Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kaiser

Khoảnh khắc gã nhìn thấy bàn thắng đó trên TV, gã biết rằng mình phải gặp cậu, Isagi Yoichi, một cái tên thật đẹp.

Bạn có thể gọi đó là tình yêu sét đánh nhưng điều đó không hoàn toàn đúng, Michael Kaiser không yêu Yoichi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không, nó không có gì giống như vậy.

Khi Michael gặp cậu, gã cảm thấy như được hít một luồng không khí trong lành. Isagi là một người tràn đầy sức sống, nhiều ước mơ hoài bão và mục tiêu. Cách đôi mắt của Yoichi sáng ngời, thật hạnh phúc và tràn đầy niềm vui. Cách cậu cười, thật thuần khiết. Chúa ơi, Michael muốn phá hủy nó. Gã muốn hủy hoại Isagi, tước bỏ mọi thứ khỏi cậu, thiêu rụi cái tôi của cậu cho đến khi không còn gì ngoài cái vỏ trống rỗng.

Michael chưa bao giờ coi việc đánh bại Isagi là một thử thách. Gã muốn Isagi cố gắng hết sức, làm việc cả ngày lẫn đêm vì mục tiêu đánh bại gã, đến mức điều duy nhất Isagi có thể nghĩ đến là Michael. Và sau đó, gã muốn thấy Isagi thất bại, gã muốn thấy "anh hùng Blue Lock" hùng mạnh, người mà mọi người tung hô, quỳ gối trước mặt gã, đảm nhận vị trí xứng đáng của cậu dưới quyền của Michael, phục vụ gã như một chú chó trung thành, ngay tại nơi cậu thuộc về.

Dưới trướng của gã.

Khi họ lần đầu gặp nhau, Michael đã rung động vì khao khát và phấn khích. Khi gã nắm lấy cằm tiền đạo trẻ hơn. 

"Yoichi."

Gã thử cảm giác của cái tên đó trên đầu lưỡi mình. Bỏ qua tiếng thở hổn hển ngọt ngào đang xúc phạm gã của người thấp hơn. Những ngón tay của gã kéo mạnh cậu, bắt cậu đối mặt với Michael một cách đàng hoàng. Đôi mắt xanh nhạt gặp đại dương sâu thẳm, đôi mắt xanh tuyệt đẹp khiến Michael nhớ đến những vùng biển sâu nhất, xúc cảm ấm áp dưới những đầu ngón tay của Michael khiến cơ thể gã lạnh giá, bởi vì gã ở đây, Isagi Yoichi, trong tay gã, trước mặt gã.

Kaiser phớt lờ ánh mắt giận dữ mà cậu hướng đến, tập trung vào việc ngắm nhìn khuôn mặt của đối phương, đường nét mềm mại thanh tú, đôi mắt to tròn với hàng mi dài sẫm màu, đôi môi trông thật mềm mại và Michael tự hỏi liệu gã có nên chạm vào đôi môi đó không. Đôi môi mềm mại, để tìm hiểu xem chúng có thực sự được như vẻ ngoài.

"Tôi đến đây để gặp cậu đấy." 

Khuôn mặt gã trông có vẻ thản nhiên, thích thú với 'tiền đạo át chủ bài của Blue Lock- Isagi Yoichi'. Gã mỉm cười, mắt vẫn dán chặt vào vị tiền đạo trẻ hơn, không dám nhìn đi chỗ khác.

 "Đừng làm tôi thất vọng nhé, tân anh hùng." Gã nheo mắt lại với một chút thích thú, nhưng nó nhanh chóng bị cắt ngang khi người kia thoát khỏi sự kìm kẹp của Michael và hất tay gã ra.

"Cút! Đừng có mà chạm vào tôi...!" Yoichi rít lên, thật dễ thương, bởi vì cậu trông giống như một chú mèo con đang xù lông giận dữ, nhưng Michael không có tâm trạng cho việc đó. Sao Yoichi dám hành động như vậy? Ngông cuồng và thiếu tôn trọng, có vẻ như Michael sẽ cần phải tiếp tục và dạy dỗ lại cậu.

Để tôn trọng người ở trên cậu.

Gã nắm lấy cả hai cổ tay của Yoichi, ép cậu dựa vào cơ thể gã. 

"Câm miệng lại, chứng minh cho tao thấy tao đến đây là không uổng công đi."

Gã kéo cả hai lại gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của Yoichi trên môi, một lần nữa họ lại nhìn vào mắt nhau. Mắt gã tối sầm lại khi nhìn thấy sự tức giận và kinh ngạc trong đôi mắt mở to kia, gã ngấu nghiến tất cả, gã yêu nó, gã muốn yoichi cứ nhìn gã như vậy .

"Ráng mà làm chướng ngại vật trong cuộc đời tao đi Yoichi." Michael cười khẩy, đôi mắt mở to khi nhìn vào đôi ngươi xanh thẳm của Yoichi, và gã muốn đắm chìm trong đấy.

Gã phớt lờ những lời phản đối xung quanh, có lẽ là từ một số người bạn trong Blue Lock của Yoichi.

"... Câm miệng."

Ồ?  Sự chú ý của Michael một lần nữa đổ dồn vào cậu.

"Được thôi Kaiser... "

Và chưa đầy một giây sau, gã cảm thấy Isagi đang siết chặt lấy tay mình.

"Thích thì chiều, tao sẽ đập nát cuộc đời mày."

Yoichi nói một cách độc địa, với bao nhiêu căm thù, Kaiser cảm thấy khóe môi cong lên, nở một nụ cười chân thật, đôi mắt tràn đầy phấn khích, một chút ửng hồng phủ trên má, gần như không thể nhận ra. Gã rút tay ra khỏi sự siết chặt của Yoichi khá dễ dàng, một nụ cười tươi nở trên khuôn mặt gã.

"Tuyệt vời!" Michael nói. 

"Biểu cảm khá đấy! Nó sẽ lan truyền trên Internet nhanh thôi!" 

Gã mỉm cười, lùi lại một bước, gã cảm thấy có ai đó đang đi phía sau mình. 

"Khăn tay này Kaiser!" 

"Vai trò của Isagi Yoichi là gì?" Ness hỏi với một nụ cười thường trực trên khuôn mặt, Michael mỉm cười với đôi mắt nhắm nghiền, gã đưa một tay lên mặt cậu, chạm vào đường cong bên môi.

 "Hmm để xem nào..." Gã vui vẻ đáp lại, nhưng cái vẻ mặt ấy của Michael nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ u tối. 

"Yoichi là một tên hề ngu ngốc lầm tưởng mình là nhân vật chính." Michael nheo mắt giải thích, mắt gã lại dán vào hình bóng tiền đạo nhỏ hơn, Michael nhìn biểu hiện của người kia, cắn môi vì lo lắng, lông mày nhíu lại và đôi mắt đó nhìn gã với vẻ đau khổ và tức giận.

Con mèo nhỏ tức giận.

Nên nghiền nát cậu.

"Nở hoa rồi lụi tàn vì tao đi."

• • •

Gã nằm ngửa trên giường, đầu tựa vào chiếc gối kê trong khi Ness đang xoa bóp chân gã nhẹ nhàng. Michael khẽ thở dài, ra hiệu cho Ness nói. Ness hiểu ra và lập tức đáp lại.

 "Vâng, Kaiser?" Hắn mỉm cười, gỡ chân Michael ra khỏi đùi mình, hắn nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh, vỗ nhẹ vài cái để đảm bảo chiếc gối đủ thoải mái.

"Cậu có ngửi thấy không?" Ness dường như dừng lại trong một giây, sau đó gật đầu. 

"Có." 

Michael ậm ừ, đôi mắt tối sầm lại, gã ngồi dậy khỏi giường, lấy tay bịt chặt miệng.

"Dòng máu thuần chủng hmm~" Michael ngân nga, cảm giác ớn lạnh vì phấn khích chạy dọc cơ thể gã.

"Woa Yoichi, việc đè bẹp cậu trở nên thú vị hơn rất nhiều~"

• • •

Michael ghét cách Yoichi cứng đầu không chịu khuất phục, dù thế nào cậu vẫn tiếp tục, cố gắng hơn, luyện tập nhiều hơn, trở nên tốt hơn.

Chết tiệt.

Nó làm Michael bực mình. 

Yoichi lớn lên, và trở nên đủ lớn để nuốt chửng, Michael không thể chờ đợi điều đó xảy ra, gã không kiên nhẫn để chứng kiến cảnh Yoichi ngã xuống, phục tùng gã và ở bên dưới gã. Để Michael làm bất cứ điều gì gã muốn với cậu, chiếm lấy cậu cho riêng mình. Cậu sẽ trở thành một tiền vệ tuyệt vời, hoàn hảo, chỉ dành cho Michael. Cậu sẽ cho Michael hút máu, 'dâng' cổ cho gã bất cứ khi nào Michael muốn.

Cậu sẽ để Michael chạm vào, cắn, hôn—

Mẹ kiếp.

Gã không biết, thực sự không biết chuyện đó đã xảy ra như thế nào, làm thế nào mà gã trở nên hoàn toàn bị ám ảnh bởi Isagi Yoichi. Chỉ là gã dường như không thể ngừng nghĩ về cậu, ham muốn được chạm vào cậu lại rạo rực mỗi khi nhìn thấy cậu, để vồ lấy, để-

Gã muốn nhiều hơn, nhưng không thể, không, chưa đến lúc.

• • •

Vẫn còn sớm khi Michael thức dậy. Chính xác là 2 giờ sáng. Gã không biết tại sao và sau khi quanh quẩn với chiếc giường trong khoảng 20 phút, gã quyết định ra khỏi phòng ngủ sang trọng của mình và đi dạo quanh Blue Lock, hy vọng đến lúc quay lại, gã có thể ngủ.

Với một tiếng click nhẹ từ phía sau, gã bắt đầu bước đi. Thực sự yên tĩnh và tối, mặc dù Michael ít quan tâm đến điều đó hơn—không phải là sợ hãi, nhưng nó tạo ra một số rung cảm thực sự đáng sợ.

Gã không biết đã bao lâu rồi nhưng gã không hề buồn ngủ và nếu có bất cứ điều gì gã cảm thấy buồn chán, cho đến khi một âm thanh nhẹ nhàng- hơi thở nặng nề thu hút sự chú ý. Đôi mắt hơi nheo lại, hơi thở nặng nề càng ngày càng gần, và Michael đoán rằng chúng đến từ ngay kia, nơi có một chút ánh sáng mờ ảo.

Gã di chuyển về phía đó, theo sau là bước chân loạng choạng khiến Michael nhướn mày. Michael rẽ trái—

"Yoichi...?"

Đôi mắt Michael mở to, cậu thiếu niên kia đang thở hồng hộc, toàn thân run rẩy và khuôn mặt cúi gằm xuống sàn, gã định tóm lấy Isagi nhưng gã bị đập mạnh vào bức tường cứng lạnh lẽo phía sau. Không đau lắm, nhưng đủ để chọc tức gã. Gã khó chịu nhìn xuống người thấp hơn đang đè gã vào tường.

"Cậu làm cái quái gì—" Gã dừng lại. Hơi thở mắc lại trong cổ họng.

"Cho tôi máu... Làm ơn..."

 Mẹ kiếp.

Yoichi nắm lấy cả hai vai của Michael, đảm bảo rằng cậu sẽ không ngã xuống. Đôi mắt cậu đẫm lệ, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi hơi hé mở lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Rất giống một bé mèo đói bụng.

Michael nhếch mép cười.

 "Cho tôi máu."

Michael cười toe toét trước yêu cầu của Yoichi, cách mà cậu cố gắng vươn tới cổ gã, tuyệt vọng. Yoichi cần gã, cậu muốn gã. Sức nóng lan tỏa khắp cơ thể gã khi Yoichi cố gắng cắn vào cổ gã, rên rỉ sau mỗi lần thất bại. Gã cảm thấy 'nó' đang cương cứng.

"Để tôi giúp em, Yoichi." 

Gã nhanh chóng nắm lấy hai cánh mông của cậu, vùi hạ bộ cứng ngắc vào giữa, một tiếng rên rỉ thoát khỏi cổ họng cậu thiếu niên kia. Yoichi quấn chân quanh eo gã, tay cậu vòng qua cổ người kia, và cơ thể của Yoichi cong lên, đẩy côn thịt của gã vào sâu hơn, Michael phát ra một tiếng rên rỉ trầm đục, vòng tay quanh eo Yoichi thật chặt.

"Chết tiệt, Yoichi... Em mềm quá... Em- Mẹ nó thơm quá.." 

Yoichi chỉ ậm ừ đáp lại vì quá tập trung hút máu mà không để ý đến hai ngón tay đang trượt dần vào bên trong mình. Gã kéo ra với một chút dịch lỏng. 

"Anh đang làm cái quái gì vậy—!" Và trước khi cậu kịp nhận ra thì một ngón tay khác lại đút vào.

 "Tôi đang vui vẻ với em. Tôi cho em uống máu của tôi phải không? Có qua có lại thôi." Michael thì thầm vào tai Yoichi.

 "Đừng lo, tôi sẽ đảm bảo rằng nó sẽ rất tuyệt ~" Gã đẩy ngón tay vào sâu hơn, chạm nhẹ thôi cũng khiến Yoichi phát ra một tiếng rên thảm thiết, siết chặt lấy vách tràng, cũng vì thế mà ngón tay gã vào sâu hơn.

"Mẹ kiếp Yoichi, tiếng rên rỉ của em làm tôi khó chịu quá..."

Michael hài lòng rút tay ra , tận hưởng cách Yoichi rên rỉ. Rút cự vật cứng ngắc ra khỏi quần, gã đặt ngay mép huyệt, gã kéo tóc Isagi, chơi đùa với hai cánh môi cậu. Gã thúc mạnh vào bên trong. 

"Tôi nghĩ chúng ta nên vào trong phòng ngủ nhỉ?" Michael hổn hển, và trước khi Yoichi có thể trả lời, Michael đã bắt đầu di chuyển về phía phòng của mình.

"Đi nhanh lên... Đồ khốn." Yoichi nói xong rồi lại tiếp tục hút máu gã, nhưng cắn vào chỗ khác.

Để lại nhiều dấu vết hơn.

Michael phải dừng lại vì khoái cảm chạy dọc người. 

"C-c-chết tiệt - Đợi chút đã Yoichi!" 

Gã nghiến răng chịu đựng, nhưng Yoichi một lần nữa chỉ ậm ừ thỏa mãn, liếm vào cổ Michael, háo hức hút thêm máu.

Cuối cùng cũng đến phòng của Michael, Yoichi vẫn ôm chặt và uống máu của gã, Michael ngay lập tức đẩy cậu xuống chiếc giường đôi một cách thô bạo, khiến người kia thở hổn hển, cuối cùng thả cổ gã ra.

Không chút do dự, gã bắt đầu di chuyển, giam cậu lại giữa hai cánh tay rắn chắc.

Nhanh và thô bạo, gã khiến chiếc giường rung chuyển với mỗi cú thúc, mỗi khi tiếng rên thoát ra khỏi cánh môi Yoichi, Michael sẽ chiếm lấy chúng như một kẻ chết đói, gã liên tục luân động, gã chiếm lấy đôi môi cậu thiếu niên, nuốt sạch tiếng rên rỉ của cậu.

"K-Kaiser-" Gã nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng Yoichi như thế...

"Lần nữa."

"Cái- hả-?"

"Nói tên tôi một lần nữa, Yoichi."

Đôi mắt gã tràn ngập ham muốn, như con thú săn mồi, ánh mắt này sẽ khiến bất cứ ai rùng mình, tuy nhiên, Yoichi mỉm cười.

"Làm đi...." Cậu thì thầm vào tai Michael. 

"Làm em hét tên anh đi, Michael".

Sợi dây lí trí của gã đứt phựt.

"Tôi sẽ không dừng lại ngay cả khi em cầu xin, Yoichi." Gã cảnh báo và cậu nhìn anh như muốn thách thức.

 "Chắc chắn rồi."

Michael ngay lập tức giữ chặt đùi Yoichi, khiến cậu rít lên vì đau.

Chắc chắn sẽ để lại vết.

Gã ngay lập tức tăng tốc, đâm rút như một kẻ điên, khiến Yoichi rên rỉ.

"Mẹ ki— ngh —Michael... "

Cậu vòng tay quanh cổ Michael, kéo mặt gã vào ngực mình. 

Có một Yoichi như thế, thật gần, ôm Michael như thế, thật dịu dàng.

"Michael, Michael, Michael." 

Gã cảm thấy như mình bị thôi miên, gã thúc thêm vài lần nữa trước khi ra. Gã gục xuống vai Yoichi, rút côn thịt ra khỏi đó.

Họ cứ như vậy trong một lúc trong bầu không khí im lặng dễ chịu.

"Này, đứng dậy đi, nặng quá!" Cứ như thế cậu bắt đầu đẩy Michael ra, như thể cậu chưa từng ôm gã thật chặt. Gã rên rỉ nhưng vẫn tách ra khỏi cậu, nghỉ ngơi bên cạnh ma cà rồng thuần chủng kia.

"Tắm cho tôi."

"Nghe lời công chúa hết."

Gã đứng dậy khỏi giường, ôm lấy cơ thể mỏng manh của Yoichi vào lòng, đưa cậu vào phòng tắm riêng của mình.

Gã đặt Yoichi xuống bồn, xả nước nóng vào trong, rồi gã ngồi phía sau cậu, để cậu dựa vào ngực mình.

Họ ở đó trong im lặng, để làn nước ấm làm thư giãn. Tay Michael từ từ vuốt dọc cơ thể Yoichi, rửa sạch và ngắm nhìn cơ thể cậu.

"Tại sao anh lại có một phòng riêng và một phòng tắm riêng lớn vậy? Nhân tiện, anh thấy ai tốt hơn?" Yoichi khẽ thì thầm, để cả cơ thể ngả vào ngực Michael, cố gắng tỉnh táo khi người kia bắt đầu gội đầu cho cậu.

"Biết gì không? Đừng trả lời... Em sẽ lại nói bản thân trở nên tốt hơn hoặc điều gì đó tồi tệ."

"Tôi tốt hơn, và đó là sự thật." Yoichi bực bội khó chịu nhưng không có ý định rời khỏi Michael.

"Tại sao lại đói như vậy? Hay em chỉ muốn có một cái cớ để cắn tôi, hmm~?" Gã trêu chọc, nhưng đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt của Yoichi. Người kia định đáp rồi lại nuốt ngược vào trong.

Do dự.

"Tôi—"

"Tôi không muốn nói, không phải việc của anh—Mẹ kiếp-!" Gã siết chặt eo Yoichi, ấn cơ thể nhỏ bé kia vào ngực anh. Gã nhắm mắt một cách khó chịu.

"Tôi đã để em uống bao nhiêu tùy thích, tôi đã giúp em." Gã thì thầm bên tai cậu. 

"Chết tiệt! Nói ngay."

"Được rồi, sao cũng được. Bỏ ra đi, đau lắm." Michael làm theo, nhưng tay vẫn khoác trên người Yoichi, ngồi thư giãn ở đó.

"Là một ma cà rồng thuần chủng... Uống máu người không thỏa mãn bằng máu ma cà rồng, vì vậy máu người không hoàn toàn thỏa mãn cơn khát của tôi". 

Cậu dừng lại, cân nhắc xem mình có nên tiếp tục không.

"Máu ma cà rồng nguyên thủy, và của người sói mặc dù... rất ngon, máu của ma cà rồng khác cũng được nhưng... không ngon bằng."

Michael ậm ừ, ra vẻ hài lòng với câu trả lời của cậu.

"Tôi là ngoại lệ..." Gã bắt đầu, đột ngột dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình qua lưng đối phương, vòng tay ôm chặt eo Yoichi và vùi mặt vào cổ đối phương.

"Em không được hút máu người khác, em là của tôi, Yoichi."

"Ừ, sao cũng được, dù sao thì máu của anh cũng ngon hơn."

Cuối cùng, Michael có thể giữ lấy thứ vốn đã thuộc về gã.

Đó là khoảnh khắc, khoảnh khắc mà Michael Kaiser phải lòng Isagi Yoichi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro