13.
"Trên thế giới có bảy tỷ người. Khi yêu nàng, cậu sẽ tước đoạt đi khả năng phải lòng người khác của nàng."
24.
Orm Kornnaphat thường đối với một LingLing Kwong thẹn thùng cảm thấy thực khó hiểu.
Sau đêm hôm ấy, LingLing Kwong mạc danh liền trở nên thực ngượng ngùng, mỗi khi em muốn tiếp cận nàng, hoặc là những khi em muốn tiến hành bước tiếp theo, LingLing Kwong liền sẽ đỏ mặt, một thân tràn đầy chính khí mà đẩy em ra.
Rõ ràng lúc ấy đè nặng lên thân thể chính mình chính là nàng, hôn em mãnh liệt như thế cũng là nàng, cuối cùng thẹn thùng xấu hổ cũng chính là nàng.
Nói cái gì mà sắp đến kỳ nhiệt cảm, cảm xúc không thể có dao động quá lớn... thôi thì cũng được đi, Orm Kornnaphat xác thật không hiểu nha, như thế nào một Alpha đã có bạn gái ấy vậy mà kỳ nhiệt cảm vẫn còn dùng thuốc ức chế như vậy? Là nhân loại cải cách mở ra bước tiến mới không có mang theo nàng hay sao? Cho nên đồ cổ hủ như nàng vẫn còn được bảo tồn cho đến bây giờ?
Không đúng, nói LingLing Kwong giống như là đồ cổ hủ cũng không chuẩn xác cho lắm.
Nói gì thì nói, lúc ấy còn chưa có chính thức ở bên nhau, LingLing Kwong liền đã đặt ấn ký tạm thời lên thân thể chính mình, thế nhưng hiện tại lại có rất nhiều điều khiến nàng quá đỗi băn khoăn.
LingLing Kwong vốn dĩ luôn là người ngoài lạnh trong nóng. Ừm... nói tóm lại thì, nàng quả thực là một nữ nhân nhàm chán nhưng cũng vô cùng quyến rũ...
- "Hing ~" Orm Kornnaphat nhịn không được bị suy nghĩ trong lòng chính mình làm cho tức cười, cuối cùng đem mái đầu nhỏ nhắn vùi vào gối đầu cười cười một hồi lâu mới ngừng lại.
Thôi đành vậy, nhường nàng một chút đi, dù sao cũng là người mà chính mình đã yêu thích nhiều năm như vậy.
__________________________
Bangkok tháng mười hai về đêm không tính là quá lạnh lẽo, LingLing Kwong chỉ mặc một bộ tây trang mỏng màu xám nhạt. Nàng nhìn bảng biểu mà các tổ viên đệ trình, khẽ cau mày, bực bội mà đỡ trán, liên tục vài tuần tăng ca làm nàng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi kiệt quệ.
Cuối năm công việc rất nhiều, huống chi LingLing Kwong vẫn là tổng giám. Tóm tắt và phân tích hiệu suất hàng năm, quyết toán tài chính và lập kế hoạch ngân sách, đánh giá hiệu suất và khen thưởng của nhân viên,... tất thảy đều đến tay nàng. Thầm nghĩ những ngày sắp tới phỏng chừng vẫn sẽ giống như thế này cắm mặt tăng ca đến không thấy nổi ánh mặt trời, LingLing Kwong sắc mặt xám xịt như tro tàn tựa lưng vào ghế ngồi, thật sâu thở dài một hơi, quả nhiên công việc không có nhiều nhất, chỉ có nhiều hơn mà thôi.
Khi quay trở về căn hộ, đồng hồ đã điểm mười giờ. LingLing Kwong mở cửa, liền thấy đứa nhỏ đang nép người rúc vào ở trên ghế sofa.
Nàng cởi ra chiếc áo khoác màu xám bên ngoài bộ tây trang, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bó sát. Kỳ thực so với những trang phục trang trọng khi đi làm, nàng càng thích mặc những bộ quần áo đơn giản như áo thun hoặc là áo hoodie tương đối thoải mái, bất quá Orm Kornnaphat lại giống như phá lệ cực kỳ yêu thích nàng mặc tây trang, mỗi lần như vậy đều sẽ ngắm nhìn nàng thật lâu.
Bộ phim trên máy chiếu đã kết thúc từ lâu, phòng khách không có bật đèn, đi lại xung quanh, chỉ mơ hồ bắt giữ được tư thái đĩnh bạt, bóng dáng yểu điệu của nữ nhân.
Ánh sáng cùng bóng tối thưa thớt đan xen chiếu lên gương mặt của Orm Kornnaphat, bên cạnh ghế sofa được đặt một quyển sách [Trung cấp kinh tế vi mô]. Hô hấp của thiếu nữ đều đều mà thong thả, chiếc gối bên cạnh được ôm một nửa vào trong ngực, làm tăng thêm vài phần an tường cùng ấm áp.
Đây là cuộc sống tương lai mà LingLing Kwong đã từng tưởng tượng, một ngày ăn no ba bữa cơm, sau khi tan tầm có thể nhìn thấy người mình yêu, nếu như có thêm Charsiu hoặc là Uni lại càng tốt đẹp hơn.
LingLing Kwong ngồi xổm xuống muốn tiến đến gần để ngắm nhìn kĩ hơn, lại đánh giá thật tốt người mà nàng yêu một chút, lại không cẩn thận đụng phải quyển sách trong tầm tay của Orm Kornnaphat rơi xuống mặt đất, trên mặt đất có trải thảm, thanh âm không lớn, lại làm bừng tỉnh thiếu nữ hãy còn đang mơ ngủ.
Orm Kornnaphat xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, lông mi thật dài vẫn còn mang theo ướt át do mới vừa tỉnh ngủ, xuyên qua khung cảnh sương mù mênh mông, nhìn thật rõ nữ nhân trước mặt.
Thiếu nữ vươn ra hai tay, câu lấy cần cổ của nữ nhân, cố gắng kéo nàng nghiêng người về phía trước một chút.
LingLing Kwong cười nhẹ, đem quyển sách rơi trên mặt đất đặt lên trên bàn trà, cong một chân nửa quỳ xuống, thuận theo sức kéo của Orm Kornnaphat, để em tùy ý vùi vào sườn cổ mẫn cảm của chính mình.
- "LingLing, chị như thế nào lại trở về muộn như vậy!"
- "Cuối năm công việc có chút nhiều, phỏng chừng vẫn phải tăng ca đến cuối tháng mười hai." Nàng sờ sờ lên gáy của Orm Kornnaphat, nhẹ nhàng ngửi hương dầu gội của em.
Tư thế nửa quỳ này không quá thoải mái, LingLing Kwong dứt khoát chống thân thể, hơi cong lưng, vòng tay ôm lấy eo của Orm Kornnaphat, dùng một chút lực, đem em từ trên ghế sofa bế lên, xoay người ngồi xuống, để Orm Kornnaphat ngồi lên người chính mình.
- "Như thế nào mặt lại đỏ như vậy?" LingLing Kwong đem tay đang đặt ở sau lưng Orm Kornnaphat vòng đến trước mặt, xoa xoa gương mặt em, nghi hoặc nói.
Lại là như vậy, lại mở to đôi mắt ngây thơ vô tội ấy muốn trêu chọc em!
Orm Kornnaphat không nghĩ sẽ trả lời câu hỏi của nàng, em đem tay của nàng đang áp lên gương mặt của chính mình kéo xuống, dẩu miệng lẩm bẩm nói. - "P'Junji hôm nay tìm em hỏi thăm buôn chuyện."
- "Chuyện của ai?"
- "Còn có thể là của ai được hả, đương nhiên là của chị rồi!"
- "Chị có cái gì để buôn chuyện đây?" LingLing Kwong gãi gãi vào lòng bàn tay của Orm Kornnaphat, lại đem tay của em lật tới lật lui, xoa xoa nắn nắn, lơ đãng mà trả lời.
Lại trêu chọc em! Nàng luôn muốn trêu chọc em như vậy! Orm Kornnaphat rút tay về, đôi mắt sáng bừng nhìn chằm chằm vào nàng không nói một lời nào.
LingLing Kwong bị nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên, giơ tay sờ sờ chóp mũi. - "Cậu ta lại nói cái gì rồi?"
- "Chị ấy hỏi chúng ta đã phát triển đến bước nào rồi."
- "Sau đó thì sao?"
- "Em vẫn chưa nói, em không muốn cùng người khác chia sẻ chuyện này."
Orm Kornnaphat là đang trách nàng vì nàng đã đem chuyện giữa các nàng nói cho người khác sao? Nhưng chuyện này có cái gì mà không thể nói? LingLing Kwong nhất thời không kịp phản ứng lại, vừa định mở miệng dò hỏi, thiếu nữ trong lồng ngực lại một lần nữa mở miệng ngắt lời nàng.
- "Ý em không phải là nói không muốn để cho người khác biết chị là bạn gái của em, em còn hận không thể cho toàn thế giới này đều biết. Nhưng chính là em không muốn để cho người khác biết chi tiết về mối quan hệ của em và chị, em muốn độc chiếm mỗi phút mỗi giây của chị, chị có phải cảm thấy em rất ích kỉ hay không..."
Em không muốn bị nàng ghét bỏ, em cũng biết nàng vô cùng vô cùng thích em. Nhưng đối mặt với LingLing Kwong, đối mặt với một người mà bản thân đã yêu thích lâu như vậy, một người vốn luôn tràn đầy tự tin như Orm Kornnaphat, cũng sẽ bắt đầu hoài nghi chính mình.
Nàng có thể yêu thích bề mặt đen tối này của em hay không? Nàng có nhận ra em kì thực có thể sẽ không giống như ánh mặt trời ở trong tưởng tượng của nàng, sau đó sẽ không còn như thế này mà yêu thích em nữa hay không đây?
Tưởng tượng đến loại khả năng này, Orm Kornnaphat trong lòng liền khó chịu, nói là nói vậy thôi, thế nhưng bản thân cảm thấy ủy khuất đến nỗi hàng mi cong ươn ướt nước mắt.
LingLing Kwong bị cảm xúc đột ngột của Orm Kornnaphat ập đến mà chân tay trở nên luống cuống, vươn tay nhẹ nhàng chạm lên vai của em, an ủi nói. - "Như thế nào lại khóc rồi? Bảo bảo đừng khóc."
Một câu an ủi này càng ngăn không được nước mắt. Orm Kornnaphat kỳ thật không muốn khóc, ban đêm chính là luôn khiến cho người ta đặc biệt cảm tính, khiến những nỗi bất an tiềm tàng ẩn giấu trong đáy lòng lần lượt lộ ra bên ngoài.
Sau khi chờ cho Orm Kornnaphat một phen phát tiết cảm xúc, khi em lại lần nữa ngẩng đầu, lại phát hiện LingLing Kwong vẫn như cũ dùng ánh mắt ôn nhu kia nhìn chăm chú vào em.
A... Như thế nào không có lí do gì liền khóc như thế này? Sau khi khóc xong Orm Kornnaphat hiện tại bắt đầu ở trong lòng phát điên. Em bị ánh mắt của LingLing Kwong nhìn đến vô cùng ngượng ngùng, đơn giản lại một lần nữa vùi mặt vào cần cổ của nàng.
- "Nong Orm ở trong mắt chị vẫn luôn thực đáng yêu, hơn nữa chị cũng sẽ có lúc muốn độc chiếm em cho riêng mình."
- "Nè, LingLing cũng sẽ có sao?" Orm Kornnaphat đem đầu đang vùi lên cần cổ của nàng ngẩng lên, kinh ngạc mà nhìn về phía nàng.
- "Ừ." Tựa hồ cảm thấy nói ra lời trong lòng thật ngượng ngùng, LingLing Kwong gương mặt lại đỏ lên.
- "Chính là lần trước đến Chiang Mai, cũng là như vậy... Chị chỉ là dùng tay chế trụ em, không cho em động đậy."
Không chờ cho LingLing Kwong kịp trả lời, Orm Kornnaphat lại tiếp tục lên án nói.
- "Hơn nữa chị đến kỳ nhiệt cảm còn dùng thuốc ức chế, em không phải là bạn gái của chị hay sao nha? Vì cái gì không cho em giúp chị? Lần này cũng như vậy!"
- "Em bắt đầu hoài nghi rồi, em có phải hay không đối với chị không có chút sức hấp dẫn nào."
Orm Kornnaphat ngữ khí nói chuyện cũng thực nhanh, LingLing Kwong lại không đuổi kịp em. Nàng nhìn cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn vẫn luôn luyên thuyên không ngừng, trong đầu chỉ còn lại hai chữ...
Muốn hôn.
Vừa mới khóc xong con ngươi vẫn còn vương giọt nước lấp lánh như thủy tinh, không biết có phải là do vừa mới tỉnh ngủ hay không, hoặc là do cảm xúc tương đối kích động, Orm Kornnaphat hai má vẫn còn có chút nhàn nhạt ửng hồng.
Thật đáng yêu, muốn hôn em ấy quá.
LingLing Kwong sẽ luôn vì Orm Kornnaphat mà động tâm.
Nàng không nhịn được, tiến lên ngậm lấy cái miệng đang lải nhải của thiếu nữ.
Tính cả lần trước, lần này hẳn là nụ hôn chính thức thứ hai tương đối trang trọng, cũng tương đối mãnh liệt của các nàng.
Trong không khí tin tức tố hương rượu sake chanh bao bọc lấy tin tức tố hương dâu tây ngọt lịm.
Tin tức tố của Orm Kornnaphat so với bản nhân của em ấy thực không phù hợp, rõ ràng em ấy có đầy đủ những đặc tính của một Alpha, cuối cùng lại có tin tức tố hương trái cây tương đối thơm ngọt. Tựa hồ em ấy cũng giống một kiểu người, rõ ràng những khi một thân một mình tổng lại có thể đảm đương thật tốt tự mình chăm sóc bản thân, nhưng ngấm ngầm lại là một đứa nhỏ luôn thích làm nũng.
Nhưng vô luận có thế nào, nàng cũng đều thực yêu thích Orm Kornnaphat. Đôi môi của thiếu nữ so với dâu tây còn muốn thơm ngọt hơn, thời điểm khi đầu lưỡi khẽ chạm vào, phảng phất như muốn đem linh hồn của nàng hút đi mất.
Không thấy đủ... muốn nhiều hơn một chút nữa.
LingLing Kwong một tay ấn đầu của Orm Kornnaphat, không ngừng thâm nhập, liếm cắn, đồng thời dùng một tay còn lại vuốt ve qua lại vòng eo mảnh khảnh của em.
- "Ưm..." Thiếu nữ đột nhiên ưm ư đánh gãy động tác đang muốn tiến xuống phía dưới của LingLing Kwong, nàng lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào, nàng đã hôn lên cổ của Orm Kornnaphat, mà tay của nàng đã duỗi đến chui vào trong áo của em ấy...
Đột nhiên bừng tỉnh, LingLing Kwong nhanh chóng rút tay ra, còn sửa sang lại phần quần áo lộn xộn của thiếu nữ đang ngồi ở trên người chính mình.
- "Lại như vậy nữa, LingLing Kwong chị như thế nào lại như vậy nha!" Orm Kornnaphat mở to đôi mắt có chút ướt át, ủy khuất mà nhìn vào LingLing Kwong lên án nói.
- "Không được...... Chúng ta vẫn chưa gặp qua trưởng bối, không thể được... Chị còn so với em lớn hơn bảy tuổi, phải đối với em có trách nhiệm."
- "Chính là hiện tại tin tức tố của chị cũng không có an phận lắm đâu á!"
Tin tức tố hương rượu sake chanh trước một bước thay vị chủ nhân không thành thật của chúng bao bọc lấy toàn thân của thiếu nữ, muốn tiến hành bước tiếp theo.
- "Chị không phải cố ý mà." LingLing Kwong đỏ mặt xoay đầu đi, nàng sợ nhìn vào dáng vẻ hiện tại của Orm Kornnaphat sẽ nhịn không được làm chút chuyện gì đó khác mất.
Làm chút chuyện gì đó thật hư hỏng.
- "Vậy hiện tại em phải làm sao bây giờ? Chị khiến em thấy nóng quá." Orm Kornnaphat ngồi ở trong vòng tay của nàng, không thoải mái mà lộn xộn cựa quậy.
LingLing Kwong suy nghĩ trong chốc lát, sau đó bóc ra tuyển thể ở sau cổ sớm đã từ lâu không còn dùng đến, ấn đầu của thiếu nữ, muốn em nghiêng người tựa vào. - "Cắn chị đi."
Có ý tứ gì đây? LingLing Kwong để cho em cắn nàng sao? Để cho Omega cắn Alpha? Cũng không phải không có tình huống đánh dấu ngược phát sinh, đánh dấu ngược xác thật cũng sẽ ở trong một tiến độ nhất định làm giảm bớt đi sự nhiệt tình của Omega, nhưng đây chẳng phải là một thú vui nho nhỏ giữa các cặp đôi đã được đánh dấu hoàn toàn hay sao?
Omega không có răng nanh để đánh dấu, không thể cắn phá tuyến thể, tuyết thể của Alpha cũng thực khô quắt, không rót vào được tin tức tố, cho nên loại hành vi này trong rất nhiều thời điểm đều bị coi là Omega đối với Alpha chính là khiêu khích.
Tuân thủ triết lý "nếu bạn không tận dụng được điều gì đó, bạn là kẻ khốn nạn". Orm Kornnaphat dứt khoát mở miệng cắn xuống.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh tuyến thể, Orm Kornnaphat hàm lấy khối thịt mềm mại kia không ngừng mút vào. Giống như đã ở nơi nào đó uống qua, cảm giác thanh mát thực thoải mái, Orm Kornnaphat cảm thấy chính mình có điểm vô cùng sảng khoái, nguyên lai tin tức tố cũng sẽ khiến cho người ta say như vậy sao?
Orm Kornnaphat thật mạnh cắn một ngụm, như ý nguyện nghe được nữ nhân rên rỉ, hé miệng buông ra phần thịt mềm đã bị em tra tấn đến không nhìn ra bộ dáng gì kia.
Em lại muốn tiến lên đánh dấu nàng một lần nữa, muốn hôn nàng, lại bị LingLing Kwong ngăn lại.
- "Không được, chị bị dị ứng với cồn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro