
Chap 39: Yêu cầu vô lý
Thật ra, Jiheon nghĩ rằng người mà Kwon Jaekyung thích cũng chỉ có bản thân Kwon Jaekyung. Với tính khí của Jaekyung, cậu sẽ không kiềm chế thói quen của mình, làm bất cứ điều gì cậu muốn, bất kể cậu có thích người kia đến mức nào.
Nhưng Jiheon không ngờ mình có thể nói ra lời khen ngợi như vậy. Thì ra Jaekyung là kiểu người sẽ làm mọi việc để phù hợp với người mình thích.
"Có phải anh rất bất ngờ không ạ? Anh ngạc nhiên khi Jaekyung thực sự nói thế sao?"
Cha Sunghyun hỏi, nở một nụ cười trên môi. Không đợi Jiheon trả lời, cậu ấy rít một hơi thuốc và tiếp tục, "Sao anh lại ngạc nhiên thế?" và nghiêng đầu.
"Anh, anh không biết mối quan hệ giữa em và Jaekyung ạ?"
"Tôi biết."
Jiheon bình tĩnh trả lời.
"Làm sao tôi có thể không biết chứ? Công ty của cậu gần như đã tuyên bố rằng hai người là bạn thân rồi, cậu Cha Sunghyun."
Cha Sunghyun nghe ra được sự mỉa mai. Cậu ấy phủi tàn thuốc và nói, "Em hiểu rồi", và che giấu nó bằng một điệu cười khúc khích.
"Ngoài ra thì sao ạ?"
Cách Cha Sunghyun hỏi với đôi mắt mỉm cười, như thể cậu ấy đang dụ dỗ Jiheon tiết lộ những gì cậu ấy thừa biết.
Cuối cùng, Cha Sunghyun tự mình thừa nhận rằng mối quan hệ của họ không chỉ là tình bạn.
Jiheon dành chút thời gian để suy nghĩ. Anh cần phải lựa chọn từ ngữ cẩn thận nhất có thể.
"Jaekyung có vẻ rất thích và nghe lời cậu."
"Đúng vậy ạ. Em ấy thích em lắm."
Cha Sunghyun gật đầu. Cậu ấy đặt điếu thuốc giữa môi và cười lớn.
"Jaekyung rất thích em."
Còn thêm vào một câu: "Đặc biệt là khuôn mặt của em."
Cha Sunghyun đùa giỡn thổi khói về phía Jiheon.
Jiheon không còn thời gian để suy nghĩ xem tâm trạng của mình là tốt hay xấu. Anh chỉ muốn kết thúc cuộc trò chuyện rắc rối này càng nhanh càng tốt. Ngay từ đầu anh không nên bắt đầu cuộc trò chuyện này. Bây giờ anh không thể thoát ra được vì anh đã nhắc đến trước.
Cuối cùng, Jiheon kiên nhẫn tiếp tục.
"Nếu cậu nhận thức được điều này, cậu nên để ý hơn."
"Tại sao em phải làm thế ạ?"
Cha Sunghyun nhanh chóng hỏi lại.
"Có phải vì cuộc thi chỉ còn một tuần nữa thôi không? Em xin lỗi ạ, nhưng đó là chuyện của em ấy. Em chỉ hành động theo cách của riêng mình thôi. Jaekyung không phải là trẻ con, em ấy sẽ không chạy đến nếu em ấy nghĩ rằng điều đó không phù hợp."
"Cậu nói đúng."
Jiheon gật đầu nhẹ rồi tiếp tục:
"Nhưng đôi khi, cậu cần phải hiểu hoàn cảnh của người khác trước. Đó chính là ý nghĩa của sự chu đáo."
"Tại sao em phải quan tâm chứ?"
'Tại sao bây giờ cậu ta lại nói thế?'
Những lời lẽ cay nghiệt trào lên tận cổ họng. Lúc này, Jiheon gần như muốn bùng nổ vì tức giận, không chỉ với Cha Sunghyun mà còn với Kwon Jaekyung. Tại sao Jaekyung lại phải thích một người ích kỷ và không biết nói chuyện tử tế như vậy?
"Vì cuộc thi chỉ còn mười ngày nữa là diễn ra. Đây là một cuộc thi rất có ý nghĩa đối với Jaekyung."
Jiheon bình tĩnh nói ra.
"Như cậu đã biết, đây là giải đấu có thể phân thắng bại cho chức Grand Slam đầu tiên của châu Á."
"Và đó cũng là cuộc thi cuối cùng trong sự nghiệp của em ấy."
Cha Sunghyun đáp lại như thể cậu ấy biết mọi thứ. Thật vô lý khi Sunghyun rõ ràng nhận thức được tình hình trước mắt, nhưng Jiheon quyết định không bắt lỗi trong đó. Anh nói:
"Tôi xin phép nói thẳng. Tôi không có ý định tranh cãi về mối quan hệ giữa hai người."
"Chắc chắn rồi, vì thực ra anh không có quyền quyết định trong chuyện này."
Bỏ qua tiếng cười của Cha Sunghyun, Jiheon tiếp tục.
"Nhưng, cậu biết đấy, chỉ ngày hôm qua đã có một loạt bài báo về những bức ảnh đó. Vì vậy, xin hãy kiềm chế không gặp nhau cho đến khi cuộc thi kết thúc. Chỉ là cân nhắc đến cuộc thi và tình trạng của Jaekyung thôi. Không phải là một ân huệ lớn lao gì đâu, phải không?"
"Chắc chắn là không rồi."
Cha Sunghyun gật đầu đồng ý.
"Nhưng em thực sự không thấy cần thiết phải làm như vậy."
Cha Sunghyun vẫn đứng nguyên tại chỗ, dí điếu thuốc vào gạt tàn rồi dập tắt.
"Chỉ cần Jaekyung thấy ổn thì có quan trọng gì đâu, đúng không ạ? Em nghĩ anh vẫn đối xử với em ấy như một đứa trẻ. Nhưng em ấy đã trưởng thành rồi."
Nói xong, Cha Sunghyun lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo khoác ra. Cậu ấy lập tức châm một điếu thuốc khác, hít một hơi chậm rãi, rồi thổi khói, vừa nói vừa cười khúc khích: "Đúng không, hyung?".
"Jaekyung không phải là trẻ con, và em ấy cũng không phải là con của anh. Nếu anh muốn đóng vai người mẹ, hãy đợi đến khi anh thực sự sẵn sàng sinh con cho em ấy."
Mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện, nhưng giọng điệu của Cha Sunghyun lại mang theo sự sắc bén. Có vẻ như cậu ấy quyết định thể hiện sự khó chịu của mình, bộc phát sự đối đầu đã có từ trước.
"Anh, anh là Omega, vậy nên anh có thể tự sinh con."
Mặc dù vậy, Jiheon vẫn nghĩ rằng nói kiểu này có hơi quá đáng.
"Phải không ạ?"
Cha Sunghyun châm biếm, điếu thuốc treo trên môi. Jiheon không biểu lộ cảm xúc, anh cảm nhận được thằng nhóc này cố tình muốn khiêu khích anh.
Cái Cha Sunghyun muốn là sự nổi giận của Jiheon. Anh không biết cậu ấy biết bằng cách nào, liệu Jaekyung có nói cho cậu ấy biết hay cậu chàng muốn cãi nhau với anh một cách nghiêm túc.
"Tôi là người theo chủ nghĩa độc thân và không muốn có con."
Thật không may, Jiheon không có ý định làm theo điều thằng nhóc này muốn.
"Thôi nào. Đừng như thế chứ."
Cha Sunghyun nói, điếu thuốc chuyển động, lông mày nhíu lại.
"Tỷ lệ sinh hiện nay đang rất thấp. Anh có thể góp phần bằng cách sinh ít nhất một đứa."
"Vậy thì có lẽ cậu nên sinh hai đứa thay tôi, cậu Cha Sunghyun."
"Ồ, nếu được thì em sẽ sinh ba đứa."
Cha Sunghyun nói nhanh. Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, có vẻ cậu ấy là một Beta.
"Thật chẳng công bằng. Nếu không phải là Beta, em ước mình được sinh ra là Omega. Nhưng không, kết quả phân giới cuối cùng của em lại là Alpha."
"......Cậu là Alpha?"
Jiheon ngạc nhiên hỏi.
"Vâng. Anh không biết sao ạ?"
Cha Sunghyun hỏi, nhún vai. Cậu ta đưa điếu thuốc vào miệng với vẻ mặt "Được rồi, giờ thì anh biết rồi đấy", rồi thở khói ra không khí như thể đang nhắm vào bầu trời.
Cha Sunghyun được cho là một Beta trên Internet.
"Khi em mới ký hợp đồng với công ty người mẫu, em đã nói với họ rằng em là Beta. Việc mọi người bắt đầu suy đoán xem em là Alpha hay Omega thật khó chịu. Nhưng thôi, em không sản sinh ra pheromone, và em sẽ không mang thai, vì vậy trông em khá giống một Beta."
Vì Cha Sunghyun có vẻ không quan tâm đến những tai nạn có thể xảy ra nếu cậu ấy phản ứng với pheromone, nên có vẻ như cậu ấy đang chăm chỉ dùng thuốc để giảm độ nhạy cảm với pheromone. Hoặc có thể ngay từ đầu, Cha Sunghyun vốn đã có độ nhạy cảm thấp.
Ngoài ra, bây giờ Jiheon đã hiểu tại sao lại có tin đồn cậu ấy giả làm Beta trong khi thực chất Cha Sunghyun là Omega. Mặc dù trên TV cậu ấy tỏ ra điềm tĩnh và ít nói, nhưng cách nói chuyện và hành vi của cậu ấy trong các tình huống cá nhân dường như khá thoải mái. Tất nhiên, trong mắt Jiheon, giọng điệu thân thiện đến ngượng ngùng này nhìn có vẻ hơi giống diễn.
"Dù sao thì, cậu Cha Sunghyun, chúng ta hãy quay lại vấn đề đang nói."
Jiheon nói với giọng điệu không hứng thú. Nhưng thật ra, đó là một câu chuyện thú vị.
"Theo quan điểm của cậu, có vẻ như đây là một động thái bảo vệ quá mức, nhưng đó là chuẩn mực ở đây, đặc biệt là trong các cuộc thi. Mọi kết quả thực sự phụ thuộc vào tình trạng của vận động viên, vì vậy tất cả các nhân viên phải nỗ lực hết mình để giữ cho vận động viên ở trạng thái tốt nhất. Và trong thời gian này, không chỉ vận động viên trở nên nhạy cảm, mà các nhân viên cũng trở nên nhạy cảm."
"Thôi nào, anh đâu phải mẹ của một học sinh cuối cấp sắp thi đại học đâu."
Trước lời nói của Cha Sunghyun, Jiheon không khỏi bật cười.
"Sao anh lại cười ạ?"
"Ồ, bởi vì tôi đúng là như thế đó."
Cha Sunghyun nhìn anh, lông mày nhướng lên như thể đang hỏi, "Thật sao?"
Jiheon gật đầu đồng ý, sự thật đúng là như vậy.
"Khi kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, học sinh cuối cấp trung học sẽ làm bài kiểm tra thử theo đề thi thực tế. Các vận động viên cũng vậy. Thói quen hàng ngày của họ đóng vai trò lớn trong tình trạng thể chất của họ. Vì vậy, khi vận động viên chuẩn bị tham gia sự kiện lớn như Thế vận hội, họ ăn, ngủ và tập luyện theo lịch thi đấu trong nhiều ngày. Nếu có vòng sơ loại lúc 10:00 và vòng chung kết lúc 9:00, họ sẽ thức dậy lúc 6:00, khởi động một chút, tập luyện lúc 10:00, ăn một bữa đơn giản, ngủ một giấc, sau đó lại tập luyện lúc 9:00, v.v."
"Ồ, đúng là sự chú ý nghiêm khắc đến từng chi tiết."
Cha Sunghyun mỉm cười, đưa điếu thuốc lên môi.
"Đúng vậy, tất cả đều tỉ mỉ trong từng chi tiết. Ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể tác động rất lớn đến tình trạng của vận động viên và cuối cùng ảnh hưởng đến hiệu suất của họ. Trong suốt cuộc thi, vận động viên sẽ cảm thấy như đang đi trên lớp băng mỏng. Chúng tôi thậm chí không bao giờ nói về việc các đối thủ của họ bỏ qua một vài vòng tập luyện, vì sợ rằng điều đó có thể khiến họ căng thẳng. Chúng tôi không đề cập đến chấn thương của đối thủ hoặc nói rằng họ chậm chạp. Chúng tôi chỉ để vận động viên tập trung vào bản thân. Đó là công việc của đội ngũ quản lý chúng tôi."
Cha Sunghyun vẫn im lặng, phì phèo điếu thuốc với nụ cười như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cậu ấy gõ tàn thuốc vào gạt tàn và nói:
"Em có một câu hỏi. Anh có định để yên nếu anh nghĩ hành động của em vào đêm trước cuộc thi sẽ ảnh hưởng đến tình trạng của Jaekyung không?"
"Tất nhiên rồi."
Jiheon nhìn Cha Sunghyun, tự hỏi cậu ấy đang muốn nói điều gì.
"Vậy thì, nếu Jaekyung đột nhiên đưa ra một yêu cầu vô lý thì sao? Nếu đó là mong muốn của Jaekyung, liệu anh có đồng ý mọi thứ mà không từ chối không, ngay cả khi anh không muốn?"
"Điều đó phụ thuộc vào việc yêu cầu là gì, nhưng nếu có thể thực hiện được thì-"
"Ví dụ, nếu Jaekyung muốn quan hệ tình dục với anh vào ngày trước kỳ thi thì sao?"
"Cậu Cha Sunghyun, cậu say à?"
Jiheon hỏi, trong mắt ánh lên sự lo lắng. "Cậu lái xe khi say rượu à?"
"Dạ? Không thể nào!"
Cha Sunghyun hét lên, mắt mở to.
"Em không bao giờ lái xe khi say rượu vào ban ngày."
Cậu ấy nhanh chóng nhìn xung quanh, kiểm tra xem có ai nghe thấy không, rồi nhìn Jiheon với vẻ mặt bối rối.
"Anh không thể nói những điều như thế được. Lái xe khi say rượu là một tội nghiêm trọng. Tin đồn hẹn hò không thể so sánh với nó đâu ạ."
"Ừ, tôi biết rồi."
Jiheon trấn an Cha Sunghyun, cố gắng giúp cậu ấy bình tĩnh lại.
"Tôi hỏi vì mấy lời nói vô nghĩa của cậu thôi. Tôi cứ tưởng cậu chuếnh choáng cơ."
"Dạ? Có phải là vô lý quá không?"
Cha Sunghyun cười, hỏi rằng những gì cậu ấy vừa nói có quá đáng không. Sau đó, cậu ấy đưa điếu thuốc vào miệng và lẩm bẩm với chính mình với vẻ mặt hơi buồn.
"Em đang hỏi anh một câu hỏi nghiêm túc đó ạ."
'Phần nào trong đó là nghiêm túc?'
Jiheon vô cảm nghĩ. Nếu như tên này thực sự tỉnh táo, Jiheon sẽ càng lo lắng hơn.
Cha Sunghyun thậm chí còn không say, nhưng cậu ấy lại nói những điều như thế.
Nhưng mối bận tâm lớn hơn của Jiheon là Jaekyung chứ không phải Cha Sunghyun. Nói chính xác hơn, anh lo lắng về đôi mắt nhìn đàn ông của Jaekyung. Anh không biết nhóc con đó có nhìn được bất cứ điều gì ngoài khuôn mặt của đám đàn ông này không.
Nhan sắc không tồn tại mãi mãi, và ngay cả những gã đẹp trai nhất cũng phai tàn theo thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro