trang7v
Vừa vật lộn kịch chiến một trận xong rồi lại được thưởng thức một bữa ăn tuyệt vời với nhiều món ăn ngon do cô nàng cất công tỉ mỉ chuẩn bị, Hướng Nhật thỏa mãn nằm thoải mái trên ghế xa lông vừa xỉa răng vừa xem TV.
- Anh không phải bị choáng váng đầu hả? Tại sao không lo đi ngủ đi.
Sở Sở vừa rửa xong chén bát từ trong bếp đi ra hỏi.
- Không chóng mặt, không còn một chút chóng mặt nào nữa. Vừa mới 'rèn luyện' lâu như vậy, tinh thần anh bây giờ rất sảng khoái.
Hướng Nhật dâm đãng nhìn cô nàng từ trên xuống dưới trong bộ quần áo mới thay.
- Đi chết đi, tên lưu manh nhà anh! Còn nói bị đánh ói ra ba bụm máu, quỷ lừa đảo, sau này đừng hòng em tin anh nữa!
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Sở Sở cảm thấy mặt nóng bừng tới mang tai.
- Bà xã, lại đây, lại ngồi chỗ này.
Hướng Nhật trong lòng như có quỷ, nhìn dáng thẹn thùng của cô nàng quả thật chết người, thiệt muốn người ta phạm tội mà, mới vừa hạ hỏa xong giờ 'nó' lại phừng phừng ngóc dậy như thiêu như đốt.
- Làm sao chứ? Lại muốn làm gì nữa đây? Em nói cho anh biết, sau này ban ngày ban mặt không cho... khi dễ người ta!
Sở Sở ngồi xuống bên cạnh lưu manh.
- Bà xã!
Hướng Nhật kéo cô nàng vào trong lòng, hôn phớt lên má trắng nõn, mịn màng của cô nàng:
- Tụi mình làm lần nữa nhe.
- Không muốn!
Sở Sở giãy thoát ra khỏi ngực hắn:
- Em còn muốn đi gặp bạn nữa.
- Bạn bè quan trọng hay ông xã quan trọng?
Hướng Nhật bất mãn nói.
- Ai da, anh nói cái gì? Tụi em có hẹn trước rồi, không thể không đi. Anh đi với em nhe?
Sở Sở nhìn lưu manh ánh mắt chờ mong.
- Không đi!
Hướng Nhật thẳng thừng cự tuyệt cô nàng. Hắn đâu có ưa cái kiểu gặp mặt như vậy.
- Đi đi, đi đi mà, có được hay không?
Sở Sở nũng nịu làm cho lưu manh ngứa ngáy khó chịu.
- Đi có lợi gì cho anh đâu.
Nhìn cô nàng làm nũng, Hướng Nhật thừa nước đục thả câu kì kèo.
- Anh... đồ lưu manh! Em cái gì cũng chiều anh... như vậy, anh còn muốn chọc giận em!
Sở Sở đứng dậy cầm lấy cái gối bỏ đi.
- Được rồi, được rồi, anh chiều em, nhưng mà em phải đáp ứng anh một điều kiện
Hướng Nhật cười cười dâm đãng nói.
- Điều kiện gì?
- Buổi tối hôm nay em phải nghe lời anh, anh nói em đổi tư thế gì em phải làm như vậy, không được như tối hôm qua, bằng lòng thì anh đi.
- Đại lưu manh!
Sở Sở dậm chân oán hận đi vào phòng ngủ:
- Không cần anh đi, em đi một mình, anh muốn em bị người khác khi dễ đến chết mà.
- Ây, cô bé, em có vẻ bất mãn với anh?
Hướng Nhật lười biếng gác chân lên bàn trà:
- Nhìn em tội nghiệp như vậy, anh đi theo em một chuyến.
- Thật không?
Sở Sở kinh ngạc vui mừng ló đầu ra khỏi phòng nói:
- Không có lợi gì đâu đó!
- Biết rồi, nhiều chuyện quá! Ông xã của em là loại người thấy lợi quên sắc sao?
- Đi chết đi! Nhanh đứng lên thay quần áo, anh ăn mặc lôi thôi như vậy thật xấu hổ quá. - Sở Sở yêu cầu.
- Không thay quần áo có được hay không?
Hướng Nhật đau khổ kêu lên
- Đi! Từ nay về sau coi chừng em không thèm để ý đến anh nữa!
Sở Sở nói một cách bực dọc.
- Quên đi, sợ em rồi, em nói như thế nào thì như thế đó đi.
Hướng Nhật xoay người nhảy lên.
olo
- Em dẫn anh tới trường học này làm gì?
Hướng Nhật không rõ ất giáp đi theo cô nàng vào trường đại học Kinh tế Bắc hải. Theo hắn biết, nơi này không thích hợp để bè bạn tụ họp, hơn nữa hôm nay không phải là ngày cuối tuần. Nhớ lại hồi xưa khi đi học ở trường này, hắn thường qua trường khác tìm bạn chơi, hắn lại bị bạn dẫn vào trong lớp nghe giảng. Thật là nhàm chán. Đã trốn học tìm đến bạn chơi, nào ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Dần dà lâu ngày Hướng Nhật thà rằng ở trong ký túc xá ngủ nướng cho sướng còn hơn đến trường.
Bất quá còn có một loại người rất thích đến trường khác để học, nghe nói là để thay đổi hoàn cảnh, và dường như bọn họ làm chuyện đó thì kích thích hơn. Hướng Nhật nhìn dáng thướt tha của cô nàng đang đi phía trước, không nghĩ được cô nàng là người như thế? Trong lòng không khỏi cười khổ, sớm biết vậy đã không đi.
- Không phải đã nói với anh là tới gặp mặt bạn em sao?
Sở Sở xoay người lườm hắt một cái rồi đi tiếp.
Hướng Nhật vuốt vuốt cãi mũi, không nói gì. Chết thì chết có sao, coi như là liều mình giúp đỡ bà xã, cùng lắm tối nay phải liên tục đòi lại cả vốn lẫn lãi bồi thường thiệt hại cho mình.
Cây cối hai bên đường rậm rạp xanh tươi, ở sâu bên trong thấy thấp thoáng một cái đình nghỉ mát một mái. Sinh viên thường ra đó ngồi hóng mát vào mùa hè, nơi đó cũng là nơi thiên hạ hẹn hò tán gẫu, đánh nhau, tống tiền, nói chuyện yêu đương, ngay cả quan hệ tình dục; bên trái cách đó không xa có một cái hồ cá, chỗ đó là nơi câu tôm tuyệt vời, đồng thời cùng người yêu đi tản bộ ở đó thì khỏi chê; phía trước là một tòa nhà sáu tầng, không biết trên vách tường phòng 314 hàng chữ ghi lời thề "có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu" đã bị xóa hay chưa? Nhìn khung cảnh quen thuộc này Hướng Nhật thầm cảm khái, hơn mười năm rồi trường cũ cũng không có thay đổi gì nhiều.
- Anh không đi nhanh lên được một tí à?
Sở Sở quay đầu lại sẵng giọng gắt lưu manh.
- Nếu trên giường mà em cũng nói như vậy thì anh hạnh phúc biết bao!
Hướng Nhật nhanh chân đuổi theo cô nàng.
- Anh đi chết đi!
Sở Sở sắc mặt đỏ bừng, tuy chung quanh không ai nghe thấy. Nàng quyết định không thèm để ý đến lưu manh nữa.
- Anh mà chết thì ai chăm sóc em bây giờ?
Hướng Nhật làm mặt nghiêm, bàn tay nhẹ nhẹ xoa tay cô nàng:
- Tụi mình đi đâu đây?
- Phía trước! - Sở Sở rút tay lại chỉ về phía cuối đường
- Sân đấu bóng rổ hả?
Hướng Nhật hoài nghi hỏi lại:
- Em hẹn bạn em ở nơi này?
- Đúng vậy, có chuyện gì không? Em nói trước cho anh biết, bạn em là tuyển thủ bóng rổ đó, anh nói chuyện cũng phải nể mặt một chút, còn không trở về em cho anh... chết đói!
Sở Sở uy hiếp nói.
- Bạn của em là con trai hả? - Hướng Nhật mặt xụ xuống hỏi.
- Là con gái! Anh đừng ăn nói như ăn phải dấm chua có được hay không? Bạn em là quản lý của đội bóng... rổ!
Hướng Nhật chặn câu nói của cô nàng bằng một nụ hôn dài.
- Đáng ghét! Muốn em nghẹt thở chết à? May là nơi này không có người nào, lần sau còn dám tùy tiện như thế em sẽ...
Sở Sở dơ nắm tay nhỏ đánh vào ngực lưu manh.
- Em làm được không đó? Không cho anh ở trên giường hay là muốn anh quỳ xoa xoa ở phía sau?
Hướng Nhật ôm eo cô nàng cười nham nhở.
- Mau buông em ra! Tới ngay bây giờ, chỗ đó đông người lắm.
- Dễ thôi! Hôn anh một cái trước!
- Anh muốn chết hả...
olo
- Sở Sở, bồ cuối cùng cũng tới, mình còn tưởng bồ không tới chớ.
Vừa bước vào sân bóng rổ, một người đẹp vóc người cao đầy đặn, mặc một quần thể thao, trên khoác cái áo t-shirt rộng thùng thình chạy tới.
- Ai nói không tới! Sở Sở ta đã đáp ứng có lúc nào mà không làm?
Sở Sở vô cùng bất mãn nói.
- Vâng, vâng, là tui sai được chưa? Ồ, anh này chính là...?
Người đẹp nhìn nam nhân đứng cạnh bạn mình so với mình lùn hơn một chút, mắt đeo kính trông có vẻ thư sinh nhã nhặn nói.
- Bạn khỏe không? Tôi là Hướng Quỳ. Lần đầu gặp mặt, sau này có gì giúp đỡ!
Hướng Nhật cướp lời Sở Sở trả lời, lịch sự đưa tay ra bắt.
- Thì ra là bạn trai của Sở Sở.
Người đẹp tròn xoe mắt nắm nhẹ bàn tay Hướng Nhật:
- Hai ngày nay em cứ nghe cô nàng nói về anh, thật lợi hại quá! Lừa được trái tim của hoa hậu trường trung học của tụi này nhanh như vậy. Được rồi, anh không cần khách sáo, em và Sở Sở là bạn học từ nhỏ đến lớn. À quên chưa giới thiệu, em là Trầm Bội Bội, anh không ngại cứ gọi là em là Bội Bội.
- Cung kính không bằng tuân lệnh. - Hướng Nhật vẫn giữ nguyên phong cách lịch lãm trả lời.
- Không nhiều chuyện nữa!
Sở Sở cuối cùng xen vào một câu, liếc mắt nhìn lưu manh một cái rồi nhìn sang bạn tốt của mình:
- Bội Bội, hôm nay hẹn gặp không phải muốn hỏi ý kiến mình sao? Hắn đâu?
- Theo tui tới đây, đó thấy chưa, áo số 10 đó.
Trầm Bội Bội đi trước dẫn đường vừa chỉ.
- Có chuyện gì vậy?
Hướng Nhật nhìn người đẹp ở hơi xa phía trước thấp giọng hỏi Sở Sở.
- Có một tên theo đuổi Bội Bội một năm nay, nhưng cô nàng không biết làm sao cho nên nhờ em đến cho ý kiến
Sở Sở nói ra mục đích của cuộc hẹn.
- Chính là cầu thủ số 10 kia hả?
Hướng Nhật chỉ vào một cầu thủ cao lớn, đang ở trong sân, bề ngoài nhìn điển trai, nước da ngăm ngăm, khuôn mặt tươi cười vui vẻ. Hướng Nhật phải công nhận tên đó rất bắt mắt, hấp dẫn nữ nhân, nhưng cũng không biết vì sao nhìn tên đó hắn có chút khó chịu. "Chẳng lẽ là ganh tị ghen ghét? Ài, hơi đâu mà ông đi làm chuyện ruồi bu đó chớ!"
- Có được không? Mình cũng chưa gặp mặt hắn bao giờ, nhìn cũng được, miễn cưỡng thì cũng xứng với Bội Bội.
Sở Sở nhìn tên số 10 bình luận.
- Cái gì còn có thể, so với ông xã em còn kém xa.
Hướng Nhật bực bội nói.
- A, anh lại ăn...
Tự nhiên thấy lưu manh đang "xấu xa" nhìn mình, Sở Sở lập tức nuốt chửng câu nói dở chừng vào bụng.
- Này cô bé, anh cũng không ngại chỗ đông người mà hôn em đâu nhé!
- Hận anh chết đi được!
Sở Sở ngúng nguẩy đi lên phía trước, cái bím tóc đuôi ngựa vung qua vung lại.
- Này, bọn anh đứng lên đi, nhường chỗ cho người đẹp ngồi nào!
Trầm Bội Bội nhìn các cầu thủ đang ngồi trên băng ghế dài la to.
- Được, được...
Mấy tên sắc lang đã sớm chú ý tới người đẹp mới tới so với Trầm quản lý còn đỉnh hơn, mặc dù bên cạnh nàng có một tên bốn mắt đi theo, nhưng ân cần với người đẹp thì bọn họ cũng không quản.
- Bạn này... chào bạn, mời ngồi, mời ngồi.
- Cảm ơn! - Sở Sở mỉm cười chào hỏi, rồi tự nhiên ngồi xuống.
Cả đám sắc lang mặt mày hưng phấn, một vài thằng đang muốn sán đến ngồi gần nàng, nhưng không ngờ có tên nhanh chân hơn bọn họ, cướp chỗ bên cạnh nàng ngồi xuống, mà nàng lại ngồi sát bên ngoài băng ghế, do đó coi ra tên đó một mình độc chiếm ngồi bên cạnh người đẹp.
Đám sắc lang tức giận nghiến răng nghiến lợi, cái tên đoạt chỗ trước lại chính là con chim bìm bịp bốn mắt đi cạnh người đẹp nãy giờ, không lẽ tóm hắn ta gây khó dễ.
Lưu manh không thèm để ý đến ánh mắt giết người của đám sói, một tay khoác lên vai cô nàng, kéo nàng ôm vào lòng.
- Hướng Quỳ...
Sở Sở ngượng ngùng vô cùng, nhưng lưu manh hắn làm vậy là quá rõ ràng, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ngọt ngào không thôi.
- Hai bồ thật là tình tứ quá đi!
Trầm Bội Bội hâm mộ nói, rồi nhìn về phía đám cầu thủ vừa đắc ý vừa châm chọc nói:
- Đây là bạn thân của ta, Sở Sở, thế nào? Đẹp quá phải không? Nhưng bọn anh cũng đừng vọng tưởng, bởi vì người ngồi bên cạnh là bạn trai của nàng đó, ha ha ha...
- Bạn em là người của viện nghiên cứu hả?
Hướng Nhật nghe tới đó đổ một trận mồ hôi, ghé tai Sở Sở hỏi nhỏ.
- Viện nghiên cứu gì? Ai là người của viện nghiên cứu? Em không hiểu anh nói gì!
Sở Sở không hiểu mô tê ất giáp gì hỏi lại.
- Viện nghiên cứu loại người bất bình thường!
- Hùng ca, có tin tức thằng đó rồi.
Sơn Kê vừa mới được thăng lên chức Đường chủ hớt ha hớt hải chạy vào đại sảnh của căn biệt thự trình báo.
- Nói! - Một tên vạm vỡ cao khoảng hai thước đang nằm trên salon, áo banh hở một bên ngực, xoay xoay điếu xì gà trên tay.
- Là đàn em tụi Mã tử báo tin, nói nhìn thấy thằng đó với bạn gái cùng đi vào trường đại học Kinh...
- Vậy tụi mày còn chờ cái gì nữa! Nhanh lên, dẫn người đi bắt nó cho tao... À, còn có bạn gái của nó nữa hả? Bắt hết về đây!
Tên vạm vỡ phà ra một làn khói đen, lè lưỡi liếm nhẹ môi.
- Hùng ca...
- Hùng cái đầu mày, còn không mau biến!
- Hùng ca, con nhỏ đó không thể đụng vào đâu!
- Tại Bắc Hải có người nào mà ông đây không thể đụng... Mày nói cái gì? Con nhỏ nằm trong danh sách "cấm phạm" hả? Tên vạm vỡ đột nhiên đứng lên. Bảng cấm phạm là danh sách con gái một số gia đình mà các băng xã hội đen lớn lập ra để tránh chuyện đụng chạm tới, thứ không nên dây vào. Mỗi thằng đàn em mới gia nhập đều được đưa cho một bảng để tụi nó nhớ kỹ những phụ nữ không thể đụng chạm hay đắc tội phải.
- Đúng đó Hùng ca! Nàng là con gái của Chân long tập đoàn Sở A.
- Sở A? Sở điên hả? Mẹ nó! Sơn Kê, lập tức gọi người quay lại cho tao!
'Hùng ca' đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tên Sở đó là một tên điên, đụng vào đi rồi đời này coi như tàn.
- Dạ, Hùng ca, vậy thằng đó xử sao đây?
- Trước... trước hết đừng động tới nó! Mịa kiếp, Sơn Kê, con bà mày định chơi tao hả? Con gái của thằng Sở đó mày không nói sớm, còn bạn gái, gái cái con bà mày, ***!
"Hùng ca" bay lên, một cước đá cái đầu trọc của Sơn Kê làm hắn ngã lăn long lóc trên mặt đất:
- Cút! Lần sau không nói rõ ràng, ông chém mày!
olo
- Bội Bội, hai người này là bạn của cô hả?
Số 10 từ sân tập đi lại, nhìn thấy Sở Sở đầu tiên hai con mắt sáng rỡ, sau đó mới liếc nhìn sang tên ngồi bên cạnh đang ôm nàng.
- Ừ. Bạn thân của tôi Sở Sở và bạn trai nàng.
Trầm Bội Bội giới thiệu rồi đưa cho hắn một cái khăn lau màu trắng.
- Hello, chào hai bạn! Mình là Lôi Vĩ, a a... hai bạn là bạn của Bội Bội, vậy không phải người ngoài, hoan nghênh hai bạn đến tham quan.
Số 10 tự nhiên lau mặt, rồi đưa khăn lại cho Trầm Bội Bội.
- Anh khỏe a! Cám ơn! - Sở Sở lịch sự trả lời.
Hướng Nhật thay đổi tư thế ngồi, thoải mái tựa vào bộ ngực đầy đặn của nàng, còn tên số 10 đẹp trai kia thì hắn xem như là không khí.
- Hướng Quỳ...
Sở Sở hơi đỏ mặt, cái người kiểu gì thật không biết "xã giao" hay sao?
- Muốn rồi hả? Nếu muốn thì giờ mình về nhà.
Hướng Nhật ngẩng đầu lên nhìn nàng cười gian.
- Hứ! Không để ý tới anh!
Sở Sở dẩu cái miệng nhỏ hứ hắn rồi chuyển sự chú ý xuống trận đấu dưới sân.
Lôi Vĩ quay lại sân và ném bóng vào rổ một lần nữa, bốn phía khán đài nổi lên những tiếng thét chói tai từ những cổ động viên nữ hâm mộ hắn.
Hướng Nhật ngoáy ngoáy cái lỗ tai, vừa rồi còn không chú ý, bây giờ nghe rõ rồi, như tiếng mèo động đực vậy, giờ mới phát hiện trong cầu trường cũng không ít người, trong đó cũng có rất nhiều em xinh xắn tươi mát.
Nhìn thòm thèm một đôi chân trắng dài... Hướng Nhật thầm hối hận, sao nhiều thằng cứ vùi đầu vào học mà không chịu cúp học tới đây, thật ngu quá mà. Mà mấy nhỏ này dù ăn no rồi không có chuyện gì làm nhưng cũng đừng tới đây khoe hàng như vậy chứ, nếu muốn khoe thì dứt khoát cởi hết quần áo rồi nhảy đi. Hắn khinh bỉ người khác mà không nhìn lại mình, hắn cũng là một thành viên của đám 'cúp cua trốn khóa' kia chớ có khác gì!
- Ai da! Em làm gì đó!
Đang nhìn say sưa những cặp đùi đẹp thon dài Hướng Nhật đột nhiên thấy bên hông tê rần.
- Hừ! Nhìn tới nỗi con mắt muốn lồi ra luôn. - Sở Sở nghiến răng rít lên.
- Hắc hắc, ra vẻ đàng hoàng quá ta, vậy đùi ai đây?
Hướng Nhật dùng sức ngọ ngoạy, đầu cạ cạ vào ngực nàng, tay sờ sờ vuốt ve đùi nàng, thoải mái rên lên.
- Anh...!
Sở Sở giận dỗi thò bàn tay nhỏ nhắm ngay cánh tay tên lưu manh dùng sức nhéo một cái. Hắn vừa mới rên một tiếng thoải mái thì giờ thành tiếng xuýt xoa đau.
Trầm Bội Bội ngồi một bên nhìn chịu không nổi đành lên tiếng:
- Tui nói hai bồ nè, hai bồ âu yếm thì tui không ý kiến, bất quá chỗ này có nhiều người nhìn vào, làm ơn để ý chút.
- Bội Bội, mi nói cái gì đó! - Sở Sở ra vẻ giận dỗi.
- Nói gì? Mới vừa rồi có người nói gì sao?
Trầm Bội Bội ra vẻ chẳng biết gì giả bộ nhìn quanh quất.
- Tên xấu xa anh thật đáng ghét.
Sở Sở thấp giọng mắng.
Trầm Bội Bội không muốn dây dưa nữa vội chuyển đề tài:
- Sở Sở, giờ góp ý cho tui đi, bồ với bạn trai thân thiết được vậy chắc biết...
Đột nhiên thấy bạn thân đang hung hăng nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, Bội Bội lập tức sửa lại:
- Tiểu Sở, bồ thấy hắn rồi... hắn thế nào?
- Không biết! - Sở sở giận lẫy nói.
- Nhỏ mọn! Chưa thấy ai hẹp hòi như bồ, làm tui còn xem bồ như là bạn thân, bạn tốt nhất nữa.
- Không biết là không biết!
- Không bằng để ta nói cách nhìn của mình chịu không?
Hướng Nhật nhướng nhướng mắt mở miệng.
- Ây, lưu manh, anh không được nói lung tung đó. - Sở Sở cảnh cáo.
- Không sao đâu! Ông xã Sở sở, anh cứ nói, em rất hoan nghênh. Chưa từng nghe qua con trai đánh giá con trai, anh cho ý kiến thế nào thì cứ nói, dù có nhận định hắn... đồng tính luyến ái đi nữa thì em cũng nghe. - Trầm Bội Bội cổ vũ.
- Số 10 đó......
Hướng Nhật đột nhiên lớn tiếng khiến một số cầu thủ ngồi xung quanh chú ý. Thật ra vì vừa rồi ba người nói chuyện nhỏ qúa, người ngoài chỉ thấy các nàng nhép miệng nhưng nghe không được cái gì, lại không có ý mò lại gần nghe lén, vất vả chờ mãi rồi cũng có cơ hội, cả đám vểnh tai lên lắng nghe.
Sở Sở trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, tên nầy, chắc không nói gì đó đả kích làm người khác không chịu nổi đó chứ, lần trước nói với ba mình đã khiến ông chết trân trong vài phút. Nhìn về phía bạn thân mình kế bên, thấy vẻ mặt nàng đang rất hưng phấn... ai da, hy vọng đừng làm cho người ta khóc à nghe!
- Rất có triển vọng, gần xứng đáng với mỹ danh 'phong lưu anh tuấn' bốn chữ này!
Nghe xong câu nói của lưu manh, Sở Sở than thầm một tiếng, quả nhiên, lại nữa rồi.
Trầm Bội Bội ngạc nhiên, cái này... bạn trai Sở Sở có nói phóng đại quá không?
- Đáng tiếc, kỹ thuật chơi bóng rổ kém quá!
Hướng nhật vừa nói xong, cả đám dưới sân quay lại hắn rống lên.
- A a... a a...
Sở Sở xấu hổ muốn đem tên lưu manh đang dựa vào ngực sút một phát bay ra ngoài, nhìn lại thấy mấy người trong đội tuyển bóng rổ đang hung hăng nhìn hắn, nàng lập tức vội gỡ nguy tình thế:
- Bội Bội, thật ra Hướng Quỳ không hiểu gì về bóng rổ hết.
- Em mới là không hiểu đó, em không biết hả? Hừ hừ, ông xã em năm đó là đệ nhất tuyển thủ bóng rổ đó.
Hướng nhật bất mãn nói. Mặc dù trong thân thể này còn chưa sờ qua trái bóng, nhưng dựa vào việc khôi phục lại tám phần thực lực cùng với kinh nghiệm kiếp trước, ai muốn đánh bại hắn cũng rất khó.
- Ông xã Sở Sở! - Trầm Bội Bội đột nhiên nghiêm túc.
- Hở? - Hướng Nhật nhìn cặp chân dài của Trầm mỹ nữ.
- Anh thiệt là hóm hỉnh nha! Oa ha ha ha...
Trầm Bội Bội ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Hướng Nhật nheo nheo mắt lại, bộ tưởng ông nói chơi sao, nghĩ là ông khoe khoang khác lác à?
- Tuyển thủ! Làm hai hiệp nào, thế nào? - Một giọng đầy khiêu khích vang lên.
- Không hứng thú!
Hướng Nhật ngẩng đầu nhìn, ra là một tên trong đám sắc lang hồn nãy, cao cỡ 1m95.
- Không phải tự nhận là tuyển thủ sao? Không dám hay là không thể?
Cao kều khinh miệt cười nhạo.
- Điền Phong! Không coi quản lý này ra gì hả? Theo như bạn tôi nói, người ta hay nói giỡn thôi.
Trầm Bội Bội không thể trơ mắt nhìn bạn trai của bạn thân mình bị làm nhục.
Hướng Nhật khinh thường nhìn cao kều:
- Sao hả? Muốn cùng so tài với anh mày hả?
Hắn cũng không phải thằng nhóc xốc nổi, hắn chính ra mà nói đã ba mươi tuổi rồi, lại có kinh nghiệm trải qua nhiều phen sóng to gió lớn. Cái đám choai choai ở đây không đáng xách quần cho hắn nữa là.
- Khó có dịp gặp tuyển thủ, sao lại bỏ qua cơ hội chứ, sao có tới hay không? - Cao kều cười giễu.
- Điền Phong, muốn tạo phản hả?
Trầm Bội Bội thấy hắn xúc phạm người phe mình, giận dữ trừng mắt la.
- Quản lý, cái này không trách tôi được, cô không thấy người ta có phong cách của tuyển thủ sao?
Cao kều nhún nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ.
- Đúng đó, Trầm tỷ, Điền Phong mà không khiêu chiến, tôi sẽ lên đấy.
- Điền Phong tốt lắm.
- Cố lên Điền Phong!
Mấy tên đồng đội kế bên cao kều bắt đầu rống lên, cả đám gai mắt thằng bốn mắt từ nãy giờ, hốt bạn gái xinh đẹp đã không nói tới giờ còn chê bai "thần tượng" của bọn nó.
- Hướng Quỳ, em muốn về.
Nhìn cả đám người đang gào lên, Sở Sở hạ giọng, giọng như bị đè nén kiềm chế vẻ khó chịu.
- Nhỏ ngốc!
Hướng Nhật buông tay nàng đứng lên, vuốt cái cằm đáng yêu của nàng một cái, ôn nhu âu yếm nhìn nàng. Hắn biết cô nàng không đành lòng nhìn hắn bị hạ nhục, mới không để ý tới mặt mũi bạn mình mà đưa ra đề nghị rời đi. Điều này khiến hắn rất tức giận, mịa nó tụi bay phải chịu hậu quả nghiêm trọng.
- Không sao đâu, chỉ là mấy thằng nghiệp dư thôi, chuyện nhỏ như hạt bụi ấy mà, anh không coi ra gì.
- Mày nói cái gì!!!
Lời kiêu ngạo của Hướng Nhật giống như đổ thêm dầu vào lửa, chọc giận cả đám trâu bò gào rống lên làm cả cầu trường như rung lên muốn sụp, ngay cả những người đang xem trận đấu cũng tập trung nhìn qua bên này.
- Một thằng lên hay cả đám lên?
Hướng Nhật chỉ đám sắc lang có cả cao kều nói.
Trầm Bội Bội cả kinh che miệng lại, ông xã của Sở Sở cũng đâu cần phô trương quá sức vậy chớ? Nhìn dáng người nhỏ vậy, không chừng đụng mạnh cái là gãy ra làm mấy khúc? Cũng không trách nàng có cái ý nghĩ này, ai thấy dáng vẻ yếu ớt văn nhược của hắn cũng không nghĩ hắn có một tí ti cơ hội nào để thắng, nghe hắn nói cũng không ai tin!
- Grừ... ***...!
Cả đám cầu thủ nháo nhào xông lên định dần cho thằng bốn mắt không biết trời cao đất dày này một trận.
- Đừng nhúc nhích!
Cao kều giang hai tay ngăn cản đồng bọn:
- Thằng này là của tao!
- Nói vậy chỉ một thằng lên thôi chứ gì?
Hướng Nhật nhìn Sở Sở ý như trấn an - không sao đâu cưng! Rồi hắn chậm rãi đi ra sân đấu. Sở Sở mặc dù lo lắng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tự tin của hắn, lại nhớ tới chuyện lúc đầu một mình lưu manh hạ mấy trăm võ sinh nhu đạo, lập tức trở nên tin tưởng không giữ hắn lại.
- Sở Sở, sao bồ không kéo ảnh lại?
Trầm Bội Bội lo lắng thay cho Sở Sở, Điền Phong là cầu thủ tấn công chủ lực của đội tuyển, bạn trai của Sở Sở nhìn như thư sinh trói gà không chặt, nói sao cũng không giống đã từng tập bóng rổ.
- Yên tâm đi, mình tin anh ấy!
Câu trả lời của Sở Sở đổi lấy một tiếng thở dài của Trầm Bội Bội.
Tin nóng lập tức được lan truyền, sau đó là một màn suy đoán kết quả và các độ cá cược nhanh chóng được tung ra, tiếng gào đặt cược vang lên không ngớt khắp nhà thi đấu.
Trận thi đấu này nói trắng ra là người ngoài tới khiêu chiến với người trường mình, màn này hiếm có nên ai cũng căng mắt ra chờ, sợ bỏ lỡ những pha đặc sắc.
- Điền Phong khiêu chiến thằng bốn mắt đó hả, cái này có trò vui để coi à nha.
- Ngu ngốc! Thằng bốn mắt đó khiêu chiến thằng Phong đó, mày không thấy vừa rồi nó dùng ngón tay chỉ thằng Phong à? Thật bố láo! Hy vọng thằng mắt kiếng đó đừng thắng, nếu không nó không có đường về!
- Thằng bốn mắt cao còn không tới 1m8, Điền Phong gần 1m98, mày nhìn coi, chẳng khác nào một con khỉ nhỏ với một con tinh tinh?
- Quả nhiên, rất giống!
...
- Bội Bội, cô sao không cản, tốt xấu gì người ta cũng là khách - à, tôi cũng không biết nói như thế nào với cô nữa.
Số 10 nhìn hai người dưới sân đang chuẩn bị so tài, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
- Anh tưởng tôi không can à? Điền Phong đáng chết, ngay cả lời của tôi mà cũng không nghe, được lắm vào tập huấn đi rồi biết, tôi sẽ 'săn sóc' hắn tốt.
Trầm Bội Bội nghiến răng.
Số 10 cười khổ lắc đầu, chuyển mắt nhìn về phía Sở mỹ nhân ngồi bên cạnh, thật là xinh đẹp! Ngay cả Bội Bội cũng còn kém, nếu mình gặp nàng trước..., có lẽ...
- Mày tấn công trước mười trái, sau đó tao tấn công lại năm trái, xem ai cuối cùng ném vào rổ nhiều hơn thì thắng, hiểu chưa?
Điền Phong ngạo nghễ coi thường tên thấp hơn hắn cả cái đầu kia, lớn tiếng tuyên bố quy định trận đấu.
Những người đứng xem nghe được quy định trận đấu lớn tiếng kêu hay, còn nói tên Phong quá phong độ, không khi dễ người ngoài, ngay cả những người mới vào xem cũng thét tên hắn. Đội vũ cổ động viên của đội tuyển trường ra sức múa vũ cầu trên tay, nhảy lên nhảy xuống ngực nhấp nhô hấp dẫn, chân đá cao một lượt lộ ra quần lót đủ màu làm cho cả đám sắc lang xung quanh no con mắt.
- Như vậy không phải bất lợi cho mày à?
Hướng Nhật nhìn lướt qua đội múa cổ vũ và bọn cổ động viên, theo thói quen sờ sờ cái mũi.
- Bắt đầu đi! - Điền Phong không thèm giải thích nhiều, ném mạnh bóng qua.
- Nếu vậy, tao không khách sáo nữa.
Hướng Nhật chụp lấy bóng xoay một vòng quanh mình, dập dập bóng xuống nền vài cái tìm cảm giác, thấy cũng vừa tay.
- Đến đi! - Điền phong khom người xuống thế phòng thủ.
Đáng tiếc Hướng Nhật đâu có muốn va chạm với hắn, đứng tại chỗ dập bóng xuống sân hai cái, sau đó nhảy lên hướng tới rổ ném bóng, bóng xẹt một đường cong đẹp mắt bay về phía rổ. Trận đấu bắt đầu rồi!
Chung quanh cười rộ lên, thằng bốn mắt này định chọc cười thiên hạ chắc, từ giữa sân mà đòi ném vào rổ trừ phi may mắn, nếu không cũng chỉ được tính là một cú ném ngoài vòng ghi ba điểm mà thôi, hù chết người rồi đó.
Hướng Nhật cũng không thèm nhìn coi bóng có vào rổ không, sau khi ném xong, chân vừa chạm đất, hắn lập tức vọt tới rổ.
Điền Phong nhìn trái bóng bay cũng nghĩ nó nhất định không thể vào rổ được, lại thấy đối thủ chạy tới, biết là để đón bóng bật ra. Bất quá có mình chắn ở đây, muốn đón bóng hả, đừng có mơ nhóc con!
"Phanh" một tiếng trầm đục vang lên, bóng nện vào tấm bảng phía sau rổ bật ra. Điền Phong đã sớm chờ bên cạnh, thấy bóng văng ra, không do dự nhảy lên vươn tay bắt lấy. Mắt thấy sắp bắt được bóng thì một cánh tay trắng nhợt ở đâu lại vươn tới bóng trước... tiếp đó mạnh mẽ đập mạnh vào rổ.
Im lặng, im lặng, toàn sân lặng ngắt như tờ... vài giây sau, một loạt tiếng la thất thanh vang lên, tựa hồ muốn bật luôn nóc nhà thi đấu:
- Wow! A! A!
Bọn họ thấy gì, rõ ràng là một tên bốn mắt cao không tới 1m8, lại đoạt được bóng của một tuyển thủ cao gần 2m. Bọn họ lắc đầu không tin nhưng sau đó thì gào lên kích động. Mấy động tác đó nhuyễn quá, chuyên nghiệp quá, đây là tuyển thủ ngôi sao của NBA* sao? Rất nhiều người trợn mắt nhìn tới nỗi con ngươi muốn lọt ra ngoài, dù muốn không tin song sự thật rành rành ra đó, không tin không được!
Sở Sở "á" một tiếng đứng lên, hưng phấn vỗ tay, vẻ mặt trông vô cùng kích động.
Trầm Bội Bội miệng mở to sửng sốt, vẻ mặt không dám tin, chết trân lặng người trước sự thật rõ ràng dưới sân.
Lôi Vĩ mắt nheo tít lại, rồi nhìn chằm chằm vào dáng người thấp bé kia, không biết đang nghĩ gì.
Điền Phong đứng chết lặng dưới rổ, mắt mở lớn nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, bộ thằng này nó còn cao hơn mình nữa sao ta?
- Thành thật mà nói, tao không muốn đả kích hay làm nhục mày, cái này là mày tự chuốc lấy thôi!
Hướng Nhật cầm lấy bóng chạy về giữa sân, chuẩn bị tấn công tiếp.
* NBA: National Basketball Association - Hiệp hội bóng rổ nhà nghề Mỹ.
Xoay 360 độ bỏ rổ, bỏ rổ ngược, vươn một tay úp rổ, ném bóng vào rổ từ khoảng cách xa ... sau sáu lần liên tục tấn công bằng những kỹ thuật khác nhau, Hướng Nhật ném bóng sang biên, chậm rãi nhìn vào bảng kết quả, kết quả hiện lên. Trận đấu đã chấm dứt! Kết quả quá rõ ràng: ghi sáu - đối phương chỉ có năm lần cơ hội tấn công, miễn bàn!
Điền Phong ủ rũ đứng bên dưới rổ nhắm hai mắt, hai tay nắm chặt, miệng lẩm bẩm không ngừng:
- Không thể nào đâu, không phải đâu, tuyệt đối không thể nào...
Khán đài không một tiếng động, mọi người đều yên lặng nhìn kỳ tích vừa được tạo ra bởi tên bốn mắt kia. Ai cũng mở to miệng không đóng lại được, nước miếng nhiễu xuống không ngừng, cũng không thốt nên lời nào. Ở địa bàn của mình, bị người tới phá rồi còn thua liểng xiểng, mẹ ơi mai mốt chắc bị chọc cười thúi đầu mất.
- Hướng Quỳ! - Sở Sở nhào vào lòng lưu manh đầu tiên.
- Nhóc cưng, muốn rồi hả?
Hướng Nhật vòng tay qua eo nàng miết chặt, cợt nhả nói.
- Bại hoại! - Sở Sở trừng mắt một cái nhưng lại dịu dàng nép vào lòng hắn.
Hai người còn chưa đi vào khu vực khán đài, Trầm Bội Bội chạy tới, vươn tay đặt lên đầu Hướng Nhật rồi kéo về đầu mình, vừa đo vừa so chiều cao:
- Trời ơi, so với em còn thấp hơn chút, không công bằng! Sao anh có thể đập rổ, em lại làm không được? Anh còn là người không? Không đúng, anh là quái vật!
- Ủa, cái này là ca ngợi đó hả?
Nói thật giờ hắn thấy nhỏ trước mặt so với mình cao hơn chút nhưng thần kinh chắc chắn có vấn đề. Bất quá hắn cảm thấy có hảo cảm với nàng!
- Sai, là ganh tị đó! - Trầm Bội Bội nói xong đi ra sân.
- Bội Bội đáng chết, nói gì đấy! - Sở Sở cười mắng.
- Ganh thì cứ ganh, có gì đâu. Thật ra ghen nhất với bồ đó, bồ tìm đâu ra bạn trai lợi hại vậy, tui thật cảm thấy ganh tị quá!
Trầm Bội Bội giả bộ trừng mắt như nhìn thấy kẻ thù.
- Chết đi! Của mi cũng có kém đâu.
Sở Sở hướng ánh mắt tới số 10 cách đó không xa.
- Tụi tui còn chưa tới loại quan hệ này! Không giống hai người, ban ngày ban mặt mà cứ ôm ôm ấp ấp, coi người xung quanh như không khí.
Trầm Bội Bội bất mãn nói, đột nhiên trở nên nghiêm:
- Sở Sở, bồ thấy hắn... có thể chấp nhận hắn không?
- Cái này thì mi tự hỏi mình đi, ta không giúp được đâu.
Sở Sở ra vẻ bàng quang.
- Ghét quá đi! Gọi bồ tới để xin góp ý, cái gì cũng kêu tự tui quyết định? Nhỏ này bộ thấy xương cứng nhức mỏi lắm rồi hả? Vậy để chị đây đấm bóp cho?
Trầm Bội Bội bẻ bàn tay mình phát ra tiếng kêu răng rắc, làm điệu bộ như vừa uy hiếp Sở Sở vừa có ý đùa vui trong đó, không cần nói cũng biết.
- Ai da, mi đã nghe ta nói rồi đó. Chuyện này ta thật sự không giúp được, nếu thích hắn thì nói "Yes", nếu không thích thì nói "No", không phải đơn giản sao?
- Nói nhảm! Mấu chốt là tui cũng không biết rốt cuộc bản thân có thích hắn hay không nữa.
Trầm Bội Bội buồn rầu nói.
- Cái này thì có gì khó đâu?
Hướng Nhật thật sự chịu không được cảnh hai nàng tán nhảm dài dòng nên lên tiếng.
- Ông xã Sở Sở, anh có cách hả?
Trầm Bội Bội kinh hãi nhìn hắn, phớt lờ ánh mắt ngăn cản của cô bạn thân kế bên.
- Không phải có cách mà anh nghĩ rằng, nếu như thích ai đó thì lúc rảnh rỗi thường là nhớ tới người ta, tối đi ngủ nhắm mắt lại thì đầu óc đều là hình ảnh người ta, người ta vui vẻ thì mình thấy vui theo, người ta buồn mình cũng buồn bực theo... Ây! Mấy người nhìn anh gì mà ghê quá?
- Hướng Quỳ!
Sở Sở nhướng mày lên nhìn hắn chăm chăm:
- Anh không phải gạt em bên ngoài còn có người khác đúng không?
- Ai da! Đại tình thánh a!
Trầm Bội Bội một bên hâm mộ nhìn hắn reo to như muốn châm dầu vào lửa.
- Thề với trời cao! Chỉ có một mình em thôi!
Thì bây giờ chỉ có mình em, sau này ai biết. Hướng Nhật trong lòng có tí vô sỉ nghĩ ngợi.
- Vậy sao anh biết nhiều vậy?
Trên mặt Sở Sở không nhìn cũng biết nó đang khắc hai chữ "không tin" to tướng.
- Cái này phải trách em.
- Cái gì! - Sở Sở xoa xoa nắm tay, lúc nào cũng sẵn sàng thụi tới.
- Thật hết cách! Hai ngày nay cứ bị em bắt coi phim, trên TV giờ đều có một loại phim tình cảm này, ngày nào cũng ra rả không nhớ mới là lạ đó!
Hướng Nhật làm ra vẻ như bị oan ức, như kiểu nàng dâu mới về nhà chồng bị ức hiếp.
- Vậy hả? - Sở Sở vẫn chưa hết nghi ngờ.
- Oa ha ha ha... cười muốn bể bụng luôn! Sở Sở, ông xã bồ được lắm đó! Dù sao tui cũng phải cám ơn ảnh, dù chỉ là xào lại lời nói chuyện trên TV, nhưng ý kiến cũng không tệ, tốt rồi, bây giờ tui biết nên làm cái gì rồi.
Trầm Bội Bội dừng một chút, nhìn về phía tên bốn mắt thở dài nói:
- Ôi, sao anh không cao hơn chút đi? Thiệt là!
Sau khi nàng dứt lời bỏ đi luôn làm hai người Sở Sở, Hướng Nhật ngơ ngác chẳng hiểu cô nàng có ý gì!
Hướng Nhật cùng Sở Sở liếc nhau, cả hai đồng thời muốn hỏi nhau cho rõ những lời đùa cợt của Bội Bội thì chuông điện thoại di động chợt reo vang.
- Điện thoại của anh đó... - Sở Sở nhắc nhở.
- Ừ.
Hướng nhật móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lập tức nhíu mày, sao lại là nàng? Không phải đã nói không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi sao?
- Hi, có chuyện gì?
Hướng Nhật đi tới chỗ ít ồn ào, Sở Sở nhu thuận không đi theo hắn.
- Ông chủ, tình huống khẩn cấp xảy ra. - Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ có vẻ rất lo lắng.
- Nói đi!
- Là thế này, có người ngầm gom cổ phiếu công ty, gom được khoảng 17% cổ phần rồi...
- Trong tay cô không phải có 40% sao?
- Tuy bây giờ 40% cổ phần có thể xem như là chủ tịch cổ đông, nhưng một số cổ đông của công ty chuẩn bị bán cổ phần ra nữa...
- Vậy mua lại đi.
- Nhưng mà ông chủ, tiền không đủ, đều đổ vào nhiều hạng mục rồi. Hơn nữa vài ngày trước Sở thuế luôn tới kiểm tra sổ sách, mỗi ngày đều lại vài lần, tôi hoài nghi rằng...
- Chuyện này tại sao không nói sớm? - Hướng Nhật lớn giọng hỏi.
- Tôi, tôi... lúc ấy tôi tưởng là tình huống thường thôi, nên không báo với ông, nhưng sáng nay thì có người thu mua...
- Cô có nguồn để vay tiền không?
- Có! Nhưng mà các ngân hàng bình thường có quan hệ rất tốt nay lại viện đủ loại lý do...
- Được rồi! Tôi biết rồi. Bây giờ cô trước hết hãy thu mua hết cổ phần của mấy thằng khốn khiếp muốn bán kia, chuyện tiền bạc không cần lo, để tôi gửi cho cô. Được rồi, cần bao nhiêu mới có thể ổn định tình hình?
- Năm trăm triệu! Chỉ cần ông chủ cho tôi năm trăm triệu, tôi nắm chắc vượt qua khó khăn trước mắt.
Giọng cô gái trong điện thoại đầy vẻ tự tin.
- Cấp cho cô năm tỷ, không cho bọn lộng hành kia có đường thoát, cô làm được không?
- Dạ! Cái này nhiều quá rồi, nhưng thật ra, tôi tính đại khái khoảng một tỷ rưỡi là được.
- Cô không hiểu hết những lời tôi nói sao, nói không chừa đường tức là phải chơi sát ván cho tụi nó biết thế nào là đau!
- Nhưng như thế thì tổn thất của chúng ta cũng sẽ rất lớn.
- Không cần lo, không cho tụi nó một bài học thì tụi nó nghĩ thằng họ Hướng này là người dễ bị ăn hiếp. Cô chỉ để ý mua, còn giá bao nhiêu thì không thành vấn đề.
- Vậy... được, tôi biết nên làm thế nào rồi!
- Được, vậy đi!
Hướng nhật tắt điện thoại, càng nghĩ càng lo. Thế lực đâm lén mình lần này hiển nhiên rất lớn, sở thuế với ngân hàng đều có thể thao túng dễ dàng, có thể thấy được tiềm lực không nhỏ. Xem ra tự mình đi một chuyến vậy, nói không chừng phải đánh bọn khốn này một trận.
- Sở Sở. - Hướng nhật cất tiếng gọi cô nàng đang đứng tán dóc với bạn thân ở đàng xa.
- Chuyện gì? - Sở Sở chạy tới.
- Bạn học anh có chuyện rất khẩn cấp, anh đi trước đây, em ở đây nói chuyện với bạn, xong việc anh về thẳng nhà luôn không quay lại đây nữa.
Hướng Nhật phịa ra ngay một lý do hợp lý.
- A? Vậy em cùng đi với anh luôn!
Sở Sở không muốn ở lại một mình, xin hắn cho nàng theo.
- Không cần, chuyện nhỏ thôi, rất nhanh sẽ xong mà. Em cũng đừng ở đây lâu, lỡ anh về nhà không thấy em chịu không nổi phải 'làm-lấy-một-mình' thì khổ thân anh lắm.
Hướng Nhật nói ẩn tình ẩn ý đùa với nàng.
- Đáng ghét! - Sở Sở cúi gầm đầu, mặt đỏ tới mang tai.
- Anh đi trước đây.- Hướng Nhật không muốn nói nhảm thêm nữa, lắc mình chạy ra khỏi nhà thi đấu.
- Sở Sở, anh ấy có chuyện gì vậy? Bỏ bồ ở lại à?
Trầm Bội Bội có chút bất bình giùm bạn.
- Không, không có gì, bạn học ảnh gọi đi, nhanh thôi.
Sở Sở nhanh chóng giải thích, nàng cũng không muốn người ta hiểu lầm bạn trai mình.
- Há há, khẩn trương cái gì! Đùa với bồ chút thôi. - Trầm Bội Bội cười gian.
- Đáng ghét mà, xem ta làm sao buông tha mi đây!
Sở Sở vươn tay chộp tới.
olo
- Tô chủ tịch, giờ là lúc nào rồi mà chị còn thảnh thơi uống cà phê?
Một người mặc trang phục công sở xinh đẹp bất mãn nhìn Tô Úc đang nhàn nhã ngồi ở sau ban công uống cà phê.
- Oánh Oánh, hôm nay không họp sao? Không biết mấy giờ rồi? Xem nào... mới chưa tới 3 giờ, còn sớm mà!
Tô Úc thoải mái trả lời.
- Em nói nè chị Tô, chị không sớm có hành động thì công ty sẽ càng gặp thêm khó khăn đó.
Cô gái tên Oánh Oánh cười khổ nói.
- Không cần gấp, em đừng nghiêm trọng quá, công ty này sẽ không đổi tên đâu, vĩnh viễn cũng họ... Hướng!
Hình như vừa mới nghe được ông chủ tự xưng "thằng Hướng", cuối cùng cũng biết hắn họ gì rồi, phạm vi mục tiêu tìm kiếm ngày càng nhỏ. Tô Úc nhấp một ngụm nhỏ cà phê, nhoẻn miệng cười mê người.
- Tô chủ tịch có nhức đầu không? Có muốn tới bệnh viện khám một chút không?
Oánh Oánh thừa dịp nàng không chú ý đưa tay đặt lên trán nàng.
- Khám cái gì, em mới bệnh đó! Chị có gì đâu mà tới bệnh viện!
Tô Úc gạt tay nàng ra. Vừa rồi đang mê man nghĩ tới ông chủ, không phát hiện con nhóc này đi tới sát bên mình.
- Nếu chị hoàn toàn bình thường thì sao vừa rồi lại đột nhiên lẩm bẩm vậy chứ?
Oánh Oánh xoa cổ tay hơi đỏ của mình hỏi vặn lại.
- Xem ra giờ chị phải giải thích cho em một chút rồi.
Tô úc đặt ly cà phê xuống đứng lên.
- Giải thích cái gì? - Oánh Oánh bị hấp dẫn bởi một bí mật, tò mò hỏi.
- Thật ra... cả công ty này không phải của chị, chị cũng chỉ là làm công việc quản lý cho người ta mà thôi.
- A?
Cái miệng nhỏ nhắn của Oánh Oánh mở to ngạc nhiên thành hình chữ "O".
- Xin lỗi, có thể giúp ngài gì không ạ?
Hướng Nhật mới vừa bước vào trụ sở chính của Công ty Hướng Nhật, một nữ tiếp tân mặt mũi thanh tú tiến lên lễ phép 'ngăn cản' hắn.
- Tôi muốn tìm người. - Hướng Nhật đẩy kính mắt lên, liếc nàng một cái.
- Xin hỏi ngài muốn tìm ai? - Cô tiếp tân trước mặt vẫn lễ phép hỏi.
- Tô Úc. - Hướng Nhật trả lời ngắn gọn dứt khoát.
- Là tìm Tô chủ tịch sao?
Gương mặt vui vẻ của nữ tiếp tân biến mất, tên trước mặt này thật là vô lễ quá, ai tới đây cũng phải xưng một tiếng "Tô tiểu thư" hoặc là "Tô chủ tịch".
- Không sai.
- Có hẹn trước không? - Cô gái tiếp tân sắc mặt chợt đanh lại hỏi nhát gừng.
- Không có.
- Như vậy xin lỗi, anh không thể vào!
Nàng nói lời này làm người khác hết đường chất vấn.
Hướng Nhật nhíu mày, nhỏ Tô Úc này làm cao quá ta, còn phải hẹn trước? Hắn lại không nghĩ tới những biểu hiện 'ra vẻ' nãy giờ của mình làm cho cô nàng gai mắt, gây ác cảm không ít.
- Để tôi gọi điện thoại đã.
Hướng Nhật muốn xông vào, nhưng nghĩ lại đây cũng là công ty mình, lập tức nhịn lại.
- Vô dụng thôi, thưa ngài! Không có sự cho phép của Tô chủ tịch, tôi sẽ không để cho ngài vào.
Cô nàng tưởng rằng Hướng Nhật tùy tiện gọi một số nào đó, sau đó gạt nàng để qua cửa vào gặp Tô chủ tịch. Tình cảnh này nàng đã gặp qua không ít, nên không nghĩ để tên bốn mắt kia dễ dàng qua mặt mình.
Hướng Nhật không để ý tới cô nàng, đi qua một bên bấm số điện thoại rồi cầm điện thoại đặt bên tai chờ đợi. Cô gái tiếp tân với ánh mắt như đề phòng trộm vặt chăm chú nhìn hắn, nghĩ rằng hắn đi ra xa vậy là không muốn cho mình nghe thấy những gì hắn nói, nên càng thêm tin tưởng vào phán đoán ban đầu của mình.
- Xin chào! - Đầu bên kia bắt máy, một giọng nữ rất dịu dàng dễ nghe vang lên.
- À, Tô Úc hả?
Hướng Nhật thấy hơi là lạ nên hỏi lại, giọng nói đầu dây bên kia hình như không giống như giọng quen thuộc của Tô Úc.
- Xin hỏi ngài tìm Tô chủ tịch sao? Chủ tịch giờ đang họp, tôi là thư ký của nàng, ngài có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?
- Họp? Bao lâu nữa mới chấm dứt?
- Cái này tôi cũng không rõ, vừa mới bắt đầu khoảng mười phút, thường thì cũng một hay hai tiếng đồng hồ, lần này sợ rằng sẽ lâu hơn, nếu như ngài có chuyện gì gấp thì có thể nói với tôi trước, đợi Tô chủ tịch...
- Khỏi! Tôi đi trước, lần sau tới rồi nói.
- Đi? Ngài... chẳng lẽ ngài đang ở bên dưới? Nếu vậy tôi xuống tiếp ngài.
Còn chưa nói xong, chỉ nghe "rụp" một tiếng, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Phương Oánh Oánh bực bội thiếu chút nữa là hộc máu, lần đầu tiên gặp phải loại người vô lễ mất lịch sự như vậy, chưa gì đã cúp ngang điện thoại, chẳng lẽ hắn không cảm được giọng nói dịu dàng trời cho của mình hay sao? Nếu không phải hắn có số điện thoại riêng của Tô chủ tịch thì nàng đã sớm gọi bảo vệ tống cổ hắn lại rồi. Nhưng nghĩ lại cũng không thèm chấp, hắn còn gọi thẳng tên của Tô chủ tịch, rõ ràng rất thân với nàng. Mà cũng kỳ, có nghe Tô chủ tịch nhắc tới hồi nào đâu, nghe giọng thì cũng không lớn lắm, không phải tiêu chuẩn kén bạn trai của Tô chủ tịch đã hạ xuống rồi chứ?
- Oánh Oánh, em sao vậy, gọi nãy giờ rồi mà không nghe gì à.
Tô Úc bất thình lình xuất hiện trước mặt Oánh Oánh đang trầm tư.
- A, Tô, Tô chủ tịch? Sao chị họp nhanh vậy? - Phương Oánh Oánh giật mình hoảng hốt.
- Cũng có chuyện gì tốt đẹp đâu mà bàn bạc chứ, cái đám đó tên nào cũng cho là chị không còn khả năng nắm giữ công ty nữa, cả đám đều nêu lý do nhảm nhí gì gì đó, ở trong đó nữa chắc chị tức chết quá!
Tô Úc nhún vai cười, không nghĩ tới chính mình bỏ tâm trí công sức gầy dựng công ty đã năm năm nay, nhưng giờ lại bị thế lực lớn ở đâu đó muốn thu mua công ty, không ngờ đám cộng sự từng chung vai góp sức với mình bây giờ quay ra nịnh hót xun xoe ông chủ mới.
- Tô chủ tịch, tại sao chị không nói cho bọn họ...
- May là chưa nói ra, xem bản mặt thật đáng ghê tởm của bọn chúng bây giờ sao chị hận quá, không biết lúc đầu bộ mắt chị mù sao mà lại đi cất nhắc cái bọn đó vào công ty nữa?
Tô Úc càng nghĩ càng giận.
- Đừng giận nữa, Tô chủ tịch, là bọn họ tự chuốc lấy thiệt thòi thôi. A, đúng rồi, vừa rồi có một người con trai nào đó gọi điện thoại cho chị.
Phương Oánh Oánh nhấn mạnh chữ "con trai".
- Con trai? Giọng trẻ lắm đúng không... Mang điện thoại cho chị.
Tô Úc chụp lấy điện thoại, nhìn số phone lưu lại, quả nhiên vài phút trước là ông chủ gọi cho mình.
- Tô chủ tịch, chị đừng xúc động, hắn là ai vậy, hại Tô chủ tịch bình thường đoan trang hiền thục của chúng ta cũng không thể khống chế bản thân mình luôn.
Phương Oánh Oánh đứng sát một bên trêu chọc.
- Oánh Oánh, hắn có nói gì thêm không? - Tô Úc không thèm để ý tới lời trêu chọc của cô thư ký.
- Không nói gì hết, chỉ nói muốn gặp chị, em nói chị mới vào họp phải lâu lắm mới có thể ra, sau đó hắn... hình như có vẻ rất tức giận.
Phương Oánh Oánh ngón tay khẽ gõ gõ cằm mình, giả bộ nhớ lại vẻ mặt của người đó.
- A? - Tô Úc khẩn trương sợ hãi kêu lên.
- Ha ha, gạt chị thôi.
Phương Oánh Oánh thấy nàng tâm tình hốt hoảng như vậy, cũng suy đoán được quan hệ không đơn giản của hai người.
- Con nhỏ chết tiệt kia, dám dùng thái độ đó nói chuyện với BOSS hả? Nói mau, hắn có thật sự tức giận hay không?
Tô Úc vẫn còn hơi lo.
- Nói không có là không có! Kiểu hắn nói chuyện cộc lốc cụt ngủn, không có một chút tình cảm nào, không sôi nổi mà cũng không có vẻ không thoải mái, nói chung giống như loại mình thường nói "không buồn không vui" vô tội vạ ấy!
- Cái này đúng là phong cách của hắn. - Tô Úc thầm thở ra một hơi.
- Tô chủ tịch, hắn rốt cuộc là ai vậy?
Tính nhiều chuyện của Phương Oánh Oánh bị câu chuyện hấp dẫn buột miệng hỏi.
- Nhiều chuyện! Hỏi nhiều vậy làm chi? Được rồi, hắn còn nói gì nữa không?
Tô Úc hung hăng trợn mắt, rồi liếc xéo cô thư ký nhiều chuyện một cái.
- Không có, chỉ có vậy thôi, tổng cộng hắn nói không tới ba câu... A! Em nhớ rồi, hắn nói hắn đang ở dưới công ty mình, em vốn định xuống kêu hắn chờ chút, đừng làm phiền chị ...... Tô chủ tịch, chị đi đâu đó, đi gì nhanh dữ vậy, chờ em!
Phương Oánh Oánh nhanh chóng đuổi theo bóng người vừa mới ở đây giờ chớp cái đã khuất sau hành lang rồi.
Tô Úc thở hổn hển chạy hụt hơi thẳng xuống bàn tiếp tân, vội vã hỏi cô gái đang lật xem tư liệu:
- Tiểu Lôi, vừa rồi có người tìm tôi phải không?
- Đúng vậy, Tô chủ tịch.
Nữ tiếp tân được gọi là Tiểu Lôi trong lòng thầm giật mình đánh thót một cái, dự cảm thấy có cái gì đó không hay, hình như mình đã ngăn cản nhầm người không nên cản rồi, lập tức giải thích:
- Vì hắn không có hẹn trước, cho nên em...
- Vậy người đâu? - Không đợi nàng nói xong, Tô Úc gấp gáp hỏi dồn.
- Vừa mới đi thôi chị.
- Ài!
Tô Úc thở dài một hơi, lòng thầm tự trách, vốn đã có thể gặp mặt BOSS rồi, nhưng lại vướng vào cái vụ họp hành chết bầm kia! Đều do cái đám gia hỏa rách việc, nếu như không phải bọn chúng... Cũng không biết ông chủ có tức giận hay không nữa, nàng e dè ngay cả điện thoại cũng không dám gọi hắn.
- Xin lỗi, Tô chủ tịch. Em thật không biết hắn là...
Nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt của CEO cao cấp nhất này, cô tiếp tân kia không khỏi bối rối phân trần.
- Không sao! Việc này làm sao trách em được.
Tô Úc miễn cưỡng cười cười, đột nhiên nhớ ra gì:
- Tiểu Lôi, em gặp mặt hắn rồi vậy nói chị nghe hình dạng hắn ra sao? Bao nhiêu tuổi rồi?
- A?
Tiểu Lôi nghi hoặc không hiểu, Tô chủ tịch không phải đã biết người kia sao? Tại sao còn muốn mình miêu tả tướng tá của hắn? Mặc dù không hiểu, nàng cũng cố gắng nhớ lại:
- À ...... hắn đại khái còn trẻ, khoảng chừng hai mươi, đeo cặp mắt kính rất to, trông có vẻ từng trải... quần áo đơn giản, áo với quần đều là màu xám, vẻ mặt rất lãnh đạm, không có lịch sự... Còn lại gì nữa thì em không chú ý lắm.
- Cám ơn em, Tiểu Lôi. Lần sau hắn quay lại em trực tiếp dẫn hắn tới gặp tôi... À không, em cho tôi biết là được rồi, cho dù đang họp cũng vậy.
- Dạ được, Tô chủ tịch! - Tiểu Lôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Vậy em tiếp tục làm việc đi, có việc gì cho tôi biết.
Tô Úc gật đầu, trong lúc vô tình thấy nàng thư ký riêng của mình còn đang nhìn quanh quất như muốn tìm kiếm gì, không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận nói:
- Oánh Oánh, đi.
Phương Oánh Oánh liền đi theo nàng lên lầu, mặt nở nụ cười gian nói:
- Tô chủ tịch, em nghĩ em biết hắn là ai rồi.
- Giỏi quá ha, đừng có giở nụ cười đó với chị, nhìn là biết không có ý tốt rồi.
Tô Úc cười mắng.
- Hắc hắc...
Phương Oánh Oánh đắc ý cười nhếch mép nói:
- Chưa từng thấy mặt, mà chị đối với hắn đã lộ vẻ hốt hoảng như vậy, ngoại trừ ông chủ ở sau lưng ra thì còn ai vào đây chứ?"
- Trước mặt chị mà ra vẻ thông minh đoán già đoán non hả, nhóc muốn ăn đòn rồi!
Tô Úc nắm nắm tay nhỏ của mình lại ra vẻ như muốn cốc.
- Ai da, em biết sai rồi, tha em lần này đi! Nhưng mà nói thật nha, Tô chủ tịch, tâm tình chị bây giờ tốt hơn rồi đó, vừa rồi bị đám kia làm tức giận đến vậy nhưng vừa nghe được tin của hắn thì đã vui vẻ như tết, hắc hắc... người ta mới hai mươi tuổi à, chị cũng đã hơn ba mươi cái xuân rồi, bộ muốn trâu già gặm cỏ non hả?
Điều mà nữ nhân không thích nghe nhất đó là có ai đó nói mình không còn trẻ nữa, Tô Úc tự nhiên cũng không ngoại lệ, vừa nghe Oánh Oánh nói, mày liễu nàng dựng ngược lên, tay chân thấy ngứa ngáy muốn cốc đầu con nhỏ mấy cái:
- Mấy ngày nay không đánh em, coi bộ em lờn mặt quá, không còn coi ai ra gì nữa rồi? Xem chị làm sao thu thập em!
- Không dám, không dám ...
- Nói cái gì cũng vô dụng thôi, ta đây rõ ràng mới hơn hai mươi, đem đẩy lên thành hơn ba mươi hả, thật là không thể tha thứ!
- Được rồi, được rồi, được rồi, chị không phải hơn ba mươi, chị mới hai mươi thôi... À không, chị vẫn còn con gái, mới mười sáu hay mười bảy trẻ măng, vậy được rồi há?
- Không được!
olo
Mới vừa xong một chuyện tương đối thú vị, Hướng nhật có hứng nhàn nhã đi bách bộ. Không ngờ lại đi ngang qua quán cơm lần đầu tiên ăn cơm cùng Sở Sở, thật là trùng hợp làm sao, bụng lại thấy hơi đói, vì vậy bước chân vào quán.
- Lại là ngươi?
Nhỏ phục vụ đáng yêu lần trước vừa thấy mặt hắn đã nghiến răng nghiến lợi:
- Lưu manh, tới làm gì!
- Tới quán tất nhiên là ăn cơm, nếu không tới làm gì? - Hướng Nhật xoa xoa đầu nàng.
- Đừng chạm vào ta!
Con nhóc hụp xuống, né tay hắn:
- Hôm nay không mở cửa, đi đi!
- Cái gì? Trên bảng hiệu kia không phải ghi...
- Đó là vì quên chưa hạ xuống. Bộ không thấy giờ trong quán không có ai sao? Chúng tôi không buôn bán nữa, ngươi có thể đi.
Con nhóc xoay cái chổi chỉ hướng ra cửa ý muốn đuổi hắn đi.
Hướng Nhật đang tính dạy dỗ con bé không biết kính trên nhường dưới kia một trận, thì một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên:
- Yêu Hà, còn có khách tới quán sao? Thật là hứng quá!
Sắc mặt con nhóc chợt tái đi, đôi mắt mang hình viên đạn nhìn chăm chăm ra cửa, oán hận thốt:
- Lưu manh thứ thiệt tới rồi!
Ngoài cửa quán một đám côn đồ chừng hai ba chục tên vẻ mặt dữ tợn hùng hổ tiến vào. Cầm đầu là một tên đầu trọc lóc, trong miệng ngậm cái ống điếu kỳ quái phả khói, tay phải đang nghiêng đút vào trong đũng quần, dáng rất thô tục đê tiện
- Nhóc, chuẩn bị tiền chưa?
Đầu trọc lóc du đãng lại bàn ăn ở cửa giật cái ghế ngồi xuống, quay lưng về phía Hướng Nhật mặt dâm đãng nhìn con nhóc.
- Đừng có mơ! Mau cút đi! Không cút ta gọi cảnh sát đến bây giờ!
Con nhóc hung tợn vung cái chổi lên nói.
- Báo đi, báo đi, ông mày còn sợ mày không báo ấy chứ! Ông nói cho mày biết, hôm nay mà không nôn ra mười vạn, ông đập nát hết cái quán này!
Đầu trọc lóc vỗ mạnh bàn hung hăng đe dọa.
- Bọn lưu manh các người!
Con nhóc căm phẫn nguyền rủa nhưng càng làm bọn chúng cười to hơn.
- Hắc hắc, không lưu manh như thế thì sao thành lưu manh thứ thiệt được? Nhìn cô em lớn lên chắc cũng ngon lành đây, sao làm bạn gái anh không? Em mà đồng ý thì mười vạn anh coi như là quà hiếu kính nhạc phụ đại nhân.
Đầu trọc lóc cười dâm dật nói.
- Đừng có mơ! Không cút mau ta đánh người đó!
Con nhóc giơ chổi lên hăm dọa.
- Đánh người?
Đầu trọc lóc bĩu môi khinh thường, cúi đầu xuống rồi chỉ vào cái đầu trọc lóc bóng lưỡng của mình nói:
- Đến đây, nhằm ngay chỗ này đập thoải mái, không cần khách khí.
Con nhóc cắn môi, muốn xông lên nhưng nghĩ lại lại không dám lên, lừng khừng ngập ngừng thật tội nghiệp làm Hướng Nhật tức cười, hắn giơ tay chụp cái chổi của con bé, theo lời thằng đầu trọc, chẳng khách khí làm chó gì, ra sức vụt thẳng xuống.
- Bốp!
Một tiếng lớn vang lên, đầu trọc lóc ngoác mồm kêu la thảm thiết.
Đầu trọc lóc nổi khùng lên chửi thề:
- Đm mày ngon lắm dám đánh...
Tiếng hắn đột nhiên nghẹn lại, giống như nhìn thấy quỷ, tay chỉ vào người đang cười cười trước mặt:
- Ngươi... ngươi...ta, ta...
- Sao? Anh đánh chú mày đó, có ý kiến ý cò gì không?
Hướng Nhật ném "hung khí" trong tay xuống. Không ngờ là người quen, thằng đầu trọc lóc này là thằng đàn em Hắc Cẩu mới hôm qua gặp trong quan bar.
- Không, không... không dám, đại... đại ca sao anh lại ở đây?
Sơn Kê - tên đầu trọc - bị dọa chết khiếp lắp bắp nói, hắn tận mắt nhìn thấy tên thư sinh có vẻ vô hại này trừng phạt Hắc Cẩu bằng thủ đoạn kinh khủng hôm qua, trong lòng thầm cầu trời khấn phật hắn bỏ qua cho mình. Còn mấy thằng đàn em sau lưng cũng là bọn hôm qua có mặt ở đó, không mong bọn nó giúp được gì, phải tìm cách khác thoát kiếp nạn này thôi.
- Sao bố mày lại không được ở đây? - Hướng Nhật nhìn chằm chằm vào hắn.
Sơn Kê toát mồ hôi hột, đang muốn giải thích thì con nhóc bên cạnh đột nhiên chỉ vào Hướng Nhật chửi té tát:
- Ngươi đúng là trùm lưu manh! Té ra là cùng một giuộc với nhau, lần trước ta biết ngươi chẳng phải thứ tốt đẹp gì, mắng ngươi một tiếng lưu manh ngươi lại kéo một đám lưu manh đàn em đến báo thù, ta cắn chết ngươi!
Nói xong xông lên há mồm đòi cắn.
Hướng Nhật lùi lại một bước, chụp lấy tay con bé:
- Có lầm hay không đây? Anh với bọn này không phải đồng bọn, không thấy vừa rồi anh nện thằng trọc kia sao?
- Hừ, các người chỉ đóng kịch thôi!
Cô nhóc cắn không được chỉ vào hắn mắng:
- Ngươi tưởng ta không biết sao? Dám chắc là vì thấy ta xinh đẹp, ngươi gọi đám lưu manh này đến uy hiếp ta, sau đó lại nhảy ra làm bộ giúp khiến ta đây cảm kích trong lòng rồi sẽ lấy thân báo đáp. Nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, ngươi không được như ý đâu!
- Nhóc tì, xem phim nhiều quá rồi tẩu hỏa hả?
Hướng Nhật dở khóc dở cười, ta là súc sinh sao mà muốn quan hệ với con bé chưa phát dục này.
- Lòi đuôi ra rồi, còn gì để nói không? Ngươi cút, cút nhanh đi cho ta, nơi này không chào đón ngươi!
Con nhóc vừa nói vừa đẩy hắn.
Hướng Nhật cầm lấy tay con nhóc nhẹ nhàng vuốt, con bé lập tức "ối" một tiếng rồi không dám đẩy nữa, mắt đã ngân ngấn nước mắt nhưng vẫn quật cường không khóc, oán hận nhìn tên đại lưu manh trước mặt.
- Anh nói nhóc tì nghe nè, nhóc trợn to mắt lên mà nhìn cho kỹ, anh mà là đồng bọn với mấy thằng du thử du thực này hả? Dù nhóc có một chút đáng yêu nhưng ngực thì nhỏ, mông thì lép, anh bệnh sao lại dám nhìn trúng nhóc cho được? Chờ vài năm nữa, nhóc trưởng thành họa may anh còn ngó qua một chút, nhưng mà bây giờ trừ mấy thằng biến thái thích gái tơ ra có quỷ mới muốn lái máy bay của nhóc, nhóc làm cây 'thần thương' của anh nổi giận rồi nè!
Hướng Nhật độc mồm độc miệng công kích lại.
- Ta liều mạng với ngươi... Ối, đau quá, đau quá, tên lưu manh này mau thả ta ra! Con nhóc tay bị kềm liền tung cước đá, đáng tiếc Hướng Nhật hơi dùng sức bóp mạnh một cái thì con nhóc lập tức xụi lơ.
- Còn láo nháo không yên! Ông đây không khách khí nữa đâu!
Hướng Nhật bị con nhóc năm lần bảy lượt cố tình gây sự đã muốn nổi điên.
- Muốn ta tin ngươi cũng được!
Con nhóc thấy hắn chuẩn bị nổi giận đành xuống nước, chỉ ra cửa chỗ Sơn Kê đang nơm nớp lo sợ nói:
- Ngươi kêu tên đầu trọc tới đây, ta đập hắn đến khi ta vừa lòng thì sẽ tin ngươi.
Tuy nói Hướng Nhật hoàn toàn có thể dùng bạo lực để uy hiếp nhưng với con nhóc đáng yêu này hắn không thể nào hạ thủ được, thôi thì thỏa mãn nó một lần, để nó đánh cho hả giận.
- Thằng trọc, biết nên làm sao rồi chứ? - Hướng Nhật bình thản nói.
- Dạ biết, dạ biết...
Trên đầu Sơn Kê đầm đìa mồ hôi, nhưng hắn không dám nghịch ý của vị đại ca này, ngoan ngoãn đi tới bên con nhóc chuẩn bị ăn đòn.
- Cúi cái đầu xuống! - Con nhóc đoạt lấy cái chổi trong tay Hướng Nhật lạnh lùng nói.
- ......
Sơn Kê than thầm, có lẽ cái đầu trọc của mình hôm nay khó giữ được rồi, đang do dự tính kế chợt cảm thấy ánh mắt sắc bén bên cạnh nhìn mình, lập tức sợ hãi cúi đầu xuống.
- Hừ hừ, ta bắt đầu đây!
Cô nhóc hưng phấn cầm cán chổi, gõ gõ thử một chút.
- Bốp! - Một thanh âm vang lên.
- Ha ha ha...
Cô nhóc giống như nghe được điệu nhạc hay nhất trên đời, nhìn thấy đầu trọc không dám một chút phản kháng bèn dứt khoát ra tay liên tục.
- Bốp! Bốp! Bốp!...
Liên tiếp mấy phát nện xuống, cái đầu xui xẻo sưng lên, đầu trọc đổ mồ hôi lạnh.
- Tốt lắm, hôm nay như thế được rồi, nhìn ngươi chịu hợp tác như vậy, ta tha cho lần này, cút đi!
Con nhóc ra vẻ hào phóng nói, xoa xoa cánh tay đau nhức, thầm nghĩ sớm biết thế này thì đã nghe lời cha đề nghị mỗi ngày rèn luyện, chứ không mới nện được vài phát tay lại đau như vầy.
- Cám ơn, cám ơn...
Sơn Kê uất ức đến tí nữa ói máu, bị nện như vậy mà còn phải nói cám ơn người ta, thiên lý đâu mất mịa nó rồi. Run run sờ tay lên đầu, mất mịa nó cảm giác, ăn thêm phát nữa chắc chấn thương sọ não quá.
- Chờ một chút!
Thấy đầu trọc lóc muốn trốn, Hướng Nhật kịp thời gọi lại.
- Dạ còn cái, cái, cái gì...
Sơn Kê run sợ trong lòng, chẳng lẽ đại ca chưa bỏ qua cho mình sao?
- Từ nay về sau nơi này do ta bảo kê.
Hướng Nhật ý tứ rõ ràng:
- Không được trở lại làm loạn nữa.
- Vâng, vâng...
Sơn Kê tự nhiên hiểu, cho dù đại ca không lên tiếng, đánh chết hắn cũng không dám đến đây.
- Mười vạn kia là làm sao? - Hướng Nhật thấy đầu trọc lóc mang theo đàn em ảo não chuồn đi, nhìn cô nhóc hỏi.
- Còn sao nữa! Không phải ngươi...
Nói đến đây cô nhóc dừng một chút:
- Cha ta lái xe rõ ràng không có đụng vào bọn chúng, nhưng chúng cố ý ăn vạ đòi tống tiền chúng ta, không đưa đủ chúng nói sẽ làm loạn đuổi khách khứa đi hết.
- Té ra là lừa tiền người ta, bất quá kỹ thuật lạc hậu quá.
Hướng Nhật ngắt lời không thèm để ý tới con nhóc nói xong hay chưa.
- Được rồi, ngươi không phải là muốn ăn cơm sao? Ta làm cho ngươi nha?
Cô nhóc mỉm cười lảng nói sang chuyện khác.
- Nhóc xác định sẽ không hạ độc vào thức ăn đó chứ? Hay là để cho ông già của nhóc làm đi, tay nghề của lão cũng khá, mà sao không thấy ai hết trơn vậy?
Hướng Nhật chép chép miệng, nhớ lần trước thưởng thức qua thức ăn rất ngon.
- Đi bệnh viện thăm mẹ ta rồi! Yên tâm đi, ta nấu cơm ăn cũng ngon lắm.
Cô nhóc giống như không nghe được ai đó gọi cha mình là "ông già" chạy nhanh vào một căn phòng.
- Này, chỗ đó hình như không phải là nhà bếp?
Hướng Nhật thắc mắc hỏi, dù gì hắn cũng ăn ở đây một lần rồi, cũng biết nhà bếp ở đâu.
- A,a, ta đi lấy một ít vật liệu đã hết mà.
Con nhóc chạy vào phòng một lát sau mới xách ra một túi màu đen đi vào nhà bếp.
Hướng Nhật không có khả năng nhìn xuyên vật thể nên không biết trong túi có vật liệu nấu ăn gì, nhưng hắn không phải loại người tò mò, bây giờ thoải mái chờ ăn tiệc. Dù sao cũng giúp con nhóc kia được một việc lớn, chiêu đãi hắn ăn một bữa ngon cũng là điều tất nhiên.
Qua vài phút, tiệc lớn thì chưa thấy đâu chỉ thấy mấy tên cảnh sát xuất hiện.
- Vừa rồi ai báo cảnh sát nơi này có người náo loạn?
- Là em!
Con nhóc nhanh nhảu từ phòng bếp chạy ra chỉ vào bàn Hướng Nhật đang ngồi:
- Chính là hắn! Hắn dẫn nhiều đàn em tới đuổi hết khách khứa đi, còn đòi tiền bảo kê, hắn nói không đủ tiền thì sẽ đập nát quán của em.
- Điên à!
Hướng Nhật cuối cùng đã biết chuyện gì xảy ra, con nhóc kia không phải vào lấy vật liệu nấu ăn mà là vào gọi báo cảnh sát, sợ bị mình nghi nên dùng túi đen giả bộ lừa gạt mình.
- Xem như nhóc tì ngươi lợi hại!
Hướng Nhật bị tống lên xe hung dữ nhìn chằm chằm con nhóc đối diện.
- Hừ! Khốn kiếp!
Con nhóc vì muốn đi đến sở cảnh sát ghi lời khai nên cũng ngồi phía sau xe, nhân tiện làm chứng người nào đó dùng bạo lực phá hoại tài sản.
olo
- Lại là ngươi?
Thiết Uyển nhìn thấy người đang bị giải vào giật mình thốt lên, sau đó khuôn mặt trông khoái trá như đang sắp được trả thù.
- Sao nào, không chào đón anh sao? Nhìn cô em khoái trá thế dám chắc là vì thấy anh bị bắt đúng không?
Hướng Nhật cợt nhả hỏi.
- Tất nhiên, sao lại không vui chứ!
Thiết Uyển cười rộ lên, nói với viên cảnh sát áp tải hắn:
- Tiểu Ngũ, dẫn hắn vào, vụ này để tôi đích thân thẩm vấn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro