14.
"Người đông chen chúc, thế giới xa lạ, mà tôi chỉ yêu em."
25.
Đầu xuân năm sau, hai gia đình hẹn cùng nhau dùng cơm. Không đến nhà hàng bên ngoài mà là ở trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự của gia đình LingLing Kwong tổ chức một bữa tiệc nướng BBQ ngoài trời.
Bản chất của buổi họp mặt gia đình này là gặp gỡ trưởng bối. LingLing Kwong trước khi đến Chiang Mai, đã sớm đem chuyện nàng cùng với Orm Kornnaphat ở bên nhau nói cho mẹ Quảng biết; mà Orm Kornnaphat càng không cần phải nói, em căn bản là không giấu được mae Koy.
Theo kế hoạch ban đầu của LingLing Kwong, lần gặp mặt này sẽ tổ chức sớm hơn một chút vào buổi sáng, nhưng bởi vì tính chất công việc cuối năm, còn có kì thi cuối kì của Orm Kornnaphat, vẫn là luôn kéo dài cho đến hiện tại.
Theo lí thuyết thì lần này gặp mặt không nên quá khẩn trương, dù sao thì cả hai bên gia đình đều là chứng kiến LingLing Kwong trưởng thành, lại nói lần gặp mặt này là do nàng đề ra, thời điểm khi ngày hôm đó sắp đến, nàng lại bắt đầu trở nên thực lo lắng, im lặng ở trên Google tìm kiếm thật nhiều hướng dẫn, tỷ như là...
[Cùng người nhà bạn gái ăn cơm phải chú ý điều gì?]
[Lần đầu tiên mặt trưởng bối, nguyên lai sẽ tặng họ những thứ gì?]
[Học được những điều bổ ích! Điều đó trong mắt trưởng bối thực sự là một điểm cộng vô cùng lớn!]
__________________________
Mọi việc cứ thế từ từ, tại đây liền không thể từng cái từng cái một kể ra chi tiết được.
Bất quá vô luận quá trình có hoảng loạn đến đâu, LingLing Kwong đều chưa bao giờ để lộ ra một tia hoảng loạn nào, Orm Kornnaphat vốn dĩ cũng thực khẩn trương, kết quả nhìn đến bộ dáng bình tĩnh thản nhiên của nàng, trái tim vốn đang hoảng loạn nhảy lên điên cuồng của em cũng dần dần bình tĩnh lại.
__________________________
LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat chạng vạng sáu giờ mới đến biệt thự, giá nướng BBQ đã được bày sẵn trên mặt cỏ. Bố Quảng cùng bố của Orm Kornnaphat ở một bên xiên thịt, hai em trai cầm xiên thịt luân phiên nướng thịt, phết sốt. Mẹ Quảng cùng mae Koy ở một bên nói chuyện phiếm, không biết đã nói đến cái gì, mae Koy hưng phấn móc ra điện thoại di động đưa cho mẹ Quảng xem.
Xem ra bữa tiệc nướng này đã diễn ra được một thời gian rồi.
LingLing Kwong vừa mới đẩy ra cửa hàng rào, bên tai liền vang lên một tiếng "chị dâu" thật to, cách đó không xa là em trai của Orm Kornnaphat hướng tới các nàng vẫy vẫy tay.
Orm Kornnaphat nhìn nữ nhân đi ở phía trước, đầu tiên là vành tai đỏ lên, sau đó màu đỏ hồng kia dần dần lan ra trên mặt, cuối cùng nửa gương mặt đều nhiễm một tầng đỏ ửng. LingLing Kwong cũng buồn cười quá rồi đi, Orm Kornnaphat không nhịn được ở phía sau che miệng cúi đầu cười trộm.
Chờ cho đến khi các nàng đi đến bên cạnh giá nướng BBQ, ý cười của Orm Kornnphat mới vừa thu liễm, liền đột nhiên không kịp phòng bị nghe được một câu "chào chị dâu", ngẩng đầu liền nhìn thấy em trai của LingLing Kwong thẹn thùng mà nhìn em mỉm cười.
Cuối cùng hai người các nàng mặt đỏ bừng bừng bị bốn người đàn ông đuổi sang một bên ngồi cùng hai bà mẹ.
- "Cuối cùng con cũng chịu mang con bé về nhà rồi sao?" Tuy rằng đã nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng mất tự nhiên của nữ nhi nhà mình, nhưng mẹ Quảng vẫn là tiếp tục trêu chọc hỏi nàng.
Gương mặt vốn đang có hơi hướng muốn hạ nhiệt, hiện tại liền nhanh chóng nóng lên, Orm Kornnaphat ở một bên sớm đã cùng Uni ở dưới ghế mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ còn lại LingLing Kwong một người đối mặt với ánh mắt trêu chọc của hai vị trưởng bối.
- "Mẹ!" LingLing Kwong thật sự là bị trêu chọc đến mức có điểm ngượng ngùng, oán trách mà nhìn về phía mẹ của mình, lôi kéo cánh tay của Orm Kornnaphat, nói. - "Con đưa Nong Orm đi xem Charsiu cùng Tofu đây ạ."
Charsiu cùng Tofu đang nằm bên dưới đại thụ ở trong sân, phỏng chừng là trước đó điên cuồng chạy nhảy chơi đùa mệt mỏi, hiện tại đang thè lưỡi ra mà thở.
- "Không làm em cảm thấy không được tự nhiên chứ?" LingLing Kwong nghiêng đầu nhìn Orm Kornnphat ở bên cạnh hỏi.
- "Dĩ nhiên rồi. Em không xấu hổ đâu nha, người bị mẹ trêu chọc cũng đâu phải là em." Nói xong, Orm Kornnaphat liền hướng về phía hai chiếc đại kim mao đang ở dưới tán cây chạy đến, không nghĩ tới vành tai ửng hồng ở dưới làn tóc sớm đã bán đứng em.
LingLing Kwong cười cười lắc đầu, nhặt lên quả bóng đồ chơi trên mặt đất, bước đến ngồi xổm xuống, vỗ vỗ tay, nói với chiếc kim mao trước mặt. - "Lại đây nào, Tofu."
Chiếc kim mao ở phía đối diện không có phản ứng gì, vẫn như cũ liệt miệng nhìn nàng, LingLing Kwong nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu. Mà Orm Kornnaphat đứng ở bên cạnh LingLing Kwong, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, lên tiếng nhắc nhở. - "P'LingLing, đây là Charsiu mà."
__________________________
Sau bữa tối, LingLing Kwong kéo mae Koy sang một bên, đem món quà đặt ở trong cốp xe đưa cho bà. Lúc đầu chưa có cơ hội đưa nó cho mae Koy, là bởi vì phía trước đó trưởng bối hai bên đã dặn dò cụ thể không cần quà cáp, nhưng nàng tổng hội vẫn cảm thấy không ổn cho lắm, hơn nữa trước đó có xem qua hướng dẫn, nên vẫn là lén lút mua. Còn về việc vì cái gì lại bí mật đưa nó như vậy, đương nhiên là vì sợ Orm Kornnaphat nhìn thấy được sẽ phán xét nàng.
Mae Koy hiểu rõ tính tình của LingLing Kwong, cũng không cự tuyệt trực tiếp nhận lấy, vỗ vỗ lên bả vai của nàng, nói. - "Con chính là mẹ từ nhỏ đã nhìn con lớn lên, hiểu rõ tính tình của con, cũng thực yên tâm đem Orm giao cho con. Con bé khi còn bé đi Khon Kaen cũng ít nhiều được con chiếu cố, cảm ơn con đã khai sáng bảo bọc cho con bé..."
Những lời tiếp theo, LingLing Kwong càng nghe càng nghi hoặc, chờ cho mae Koy nói xong, nàng trên mặt đã mang đầy những dấu chấm hỏi.
- "Em ấy từ khi nào đã đến Khon Kaen tìm con ạ?"
__________________________
Theo lí thuyết thì hôm nay hẳn là phải ở lại biệt thự bên này, Orm Kornnaphat vốn đã đi đến gần sân nhà mình, kết quả lại bị mae Koy đẩy ra, đem em nhét vào trong xe của nàng.
Sao lại thế này? Chính mình không phải còn chưa có gả đi sao? Hơn nữa vừa rồi mẹ vì cái gì dùng loại ánh mắt cảm thông như thế này nhìn mình như vậy nha?
- "Hôm nay con cùng LingLing trở về chung cư đi." Mae Koy đóng lại cửa ghế phụ, ở ngoài xe nói.
Thực xin lỗi, con gái bảo bối của mẹ! Mẹ đã sớm từ khi còn bé dạy con rằng nói dối là sẽ phải trả giá, con xem, liền tính khi còn nhỏ không có chuyện gì, lớn lên cũng sẽ phải trả giá mà thôi!
Chiếc Porsche màu xám vững vàng chạy trong đêm tối, sườn mặt của LingLing Kwong thấp thoáng ở dưới ánh đèn đường lúc sáng lúc tối. Orm Kornnaphat không khỏi cảm thấy một trận hoảng hốt. - "LingLing, mẹ em đã nói với chị cái gì vậy nha?"
LingLing Kwong không có trả lời vấn đề của em, vừa lúc gặp đèn đỏ, nàng dẫm xuống phanh lại, nói. - "Nong Orm, chúng ta về nhà mới nói lại chuyện này có được không?"
LingLing Kwong hiện tại đáy lòng vô cùng rối loạn, cho dù nàng liền tính là một người mười phần vô cảm, cũng có thể suy đoán ra một chút chuyện gì đó.
Orm Kornnaphat thời điểm mười bốn tuổi đi tìm nàng vì cái gì không nói cho nàng biết? Còn ở trong khoảng thời gian đó em ấy rõ ràng đã trải qua bạo lực học đường vì cái gì cũng không kể cho nàng nghe? Còn làm bộ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Sau đó còn cố tình xa cách với nàng; còn có những tấm ảnh của thiếu nữ chụp trong cuốn album ảnh kia; còn có nụ hôn khắc chế đến cực hạn nhưng cũng thực mãnh liệt đến cực hạn kia, cả ánh mắt say đắm tràn ngập tình yêu ngẫu nhiên nhìn về phía chính mình cũng mang theo vài phần hoài niệm...
Giống như hết thảy đều đã có lời giải thích, giống như hết thảy chỉ hướng về một loại khả năng.
Nếu loại khả năng này là sự thật, nếu như phỏng đoán của nàng là đúng, LingLing Kwong đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, giống như có một bàn tay to lớn nào đó nắm lấy trái tim nàng, khiến từng nhịp đập, mỗi một hơi thở, đều trở nên thập phần gian nan khổ sở.
Thời điểm em ấy đi tìm nàng, thời điểm em ấy gọi điện thoại cho nàng, nàng đang làm gì? Có lẽ là nàng đang tham gia những hoạt động trong câu lạc bộ, có lẽ là nàng đang bận rộn về việc thực tập trong kì nghỉ, cũng có lẽ là nàng đang cùng bạn bè liên hoan tiệc tùng. Cuộc sống đại học rất bận rộn, nàng thậm chí còn không nhớ rõ chương trình học mỗi ngày, lại như thế nào sẽ lưu tâm để ý đến thiếu nữ trong một góc được đây.
Người con gái của nàng đã ở trong những năm tháng nàng không biết chút gì âm thầm ngưỡng mộ nàng như vậy, nhưng nàng cái gì cũng đều không biết.
Nếu việc yêu thích nàng từng khiến cho Orm Kornnaphat khổ sở như vậy, nàng thà rằng suy đoán của chính mình là sai.
"Bíp." Tiếng còi xe phía sau quấy nhiễu LingLing Kwong đang đắm chìm trong suy nghĩ. Đèn xanh đúng lúc sáng lên, nàng bức bách chính mình không nghĩ ngợi đến chuyện này nữa, sắp xếp lại suy nghĩ ngổn ngang, một lần nữa khởi động xe.
LingLing Kwong sau khi xuống xe liền thất thần, liền ngay cả mật mã cũng được nhập bởi Orm Kornnaphat, sớm tại thời điểm khi em cùng nàng ở bên nhau, nàng liền đem mật mã đổi thành ngày tháng mà các nàng ở bên nhau.
- "LingLing Kwong, mẹ đã nói cái gì với chị thế ạ?" Dáng vẻ im lặng không nói lời nào này của LingLing Kwong khiến cho Orm Kornnaphat thật sự vô cùng hoảng hốt, em đem nàng ấn ngồi ở trên ghế sofa, sau đó ngồi ở bên cạnh hỏi nàng.
Nàng hơi hé môi lại khép lại, tựa hồ như suy nghĩ tìm cách mở lời. - "Nong Orm, mae Koy đã nói với chị, em năm mười bốn tuổi đã đi Khon Kaen tìm chị có phải không?"
A? Mẹ như thế nào lại đem chuyện này lỡ miệng nói ra rồi? Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong dùng ánh mắt cẩn trọng lại mang theo vài phần đau lòng nhìn về phía chính mình, chợt bừng tỉnh, nguyên lai LingLing chị ấy chính là đã biết chuyện mình đã thích chị ấy từ rất lâu rồi sao?
- "Chị đã biết rồi sao?"
- "Chị..." Nàng không biết nên như thế nào mở miệng, bạn gái mình yêu thích mình nhiều năm như vậy, chuyện này xảy ra ở trong tiểu thuyết chính là loại tình yêu sâu sắc, xảy ra ở trong phim truyền hình liền trở nên bùng nổ lôi cuốn, nhưng khi nó xảy ra ở trong cuộc sống hiện thực, xảy ra ở trên người chính mình, LingLing Kwong cũng sẽ không vì chuyện người yêu của nàng yêu thích nàng nhiều năm như thế này mà cảm thấy dương dương tự đắc, ngược lại nàng chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
Yêu chính là loại cảm giác thiếu thốn luôn thường trực.
Nàng đã từng cảm thấy tình yêu thuở thanh xuân bất quá cũng chỉ là sự chua xót trầm mặc, chỉ một lần do dự liền như vậy mà ngừng lại; mà hiện tại lại có người ở thời điểm nàng không hay biết gì, an an tĩnh tĩnh ở phía sau lưng nàng yêu nàng lâu thật lâu.
Orm Kornnaphat thậm chí cũng chưa từng cùng nàng đề cập qua chuyện này, không phải là lúc bị nàng phát hiện hôn trộm, không phải là lúc tỏ tình, càng không phải là lúc các nàng ở bên nhau. Tưởng tượng đến những năm tháng đó em ấy một mình cô đơn, tưởng tượng đến việc em ấy đã chịu bạo lực học đường lẻ loi một mình đến tìm nàng, LingLing Kwong liền cảm thấy đáy lòng chính mình giống như quả bóng xì hơi, với nhiều lỗ nhỏ dày đặc, không ngừng giãn nở, vĩnh viễn không thể bay cao lên bầu trời được nữa.
- "Có thể kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra lúc đó được không?" LingLing Kwong hỏi với giọng khàn đặc.
Hãy kể thật chi tiết về những việc mà chị đã bỏ lỡ trong những năm tháng đó, kể một chút về những chuyện mà em đã trải qua nhưng chưa một lần nói ra.
- "Kỳ thực cũng không có gì cả..." Orm Kornnaphat vốn dĩ muốn cười đem chủ đề này bỏ qua một bên, nhưng nhìn đến vẻ mặt như cún lớn muốn khóc ra đến nơi của người nào đó, liền thở dài một hơi, vẫn là thuận theo ý nguyện của nữ nhân mở miệng.
- "Thời điểm lên sơ trung em xác thực đã trải qua bạo lực học đường. Khi đó chị rời khỏi Bangkok, chị biết mà phải không, khi còn bé em không thích cùng người lạ nói chuyện, dần dần cũng trở thành đối tượng bị cả lớp cô lập."
- "Lúc ấy không nói với chị là vì sợ chị lo lắng, sau đó mẹ cũng đã giúp em xử lí chuyện này, em cũng không chịu chút thương tổn nào. Hiện tại có thể thản nhiên mà kể ra chuyện này, cũng đại biểu cho việc em đã buông bỏ, rốt cuộc vẫn còn có thật nhiều người yêu thương em như vậy, em hà cớ gì phải bị trói buộc bởi quá khứ đúng không?"
- "Về việc yêu thích chị, em đã từng thử từ bỏ, nhưng chính là không có thành công. Trước đây không có nói cho chị biết, là vì cảm thấy yêu thích LingLing chuyện này vốn dĩ chính là chuyện của một mình em, em không nghĩ muốn bắt ép chị, cũng không muốn chuyện này trở thành gánh nặng của chị. Yêu thầm thì đã sao, chính là một chuyện vô cùng ngọt ngào nha, nhưng trong suy nghĩ lại là luôn muốn quấy rầy chị."
- "Hơn nữa ngay cả trong khoảng thời gian không có chị, em vẫn sống rất tốt, em vẫn luôn yêu thương bản thân mình thật tốt."
- "Lại nói lúc ấy khi em lén hôn chị liền suy nghĩ, nếu chị thật sự rõ ràng minh bạch mà cự tuyệt em, nói không thích em, em liền sẽ thích người khác ~" Tựa hồ cảm thấy bầu không khí quá mức nghiêm túc, Orm Kornnaphat nghịch ngợm mà nói thêm.
LingLing Kwong nghẹn ngào, giọt nước mắt rưng rưng đọng lại trên mi mắt, nàng vùi vào vòng tay của thiếu nữ, lẩm bẩm nói. - "Không thể thích người khác, em không có quyền."
Chỉ có thể thích một mình nàng, vĩnh viễn chỉ có thể yêu một mình nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy thực may mắn.
May mắn thay, nàng đã không bỏ lỡ em ấy. May mắn thay, em ấy cũng yêu nàng.
Việc yêu thích nàng, Orm Kornnaphat chưa từng hối hận, xuân qua thu đến, thu thu đông tàng, cơn gió từng mang theo tình yêu của em, cũng đã mang theo mùa hạ đi xa thật xa; nhưng khi đến mùa hạ năm sau, gió lại trở về cùng một rừng hoa tím, cùng em dạo chơi phía chân trời.
Người đông chen chúc, thế giới xa lạ, nhưng em chỉ yêu mỗi chị mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro