Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.

"Nếu cậu cũng đã phải lòng một đóa hồng đỏ thắm..."


7.

Sau ngày hôm ấy, LingLing Kwong cũng không có báo cáo lại sự thật cho mae Koy về vụ việc đánh nhau của Orm Kornnaphat, điều này khiến cho em không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng vết bầm ở khớp xương chỗ khuỷu tay không dễ gì che giấu, vẫn là bị mae Koy nhìn thấy được, nhưng cuối cùng đều bị em nói dối lừa gạt mà qua mặt.

Nơi làm việc của LingLing Kwong cũng không gần nhà cho lắm, nàng dứt khoát thuê một căn hộ ở gần đó, cho nên dù nàng có quay trở về Bangkok, Orm Kornnaphat cũng không có thường xuyên gặp mặt nàng.

Không gặp mặt nàng cũng tốt, ít nhất em sẽ không một lần nữa lại động tâm với nàng, mà em cũng không muốn nhìn thấy nàng, Orm Kornnaphat cố gắng kìm nén cảm giác trong lòng dâng lên chua xót, một lần lại một lần mà tự tẩy não chính mình.

- "Mẹ, P'LingLing vì sao lại trở về Bangkok?"

- "Mẹ đã nói với con vào lần trước khi mẹ gọi cho con rồi kia mà, con có muốn ăn chút gì không? Cũng không biết đứa nhỏ như con hàng ngày bận rộn cái gì nữa." Mae Koy đem Orm Kornnaphat đẩy sang một bên, một phen đoạt lấy mớ cần tây đã bị hành hạ đến mức nhìn không ra hình dạng gì.

Orm Kornnaphat bĩu môi, tránh qua một bên nhường chỗ cho kệ bếp. Tuần này bố đã đi công tác, mae Koy liền chịu trách nhiệm phụ trách bữa ăn cho em cùng em trai, nhưng vì bà cũng không thường xuống bếp, trình độ nấu ăn gần như là chỉ có thể tạm coi là ăn được mà thôi. Nhìn đến mớ cần tây bị cắt không đều nhau, Orm Kornnaphat chân thành tha thiết hỏi bà.

- "Mẹ yêu ơi, con có thể đặt đồ ăn mang về được không ạ?"

Mae Koy lộ ra nụ cười giả tạo tiêu chuẩn nói. - "Đi ra kia chơi."

Vừa kết thúc một bữa ăn vô vị, phía cửa liền truyền đến tiếng chuông cửa. Orm Kornnaphat mở cửa, phát hiện ra chính là con người ngoài ý liệu của em nhưng lại vô cùng có tình có lý mà xuất hiện ở đây kia.

- "Chị đến đây làm gì?" Orm Kornnaphat tay nắm thật chặt tay nắm cửa, ngữ khí cứng rắn hỏi.

LingLing Kwong suy nghĩ thật lâu vẫn là không hiểu nổi vì cái gì Orm Kornnaphat đối với chính mình thái độ lại biến thành như vậy. Khi còn bé, nàng đối xử với em ấy cũng không hề tệ nha, cái gì tốt đẹp, có đồ ăn ngon cũng đều nghĩ đến em ấy, chẳng lẽ em ấy phát hiện ra nàng mỗi lần đều lừa gạt em ấy mà ăn nhiều thêm một cây kem hay sao?

Nàng đưa ra quyển vở trong tay, Orm Kornnaphat theo bản năng nhận lấy, sau khi nhìn thấy em đã cầm chắc trong tay, nàng mới bổ sung nói thêm vào. - "Lần trước lão sư của em có nói với chị thành tích môn xã hội của em so với các môn học khác không mấy khả quan, đây là những ghi chú của chị lúc còn học cao trung, tuy rằng đã là của rất nhiều năm về trước, nhưng chị đã sửa sang lại một chút, phương pháp trả lời các câu hỏi cũng đều rất phổ biến. Chị nhớ rõ khi còn bé em có nói muốn thi vào Đại học Văn thơ, cho nên thuận tiện đã giúp em thu thập bí quyết làm bài thi Đại học Văn thơ của những năm gần đây."

Quyển vở ôm trong lòng giống như củ khoai lang nóng phỏng tay, nóng đến mức Orm Kornnaphat suýt nữa cầm không được, em hơi hơi hé môi, như muốn nói gì đó, rồi lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng đành ngậm miệng.

- "Mau nói cảm ơn đi." LingLing Kwong có chút bất đắc dĩ, nàng không biết tính cách của Orm Kornnaphat như thế nào mà trở nên khó xử như vậy, lại còn chỉ nhằm vào mỗi bản thân nàng mới đau chứ, lần trước đến trường rõ ràng cũng nhìn thấy được em ấy cùng bạn học rất hòa hợp với nhau kia mà.

Nàng muốn duỗi tay sờ sờ mái đầu nhỏ nhắn của em ấy, lại kinh ngạc phát hiện ra em ấy đã lớn rồi, động tác thân mật như thế này đã không còn thích hợp nữa, mấy năm xa cách này giống như đã làm khoảng cách giữa các nàng vốn bị chia cắt đã xa nay lại càng xa hơn, bàn tay ngưng đọng ở giữa không trung cuối cùng cũng chỉ còn biết bối rối ngượng ngùng mà thu lại.

LingLing Kwong không muốn bức ép Orm Kornnaphat mở miệng, ghi chú mang cũng đã mang đến rồi, nàng cũng nên rời đi thôi. Mà lời "Cảm ơn" muộn màng ấy cũng theo bóng dáng đang dần dần xa kia của nàng mà tan biến trong làn gió.

______________________

Mối quan hệ khó xử này, mãi cho đến khi Orm Kornnaphat nhận được lời đề nghị từ trường Đại học Văn thơ gửi đến cũng không có cải thiện gì. Bất quá chuyến đi tốt nghiệp sớm được lên kế hoạch thật tốt cũng đã khiến cho em bị phân tâm đôi chút.

Chuyến đi tốt nghiệp là Orm Kornnaphat cùng vài người bạn tốt đã thảo luận từ sớm, các nàng dự định xuất ngoại dạo chơi, ngắm nhìn phong cảnh của những quốc gia khác. Buổi tối trước ngày khởi hành một ngày, Gina đột nhiên thần thần bí bí mà gửi một tin nhắn đến cho Orm Kornnaphat.

[Gina: Orm, hôm nay lát nữa cậu có thời gian rảnh không?]

[Orm: Làm cái gì?]

[Gina: Nhanh đến đây đi, tớ sẽ đưa cậu đến một nơi mà cậu chưa từng đến.]

[Orm: Không đi, ngày mai tớ còn phải dậy sớm nữa!]

[Gina: Được thôi, vậy thì ngày mai tốt nhất cậu đừng để cho tớ phát hiện ra quầng thâm dưới mắt cậu do chơi game đấy nhé!]

Orm Kornnaphat cuối cùng vẫn đến, bởi vì em ở trong phòng chơi game bị mae Koy phát hiện đuổi ra ngoài, muốn em giúp em trai làm bài tập. À thì... so với việc giúp thằng nhóc này làm bài tập, em thà là đi ra ngoài chơi bời vui vẻ còn hơn.

- "Quán bar ấy hả?"

- "Đúng vậy, cậu không hiếu kỳ bên trong nó sẽ trông như thế nào hay sao?"

- "Không hiếu kỳ." Orm Kornnaphat không thích thứ mùi hương của tin tức tố hỗn độn hòa vào nhau chút nào, em có thể ngửi được tin tức tố, nhưng vẫn là chậm chạp mãi chưa có phân hóa. Lần trước mae Koy mang em đến bệnh viện cũng không phát hiện ra điều gì, bác sĩ chỉ nói là việc phân hoá của em hẳn là chỉ đến muộn mà thôi, đồng thời yêu cầu em ngày thường nên chú ý nhiều một chút, không nên đến những nơi có tin tức tố hỗn tạp.

Gina đương nhiên cũng biết chuyện này, cô gắt gao giữ chặt cánh tay của Orm Kornnaphat, nói. - "Nè nha, đừng vội đi như vậy mà, tớ đã điều tra qua quán bar này rồi, là một nơi sạch sẽ, rất an toàn, không có mùi hương kì lạ hay loại người kì quái nào cả. Cậu chỉ cần đi cùng tớ, chỉ lần này thôi có được không?"

Bước chân của Orm Kornnaphat dừng lại, kéo tay của Gina đang ôm lấy cánh tay em ra, khoanh tay lại hỏi. - "Nói mau, rốt cuộc cậu vì cái gì một hai phải đến quán bar này hả?"

Gina húng hắng giọng, bộ dáng giả vờ bận rộn, vén mái tóc xõa dài ra sau tai. - "À thì... Bọn họ nói với tớ là nhìn thấy crush của tớ đi vào quán bar này á..."

- "Tớ biết ngay mà! Cậu đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn!"

______________________

Nửa giờ sau, Orm Kornnaphat, người đang ngồi trên chiếc Porsche màu xám, tỏ ra thực hối hận, phi thường hối hận! Đời này không còn gì có thể khiến em hối hận hơn được nữa!

Sau khi bước vào quán bar không bao lâu, Gina không đợi được crush của cậu ta đến, mà Orm Kornnaphat ngược lại lại đợi được một LingLing Kwong đến uống rượu cùng bạn bè của nàng.

LingLing Kwong vốn không thích uống rượu, hôm nay đến quán bar chỉ là vì muốn mừng sinh nhật bạn bè, không nghĩ đến nơi tự nhiên lại có thêm thu hoạch ngoài ý muốn thế này, Orm Kornnaphat sau lưng của Gina bị LingLing Kwong lôi đi tâm như chết lặng, vì cái gì em lại luôn gặp được LingLing Kwong? Vì cái gì vậy nha!!!

- "Mới vừa thành niên liền đến quán bar rồi à?" LingLing Kwong liếc nhìn ly rượu vẫn còn nguyên trên bàn không vơi đi tí rượu nào, lông mày hơi nhíu lại.

Không chờ cho Orm Kornnaphat bị dọa cho ngốc ra kịp hoàn hồn, LingLing Kwong dùng một loại ngữ khí không thể phản bác lại nói. - "Chị sẽ đưa em về nhà, cả người bạn bên cạnh em chị cũng sẽ đưa về nhà."

Khi chiếc Porsche màu xám dừng lại trước mặt cả hai, Orm Kornnaphat, người đã khôi phục được tinh thần, vẫn còn muốn giãy giụa vùng vẫy...

- "P'LingLing, em cùng bạn của em có thể tự về nhà."

LingLing Kwong không nói gì, tay cầm vô lăng không có chút tiết tấu nào gõ lên tấm bảo vệ bằng da, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng đôi mắt đen trong trẻo lại không chứa đựng một tia ý cười nào, yên lặng nhìn về phía Orm Kornnaphat.

Không biết Orm Kornnaphat có sợ không, nhưng Gina ở bên cạnh không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy, cô lưu loát mà mở cửa xe, một phen đem em đẩy mạnh vào trong xe. - "Chị gái xinh đẹp ơi, em sống ở số 812 đường Khao San, cảm ơn chị gái nhiều ạ."

Thật tốt vì vẫn còn có Gina ở trên xe, ít nhất vẫn là có hai con người căng thẳng như ngồi trên đống lửa đứng trên đống than, chờ một giây sau khi cô xuống xe cũng không có quay đầu lại, rốt cục cũng chỉ còn chừa lại một Orm Kornnaphat căng thẳng đến đứng ngồi không yên.

Được chị gái con nhà hàng xóm thân thiết mang về nhà gì gì đó, cũng thật là quá mất mặt rồi đi. Orm Kornnaphat xoay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, cố gắng ngăn tách chính mình ra khỏi bầu không khí xấu hổ này.

À thì? Như thế nào lại không phải là hướng về nhà vậy nha?

Em thật cẩn thận hướng ánh mắt về phía con người đang lái xe ở ghế trước, vừa vặn đối thượng với ánh mắt của nàng qua gương chiếu hậu.

- "Bây giờ mới phát hiện ra sao? Cũng không sợ chị đem em đi bán mất à?" LingLing Kwong nhướng mày nhìn người ở trong gương chiếu hậu.

- "Nếu là P'LingLing nói thì cũng không phải là không có khả năng nha." Orm Kornnaphat làm bộ lơ đãng dời mắt sang hướng khác, nhỏ giọng lẩm bẩm.

- "Em vừa nói cái gì?" Phía sau có tiếng còi xe, vừa vặn át đi thanh âm của Orm Kornnaphat.

- "Em nói là nếu chị có ý định bán em đi thì nhớ đem em bán đến một nơi hữu tình có non xanh nước biếc đi!"

LingLing Kwong bị câu trả lời của Orm Kornnaphat chọc cho bật cười, ý cười rạng rỡ giống như tinh quang vỡ vụn từ đôi mày cong cong của nàng tản ra, đến mức bóng tối của đêm này còn phải kém cỏi vài phần.

Đúng rồi nhỉ, Orm Kornnaphat vẫn là yêu thích vô cùng những khi LingLing Kwong cười như thế này.

Sau khi chiếc Porsche chạy về phía trước rẽ phải, lập tức lái thẳng vào một tòa tiểu khu. An ninh cùng xanh hóa của tiểu khu này quả thực cũng không tồi, Orm Kornnaphat đoán rằng căn hộ mà nàng thuê có lẽ là ở đây.

- "Chị đã chuẩn bị quà mừng tốt nghiệp cho em rồi, lần trước quên mang theo, lần này vừa vặn đích thân đưa nó cho em. Em trước tiên cứ ngồi trên ghế sofa một lúc đi, chị sẽ vào phòng lấy nó cho em." Sau khi em theo nàng vào căn hộ, LingLing Kwong từ trong tủ phía trên lấy ra một chiếc ly, tinh tế lau qua sạch sẽ, rót vào nước ấm mới đặt đến trước mặt Orm Kornnaphat.

Một lúc sao, nàng rời khỏi phòng, đem chiếc hộp trong tay đưa cho Orm Kornnaphat.

Là một chiếc vòng cổ hình con bướm.

Con bướm màu xanh men được kết hợp với mặt dây chuyền bằng lá vàng và ngọc trai, Orm Kornnaphat nhớ rõ chính mình năm trước ở trong vòng bạn bè wechat có đăng bức ảnh về chiếc vòng cổ này. Lúc ấy bản thân bởi vì vung tiền nạp game, cuối cùng dự toán không đủ tiền liền không có mua, thậm chí còn đăng tin lên vòng bạn bè để phàn nàn, không bao lâu em liền đã quên đi, mae Koy cũng đã mua cho em một chiếc vòng cổ khác, không nghĩ đến năm nay LingLing Kwong ấy mà lại tặng nó cho mình.

LingLing Kwong luôn là như vậy, luôn quan tâm đến những chi tiết nhỏ mà ngay em cũng đã quên mất, vốn muốn trốn tránh nhưng một lần rồi lại một lần không thể kìm chế được mà động tâm. Orm Kornnaphat chưa bao giờ biết được nguyên lai chán ghét một người lại khiến lòng người khổ sở như vậy.

Nàng tốt bụng như vậy, em lại giống như kẻ trộm ích kỷ mà muốn trộm hết tất cả sự quan tâm của nàng, rõ ràng cái gì cũng đều từ bỏ, lại vẫn là muốn giữ nàng ở bên người, dù cho không phải lấy danh nghĩa là người yêu cũng không màng mà sợ hãi.

- "Chị không cần đối với em tốt như vậy làm gì." Orm Kornnaphat cúi đầu nhìn vòng cổ trong lòng bàn tay, thanh âm rầu rĩ, LingLing Kwong không thể nhìn thấy biểu cảm của em lúc này.

Nữ nhân đứng bên cạnh ghế sofa khẽ cười một tiếng, mở miệng nói. - "Nếu như thế này liền tính là tốt bụng như lời em nói, chị đã muốn bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi đây."

- "Lo lắng cái gì chứ?"

- "Lo lắng em về sau có phải hay không sẽ dễ dàng bị người ta lừa đi mất."

Em mới là không dễ bị người ta lừa đi, dù sao em cũng chỉ thích mỗi chị mà thôi.

Bất quá Orm Kornnaphat cũng không dám đem lời trong lòng nói ra, em cũng không có trả lời nàng, chỉ là đem chiếc vòng cổ trong tay tỉ mỉ mà một lần nữa cất vào trong hộp.

LingLing Kwong giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, vẫn còn mười lăm phút nữa mới đến tám giờ, khi nàng yêu cầu Orm Kornnaphat lên xe cũng đã là sáu giờ, nàng trong lòng cũng đoán được đôi chút. - "Đã ăn cơm tối chưa? Có đói bụng không?"

Em buổi chiều không thấy đói bụng liền không ăn cơm, bất quá điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc em nói dối mà mặt không đổi sắc. - "Đã ăn rồi, không đói bụng." Kết quả vừa dứt lời, liền truyền đến tiếng bụng thầm thì kêu lên, vành tai giấu ở dưới mái tóc lập tức trở nên đỏ bừng, Orm Kornnaphat cảm thấy chính mình mặt mũi cả đời đều trong một ngày này mà mất hết.

Mà người nào đó còn cố tình có ý xấu mà buông lời trêu chọc em. - "Chị lại cảm giác giống như chị đang nhìn thấy một bé mèo con không thành thật bị vạch trần lời nói dối vậy nha."

Trêu chọc vẫn là trêu chọc, ngay khi nàng nhìn thấy em sắp vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cũng liền không có tiếp tục trêu chọc em nữa.

Trong phòng bếp truyền đến thanh âm đồ dùng va vào nhau, khi sắc đỏ trên gương mặt của Orm Kornnaphat gần như đã nhạt đi, em mới chậm rãi đứng dậy dời bước đi đến phòng bếp.

Orm Kornnaphat đứng ở phía sau nàng, vươn cổ ra, nhìn thấy được nước trong nồi đã bắt đầu sủi bọt, LingLing Kwong cho sợi mì vào một cách bài bản, nàng mở ra một bên bệ bếp khác, đặt chảo sang một bên, hỏi.

- "Em muốn ăn trứng chiên không?"

- "Muốn, nhưng em muốn ăn trứng chảy."

- "Được."

——Một lúc sau——


- "P'LingLing, nó có vẻ nhão í..."

- "Ừm... Có vẻ là vậy thật." LingLing Kwong có chút xấu hổ, nàng đem thành phẩm thất bại trong nồi đổ vào thùng rác, nhìn vào đôi mắt biết cười của Orm Kornnaphat, giấu đầu lòi đuôi mà giải thích nói. - "Công việc bận quá, chị không có nhiều thời gian xuống bếp."

- "Để em làm cho." Orm Kornnaphat mỉm cười lắc đầu, từ trên tay nàng nhận lấy chảo.

Cuối cùng, Orm Kornnaphat đem mì bưng ra bàn ăn, nhưng phần trọn vẹn của cả bát mì của nàng có lẽ chỉ là mì luộc.

Tuy rằng trình độ cho ra thành phẩm rất thấp, nhưng LingLing Kwong dù sao cũng đã ở trong xã hội này dốc sức làm việc nhiều năm, sẽ không giống như Orm Kornnaphat ngượng ngùng đến không dám ngẩng đầu. Nhìn đến em ấy ngồi ở phía bàn ăn đối diện ngoan ngoãn ăn cơm, nàng thử tính ngập ngừng mà mở miệng.

- "Bây giờ chúng ta xem như là đã làm hòa rồi phải không?"

Orm Kornnaphat đang ăn mì dừng lại một chút, mơ hồ trả lời nàng. -" Em không có giận gì chị cả."

8.

Chuyến đi tốt nghiệp được ước định từ trước của Orm Kornnaphat chỉ diễn ra được một nửa chặng đường liền trở về nhà, bởi vì gần đây em tổng thể cảm giác không quá thoải mái, đại khái có lẽ là do sắp phân hoá rồi đi.

Bất quá trước khi rời đi, Orm Kornnaphat đã một mình đi đến bãi biển, chụp được rất nhiều ảnh. Có những loài cá có nhiều màu sắc sặc sỡ khác nhau; những chiếc vỏ sò có hình thù kỳ quái; còn có thực may mắn chụp được những tấm ảnh có sắc xanh như "Blue Tear". Em còn nhớ rõ nàng đã từng nói rằng nàng muốn đi biển, em muốn đem những tấm ảnh chụp này làm thành một quyển album ảnh tặng cho LingLing Kwong, coi như là quà đáp lễ lại món quà mừng tốt nghiệp của nàng.

Em cũng không còn trốn tránh nàng giống như trước, mối quan hệ giữa em cùng nàng cũng giống như trở về những tháng ngày khi cả hai còn bé, em sẽ hưng phấn cùng LingLing Kwong chia sẻ những điều thú vị mà em gặp được, mà nàng cũng sẽ kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ nói vào vài câu. Em không có suy nghĩ quá nhiều về tương lai, cũng không muốn trốn tránh giống như trước kia nữa, em chỉ muốn được bước đi bên cạnh LingLing Kwong, dù cho là em gái hay là bạn bè cũng đều ổn cả.

- "Cô Kornnaphat, album ảnh của cô đã được xử lý xong, cô có thời gian đến lấy bây giờ không?"

Vốn dĩ Orm Kornnaphat không nghĩ sẽ đi lấy nó về, bởi vì hôm nay em có chút nóng sốt nhẹ, không biết nguyên nhân có phải là vì quá trình phân hoá đến nhanh hay không, hay là do nguyên nhân mấy ngày trước bên bờ biển gió thổi mà bị cảm mạo. Nhưng mae Koy có nói hôm nay bà sẽ nấu canh sườn muốn mang cho LingLing Kwong một ít, vừa vặn cùng với chỗ của studio kia thực tiện đường, em nghĩ tới nghĩ lui vẫn là muốn mae Koy đưa bình giữ nhiệt cho mình, em thuận tiện sẽ lấy album ảnh mà cùng mang qua cho nàng.

Album ảnh chất lượng thực không tồi, Orm Kornnaphat rất hài lòng, em còn ở cuối album ảnh thêm vào một vài tấm ảnh của chính mình, nếu ở thời điểm nàng xem nó mà có thể nghĩ về em thì liền không có gì có thể tốt đẹp hơn nữa.

Sau khi đến căn hộ, Orm Kornnaphat lấy ra điện thoại di động, gọi cho nàng.

- "LingLing Kwong, em hiện tại ở trước cửa chung cư của chị, mẹ có nấu canh sườn bảo em mang đến, em cũng có một bất ngờ dành cho chị, bao lâu nữa chị mới về vậy?"

- "Hôm nay chị phải tăng ca một chút, em vào nhà trước chờ chị một chút, mật mã là 950511."

- "Ừm, nhớ về sớm nhé, đừng quá vất vả."

- "Được."

Sau khi vào cửa, Orm Kornnaphat đem bình giữ nhiệt đặt ở trên bàn, định sẽ đem những tờ giấy note mà bản thân đã viết thật kĩ lưỡng dán vào album ảnh, là một ít kiến thức khoa học phổ cập về những loài cá nhỏ. Em cảm thấy nếu bản thân làm như vậy, LingLing Kwong cũng sẽ tương đương giống như đã được đi biển vậy.

Bất quá Orm Kornnaphat vừa mới bắt đầu không lâu, liền cảm giác đau đầu chóng mặt, sau khi em cố nén lại cảm giác không khoẻ mà dán xong những tờ giấy note, trán cũng đã toát một tầng mồ hôi, đại não vẩn đục đã không cho phép em suy nghĩ tự hỏi về những vấn đề phức tạp nữa, em từ trên mặt đất đứng dậy, cuộn tròn thân thể rúc vào trên ghế sofa. Trước khi mất đi ý thức, em nghĩ thầm, xem ra chính mình là thật sự bị cảm mạo thật rồi, có lẽ nằm một lát liền sẽ ổn thôi.

______________________

Khi em lại một lần nữa tỉnh lại, ánh vào mi mắt chính là trần nhà trắng xóa, xung quanh tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi, còn phảng phất thoang thoảng một hương dâu tây nhàn nhạt như có như không.

Orm Kornnaphat đầu tiên là chớp chớp mi mắt, nhìn quanh bốn phía liền phát hiện ra chỉ có một mình, sau đó hét lên một tiếng, đem cả thân thể đều vùi vào trong chăn, cuộn thành một quả bóng tròn vo, chỉ để lộ ra vành tai đỏ bừng. Em không có thời gian để đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong đầu tràn đầy chính là hình ảnh ái muội đau khổ trong giấc mơ ấy.

Mày thật là phát điên thật rồi Orm Kornnaphat!!!

Về sau nên đối mặt với LingLing Kwong như thế nào đây?

Tiểu kịch trường : Cảnh trong mơ


Orm Kornnaphat cảm giác chính mình giống như là đã ăn một chiếc bánh kem dâu tây thật to, quá mức ngọt ngào, ngọt đến mức khiến em cảm thấy buồn nôn, thậm chí đầu não cũng đã trở nên choáng váng.

Thật là kì quái? Chính mình không phải là đang nằm ở trên ghế sofa mà ngủ hay sao? Như thế nào lại chạy đến cửa hàng bánh kem mà ăn bánh kem như thế này?

Trước khi Orm Kornnaphat kịp phản ứng, khung cảnh trước mắt lại bắt đầu biến hóa mà sắp xếp lại.

Lần nữa khôi phục lại tinh thần, Orm Kornnaphat đã thấy bản thân đứng trong lớp học. Chính là em không phải đã tốt nghiệp rồi sao? Như thế nào lại quay trở lại nơi này rồi?

Trang sách bên trong khung cửa sổ bị làn gió nhẹ nhẹ nhàng phiên động, lá cây bên ngoài cửa sổ cũng nương theo làn gió mà khẽ khàng lay động, phát ra âm thanh xào xạc, mà chính mình lại đang chống tay đè ở trên thân thể của một người nào đó.

Là LingLing Kwong.
Là LingLing Kwong trong bộ đồng phục học sinh.

Thân thể nóng bừng, đầu óc choáng váng, hành vi giống như cũng đã trở nên không thể khống chế, Orm Kornnaphat đem mặt vùi vào vai và cổ của LingLing Kwong, ngửi ngửi một vòng, cuối cùng bất mãn mà bĩu môi.

- "Không có mùi vị gì cả! Bé không thích!"

Nói xong tựa hồ cảm thấy ngữ khí của bản thân quá tệ, sợ người trách cứ, thiếu nữ lại tiến đến, ở trên cần cổ thon thả của nữ nhân ấy rơi xuống một nụ hôn, như là muốn trấn an nàng, thanh âm ngọt ngào thì thầm trong cổ họng.

- "Chị có thể cắn bé một cái được không?"

Sau khi thành niên, em đã so với LingLing Kwong cao hơn nửa cái đầu, nhưng điều này cũng không thể ngăn được việc em đeo bám trên người nàng, em bắt lấy cánh tay của nàng vòng qua ôm lấy eo của chính mình, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ của nàng, hơi thở nóng rực thổi lên vành tai của nàng.

- "Chân cũng mềm nhũn cả rồi, chị có thể ôm bé một cái được không?"

______________________

Liền giật mình tỉnh mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro