Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

"Trong những năm tháng em từ bỏ việc yêu thích chị, em đã ngắm hoàng hôn những bốn mươi lần."


9.

Chờ cho đến khi mae Koy mở cửa phòng bệnh, điều bà nhìn thấy chính là Orm Kornnaphat ở trên giường bệnh cuộn tròn thành một quả bóng.

Ngay khi nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay, Orm Kornnaphat liền lập tức xoay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa. Sau khi phát hiện ra là mae Koy, em có chút thất vọng mà dời đi tầm mắt, nhưng đương lúc bà tiến đến gần, em vẫn là nhịn không được lại một lần nữa mở miệng hỏi. - "Mẹ, LingLing Kwong chị ấy đâu rồi ạ?"

- "A... LingLing sao? Mới vừa rồi vừa vặn gặp được con bé đi xuống thanh toán viện phí cho con, con bé nói ở công ty còn có việc liền rời đi trước rồi."

A... trái tim đang treo lơ lửng của em rốt cục cũng đã chết rồi.

LingLing Kwong chị ấy vì cái gì không đợi em tỉnh lại đã liền muốn rời đi rồi? Còn nói cái gì mà ở công ty còn có việc, hôm nay rõ ràng là thứ bảy, có thể có việc gì được kia chứ? Bất quá chị ấy chỉ là đang tìm cớ mà thôi. Orm Kornnaphat nói thầm trong bụng.

Mae Koy ở một bên cũng không có nhận thấy được Orm Kornnaphat không muốn giao lưu tâm tình, tiếp tục nói. - "Lần này con phân hoá thành Omega ít nhiều cũng nên cảm ơn LingLing, mẹ quả thật không nên để con đi ra ngoài như vậy. Nếu lúc ấy con vẫn còn ở bên ngoài, đến mẹ cũng không dám tưởng tượng nổi sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa."

Không phải đã phân hoá thành Omega rồi sao? Còn có cái gì để nói đâu chứ... A?! Có điều không đúng nha! Em cư nhiên vậy mà lại phân hoá thành Omega? Không phải là Alpha sao?

Rốt cuộc em cũng phản ứng lại, như một con cá chép trở mình liền từ trên giường bật ngồi dậy, không thể tin nổi mà hỏi lại với vẻ hoài nghi. - "Con phân hoá thành Omega rồi sao?" 

- "Đúng vậy."

Orm Kornnaphat hiện tại rốt cuộc cũng hiểu được hương dâu tây như có như không phảng phất trong không khí là từ đâu mà có, em vô thức theo bản năng mà đưa tay chạm vào sau cổ, tuyến thể nguyên bản vốn phẳng lì hiện tại đã phồng lên thành một ngọn đồi nhỏ, sau khi nhẹ nhàng ấn vào còn có thể cảm nhận được mạch máu đang đập nhịp nhàng, mà em khi di chuyển tay đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, một cổ hương dâu tây ngọt lịm liền xộc vào mũi.

Cho nên là, em không chỉ phân hoá thành Omega, mà còn là phân hoá thành một Omega mang tin tức tố hương dâu tây sao?! Này so với vẻ bề ngoài của em cũng thật là không phù hợp rồi đi!

Sau đó, Orm Kornnaphat lại càng ý thức được một vấn đề quan trọng hơn.

- "Mẹ ơi, là LingLing Kwong chị ấy đưa con đến bệnh viện sao?"

- "Đúng rồi, may mắn là con bé có thuốc ức chế của Omega, chờ sau khi tin tức tố của con ổn định lại liền gọi điện thoại cho mẹ, đưa con đến bệnh viện."

Thuốc ức chế của Omega sao? Nhưng chính là chị ấy là một Alpha, như thế nào lại có thuốc ức chế của Omega được?

______________________

Sau khi cùng mae Koy tạm biệt LingLing Kwong cũng không có quay trở lại công ty, mà là lái xe trở về nhà.

Khi đưa Orm Kornnaphat đến bệnh viện, nàng liền đem cửa thoát khí mở ra, cũng bật quạt hút trong căn hộ, nhưng sau khi nàng mở cửa bước vào nhà, vẫn là loáng thoáng mơ hồ có thể ngửi được hương vị dâu tây thơm ngọt ấy.

Tuyến thể được bao bọc bên dưới miếng dán ức chế lại bắt đầu có điểm nóng lên, LingLing Kwong có chút đau đầu, thuốc ức chế của kỳ nhiệt cảm tiêm vào thân thể khiến nàng cảm thấy thực mỏi mệt.

Nàng kéo ra chiếc ghế bên bàn ăn ngồi xuống, ghế sofa ở phía bên kia nàng không dám đến gần, chỉ đành chờ thêm mấy ngày cho mùi hương tiêu tán, sau đó mới có thể cởi lớp áo sofa ra giặt giũ.

Thuốc ức chế mà nàng tiêm vào cho Orm Kornnaphat là của Junji mấy ngày trước tạm thời để vào ở trong túi của nàng quên lấy đi, bất quá cũng thực may mắn, có thuốc ức chế này mới có thể ngăn chặn tình hình không vượt quá khỏi tầm kiểm soát.

Quạt hút bài khí vận tác một hồi lâu, nhưng là LingLing Kwong vẫn cảm thấy trong phòng khách tràn ngập hương vị dâu tây như ẩn như hiện, vì tránh cho sau đó lại phải tiêm vào thêm một mũi thuốc ức chế khác, nàng đành phải trở lại phòng của mình đóng cửa lại, ở trước cửa phòng còn phun lên một màn sương ngăn trở tin tức tố, mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Căn hộ mà LingLing Kwong thuê là hai phòng một sảnh, có một gian phòng ngủ đã bị nàng chuyển đổi trở thành nơi làm việc, phòng ngủ chính khá lớn còn có phòng tắm. Nàng đem miếng dán ức chế đã bị tin tức tố thấm ướt tiện tay ném vào trong thùng rác, hương chanh tươi mát ngay lập tức chiếm lĩnh toàn bộ không gian phòng tắm, cẩn thận ngửi còn có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng.

Mà tin tức tố hư hỏng của nàng còn định len lỏi muốn trốn ra ngoài phòng khách tìm kiếm hương dâu tây thoang thoảng kia, lại bị chủ nhân của chúng một phen ngăn lại. Tin tức tố của nàng vốn vẫn luôn thực ổn định, LingLing Kwong không biết vì cái gì ngay cả khi đã tiêm vào thuốc ức chế mà tin tức tố vẫn còn thực hoạt bát như vậy, tựa hồ giống như lúc trước nàng cũng không biết vì cái gì một người từ trước đến nay đều bị dị ứng với cồn như nàng, ấy vậy mà tin tức tố lại còn cố tình có thêm mùi rượu.

Trừ phi mức độ xứng đôi giữa các nàng rất cao...
Không thể nào, LingLing Kwong đem gương mặt vùi vào bồn rửa tay chứa đầy nước lạnh, theo bản năng muốn lảng tránh đáp án này.

Có lẽ chỉ là bởi vì kỳ nhiệt cảm đang đến gần mà thôi.

10.

A... Lại là giấc mơ ấy.

Orm Kornnaphat thuần thục mà từ trong tủ quần áo lấy ra quần áo bước vào phòng tắm, kể từ lần trước ở thời điểm em phân hoá nằm mơ thấy LingLing Kwong, đã liên tục hai tuần liền những giấc mơ đều vô cùng thân mật cùng triền miên, thậm chí có đôi khi hình ảnh trong những giấc mơ ấy còn liên kết với nhau. Mà em cũng từ lúc ban đầu bởi vì chúng mà khiến bản thân mặt đỏ tim đập đến bây giờ cũng đã trở nên trấn định thong dong.

Hương dâu tây theo dòng nước ấm từ vòi sen phía trên đầu rơi xuống dần dần lan tỏa, Orm Kornnaphat cũng dần chấp nhận sự thật chính mình đã phân hoá trở thành Omega có tin tức tố hương vị dâu tây, nhưng chính là sau vài lần nằm mơ, khiến cho em nhịn không được suy nghĩ tự hỏi, LingLing Kwong có mùi hương như thế nào?

LingLing Kwong trước đây đều là ngay ngay ngắn ngắn mà dán lên người miếng dán ức chế, mỗi lần như thế còn sẽ ở trên người xịt lên nước hoa ngăn cách tin tức tố. Em ở trên người của nàng đã ngửi được rất nhiều mùi hương của những loại nước hoa khác nhau, nhưng lại chưa từng có mùi hương nào thuộc về em ở trên người nàng.

Dầu gội không cẩn thận chảy vào mắt, có chút đau rát, Orm Kornnaphat bực bội mà xoa xoa đôi mắt, chán nản mà thầm nghĩ.
Mày xem đi, đến cả nằm mơ cũng không biết mơ thấy cái gì tốt đẹp hết, đến cả mùi hương của chị ấy cũng chưa mơ thấy được.

Dùng khăn lông tùy ý lau đi bọt nước trên thân thể, cũng dùng máy sấy tóc sấy khô được phân nửa mái tóc, Orm Kornnaphat liền mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, bọt nước còn lưu lại trên thân thể tụ lại, dọc theo đôi chân thon dài trắng nõn mà nhỏ giọt lên mặt sàn nhà bằng gỗ.

Điện thoại di động trên tủ đầu giường phát ra âm thanh thông báo nhắc nhở, Orm Kornnaphat cầm lấy điện thoại tập trung nhìn vào, là tin nhắn của P'Junji gửi đến.

Bạn bè xung quanh LingLing Kwong qua mấy năm này đều giống như cũ chỉ có vài người, phần lớn đều quen biết Orm Kornnaphat. Mấy năm nay khi em đơn phương giận dỗi nàng, cũng không có xa cách đối với bạn bè của nàng, cùng Junji vẫn luôn giữ liên lạc.

[Junji: Nong Orm cuối tuần này có thời gian rảnh không?]

[Orm: Có ạ, có việc gì sao P'Junji?]

[Junji: Chị muốn mời bé ăn cơm! Chúc mừng Nong Orm của chúng ta thuận lợi được nhận vào Đại học Văn thơ, ngoài ra cũng đã thành công phân hoá. Vốn dĩ trước đó cũng định nói cho bé biết, nhưng là công việc quá bận rộn, vẫn luôn trì hoãn kéo dài đến bây giờ... Bé yêu sẽ không trách người chị gái này đâu đúng không?]

Junji vốn đã biết chuyện Orm Kornnaphat đã phân hoá, cô cũng không ngoài ý muốn mà cảm thấy ngạc nhiên khi em đăng lên IG thông báo trước tiên. Nhưng về việc tin tức tố là hương vị dâu tây chuyện này chỉ có người nhà cùng với LingLing Kwong biết được, cuối cùng thì, em cũng chỉ là đành miễn cưỡng mà tiếp nhận sự thật này. 

[Orm: Sao có thể! P'Junji là tốt nhất, em sao có thể trách chị được ạ! Bất quá chị gái như vậy mà đến giờ mới chịu nhớ đến em, hẳn là phải bị phạt nha... Liền phạt chị gái dẫn em đi ăn omakase đi!]

[Junji: Được! Vậy thứ bảy không gặp không về nhé!]

[Orm: Vâng!] 

Orm Kornnaphat ngồi ở mép giường, sờ sờ ngọn tóc đã không còn nhiễu nước, khẽ thở dài một hơi, người thẳng tắp ngã xuống giường.

Em cùng với LingLing Kwong đã hai tuần đều không có gặp mặt, em biết chủ yếu nguyên nhân là do chính mình ngượng ngùng khi gặp nàng, nhưng em vẫn là cảm giác có điều kì quái, Orm Kornnaphat tổng thể luôn cảm thấy LingLing Kwong giống như là cũng đang tránh mặt em vậy nha. 

Đầu óc hỗn loạn, nỗi lòng cũng nhiễu loạn thành một mớ bòng bong. Rõ ràng cảm thấy làm bạn bè so với làm người yêu sẽ càng dài lâu, cũng tính toán muốn cùng LingLing Kwong cả đời làm bạn bè tốt, nhưng em vẫn là không có biện pháp thuyết phục chính mình không để ý đến việc nàng có thuốc ức chế của Omega trong nhà được.

Orm Kornnaphat bực bội gãi tóc, định bụng sẽ không thèm nghĩ đến nữa. Em có dự cảm, ngày thứ bảy đó LingLing Kwong nhất định sẽ đến.

Ngày thứ bảy thật nhanh đã đến.

Orm Kornnaphat trước thời gian hẹn vài phút mà đến nhà hàng, nhưng giống như là vẫn còn muộn một bước. Khi em được đưa vào phòng riêng được đặt từ trước, LingLing Kwong cùng với Junji đã ngồi vào bàn ăn.

- "Nong Orm bé yêu mau đến ngồi cạnh chị đi." Junji một phen kéo lấy tay của Orm Kornnaphat, đem em dẫn đến chỗ bên cạnh mình. Mà LingLing Kwong lại ngồi ở phía đối diện, như thường lệ hơi cong lên khóe môi sau khi nhìn thấy em.

- "Hôm nay là P'LingLing mời nên bé thích gì thì ăn nấy nhé."

- "Gì?" LingLing Kwong rõ ràng không hề biết gì về việc mời khách này, nghi hoặc mà nhìn về phía Junji.

Junji chỉ là vì muốn báo mối thù bị uy hiếp trả tiền lần trước, nên đã đặc biệt đích thân hẹn Orm Kornnaphat, chính là vì muốn gia tăng cơ hội chiến thắng con người này. Ai bảo LingLing Kwong cậu ta lần trước nói chuyện không giữ lời, hơn nữa hiện tại còn có bé Orm ở đây, muốn cậu ta mời cơm chuyện này nắm chắc trong lòng bàn tay.

Ánh mắt các nàng ở trong không khí giao nhau trong chốc lát, LingLing Kwong quả nhiên bại trận trước như dự đoán, mi mắt cong cong mà nhìn Orm Kornnaphat ngồi ở phía đối diện. - "Được rồi, chị mời."

Nhìn nụ cười quen thuộc, Orm Kornnaphat có chút thất bại nghĩ đến, quả nhiên là do chính mình nghĩ nhiều lo lắng, LingLing Kwong vẫn giống như trước đây, lần trước đưa mình đến bệnh viện cũng chỉ là chị gái đối với em gái mà quan tâm chăm sóc mà thôi.

Bữa cơm diễn ra thực vui vẻ, tuy rằng LingLing Kwong nói không nhiều lắm, nhưng là Junji rất biết cách khuấy động bầu không khí, hơn nữa theo lời Junji nói, chính là do có mặt Orm Kornnaphat, nếu không buổi gặp mặt nhỏ vui vẻ này sẽ có người không cao hứng mất.

Trên bàn ăn còn nói đến người bạn trai mới là Alpha của Junji, Orm Kornnaphat thoạt nhìn vô cùng hứng thú, đôi mắt tròn xoe mở to, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh. Mà LingLing Kwong ngồi ở phía đối diện lại đột nhiên nhớ đến lần trước Junji cùng nàng có nói đến việc bọn trẻ ngày nay sớm yêu đương, nghe đến lông mày nhíu chặt.

Không thể ở trước mặt của trẻ nhỏ đàm luận những đề tài quá mức trưởng thành được, xem ra lần sau chính mình nên cần thiết nhắc nhở Junji một chút, LingLing Kwong thầm nghĩ.

Hai con người đối diện nhau càng nói càng phấn khích, đã từ bạn trai nói đến không cần dùng đến thuốc ức chế có bao nhiêu sảng khoái, hiển nhiên các nàng đã không còn thời gian bận tâm đến LingLing Sirilak Kwong, người đang cau mày.

Bất quá nói đến đây, Junji giống như đã nghĩ đến điều gì đó, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía LingLing Kwong. - "A... Đúng rồi, LingLing, tôi lần trước ăn cơm với cậu có để tạm trong túi của cậu thuốc ức chế, nó đâu rồi?"

LingLing Kwong đầu tiên là đưa vào trong miệng miếng sushi bụng cá ngừ vây xanh rồi ung dung thong thả nuốt xuống bụng, sau đó hung hăng trừng mắt liếc Junji một cái, mặt vô cảm mở miệng nói. - "Không cẩn thận rơi trên mặt đất làm vỡ, ném đi rồi."

______________________

Sau bữa cơm, bạn trai của Junji đến đón cô đã rời đi từ trước, nhà của Orm Kornnaphat cách nhà hàng không xa lắm, tính toán muốn đi bộ về nhà, LingLing Kwong tuần này phải về nhà gặp mẹ Quảng, liền cùng em cùng nhau dạo phố, coi như là vận động sau bữa cơm.

Ánh hoàng hôn chiều tà buông xuống giống như tấm tơ lụa ánh sắc vàng, nhẹ nhàng bao phủ lên những tòa cao ốc trong thành phố. Hai bên đèn đường cũng dần dần sáng lên, ánh đèn ô tô lập lòe nhấp nháy kéo dài phía xa xa, LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat ở bên dưới ánh sáng của hàng vạn ánh đèn chiếu rọi hòa mình vào đám đông.

Em nhịn không được bật cười thành tiếng, có lẽ là do cảnh sắc lúc chạng vạng quá mức diễm lệ, hoặc có lẽ là do vấn đề vẫn luôn nghi hoặc trong lòng rốt cục cũng đã được giải đáp, vô luận có là điều gì đi chăng nữa, cũng sẽ đều khiến em cảm thấy thực vui vẻ.

- "Em cười cái gì?" LingLing Kwong nhìn em khóe môi lại cong thành hình trái tim quen thuộc, nhịn không được mở miệng hỏi.

- "Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện mà chị đã kể cho em nghe khi còn bé thôi."

- "Hửm?" 

Lần này em không có trả lời cho sự nghi hoặc của nàng, mà bắt đầu nói đến chủ đề tiếp theo. - "LingLing có thích món quà đáp lễ mà lần trước em tặng không?"

Quà đáp lễ sao? LingLing Kwong lập tức nhớ lại, là quyển album ảnh kia, bên trong có đủ loại cá nhỏ màu sắc sặc sỡ, còn có lời giới thiệu vắn tắt do đích thân Orm Kornnaphat viết ra, nàng đương nhiên rất thích, chỉ là...

- "Cảm ơn Nong Orm, chị rất thích, Blue Tear cũng rất đẹp. Bất quá, món quà tốt nghiệp chỉ là vì chị muốn tặng cho em, chiếc vòng cổ ấy rất hợp với em, chị không có tính toán muốn em phải tặng lại quà đáp lễ cho chị."

"Blue Tear" thực sự rất đẹp, lúc ấy Orm Kornnaphat nhìn thấy được cũng đã sâu sắc bị hấp dẫn. Em còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh về "Blue Tear" là vào năm ba sơ trung trên tạp chí, giống như ánh sao rơi xuống thế gian, tản mát ra ánh sáng xanh mờ ảo.

Sau đó mỗi một năm, em tổng hội tiêu tốn thời gian mười ngày, đi đến những nơi được đề cập trong tạp chí để tham quan. Mấy năm trước đều không có thu hoạch được gì, thẳng đến năm nay mới may mắn mà chụp được "những giọt nước mắt xanh" trong truyền thuyết.

Đối với việc yêu thích nàng, em từ trước đến nay chưa từng hối hận. Cho dù là trong những năm tháng quyết định từ bỏ việc yêu thích nàng, em cũng hy vọng nàng tương lai về sau có thể tỏa sáng mà càng thêm rạng rỡ.

Lúc ấy chính mình tuổi nhỏ còn quá mức yếu đuối, bị bắt nạt ở trường cũng không cách nào dựa vào bản thân tự mình giải quyết. Việc từ bỏ không yêu thích nàng nữa, cũng chỉ là bởi vì em tuổi nhỏ còn chưa hiểu được yêu là gì, trước một bước tường tận mà nhìn thật rõ khoảng cách tuổi tác chênh lệch giữa em cùng LingLing Kwong.

Quả quýt không phải là loại trái cây duy nhất, thế gian này cũng không phải chỉ có duy nhất một đáp án. Thế nhưng nguyện vọng có thể tiếp tục được ở bên cạnh nàng, với em cho dù là từ bé hay là đến tận bây giờ vẫn luôn không hề thay đổi.

Thế nên em liền đáp lời nàng.

- "Nếu LingLing không ngại, vậy chị có thể cùng em ngắm hoàng hôn thêm bốn mươi lần có được không?"

Nếu chị nguyện ý cùng em ngắm nhìn hoàng hôn bốn mươi lần, em sẽ mãi yêu chị đến hơi thở cuối cùng của sinh mệnh này, tựa như tán cây bạch dương rũ bóng.

Vốn dĩ các nàng đang sánh vai đi bên cạnh nhau, Orm Kornnaphat đột nhiên bước nhanh đi về phía trước, xoay người nhìn về phía LingLing Kwong. Gió thổi bay làn tóc dài của thiếu nữ, thổi đến sợi tóc cũng ánh lên ánh sáng rực rỡ, nàng từ trước đến nay đều thực yêu thích một Orm Kornnaphat tràn đầy sức sống, tươi trẻ phóng khoáng như thế này, cho nên nàng nghe thấy được thanh âm của chính mình hứa hẹn. - "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro