17.
Ngôi nhà bị bao vây bởi ngọn lửa hung dữ, cậu bé nhìn bằng đôi mắt kinh hoàng.
Cậu bé mở to mắt , lại gần những chiếc xe cứu hỏa, cứu thương đang lại gần. Tiếng la hét của cậu như muốn át cả tiếng ồn từ đám cháy.
Bầu trời đêm trùm lên mình vẻ tĩnh lặng ôn hòa khuất trong biển máu và khói. Sương mù che phủ màn đêm, che mờ nguồn ánh sáng duy nhất.
"YoungJae!"
YoungJae thức giấc, ngồi trên giường thở hổn hển. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lưng cậu.
" Em- em có ổn không? Khi anh tỉnh dậy, đã thấy em thở mạnh, và đang khóc-."
YoungJae đã khóc, thực sự. Lời nói của Jaebum bị cắt ngang khi cậu bé nhảy vào trong lòng anh. Cánh tay cậu ôm chặt cổ Jaebum, chôn khuân mặt đẫm nước mắt vào vai anh. Người lớn hơn hơi bối rối, sau đó, anh từ từ vòng tay mình quanh eo cậu.
"Jaebum !Em đã nghĩ rằng em đã mất anh. "
"Chuyện gì đã xảy ra?" Jaebum hỏi, tay khẽ xoa mái tóc đen mượt của cậu. YoungJae thở dài, cố gắng để giữ bình tĩnh.
"Có một ngọn lửa." YoungJae giải thích, nước mắt vẫn tiếp tục tuôn dài trên khóe mi.
"Em và anh đã ở đó, em muốn cứu anh, nhưng em lại bỏ chạy để tự cứu lấy bản thân mình, lửa lan ra khắp nơi, ngôi nhà đã...cháy. Và em nhìn thấy anh..c.chết bên trong.."
"Nếu nó xảy ra ở hiện thực, dù sao anh vẫn sẽ cảm thấy vui vì em đã tự cứu lấy chính mình."
"Tại sao?" YoungJae thấp giọng hỏi.
" Bởi vì anh không muốn em chết, em hiểu không? Em đã làm quá nhiều việc cho anh rồi." Jaebum mỉm cười, nhìn cậu bé ngồi bên xù lông. " Đó là lý do.... Anh sẵn lòng hy sinh mình để em cứu lấy mình trước."
"Đừng nói vậy." YoungJae khóc. "Em không- không bao giờ muốn anh chết. "
"Nếu em nói vậy." Jaebum thì thầm , tay bắt đầu run rẩy. "Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi em.Nó đã kết thúc. Anh chắc em sẽ không còn mơ tới nó nữa."
"Em yêu anh!"
Sự tĩnh lặng tràn ngập toàn bộ căn phòng. YoungJae cảm nhận được cánh tay Jaebum đặt trên người cậu bắt đầu lỏng ra. Cậu buông Jaebum ra. Nhảy xuống giường. YoungJae leo lên người anh, dí mặt sát lại gần mặt Jaebum.
"Không ! YoungJae, anh không thể."
YoungJae mặc kệ Jaebum , để cho cảm xúc điều khiển bản thân. Cậu tiến về phía trước, đặt môi mình lên Jaebum.
Nếu như chúng ta thực sự hợp nhau, điều này sẽ có ý nghĩa.
YoungJae gỡ môi mình ra khỏi Jaebum, tiếng thở dốc là điều duy nhất mà họ nghe được. Cậu nhẹ nhàng đặt tay mình lên ngực anh, chôn mặt vào hõm cổ Jaebum. Tay cậu bắt đầu di chuyển lên trên, ôm chặt cổ anh.
"Tại sao?" YoungJae hỏi. "Anh không thể làm được cái gì cơ.Điều gì đã giữ anh lại ?"
"Anh không thể làm điều này." Jaebum đặt tay lên mí mắt. "Anh thực sự rất sợ."
"Nhưng tại sao?"
"Anh biết cảm xúc em dành cho anh, và anh cũng không thể che giấu được sự thật rằng anh cũng có cảm xúc như vậy đối với em. Nhưng anh không nghĩ rằng chúng mình có thể ở bên nhau."
"Anh đang lẩn tránh câu hỏi của em.Em hỏi tại sao? Em đã phải chịu đựng quá lâu. Em đã muốn nói cho anh rằng em cảm thấy thế nào từ lâu lắm rồi. Nhưng em không thể.."
" Anh... anh bị mất trí nhớ. Anh rất sợ, rằng một ngày nào đó, anh sẽ quên mất em." Jaebum nói, ngồi dậy trong khi YoungJae vẫn cứ tiếp tục ôm lấy anh. "Anh sợ rằng em sẽ bị tổn thương."
YoungJae thở hổn hển, cậu nới lỏng vòng tay của mình. Đôi mắt cậu lần nữa mở to, từng giọt lệ rơi xuống.
"Anh... cái gì?"
"Anh thực sự xin lỗi, YoungJae."
"Không, em sẽ không để anh rời xa em chỉ vì anh bị mất trí nhớ.... Không cách nào có thể ngăn cách tình cảm chúng ta dành cho nhau." YoungJae quả quyết.
"Ngay cả khi anh có quên em đi chăng nữa, em thề, em sẽ làm anh nhớ tên em lại lần nữa."
"YoungJae ! Điều đó không phải là dễ dàng."
"Không, em sẽ làm bằng bất cứ gì có thể, anh sẽ nhớ được em, được không?"
Jaebum mỉm cười nhẹ nhàng. Tinh tế. YoungJae nhíu mày, nở nụ cười ấm áp nhìn Jaebum khi anh vòng tay, bế cậu đặt lên đùi mình, ôm lấy cậu bằng tất cả tình yêu của anh. Jaebum đặt ngón tay dưới cằm cậu, khẽ nâng mặt cậu lên. Đôi mắt cậu ngập tràn nước mắt, trong suốt. Jaebum nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
" Em có chắc chắn không ? Đây là những gì em muốn?" Jaebum hỏi.
" Vâng."
" Chúng ta hãy hẹn hò ngay bây giờ, để không phải hối tiếc sau này."
-----
T dịch chap này trong cái tâm trạng cực kỳ bối rối không biết gả con gái cho anh zai Nạo Dừa hay anh Mèo nữa. Hai anh đều ôn nhu với nó thì biết chọn đứa nào bây giờ TT TT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro