1.
Thanh mai và tình yêu thầm kín
1.
So với mùa đông, LingLing Kwong thực thích mùa hè hơn rất nhiều.
Cái nóng hầm hập đến mức muốn nướng mặt đường nhũn ra, nóng đến mức làm lá cây cuộn tròn, cuốn theo cả hương gió biển mặn mà, nếu có thể có thêm nước ép quả đào, quả mận, dưa lê, canh đậu xanh đậu đỏ, tất thảy đều sẽ cấu thành một chút ấn tượng nho nhỏ về mùa hè trong lòng LingLing Kwong.
Không khí ẩm ướt mang theo từng đợt nắng nóng, LingLing Kwong biết mùa hè sẽ luôn như thế này, nhưng nàng vẫn là không thích ngồi hưởng gió mát trước điều hòa ở trong phòng. Trong sân nhà có một cây đại thụ, nghe mẹ Quảng nói khi nàng còn chưa ra đời cây đại thụ ấy đã được trồng ở trong sân, có khi, nàng sẽ lấy một quyển sách dựa vào thân đại thụ, nhìn vào bóng cây âm u thưa thớt in trên tờ giấy trắng, tựa hồ như là đang nhảy múa trên các con chữ, lại giống như ánh sao bị nghiền nát, đây quả thực là sự yên tĩnh mà LingLing Kwong vẫn luôn yêu thích, nếu như đứa nhỏ cách vách không tìm đến quấy rầy nàng thì thật tốt biết mấy.
- "LingLing Kwong, chị đang làm gì vậy nha?"
Là Orm Kornnaphat, em ấy mới năm tuổi, cũng đã so với những đứa nhỏ cùng tuổi cao hơn rất nhiều, về sau trưởng thành phỏng chừng chính là một Alpha xuất chúng. Mỗi khi nàng nằm ở dưới bóng cây, em ấy luôn là sẽ tìm thấy nàng, sau đó nghiêng ngả lảo đảo hướng đến chỗ nàng mà chạy đến.
Kỳ thật, LingLing Kwong cũng không mấy bận tâm đến việc Orm Kornnaphat quấy rầy nàng, nàng thừa hiểu rằng em ấy chỉ là tìm đến nàng muốn nàng cùng chơi với em ấy, hơn nữa những khi đôi mắt màu hổ phách ấy ngập nước nhìn về phía nàng, nàng luôn là không có biện pháp nói ra lời cự tuyệt, chỉ là nàng sẽ có một chút không vui trong lòng mà thôi.
- "Nong Orm, em hẳn là nên gọi chị là chị gái mới phải chứ."
- "Chính là LingLing không phải sẽ gọi là LingLing sao?"
Orm Kornnaphat chạy đến ngồi xuống ở bên cạnh nàng, làm như có chút khó hiểu, còn đem thân thể nghiêng về phía trước, quyển sách trên tay nàng cũng bị đẩy sang một bên, nàng ngửi được mùi sữa thoang thoảng tỏa ra từ trên người em ấy.
LingLing Kwong nhẹ nhàng đẩy cái đầu nhỏ ra khỏi cổ mình, trả lời câu hỏi trước đó của Orm Kornnaphat. - "Đọc sách."
Mà thôi quên đi, cùng một đứa nhỏ so đo thì có ích gì đâu? LingLing Kwong tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nàng chính là lại cảm thấy mềm lòng.
Đứa nhỏ năm tuổi nhận thức về từ ngữ còn rất hạn chế, Orm Kornnaphat xem không hiểu quyển sách trên tay LingLing Kwong, liền quấn lấy nàng, muốn nàng giải thích cho chính mình một chút.
Đứa nhỏ trong ngực nàng lại bắt đầu cựa quậy, liền trở nên không an phận, LingLing Kwong bị nháo đến không còn cách nào khác, đành phải một lần nữa ôm lấy eo của Orm Kornnaphat giữ lại, đem em ấy ôm cố định ở trong lòng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ. - "Em ngoan ngoãn một chút có được không? Nếu em nghe lời, chị liền giải thích cho em nghe."
Quyển sách trong tay là bài đọc tác nghiệp được lão sư giao cho nàng trong kỳ nghỉ hè này. [The Course of Misery] do Tolstoy viết. Truyện rất dài, viết về thế chiến thứ nhất, còn có nội chiến Nga, kỳ thật khiến nàng đọc vào cũng có chút lao lực.
[- "Tôi sẽ yêu em mãi cho đến tận cây Bạch Dương."
- "Sao lại đến tận cây Bạch Dương?"
- "Em chẳng lẽ không biết sao? Cuối đời của mỗi một người đều sẽ có một gò đất, trên gò đất ấy sẽ có một tán cây bạch dương rũ xuống."...]
Câu truyện còn chưa kết thúc, đứa nhỏ trong lòng đã im lặng, LingLing Kwong rũ mắt nhìn xuống, liền nhìn thấy một con thú nhỏ ngủ say đến hé mở miệng, xem ra là đã ngủ được một lúc rồi, nước dãi đều chảy ra dính lên quần áo của nàng.
Nàng thật cẩn thận nắm lấy cánh tay đang rũ xuống của em, chậm rãi đỡ lấy cái đầu nhỏ rúc ở trước ngực, LingLing Kwong bắt lấy tay nhỏ của em ấy để lên cổ mình, thiếu nữ lớn hơn đang cố gắng lật người của Orm Kornnaphat lại, để em ấy ghé vào trên người mình ngủ, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút, cũng sẽ không bị ánh mặt trời chói mắt ngẫu nhiên mà chiếu đến mắt em ấy.
- "Ưm..." Động tác vừa mới tiến hành đến một nửa liền khiến đứa nhỏ đang rúc ở trong lòng bị đánh thức, LingLing Kwong nhìn đôi mắt kia phủ lên một tầng hơi nước cùng cái miệng nhỏ hơi chu lên, nội tâm không nhịn được bắt đầu trở nên bồn chồn, đáng chết thật, em ấy sẽ không muốn khóc đâu phải không?
Bất quá thì lần này LingLing Kwong đã đoán sai.
Orm Kornnaphat cũng không có lớn tiếng khóc quấy lên, chỉ là chớp chớp mắt, lông mi đen dày giống như cánh bướm rung rinh, em tiến đến bên gương mặt nàng, thật thật tại tại mà chép miệng, lớn tiếng nói. - "Em cũng yêu chị!"
Cái gì đây....
Chờ đến khi LingLing Kwong lấy lại tinh thần, tiểu quỷ buồn ngủ đã tìm được một vị trí thoải mái khác lại ngủ mất rồi, còn cướp đi một bàn tay của nàng che chắn ánh nắng cho mình. Gió từ phương xa thổi đến, cuốn theo làn tóc của người thiếu nữ, tiếng lá cây xào xạc cùng hơi thở nhẹ nhàng dần dần hòa làm một mà chảy vào khe hở thời gian.
Có lẽ, lần sau nàng hẳn là nên mang theo một quyển truyện cổ tích đến thì hơn.
2.
Sau khi vào cao trung sống trong ký túc xá của trường, LingLing Kwong vốn cho rằng đứa nhỏ nóng nảy này trong ba phút thực mau sẽ thực cảm thấy chán ghét, cũng sẽ không còn quấn lấy chính mình, ấy vậy mà không nghĩ tới em ấy lại càng trở nên dính người hơn.
Gia đình các nàng vốn là chỗ thân thiết, có khi cuối tuần về nhà, mẹ Quảng không có thời gian đều là mae Koy đến đón LingLing Kwong, nhưng cho dù có là ai đến đi nữa, nàng vẫn luôn có thể nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đứng ở trước cổng nhìn xung quanh khắp nơi, một khi bắt được thân ảnh của chính mình, liền bắt đầu hô to.
- "LingLing Kwong, bé ở đây!"
Những người bạn tốt quanh nàng đối Orm Kornnaphat, một đứa nhỏ hay quấn quýt lấy LingLing Kwong đều đã vô cùng quen thuộc, có khi còn sẽ cho đứa nhỏ này chút đồ ăn vặt, lúc đó có thể đổi lấy quyền lợi được sờ sờ cái đầu nhỏ của đứa nhỏ ngoan ngoãn này.
Bất quá so với những đứa nhỏ đáng yêu thơm tho mềm mại khác, những chị gái xấu tính lại càng yêu thích những đứa nhỏ háo hức hoạt bát hơn nhiều, ví dụ như Junji chẳng hạn.
Junji một phen quàng tay qua vai LingLing Kwong, có chút khiêu khích mà nhìn về phía Orm Kornnaphat. - "Như thế nào? Em gái nhỏ lại đến đón chị gái tan học về à?"
Cô nhóc tuổi nhỏ còn chưa biết trêu đùa gọi là cái gì, chỉ biết hết lần này đến lần khác kéo lấy cánh tay của Junji, bĩu môi lên án. - " P'Junji xấu tính, LingLing Kwong là của em nha!"
LingLing Kwong bất đắc dĩ mà cong lên khóe môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ Junji đang đi ở bên cạnh đã cười đến không thẳng nổi eo. - "Cậu đừng luôn cứ muốn trêu chọc em ấy như vậy, em ấy thật sự sẽ giận đấy."
- "Đi thôi LingLing Kwong, em không muốn chơi với P'Junji nữa." Orm Kornnaphat vừa nói vừa kéo lấy tay áo nàng, đem nàng hướng về chỗ xe của mae Koy kéo đến.
- "Không thể nói như vậy, em mau nói xin lỗi P'Junji đi." LingLing Kwong dừng lại bước chân, không tán thành mà nhìn về phía Orm Kornnaphat.
Em tuy rằng có chút không vui, nhưng vẫn là biết ngữ khí nói chuyện của chính mình vừa rồi không tốt lắm, huống chi mae Koy từ nhỏ đều giáo dục chính mình phải làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn biết lễ phép, em tiến lên giữ chặt lấy tay của Junji, ý bảo cô hãy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô. - "Thực xin lỗi, tuy rằng với em P'Junji vẫn rất xấu tính, nhưng em vẫn là muốn cảm ơn chị vì tuần trước đã cho em đồ ăn vặt."
Không ai có thể cưỡng lại được dáng vẻ của một cô nhóc ở trước mặt bạn xin lỗi và nói ra lời cảm ơn được cả, Junji cũng không ngoại lệ, cô gãi gãi chiếc mũi của Orm Kornnaphat, vô thức nói với thanh âm nhẹ nhàng. - "Không có gì đâu nha ~~"
À thì? Như thế nào cô vẫn cứ có dự cảm không lành ấy nhỉ? Junji vừa ngẩng đầu, liền thấy LingLing Kwong hai mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm chính mình. - "Nếu Nong Orm đã nói xong lời xin lỗi, vậy nên cậu cũng phải nói xin lỗi em ấy, cậu không nên trêu chọc em ấy như vậy."
"Muốn tôi xin lỗi em gái nhỏ của cậu mới là mục đích thật sự của cậu chứ gì? Tôi có thể không phải là một chị gái tốt, nhưng cậu quả thực chính là một con cún!" Junji khó chịu mà nghĩ đến.
Bất quá cô cũng không phải là loại người sẽ muốn cùng với đứa nhỏ này so đo đi, chỉ là đối với LingLing Kwong hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Orm Kornnaphat. - "Thực xin lỗi bé iu nha, chị gái cũng muốn xin lỗi bé, tha thứ cho chị được không?"
_____________________
Sau khi lên xe, Orm Kornnaphat cười liên tục, khiến cho mae Koy đang lái xe ở phía trước phải thường xuyên quay đầu nhìn lại.
- "Em vui đến như vậy sao?" LingLing Kwong thi thoảng không thể hiểu nổi những suy nghĩ kì lạ cổ quái trong đầu đứa nhỏ này, nhịn không được mà cảm thấy hoang mang. Nếu một hai phải hỏi đến sự thật thì, kỳ thật em ấy cũng không thể nói nên lời cụ thể nguyên do khiến em ấy vui vẻ. Em ấy chỉ là muốn ôm chặt lấy cánh tay nàng, sau đó ngọt ngào mà làm nũng nói. - "LingLing Kwong hôm nay đến nhà của em ăn cơm có được không? Bố hôm nay nấu một bàn lớn đồ ăn rất ngon nha, chị khẳng định sẽ thích!"
Tối nay, bố đã làm món gỏi đu đủ xanh mà nàng cùng em đều thực yêu thích. Đu đủ sau khi gọt bỏ lớp vỏ xanh, bên trong là thịt quả trắng nõn, ăn vào thanh thúy có chút dai, trong vị ngọt mát lại có chút đắng, lại kết hợp với nước sốt đặc biệt của Thái, hương thơm của tỏi cùng vị ớt cay cay, hòa quyện cùng mùi vị chua chua của chanh ở trong quá trình trộn mà khiến món ăn càng thêm phần đậm đà và độc đáo.
Sau bữa tối, Orm Kornnaphat theo thường lệ muốn giữ LingLing Kwong ở lại, muốn nàng qua đêm ở nhà mình. Bất quá thì LingLing Kwong người sẽ luôn luôn chiều chuộng em hết mực, lần này ấy mà lại cự tuyệt em.
Orm Kornnaphat thực khó hiểu. - "Vì cái gì nha?"
Nàng còn chưa kịp mở miệng, Orm Kornnaphat liền nghe thấy mae Koy nói. - "Bởi vì LingLing đã phân hoá thành Alpha, con không thể giống như trước kia cứ như vậy mà quấn lấy con bé, huống chi con đã là lớn rồi, cũng không cần LingLing kể chuyện cổ tích dỗ con ngủ nữa."
Bị chính mẹ ruột phá đám làm Orm Kornnaphat có chút đỏ mặt, nhưng đứa nhỏ chưa từng học qua lớp học về tâm sinh lý vẫn là thực nghi hoặc. - "Phân hóa thành Alpha liền không được sao?"
- "Đúng vậy, giống như là mẹ chỉ ngủ cùng bố, bố cũng sẽ chỉ ngủ cùng mẹ mà thôi."
Nghe đến đó, Orm Kornnaphat phảng phất tựa hồ như đã nắm bắt được đến từ ngữ mấu chốt, hốc mắt lập tức dâng đầy nước mắt, sắp rơi ra ngoài. - "LingLing Kwong về sau sẽ ngủ cùng người khác có phải không?"
Nhìn vào bộ dáng ủy khuất của Orm Kornnaphat, phảng phất như là giây tiếp theo sẽ khóc quấy lên, LingLing Kwong có chút dở khóc dở cười. Nàng vỗ nhẹ lên đầu em, lau đi nước sốt dính trên khóe miệng, dịu dàng nói. - "Sẽ không, chị sẽ không ngủ cùng người khác, Nong Orm cũng phải hứa với chị về sau phải bảo vệ chính mình thật tốt, được không?"
- "Được."
LingLing Kwong trong lòng có chút mệt, bởi vì vừa rồi khi Orm Kornnaphat nhào vào trong lòng nàng, đem nước mũi cùng nước mắt dán sát lên trên quần áo, hy vọng đồng phục học sinh ngày mai của nàng có thể kịp khô.
Bất quá, cuối cùng LingLing Kwong vẫn là kể cho em ấy nghe một câu chuyện xong mới trở về nhà, nói là câu chuyện cũng không phải chính xác lắm, bởi vì thứ mà nàng đọc chính là "Kinh Thánh", Orm Kornnaphat từ nhỏ đã không thích những thứ dong dài như thế này, mà nàng từ trước đến nay đều hiểu rất rõ, thường thường không đến quá năm phút đồng hồ, Orm Kornnaphat đã chìm vào giấc ngủ say.
Sau khi ấn xuống góc chăn cho Orm Kornnaphat thật cẩn thận, bảo đảm đứa nhỏ trên giường đã bình yên mà tiến vào mộng đẹp, LingLing Kwong liền đứng dậy, chậm rãi dạo bước đi về phía cửa, mở cửa rời đi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mái đầu nhỏ của người nằm bên trong căn phòng, như là phủ lên đó một tầng sương mỏng manh ánh bạc, mà ở phía bên ngoài căn phòng ấy, có một người ở dưới bầu trời đầy sao mà rảo bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro