Chap 55
Ngày trọng đại cuối cùng cũng đã đến - ngày cưới của Pond và Phuwin. Cả hai đều tràn đầy sự phấn khích, nhưng họ cũng nhớ nhau khủng khiếp. Gia đình họ đã áp dụng một phong tục truyền thống là họ không được gặp hoặc nói chuyện với nhau trong hai ngày trước lễ cưới. Họ miễn cưỡng tuân theo phong tục, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm sự mong chờ của họ.
Trong phòng, Pond đang chuẩn bị, nụ cười không bao giờ tắt trên khuôn mặt. Niềm vui và sự phấn khích hiện rõ đến nỗi ngay cả Joong và Fourth cũng không thể cưỡng lại việc trêu chọc anh. "Nhìn em kìa! Cười toe toét như một thằng ngốc. Không thể chờ để thấy Phuphu của mình, hả?" Joong cười khúc khích.
Fourth nói thêm, "em cá là anh ấy cũng phấn khích như anh vậy, anh hai. Đừng lo lắng quá anh sẽ sớm được gặp anh ấy thôi!"
Pond cười theo, niềm hạnh phúc của anh không thể phủ nhận. Ngay lúc đó, cha anh, Earth và Mix, bước vào phòng. Earth bước đến bên anh và kéo anh vào một cái ôm ấm áp, vỗ nhẹ lưng anh với niềm tự hào trong mắt. "Bố rất tự hào về con, con trai ạ," Earth nói, giọng đầy cảm xúc. "Con đã lớn lên thành một người đàn ông tuyệt vời, và giờ con sắp kết hôn với tình yêu của đời mình. Bố không thể hạnh phúc hơn cho con."
Mix mỉm cười, cũng ôm chặt con trai mình. "Con xứng đáng có được tất cả hạnh phúc trên thế giới này, Pond. Hôm nay sẽ là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời con."
"Cảm ơn hai người- pa, pa", Pond mỉm cười, cảm thấy biết ơn và tràn ngập tình yêu thương.
Trong khi đó, ở một căn phòng khác, Phuwin cũng đang chuẩn bị. Cậu ấy mặc một bộ đồ nửa trắng, trông thật tuyệt vời. Khi nhà tạo mẫu tóc hoàn thành việc tạo hình, Phuwin nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, mỉm cười một mình. Tim cậu đập nhanh khi nghĩ về ngày này - cậu sắp kết hôn với Pond, tình yêu của đời mình. Hành trình của thật tuyệt vời, và cậu không thể chờ đợi để dành phần đời còn lại của mình bên người con trai ấy.
"Mình sẽ là chồng của anh ấy", Phuwin thì thầm với chính mình, má ửng hồng vì hạnh phúc. Cậu cảm thấy một luồng ấm áp và phấn khích, tưởng tượng đến khoảnh khắc mình sẽ bước vào lễ đường.
Cuối cùng, thời khắc đó đã đến. Pond đứng ở trung tâm của buổi tiệc, tim đập thình thịch vì mong đợi. Mắt anh dán chặt vào cánh cửa, chờ chúng mở ra. Anh gần như không thể kìm nén được niềm hạnh phúc, háo hức được gặp Phuwin sau hai ngày dài.
Sau đó, âm nhạc bắt đầu. Cánh cửa từ từ mở ra, và ở đó, đứng trong bộ đồ nửa trắng, là Phuwin, trông giống như mộ sự huyền ảo đầy tuyệt vời. Anh ấy đang bước vào lễ đường với pa mình, Tay, bên cạnh, và đối với Pond, cảm giác như thế giới dừng lại. Phuwin trông thanh thoát, như thể em ấy vừa bước ra khỏi một giấc mơ. Trái tim anh ấy đập lỡ một nhịp. Mình không thể rời mắt khỏi em ấy... Phuwin là tất cả những gì anh ấy có thể nhìn thấy.
Pond không nói nên lời, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Anh nhìn Phuwin bước đến gần hơn, vẻ đẹp của cậu càng nổi bật hơn theo từng bước chân. Khi Phuwin cuối cùng cũng đến được chỗ anh, Pond không đợi nữa - anh bước xuống khỏi bệ thờ, nhẹ nhàng đón lấy tay Phuwin từ Tay, và dẫn cậu lên sân khấu. Cái chạm của anh nhẹ nhàng, tràn đầy tình yêu và sự tôn kính.
Khi họ đứng cạnh nhau, Pond nghiêng người lại gần và thì thầm nhẹ nhàng, giọng nói đầy sự kính sợ, "Em thật xinh đẹp... Em định giết anh hôm nay sao, tình yêu? Em làm anh thấy thật nghẹt thở, trông em thật xinh đẹp trong ngày cưới của chúng ta."
Khuôn mặt của Phuwin ửng đỏ, trái tim cậu đập loạn xạ. Cậu đã cảm thấy lo lắng và ngại ngùng về đám cưới, nhưng những lời ngọt ngào của Pond khiến lòng cậu lộn nhào theo cách tốt nhất có thể. "Pond..." Cậu thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng và đầy cảm xúc, "Đừng trêu em nữa, anh làm em đỏ mặt mất..."
Pond khẽ cười khúc khích, mắt anh không rời Phuwin. "Sao anh không thể, tinhd yêu? Em đẹp đến nghẹt thở. Anh là người đàn ông may mắn nhất thế giới ngày hôm nay."
Phuwin mỉm cười, cúi xuống một lúc để che đi sự ngượng ngùng của mình, trước khi nhìn lại vào mắt Pond. "Và em là người may mắn nhất khi có anh... Em luôn như vậy."
Họ đứng đó, nhìn chằm chằm vào mắt nhau, cảm thấy như thế giới xung quanh họ đã biến mất. Không còn gì khác quan trọng vào lúc đó - chỉ có hai người họ, đứng cạnh nhau, sẵn sàng thề nguyện cuộc sống của họ với nhau.
Khuôn mặt Phuwin đỏ bừng, hơi nóng từ má cậu lan lên tận cổ khi cậu thì thầm đáp lại, "Pond, dừng lại! Nhìn mọi người kìa - họ đều đang cười chúng ta vì anh đấy. Đồ gâu ngốc..."
Trước khi Pond kịp trả lời, vị linh mục đã hắng giọng thật to, cố gắng đưa họ trở lại khoảnh khắc này. Gia đình và khách mời không thể không bật cười trước cặp đôi đáng yêu, đang chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của riêng họ. Phuwin đỏ mặt hơn, và cậu cau mày dễ thương với Pond, thì thầm, "Thấy chưa? Bây giờ vị linh mục đang cố gắng khiến chúng ta tập trung, và tất cả là vì anh."
Pond khẽ cười khúc khích, nghiêng người lại gần hơn một chút. "Anh không thể kiềm chế được. Em quá đẹp; làm sao anh có thể tập trung vào bất cứ điều gì khác?"
Vị linh mục lại hắng giọng lần nữa, lần này rõ ràng hơn, khiến cả Pond và Phuwin đều đứng thẳng người lại . "Chúng ta bắt đầu chứ, các quý ông?" vị linh mục hỏi, một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi khi các vị khách khẽ cười khúc khích.
Vị linh mục bắt đầu nói, nhưng Pond và Phuwin hầu như không nghe thấy. Họ đắm chìm trong sự hiện diện của nhau, cảm nhận được chiều sâu tình yêu của họ hơn bao giờ hết. Khi đến lúc tuyên thệ, Pond hít một hơi thật sâu, đôi mắt anh lấp lánh cảm xúc.
Phuwin," Pond bắt đầu, giọng anh đều đều nhưng đầy tình yêu, "Anh đã biết ngay từ lúc chúng ta gặp nhau rằng em là một người đặc biệt. Em đã khiến anh trở thành một người tốt hơn theo mọi cách, và hôm nay, anh hứa sẽ dành phần đời còn lại để yêu em, trân trọng em, và làm cho em hạnh phúc như em làm cho anh. Anh sẽ luôn ở bên em, trong mọi khoảnh khắc, dù tốt hay xấu, bởi vì em là tất cả mọi thứ của anh."
Đôi mắt của Phuwin mờ vì những giọt nước mắt chưa rơi khi đến lượt mình. "Pond, anh đã cho em thấy một tình yêu mà em chưa từng nghĩ mình có thể có. Anh đã khiến em cảm thấy an toàn, được thấu hiểu và được trân trọng. Hôm nay, em hứa sẽ là bạn đời của anh, là bạn thân nhất của anh và là người ủng hộ anh nhiều nhất trong suốt quãng đời còn lại của chúng ta. Em yêu anh nhiều hơn những gì lời nói có thể diễn tả, và em sẽ dành mỗi ngày để cho anh thấy em yêu anh nhiều đến thế nào."
Họ trao nhẫn, tay họ hơi run vì xúc động. Khi Phuwin kết thúc lời thề, đôi mắt tràn đầy cảm xúc, vị linh mục mỉm cười ấm áp. "Bằng chức trách đã được trao cho tôi, giờ tôi tuyên bố anh-"
Nhưng trước khi vị linh mục kịp nói hết, Pond đã kéo Phuwin lại gần, giữ chặt eo cậu. Không đợi sự cho phép, anh áp môi mình vào môi Phuwin trong một nụ hôn sâu đầy yêu thương, khiến mọi người ngạc nhiên, bao gồm cả Phuwin. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt Phuwin mở to vì sốc, nhưng cậu nhanh chóng đắm chìm vào nụ hôn, vòng tay ôm lấy cổ Pond.Các vị khách bật cười và vỗ tay, rõ ràng là thích thú với nụ hôn bất ngờ này. Joong, người luôn ồn ào, đứng dậy và hét lên, "Yaa! Đó là em trai tôi! Tuyệt lắm, em trai! Đó là cách mọi việc nên được diễn ra!" Anh ấy giơ nắm đấm lên không trung, reo hò lớn.
Dunk, người đang ngồi bên cạnh anh, bất lực và vỗ vai Joong một cách vui vẻ. "Aii, Joong, giữ trật tự và ngồi xuống đi. Hãy để họ có khoảnh khắc của riêng họ."
Joong chỉ cười, không hề nao núng, trong khi mọi người khác tiếp tục reo hò và vỗ tay cho cặp đôi. Phuwin, mặt đỏ bừng nhưng vẫn mỉm cười trong suốt nụ hôn, cuối cùng cũng hơi lùi lại và thì thầm một cách hụt hơi vào môi Pond, "Anh thật không thể tin được, anh có biết không? Lúc nào cũng vội vã..."
Pond cười toe toét, cánh tay vẫn quấn chặt quanh Phuwin. "Anh không thể đợi thêm một giây nào nữa, em yêu. Anh đã chờ đợi cả cuộc đời mình để được hôn chồng mình."
Căn phòng tràn ngập tiếng reo hò, nhưng Pond và Phuwin chỉ nghe thấy tiếng đập trái tim họ, hòa quyện vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro