Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 41: bữa tiệt (tt)

Khi đi vào đại sảnh thì cô ns vs lớp E 1 vài câu rồi tách ra tìm bama và anh hai của cô, cô đi 1 hồi thì cũng thấy 3 ng, cô đi tới thì bị 1 cánh tay kéo lại, cô quay ng qua thì thấy Đặng Thiên Hàn, cô nhíu mày
"Đặng tổng xin ngài buôn tôi ra" (cô)
"Ko buôn" (Hàn)
"Buôn tôi ra" (cô)
"Ko" (Hàn)
"Hừ vậy ngài muốn gì đây?? Nếu ko có gì thì buôn tôi ra" (cô)
"Băng nhi e...e...em...em còn yêu tôi đúng ko?? Chúng t..ta cón thể..." (Hàn)
"Stop! Hừ yêu ư?? Trước kia thì có nhưng từ sao bao nhiêu những nỗi đau, những cái tán, từng cái ánh mắt lạnh nhạt anh dành cho tôi và từng câu nói phủ nhục tôi khinh rẻ tôi thì tôi đã CHỊU QUÁ ĐỦ RỒI. Nên đừng hỏi tôi có yêu anh hay ko và đáp án KO TỪ BÂY GIỜ VÀ MÃI MÃI VỀ SAU. Còn quay lại ư? Anh nên nhớ chúng ta như sợ chỉ đỏ bị đứt vậy, mà một khi đã đứt thì ko thể nối lại cũng giống như tôi vs anh chúng ta coi như ko có quan hệ. Giờ thì mong anh buôn tôi ra" (cô)
"Ko Băng nhi anh xin em đấy anh sẽ bù đấp lại cho em mà xin em quay..." (Hàn)
"Tôi đã bảo rồi chúng ra ko còn quan hệ nữa" (cô)
Mn trong đại sảnh nghe thấy có tiếng thì quay lại nhìn chỗ cô và chỗ Đặng Thiên Hàn đứng để xem có chuyện gì xảy ra, họ vừa xem vừa bào tán xôn xao còn cô thì cũng ko để ý gì tới họ mà nhìn Đặng Thiên Hàn rồi ns tiếp
"Và tôi khuyên anh nên biết quý trọng 3 loại người sau đây nếu ko mất đừng tìm:
1 dễ dàng có được, là người luôn luôn yêu bằng chính trái tim của mik, họ ko cần thứ j cả chỉ cần các người yêu họ thật lòng, họ có thể lm tất cả những j mà các ng muốn, thậm chí là bỏ cả tuổi thanh xuân và ước mơ của mik. Khi các ng buồn thì họ buồn, các ng vui thì họ vui, các ng cười thì họ cười cho dù nụ cười đó ko phải dành cho họ, họ vẫn luôn ở đằng sau theo dỗi các ng mà ko dám đứng bên cạnh các ng chăm sóc, họ cho dù đau lòng hay nản lòng tới cỡ nào thì cũng đi theo sau các ng suốt vì họ sợ khi các ng cô đơn ko ai bên cạnh khi các ng quay ra đằng sau thì sẽ ko có ai." (Cô)
Ánh mắt cô dần lạnh lại nhìn Đặng Thiên Hàn và trong câu ns càng lạnh hơn
"2 không bao giờ bỏ đi, đây là loại người luôn lúc nào cũng trân trọng các ng, lúc nào cũng ở bên cổ vũ động viên quan tâm chăm sóc các ng, cho dù các ng có thấy phiền thì họ cũng sẽ ở bên các ng, cho dù các ng muốn đuổi muốn đáng họ thì họ cũng ko đi." (Cô)
Cô lại ngừng 1 chút rồi lại ns tiếp
"3 người khó có đc, có 1 số ng ko phải các ng ns yêu họ là họ sẽ yêu các ng, các ng cứ theo đuổi họ qua năm tháng, ko phải họ rung động mà là họ sợ, sợ cái cảm giác ng mik yêu nhất rời bỏ mik, nhưng sau 1 thời gian thì họ tin tưởng các ng họ rung động thì cũng chính lúc đó các ng rời bỏ họ, tạo cho họ 1 cảm xúc như bị đùa giỡn trên tình cảm, họ dần sợ hãi ko dám yêu thêm ai, nhưng họ sẽ kiên trì theo đuổi các ng lại như các ng đã từng theo đuổi họ." (Cô)
Cô liếc mắt nhìn mn ở trong đại sảnh 1 chút rồi lại mở miệng tiếp
"Và 3 loại ng đó điều có chung 1 đặt điểm là 1 KHI HỌ CẢM THẤY MIK CHỊU ĐỮNG ĐÃ QUÁ ĐỦ RỒI THÌ HỌ SẼ TỰ ĐỘNG RÚT LUI, TỰ ĐỘNG TỪ BỎ CÁC NG VÀ ĐIỀU ĐÁNG SỢ NHẤT LÀ HỌ SẼ KO BAO GIỜ QUAY LẠI." (cô)
Cô liếc nhìn Đặng Thiên Hàn rồi lại ns tiếp
"Có biết tôi thuộc loại nào ko?? Tôi chính là thuộc loại 1 đấy. Ha anh thử nghĩ lại xem, từ trước rới giờ anh đã lm đc j cho tôi?? Hay là anh cho tôi những cái ánh nhìn rẻ lạnh, những lời ns thô tục để phủ nhục tôi trc mn? Hay là những cái tán anh đem lại cho tôi? Hay là những lần anh chà đạp lên tình cảm của tôi dành cho anh? Anh khinh bỉ, chà đạp lên tình cảm của tôi, ns tôi ko xứng vs anh bảo tôi biến đi rồi lại còn ns tôi ác độc đi hại ng anh yêu? Ha có nhiều lúc tôi tự hỏi mik rằng tại sao tôi là ng đến trc mà lại ko có đc anh? Tại sao cái j tôi cũng học, cái j tôi cũng lm cho anh mà anh lại khinh bỉ ghét bỏ tôi? Và tại sao khi anh ko biết sự thật mà lúc nào cũng nghe 1 phía mà trách móc chửi bới đánh đập tôi? anh chẳng bao giờ tin tôi dù chủ 1 lần? Trong khi tôi chăm sóc anh khi anh bị bệnh thì anh cho rằng tôi muốn leo lên giường ngủ vs anh? tôi đỡ viên đạn giúp anh thì anh lại bỏ mặt tôi trước bàn tay của tử thần? Ha tôi thật ngốc nhỉ? Ngốc khi đem tính mạng của mik để che chắn cho anh mà cũng may lúc đó có đàn em của anh đưa tôi vào bệnh viện nếu ko thì giờ tôi cũng chẳng đứng đây. Anh thử nghĩ xem từ đó tới giờ tôi lm những gì cho anh? Lúc nhỏ tôi muốn cùng anh kề vai đi trên 1 đường thẳng, ko muốn làm anh mất mặt cho nên lúc tôi mới 6 tuổi đã đi học nấu ăn, món đầu tiên sau bao tuần tôi vất vả nấu thành công và đưa cho anh nếm thử, thì anh lại ko ngó tới mà thẳng tay ném xuống đất, sau đó tôi đi học múa, học khiêu vũ, cô giáo rất gây gắt lúc nào tôi cũng bị đánh mà chẳng dám ns j hay lmj, chỉ vì anh mà tôi nuốt nc mắt mà tiếp tục học. Tôi lại học thêm 1 số nhạc cụ như đàn piano, violon, đàn cầm,... chỉ vì biết anh thích nghe những loại âm nhạc nhẹ nhàng, thoải mái nhưng anh lại ko ngó ngàn j tới tôi mặt kệ tôi như thế nào. Tôi cố gắng học tiếp chỉ để đc đứng cạnh anh vì muốn ko lm anh mất mặt, nhưng sự cố gắng của tôi lại thì nhận ngược lại đc j ngoài sự khinh bỉ, ghẻ mạc và ánh mắt lạnh lùng xa cách của anh? Tôi đi theo sau anh thì bị anh ns là lẳng lơ mê trai hừ lẳng lơ ư? Mê trai ư? Xin lỗi sao anh ko nghĩ thử xem? Tôi và anh có hôn ước tại sao tôi ko dùng hôn ước đó mà danh chính ngôn thuận đứng kế anh mà lại là đứng sau lưng anh? Bởi vì tôi ko muốn ép buộc anh. Ha có lúc anh bảo tôi buôn tha cho anh, anh đuổi tôi đi thì bây giờ tôi buôn tha cho anh thì anh lại muốn tôi quay lại vs anh? Xin lỗi, bởi vì tôi cũng là con ng cũng có sức chịu đựng cho dù sức chịu đựng có hơn ng khác 1 chút, tôi cũng có cảm xúc của riêng tôi chứ tôi ko phải là đồ cho của anh ko phải là con búp bê vô cảm mặt anh muốn vứt thì vứt đâu" (cô)

Khi cô ns xong thì cả đại sảnh đều im bật, bầu không khí bắt đầu trở nên quỷ dị,có 1 số ng thì kinh ngạc vì cô chỉ cỡ chừng 16-17 tuổi thôi mà lại hiểu rõ về sự đời như vậy, còn có 1 số thì mắt hơi cay cay đỏ hoe như sắp khóc vì những chuyện cô đã trải qua trong quá khứ, còn số còn lại thì âm thầm nất lên và rơi trước mắt trước sự tàn nhẫn của quá khứ và sự chịu đựng, nhẫn nhịn của cô. Đâu ai ngờ rằng cô lại trải qua những chuyện như thế, cũng càng ko ai ngờ rằng sau những chuyện đó còn có chuyện kinh khủng hơn mà cô ko ns. Cô liếc nhìn Đặng Thiên Hàn xong thì giựt tay mik lại rồi đi tới chỗ bâm và anh hai bỏ lại anh đứng yên 1 chỗ thất thần, cô bước tới chỗ bama và anh hai
"Ba mẹ con muốn thông báo cho mn ở đây biết 1 chuyện" (cô)
"Được thôi con gái" (bama)
Ns xong thì cô đi lên chỗ MC lấy mic ra và thử mic
[Tôi muốn xin thông báo vs mn 1 tin là về chuyện hôn ước của tôi-Trịnh Tâm Băng vs Đặng thiếu gia-Đặng Thiên Hàn được hủy bỏ. Từ nay Trịnh gia và Hàn gia chỉ là đối tác lm ăn và là bn bè lâu năm ko hơn ko kém] cô ns rồi đi xuống tới chỗ anh hai ns chuyện.
---------------------phân cách----------------------
Ây da xin lỗi vì mik lâu ra chap nhé vì bận việc ôn tập chút ý gần thi rồi và còn nữa truyện mik viết tuy ko hay hơi nhạt nhưng mik ko viết chùa nhé nên mn khi độc nhớ cho mik 1 bình luận hoặc 1 bình chọn cũng được
MIK NHẮC LẠI MIK KO VIẾT CHÙA, GẠCH ĐÁ MIK NHẬN, NHIỀU GẠCH THÌ ĐỂ DÀNH XÂY NHÀ KHỎI TỐN TIỀN MUA GẠCH

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro