11.
"Tôi đang chờ đợi, linh hồn tương thích duy nhất trên thế gian này..."
21.
May mắn thay ngày hôm sau là thứ bảy, Orm Kornnaphat không cần mang một vẻ mặt bi thương đến trường, đến nỗi kế hoạch trở về biệt thự bên kia cũng đành phải một lần nữa hoãn lại.
Đôi mắt nâu sáng to tròn long lanh của ngày thường hiện tại lại đau đến không mở ra được, hơn nữa không biết có phải nguyên nhân là do khóc hay không mà sau khi trở về nhà liền ngủ không được ngon giấc, mặt của em vì thế cũng có chút sưng vù. Thời điểm khi rời giường rửa mặt, Orm Kornnaphat cũng bị dáng vẻ này của chính mình dọa cho khiếp sợ.
A... Em chính là một mỹ nữ, là một nữ sinh viên trẻ trung xinh đẹp, như thế nào vừa qua một đêm liền biến thành một chiếc bánh bao hấp như thế này kia chứ...
Đều do LingLing Kwong! Có một số người ngày thường thoạt nhìn vừa ngây thơ lại ngốc nghếch khi nói đến yêu đương, nhưng thật ra chính là làm bộ làm tịch mà thôi. Orm Kornnaphat bắt đầu hoài nghi nàng rốt cuộc có phải thật sự vẫn luôn độc thân hay không đây, nàng sẽ không vì em không biết mà bí mật giấu giấu diếm diếm đâu đúng không?
Vì thế sáng sớm tinh mơ, đứa nhỏ khóc thút thít vẻ mặt ủy khuất, trên người vẫn còn mặc quần áo ngủ, gõ vang cửa nhà của vị tiểu thư hàng xóm.
- "Làm sao vậy? Nong Orm." Sau khi cửa mở, LingLing Kwong nghi hoặc mà nhìn về phía Orm Kornnaphat đang đứng ở cửa.
Sáng nay bên ngoài trời có mưa phùn, LingLing Kwong liền không đi chạy bộ, ở nhà mặc trang phục yoga tập pilates, mới vừa thực hiện xong bốn lần định bụng sẽ nghỉ ngơi một hồi, kết quả liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Nàng cư nhiên lại không ngờ đó chính là Orm Kornnaphat, bởi vì em ấy cuối tuần thời điểm rời giường đều là sau mười giờ rưỡi, mà hiện tại chỉ mới có tám giờ mười lăm phút.
- "LingLing Kwong, mắt em sưng lên rồi, đau quá đi!" Orm Kornnaphat một bên làm nũng oán giận, một bên tiến lên vòng tay ôm lấy eo của nữ nhân, khom lưng cúi người tựa đầu lên vai nàng, còn nhân tiện sờ soạng vài cái lên đường cong cơ bụng săn chắc rõ ràng của nàng.
Hai bàn tay nhỏ xíu từ phía trước sờ ra phía sau, lại từ phía sau quay lại phía trước tiếp tục chọc chọc vào, LingLing Kwong bị Orm Kornnaphat sờ đến có chút nóng mặt, nhưng cũng không có ngăn em lại, làm thiếu nữ ỷ lại dán sát lên trên thân thể của nàng, LingLing Kwong xoay người đóng cửa lại, đem em mang vào nhà.
- "Trên người chị đều là mồ hôi, em còn dựa lên người chị làm gì?" LingLing Kwong bất đắc dĩ hỏi.
- "Không có không có, người LingLing thơm lắm."
Lời này nghe qua có chút quen thuộc, giống như đã từng ở đâu đó nghe qua rồi, nhưng chính là LingLing Kwong tạm thời nghĩ không ra. Nàng mang theo Orm Kornnaphat đi đến bên cạnh ghế sofa, muốn em ngồi xuống. - "Hôm nay cơm sáng là trứng luộc mà em không thích, hẳn là sẽ không muốn ăn rồi. Bất quá đồ ăn vặt lần trước mua cho em còn chưa có ăn hết, đều cất ở trong ngăn tủ ở bàn ăn bên kia, chị đi tắm trước, em tự tìm nhé, nhớ rõ là đừng có ăn quá nhiều đó."
Orm Kornnaphat gật đầu đáp lại, đứng dậy đi về phía bàn ăn, nhưng thay vì mở tủ, ngược lại lại mở ra tủ lạnh ở bên cạnh.
- "Nong Orm, không thể để bụng rỗng uống sữa bò lạnh!"
LingLing Kwong mới vừa rồi còn trở về phòng lấy quần áo không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau lưng của Orm Kornnaphat, em bị dọa cho khiếp sợ, đành phải thành thật mà rút tay về, đóng lại tủ lạnh, xoay người hướng về phía nàng nghịch ngợm thè lưỡi, đẩy đẩy bả vai nàng. - "Được rồi, người ta biết rồi mà, chị gái cũng nhanh đi tắm đi nha."
Trừ ra mấy năm giận dỗi kia, LingLing Kwong cơ hồ chưa từng nghe qua Orm Kornnaphat gọi nàng là chị gái. Trước kia không gọi là chị gái, hiện tại mỗi lần làm sai cái gì đó hoặc là những khi em ấy có yêu cầu gì đó với nàng, liền ngọt ngào mà gọi hai tiếng chị gái để nịnh nọt lấy lòng nàng.
LingLing Kwong theo lực đẩy mạnh mẽ của Orm Kornnaphat mà rời khỏi phòng khách, nàng luôn là đối với thiếu nữ làm nũng không có biện pháp kháng cự.
Chờ cho đến khi nàng tắm xong lau khô tóc trở ra, liền nhìn thấy Orm Kornnphat trong lòng ôm một túi khoai tây chiên, thoải mái mà nằm ở trên ghế sofa lướt xem điện thoại, mà ở bên cạnh em đã có hai túi khoai tây chiên rỗng rơi rớt.
Chà, xem ra buổi trưa hôm nay không cần phải chuẩn bị cơm trưa cho người nào đó rồi.
- "LingLing mau đến xem đi, em tìm được một đoạn video rất thú vị!"
Nàng cũng không có làm theo ý nguyện của Orm Kornnaphat bước về phía em, mà là đi đến tủ lạnh lấy ra chiếc thìa mà buổi sáng nàng đã đông lạnh, kiểm tra nhiệt độ một chút, cảm thấy không còn quá lạnh, vì thế liền cầm lấy chiếc thìa đi về phía em.
- "Không phải nói mắt đau sao? Như thế nào còn chơi điện thoại?" LingLing Kwong một tay dùng thìa đá nhẹ nhàng đặt lên mi mắt của Orm Kornnaphat, tay kia đem điện thoại di động trước mặt Orm Kornnaphat lấy đi.
- "Đây là LingLing buổi sáng rời giường đem đi đông lạnh hay sao ạ?"
- "Đúng vậy."
- "Chị gái thật là chu đáo nha."
LingLing Kwong thuận tay đưa điện thoại di động đặt lên trên bàn trà, sau đó nâng tay lên nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi của Orm Kornnaphat, cười nói. - "Đừng ba hoa nữa."
Quả nhiên, cơm trưa chỉ có một mình LingLing Kwong ăn. Orm Kornnaphat vốn định cùng nàng ăn cơm, nhưng đối mặt với một bàn salad rau dưa xanh mướt kia, em quả thực chính là nhấc không nổi hứng thú, hơn nữa chính mình cũng không cảm thấy đói, vì thế chỉ đơn giản ở một bên dùng máy chiếu mở phim điện ảnh.
Xem phim điện ảnh là một thú vui mới gần đây được Orm Kornnaphat bồi dưỡng. Rõ ràng khi còn nhỏ em không thích những thứ như thế này, nhưng hiện tại lại ám ảnh một cách khó hiểu đối với tình tiết của những bộ phim điện ảnh cùng kỹ xảo quay dựng. Mỗi lần xem phim, nội tâm của em đều sẽ trở nên thực bình lặng, như thể em đang đắm mình trải nghiệm một cuộc sống khác với các nhân vật trong phim.
Lần này xem đến là một bộ phim rất cũ. [Léon: The Professional]
Orm Kornnaphat vốn dĩ đang ngồi dưới đất, nhưng khi nhìn đến LingLing Kwong ăn xong một bát rau cải xanh mướt liền đi đến ngồi lên ghế sofa, em thuận thế dựa vào người nàng, rúc vào trong vòng tay của LingLing Kwong, còn nắm lấy tay của nữ nhân, muốn nàng ôm em.
LingLing Kwong vốn đang thả lỏng bả vai, nháy mắt liền trở nên cứng đờ. Bangkok tháng mười hai thời tiết hẳn là thực mát mẻ, nhưng nàng lại cảm thấy cả người nóng bức, có lẽ là bởi vì trước mặt chính là cần cổ thanh tú của thiếu nữ, lại có lẽ là bởi vì nàng ngửi thấy được hương dâu tây như có như không thoang thoảng.
Nhưng Orm Kornnaphat không phải là đã dán lên miếng dán ức chế rồi sao? Như thế nào vẫn còn có mùi hương? Nàng nghĩ không ra được, chỉ cảm thấy răng có chút ngứa ngáy.
- "Cuối cùng Leon có đáp ứng với Mathilda không?" Orm Kornnaphat xoay đầu nhìn nàng, khẽ hỏi.
Đáp ứng cái gì cơ? Lại đáp ứng cho chính mình cắn sao? Trời ơi cứu mạng! LingLing Kwong mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy nha!
LingLing Kwong thất thần căn bản không biết bộ phim điện ảnh đã chiếu đến đâu rồi, nhưng cũng may bộ phim này nàng trước đó đã xem qua. Đang lúc nàng nỗ lực làm bộ làm tịch bày ra vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc xem phim, thời điểm chuẩn bị mở miệng ra nói chuyện, lại bị Orm Kornnaphat cắt ngang.
- "Thôi quên đi, chị đừng có tiết lộ đó, em tự mình xem."
Xem đến cuối bộ phim, khi Mathilda trồng cây xanh của Leon dưới gốc cây lớn, nước mắt của Orm Kornnaphat giống như hạt châu rơi vỡ, ngăn không được chảy xuống.
Như thế nào lại khóc nữa rồi? Chờ lát nữa mắt lại đau nữa cho xem.
Nàng vừa định đứng dậy lấy khăn giấy lau nước mắt cho em, lại bị em giữ tay lại. Em xoay người, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi. - "Nếu em lại nhỏ thêm năm tuổi, chị có còn yêu em không?"
- "Sẽ không." LingLing Kwong trả lời mà không cần suy nghĩ nhiều.
Orm Kornnaphat tựa hồ bị đáp án gọn gàng dứt khoát của LingLing Kwong làm cho kinh ngạc, khẽ nhếch miệng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không thể nghĩ ra được điều gì để đáp lại nàng.
- "Nếu chị lại lớn hơn em năm tuổi, hai chúng ta liền kém nhau mười hai tuổi, em hẳn là nên gọi chị là dì mới đúng, lại nói nếu ở bên nhau, lòng của chị sẽ không thể vượt qua được rào cản đó mất."
Không chú ý đến cảm xúc biến hóa của thiếu nữ ở trong ngực chính mình, LingLing Kwong lại nghiêm túc tiếp tục bổ sung nói. - "Cho dù có là tình yêu, cũng không phải là loại tình yêu giống như hiện tại."
Em thật ngốc, em cư nhiên lại hoài nghi nàng đã từng yêu đương.
Nàng không biết lúc này chỉ cần đưa ra một đáp án khẳng định là tốt rồi hay sao vậy nha!
Orm Kornnaphat căm giận mà đem nước mắt lau lên quần áo của nàng, ngẩng đầu nhìn thấy nàng biểu tình ngây ngốc, chợt nhớ lại bài đăng trên Twitter buổi sáng em nhìn thấy, mềm lòng hỏi một câu hỏi khác cùng với bộ phim không chút nào có liên quan. - "Nếu em và chị bởi vì khó khăn nào đó, mà không thể không nói lời chia tay, nhiều năm về sau lại gặp lại, chị sẽ lựa chọn cùng em tái hợp chứ?"
Cái này đều sẽ có khuôn mẫu cố định, LingLing Kwong hẳn là sẽ trả lời được mà phải không?
- "Chính là chúng ta vì cái gì lại chia tay?" LingLing Kwong gắt gao nhíu chặt mày, nghi hoặc mà nhìn Orm Kornnaphat.
Đáng giận, LingLing Kwong như thế nào lại bướng bỉnh như vậy nha!
- "Ai nha, em nói là nếu như thôi!"
- "Thành thật mà nói, chị không thích loại giả thiết như vậy, Nong Orm."
- "Chị trước sau đều cảm thấy em trưởng thành hẳn là đối với mỗi một lần lựa chọn của chính mình đều phải có trách nhiệm, một người muốn đưa ra lời chia tay như vậy chứng minh họ đã suy nghĩ thật kĩ rồi, cho nên chị tôn trọng quyết định của họ."
- "Tình yêu vốn dĩ cần có sự phối hợp ăn ý giữa hai người, lúc gặp khó khăn ấy liền nói ra, hai người cùng nhau giải quyết thay vì nói lời chia tay. Lí do chia tay chỉ có một, đó chính là tình yêu không đủ kiên định, cho nên nếu lúc đó em không tin chị, hiện tại cũng không cần thiết lưu lại làm gì."
Có ý tứ gì đây? LingLing Kwong là nói cho dù có là vì khó khăn mà chia tay cũng sẽ không quay lại với mình hay sao?
Orm Kornnaphat cảm thấy phổi chính mình đều muốn nổ tung đến nơi, em một phen đẩy ra vòng tay LingLing Kwong đang ôm lấy mình, muốn tránh thoát khỏi người nàng.
- "Là em đưa ra giả thiết trước, như thế nào trò chuyện trò chuyện một hồi chính mình lại tức giận như vậy?" LingLing Kwong lại một lần nữa ôm lấy Orm Kornnaphat, đem em kéo vào trong ngực chính mình.
- "Em không có tức giận, chị lại chưa nói sai cái gì nha, em mới là sẽ không giận chị. Đợi khi phim xem xong rồi, em lại đem máy chiếu bật mở lần nữa."
LingLing là đồ không thú vị! Em không muốn để ý đến nàng nữa! Em muốn cùng nàng chiến tranh lạnh một ngày.
Quên đi, một ngày quá dài, vẫn là chỉ nên một giờ thôi.
Nếu thật sự phải để Orm Kornnaphat rời đi, LingLing Kwong cảm thấy chính mình cũng không đến mức ngốc thành như vậy. Nàng giữ chặt tay của em không ngừng vuốt ve, đôi mắt đen láy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào em, cuối cùng tựa hồ cảm thấy có chút thẹn thùng, xoay đầu đi, chỉ để lộ ra chóp tai đỏ bừng.
- "Chị còn chưa nói xong mà."
LingLing Kwong lại một lần nữa đem đầu nghiêng về phía trước, hôn lên má lúm đồng tiền của thiếu nữ, sau đó áp mũi lên mũi của Orm Kornnaphat. - "Nhưng nếu là em, chị sẽ nhượng bộ."
Được rồi, Orm Kornnaphat kỳ thực thích nhất trên đời chính là đầu gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro