó thực ra chỉ tồn tại trong vài giây, nhanh đến mức chớp mắt một cái sẽ không nhìn thấy, nhưng hậu quả lại rất tệ, như một cái bật lửa, vô tình châm ngòi cho một màn pháo hoa lớn nào đó.
Messi cố ý, cậu ta cố ý.
Trong đầu Ramos bắt đầu tự biên tự diễn, nhưng không ai biết lúc đó Messi rốt cuộc đang nghĩ gì, vì vậy tất cả những hành động nhỏ nhặt đều bị suy đoán chủ quan của Ramos giải thích thành cố ý, biết đâu Messi chỉ hắt hơi trong lòng, hắt xì, ai biết cậu chỉ thở dài một hơi đã ném một quả bom xuống đồng bằng chứ?
Ramos rụt ngón tay lại, bị vẻ mặt kiên trì tiến lại gần hỏi han và nghiêm túc của cậu làm cho lùi lại vài bước.
"Tóm lại là phải cẩn thận số 3." Ramos dời tầm mắt, không hiểu sao lại nói một cách hơi cáu kỉnh.
Ở riêng với Messi cũng mệt mỏi như việc phòng thủ Messi trên sân bóng, mặc dù cái trước và cái sau không giống nhau lắm, nhưng kết quả về bản chất đều là, tim sẽ đập nhanh hơn.
05.
Phút 85 của trận đấu, Messi bị số 3 va chạm ngã ra sân, giày tất đều thấm máu.
Lúc đó Ramos ở xa, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo thành một mảng nhỏ của cậu, nhưng chắc hẳn vẻ mặt đó luôn khiến người ta đau lòng. Ramos không dám nhìn nữa, nhìn thêm một cái nữa thì tim cũng sẽ theo cậu bay đi mất, nhưng vết sẹo và chiến thắng của Messi thuộc về sân bóng, luôn phải có người bảo vệ cậu.
Ramos nhanh chóng tìm thấy lối thoát cho cơn tức giận chết tiệt đó. Anh liếc nhìn số 3 vẫn đang giả vờ, anh ta rõ ràng có vẻ ngoài hung dữ, nhưng đối diện với trọng tài lại vẫn giả vờ thành khẩn. Ramos xông lên đẩy anh ta ra và xảy ra xung đột với anh ta, tiếng mắng chửi và lời nói đe dọa đánh nhau ngày càng dữ dội, cuối cùng Ramos nhận một thẻ vàng, người bên kia bị phạt thẻ đỏ.
Sau trận đấu, Ramos đi tìm Messi, cậu đang đi đi lại lại ở cửa phòng y tế.
Mặc dù họ đã gặp nhau vô số lần, dù là với tư cách đối thủ hay đồng đội, nhưng không thể phủ nhận họ vẫn giữ khoảng cách an toàn.
Lúc đó, một số khoa thực chất không chỉ có một đội bóng, gã cũng không chỉ thua đội của Messi. Nhưng rất nhiều lần, Ramos chỉ đơn giản là ghét thua Messi, lúc đó đổ lỗi cho sự kiêu ngạo của cậu, chẳng qua là vì, nếu Messi thực sự là một người kiêu ngạo, vậy gã có thể đương nhiên ghét cậu rồi phải không?
Nhưng cậu thực sự tốt như vậy, trong vô số khoảnh khắc nắm lấy tay tôi đứng dậy, ánh mắt cậu ngẩng lên, khi phân tích bóng đá, liệu có phải cũng đang phân tích tôi không?
Ramos luôn lùi bước trong ánh mắt quá đỗi thành thật, ngã xuống rồi lại đứng dậy đó. Khoảnh khắc đó, trong mắt Messi vẫn chỉ có bóng đá, Ramos luôn run rẩy, phẫn uất trong khoảnh khắc những ngón tay họ giao nhau nắm chặt, bởi vì đôi mắt cậu luôn như đang nói, Sergio, tôi tha thứ cho anh.
06.
Ramos đẩy cửa bước vào.
"Chúng ta thắng rồi sao?" Messi được quấn chặt trong chăn, vì vậy chỉ thò đầu ra, nhìn thấy gã liền vội vàng hỏi.
"Đồ ngốc, chúng ta giống như đội bóng không thể giữ vững được trong vài phút cuối sao, sau khi vị cứu tinh Lionel Messi rời đi, chúng ta là đồ bỏ đi sao?" Ramos tiến lại gần cậu, ngồi bên cạnh cậu, gã kéo dài giọng điệu, trêu chọc cậu.
"À, vậy thẻ vàng của Trung vệ Ramos là từ đâu ra vậy?" Messi cũng không chịu thua kém, đáp trả lại.
"Vừa rồi cảm ơn anh." Chưa kịp để Ramos đáp trả, Messi đột nhiên chuyển chủ đề, cậu nhìn chằm chằm Ramos, nói rất nghiêm túc.
Ramos chỉ tiện tay giúp cậu xả giận thôi, cậu liền lại gần như thể thực sự cảm ơn.
Sự chân thành của cậu luôn là một trăm phần trăm, không hề có cảm xúc lừa dối, cậu đến rất gần, nhưng môi mím chặt, như thể hơi bực bội không biết nên bày tỏ lòng biết ơn như thế nào. Ramos đoán đầu cậu chắc chắn đã rối bời, dù sao ánh mắt cậu cũng mất tiêu cự trong thoáng chốc, hàm răng trên cắn chặt môi, nặn ra vài miếng thịt, trông rất mềm mại.
Ramos thực ra không nên quan sát kỹ như vậy, nhưng khoảnh khắc đó khoảng cách giữa họ thực sự quá gần, gã bị ép buộc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi cậu cũng vậy, gã không khỏi nhớ đến tâm trạng khi ăn thạch, có lẽ miếng thịt mềm đó cũng mềm mại như thạch không?
Sau đó Ramos tức giận mua ba hàng thạch.
Kết quả là mùi vị rất tệ.
Làm sao thứ kết hợp giữa đường và nước chết tiệt này lại ngon được chứ? Ramos cứng đờ ném chúng trở lại tủ lạnh, cam chịu từ bỏ việc tìm kiếm sự an ủi cho bản thân trong chuyện này.
Lúc đó Messi tiến lại gần, Ramos ma xui quỷ khiến cào cào cằm cậu, gã tưởng Messi sẽ đỏ mặt lùi lại, nhưng lần này, cậu chỉ nheo mắt cười với gã, lại thử đặt cằm lên lòng bàn tay Ramos, như thể ra hiệu cho gã làm lại lần nữa.
Kỳ lạ, mèo chẳng phải là sinh vật sẽ cắn người sao? Từ đó có thể thấy, Messi cũng nên như vậy mới đúng.
Làm sao Lionel Messi lại lần lượt lặng lẽ trở thành người như vậy, cậu ta không phải là người đáng ghét nhất, kiêu ngạo nhất sao.
Nhưng khoảnh khắc đó Ramos chỉ cảm thấy cậu đáng yêu thôi. Dù là mặt đỏ hay tai đỏ, đều cảm thấy đáng yêu, từ "tên nhóc" nảy ra trong đầu gã lúc đó, như được sinh ra để dành riêng cho cậu. Ramos cố gắng chạm vào mặt cậu lần nữa, gã tưởng lần này Messi vẫn sẽ ngoan ngoãn để gã vuốt ve như cũ, ai ngờ cậu lại né tránh, vẫn không biết là cố ý hay vô ý.
Ramos mãi mãi không đoán được cậu, dù là ở riêng hay trên sân bóng.
Tệ rồi! Càng muốn sờ cậu hơn. Ham muốn chiến thắng chết tiệt luôn xuất hiện vào lúc này.
Messi lùi lại một bước, tai vẫn ửng đỏ, Ramos liền sờ tai cậu. Lần này tốc độ của gã đủ nhanh, Messi dường như không đoán được Ramos sẽ tấn công lần thứ hai, như thể bị cậu bị nắm được điểm yếu trong tay, cứng đờ không nhúc nhích, ngón tay Ramos xoa nắn vài cái, nghiền nát miếng thịt mềm mại, tay gã rất lạnh, vì vậy không khó chịu lắm, nhưng cũng vì vậy mà mặt Messi lại đỏ lên, cậu quay người tránh ánh mắt và sự tiếp xúc cơ thể của gã, nhỏ giọng oán trách Ramos.
"Làm gì vậy, tai ngứa quá."
Cậu làm gì vậy, tim tôi cũng ngứa quá. Ramos nên nghĩ như vậy.
Nhưng tiếc là anh lại nghĩ:
Tệ rồi! Thật muốn chơi cậu! Chết tiệt, muốn đè ra mà xơi một trận cho đã!
Vì vậy, buổi tối khi tự sướng, Ramos trong lòng nói lời tạm biệt từng người với những nữ minh tinh gợi cảm chết tiệt, sau đó nhắm mắt lại, tất cả đều biến thành cái tên Messi chết tiệt kia.
Mặt tên nhóc này mềm như vậy, dùng cu cậu đỉnh lên chắc chắn sẽ khiến cậu ta sướng tê người, tên nhóc này trông chỗ nào cũng đáng thương, lúc làm tình chắc sẽ khóc, tên nhóc trên sân bị tôi phạm lỗi cũng không khóc, lúc tôi làm tình chơi cậu ta, cậu ta sẽ rơi nước mắt sao? Trông cậu ta rất biết chịu đựng, hình như không chỉ là phiên bản giới hạn trên sân bóng. Ở riêng cậu ta sẽ cọ mặt vào lòng bàn tay tôi, lúc làm tình cậu ta sẽ dùng mặt cọ cu cậu của tôi sao?
Ramos đương nhiên biên soạn những câu chuyện dâm loạn về Messi.
07.
Họ cùng nhau ăn mừng giành giải thưởng, buổi tối đi tiệc ăn mừng, họ ngồi rất khuất, ở trong góc chia sẻ bí mật. Messi dường như đã uống khá nhiều, vì vậy nằm nhoài lên người gã.
Cậu nói nhảm lung tung, nhưng đều không thành câu.
"Sergio, anh cao quá, Sergio, anh anh..."
Ramos cúi người lại gần, cố gắng nghe rõ cậu đang nói gì. Messi ôm gã, đó là một cái ôm giao phó toàn bộ thân tâm cho đối phương, hai tay cậu ôm lấy cổ gã, như thể yêu đến si mê, yêu đến hết mình. Ramos trở nên cứng đờ, gã vì vậy mà suy nghĩ lung tung, nhưng lại phải tự nhủ mình là người chính trực.
"Sergio, ngày mai chúng ta sẽ... lại làm đối thủ rồi" Messi nói đứt quãng, nhiệt độ trên mặt tăng lên vì rượu. Như thể cảm thấy nóng, cậu áp cả má vào cổ Ramos lộ ra bên ngoài, lại dường như cảm thấy chỗ đó rất mềm mại, liền cọ xát.
Cậu thực sự trở nên chậm chạp vì rượu, nhưng tâm trạng lại là muốn làm gì thì làm ngay, có lẽ Ramos bảo cậu hôn mình, cậu cũng sẽ chỉ mơ màng mà làm theo thôi.
Ramos nhịn rất lâu vẫn không nỡ lột tên nhóc phiền phức này ra.
"Làm đối thủ với tôi rất tệ sao?" Ramos xoa xoa vai cậu, lưng cậu, Messi bị gã làm cho ngứa, co rúm lại run lên, khẽ hừ hừ.
"Ừm... Anh rất thích phạm lỗi với tôi... tên đáng ghét này..." Đây là lần đầu tiên Ramos nghe Messi tố cáo gã.
"Vậy chúng ta có muốn đổi thân phận không." Ramos lại hỏi.
"Hả?" Đầu Messi lắc lư ngẩng lên, nhìn chằm chằm Ramos rất nghiêm túc. Mặc dù cậu đã uống khá nhiều rượu, nhưng ánh mắt không phải là hoàn toàn không tỉnh táo, chỉ là đầu óc hơi chậm chạp, nhớ lại một câu nói cần đến vài phút.
"Cái... gì?" Cậu thậm chí còn mất rất lâu để tiêu hóa câu hỏi của Ramos, vì vậy trả lời cũng rất chậm, thế giới trong mắt cậu biến thành một bộ phim quay chậm bay lên vũ trụ.
Nhưng đôi mắt cậu rất sáng, có thể là vì buồn ngủ, bên trong thậm chí còn lấp lánh ánh nước. Messi rất kiên trì không để đầu nhỏ của mình rũ xuống, vì vậy tay cậu chống lên hai bên vai Ramos, mắt không chớp nhìn gã.
Rất kỳ lạ, khi đôi mắt cậu chứa đựng tất cả mọi thứ, cậu như thuộc về thế giới. Vì vậy, khi trong mắt cậu chỉ còn lại mình tôi, tôi lại cảm thấy cả thế giới đều thuộc về mình.
Ramos nghĩ.
Ramos hôn lên. Họ trao nhau một nụ hôn không hề trong sáng, thực tế nếu là nụ hôn đầu thì thậm chí còn quá đà. Ramos ôm lấy gáy Messi, nắm lấy mái tóc nâu xoăn mềm mại của Messi trong lòng bàn tay, điều đó trông có vẻ dịu dàng, thực ra gã chỉ là tội lỗi vì muốn Messi không thể từ chối.
Nhưng thực tế Messi không hề né tránh, có lẽ là vì rượu, cả người cậu biến thành động vật thân mềm, chỗ nào cũng mềm mại. Ramos véo eo cậu, eo cậu liền lõm xuống, Ramos sờ lưng cậu, xương bướm của cậu liền biến thành đám mây mềm mại. Nhưng Messi rất mạnh mẽ trong nụ hôn, cho đến cuối cùng vẫn quấn lấy Ramos không buông, môi tách ra là vì cả hai đều không thở nổi, hôn nữa có thể sẽ lên trang nhất trường học ngày mai, thực tế trên thế giới này không ai chết vì hôn cả, đây là việc chỉ có kẻ ngốc mới làm, mà khoảnh khắc đó họ hôn quá say đắm, khi gặm nhấm không khí của nhau thậm chí còn quên cả thở.
Messi quên mất mình ngủ thiếp đi lúc nào, có lẽ là lúc nụ hôn của Ramos đến cổ cậu? Hoặc là lúc Ramos hôn lên dái tai cậu?
Dù sao người đáng thương cũng không phải là cậu, vì vậy cậu ngủ rất yên ổn.
Ramos thở dài, đổi tư thế thoải mái hơn cho cái đầu của Messi đang dụi vào ngực gã.
Việc lại làm đối thủ với tên nhóc này dường như cũng không tệ lắm.
08.
"Sergio, cậu ta thật đáng ghét phải không?"
"Vậy sao?" Ramos nhướn mày, hỏi ngược lại.
"Hả?" Đồng đội khó hiểu trước câu hỏi ngược lại của anh.
"Đúng đúng đúng, cậu ta thực sự rất đáng ghét." Ramos cười, vẫy tay với đồng đội rồi bỏ đi trước.
Đồng đội khó hiểu nhớ lại nụ cười không hề thiện ý của Ramos. Chờ đã, tôi nói sai gì sao? Chờ đã, đó không phải là phòng thay đồ của cầu thủ đối phương sao?
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro