Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Máu tươi ngon


Tư Viện vừa về đến nhà liền đi tìm Mễ Lạc, cô ấy là người sống về đêm nên đến giờ cơm tối mới xuống lầu. Mễ Lạc thấy Tư Viện trở về, vui vẻ ôm cô làm nũng: “Cậu đã về rồi? Cậu tìm việc thế nào rồi?”

Tư Viện hơi kinh ngạc: “Cậu không biết sao?”

“Biết cái gì?” Mễ Lạc dụi mắt, lắc lư hai cái, dây áo ngủ lỏng lẻo liền rơi xuống, lộ ra bờ vai ngọc ngà trắng trẻo. Cô ấy lười biếng nằm dài trên sô pha giống như một con mèo lười.

“Tớ gửi tin nhắn cho cậu, cậu cũng không trả lời. Tớ…. Hôm nay chồng cậu đưa tớ tới công ty của anh ấy, sắp xếp một vị trí cho tớ. Tớ còn tưởng rằng là cậu bảo anh ấy giúp đỡ tớ chứ.” Cô vốn tưởng rằng là Mễ Lạc giúp cô thu xếp, cô còn đang nghĩ phải cảm ơn bạn tốt như thế nào mới tốt? Ai ngờ Mễ Lạc lại không biết gì.

Mễ Lạc khựng lại một chút, cười dịu dàng: “À tối qua tờ chỉ nói qua với anh ấy thôi, không ngờ anh ấy lại thu xếp nhanh như vậy. Vậy cậu không cần phải phiền não vì công việc nữa rồi, làm việc thật tốt nhé.”

Tư Viện cảm thấy câu nói của cô ấy không thích hợp cho lắm, nhưng cô cũng không biết không thích hợp ở chỗ nào.

Mễ Lạc giữ chặt tay cô hỏi: “Anh ấy xếp cậu vào vị trí nào? Có phải chỗ việc nhàn lương cao hay không? Cậu cứ nói với tớ, nếu không thích tớ bảo anh ấy đổi lại cho cậu.”

“Không phải.” Tư Viện cười cười: “Là phòng kế hoạch, khá phù hợp với chuyên ngành của tớ.”

“Thế á.” Mễ Lạc mỉm cười đầy ẩn ý, không biết đang nghĩ gì. “Vậy là tốt, tớ sẽ bảo anh ấy trả lương cậu nhiều hơn một chút.”

Tư Viện không nói gì nữa, chỉ suy nghĩ có mấy tháng tiền lương là cô có thể ra ngoài thuê nhà rồi. Cô sẽ làm việc thật chăm chỉ để báo đáp lại ân tình của hai người bọn họ.

Quản gia nói tiên sinh không trở lại ăn cơm, Tư Viện và Mễ Lạc cũng ăn qua loa xong bữa cơm, Tư Viện liền lên lầu nghỉ ngơi.

Nhưng Mễ Lạc lại trang điểm lộng lẫy, chuẩn bị ra ngoài.

Tư Viện biết cô ấy là người thích tiệc tùng liên hoan, các buổi party lớn lớn bé bé trong thành phố gần như đều có cô ấy tham dự. Mỗi lần như thế cô ấy thường xuyên về rất muộn, nhưng bây giờ chồng cô ấy đã đi công tác về rồi, cô ấy vẫn như vậy, Tư Viện cảm thấy rất bất ngờ.

Trong lòng cô lại có chút ước ao, so với tên bạn trai rác rưởi của mình thì chồng của Mễ Lạc quá hoàn mỹ. Anh ta không chỉ đẹp trai nhiều tiền, còn rất nuông chiều cô ấy, không những không yêu cầu cô ấy làm trách nhiệm của một người vợ mà còn để cô ấy sống theo ý thích.

Cô ấy chắc hẳn chính là nữ chính trong truyện tổng tài sủng thê.

Tư Viện kích mở di động, vừa đánh răng vừa xem tin tức. Trên tivi đang đưa tin cảnh sát địa phương đã phát hiện ra một thi thể nữ trong con ngõ nhỏ đằng sau quán bar.

Tư Viện từ nhà vệ sinh đi ra, cô nhìn chằm chằm màn hình chỉ thấy phóng viên đưa tin nói, đây đã là thi thể thứ ba được phát hiện trong tháng này, cảnh sát nghi ngờ là do một tên biến thái giết người hàng loạt gây án, nhắc nhở tất cả mọi người đặc biệt là phụ nữ hạn chế ra ngoài vào ban đêm để bảo đảm an toàn cho bản thân.

Cô nghĩ tới Mễ Lạc luôn đi ra ngoài vào ban đêm, cô ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ?

Tư Viện lo lắng gọi điện thoại nhưng đối phương lại không chịu nghe.

Có phải cô suy nghĩ quá nhiều rồi không? Mễ Lạc tới toàn là những nơi cao cấp sao có thể không an toàn được.

Ai ngờ ngày hôm sau cô mới biết, Mễ Lạc đi suốt đêm không về.

“Sao lại như vậy, bình thường dù có muộn đến mấy cô ấy cũng sẽ về?” Tư Viện sốt ruột, gọi điện thoại thì phát hiện di động cô ấy đã tắt máy.

Cô lo lắng, đành phải hỏi quản gia: “Chú Lâm, Ôn tiên sinh đâu rồi ạ?”

Chú Lâm đáp lời: “Tiên sinh vừa chạy bộ trở về, ngài ấy đang tắm rửa.”

Tư Viện rất lo lắng cho Mễ Lạc nên lớn mật lên trên lầu để hỏi anh ta cho rõ ràng. Tư Viện vừa đến cửa đã nghe thấy một âm thanh kỳ quái, cửa gỗ chạm trổ hoa văn bên ngoài chỉ khép hờ, Tư Viện gõ hai tiếng không ai trả lời, vì thế cô đành mạnh bạo đi vào trong.

“Ôn tiên sinh?”

Căn phòng rất lớn, tiếng nước chảy rào rào che lấp đi giọng nói của cô. Cô đi qua phòng khách tiến sâu vào bên trong, cô thấy cửa phòng tắm cũng chỉ khép hờ, qua khe hở cô phát hiện ra anh ta đang tự an ủi.

Thân hình anh ta cao lớn, đôi chân thon dài đứng trong bồn tắm, nước từ vòi sen xối xuống chảy qua thân hình hoàn mỹ gợi cảm của anh ta. Anh ta ngửa đầu, động tác trong tay mỗi lúc một nhanh, dường như đã đạt tới khoái cảm.

Hình như anh ta phát hiện ra có người tới gần, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn. Cánh cửa bỗng bật mở, Tư Viện hoàn toàn lộ diện trước ánh mắt của anh ta.

Tư Viện vội vàng che mắt lại quay đầu đi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”

Cô vội vàng rời đi, thậm chí còn va phải góc bàn, thiếu chút nữa làm rơi bình hoa trên bàn.

Ôn Đình Sơn nghe thấy tiếng động, không nhanh không chậm làm xong việc mới rửa sạch sẽ bước ra.

Tư Viện xấu hổ chần chừ đứng ở cửa, cô biết nên rời khỏi đây là tốt nhất nhưng bởi vì lo lắng cho Mễ Lạc nên vẫn bất chấp chờ ở cửa.

Ôn Đình Sơn sấy xong tóc mới đi ra, thấy Tư Viện vẫn đứng đó. Nét mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, khí thế mạnh mẽ làm người khác không dám nhìn thẳng còn anh ta thì tự nhiên giống như người vừa bị bắt gặp trong một tình huống vô cùng xấu hổ không phải là anh ta.

“Có việc gì sao?”

“Ôn tiên sinh, đêm qua Mễ Lạc không về, tôi rất lo lắng cho cô ấy.”

Ôn Đình Sơn ừ một tiếng: “Không sao, cô ấy uống say nên ở lại nhà một người bạn, hôm nay sẽ trở về.”

“Vậy là tốt rồi, ngại quá, quấy….. quấy rầy anh rồi.” Tư Viện tự cười nhạo bản thân luôn thích suy nghĩ linh tinh rồi xen vào việc nhà của người ta, cô xấu hổ rời đi.

Tuy nhiên Ôn Đình Sơn lại gọi cô lại, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh ta. Đối phương đã bước tới gần cô, dồn ép cô vào góc tường.

Tư Viện căng thẳng nhìn anh ta, đôi mắt màu lam của anh ta dường như có phần đậm hơn. Ôn Đình Sơn cách cô rất gần, khoảng cách giữa hai người hiện giờ chỉ bằng một nắm đấm. Tư Viện lấy tay che ngực lại như sợ anh ta nghe thấy tiếng tim cô đập.

Ôn Đình Sơn lại ngồi xuống, cầm lấy chân bị thương của cô.

Chỗ đó bị chảy chút máu, chính cô cũng không để ý tới.

Đôi mắt của Ôn Đình Sơn tối sầm lại, anh dùng ngón tay lau đi vết máu, ngón tay lạnh lẽo xẹt qua bắp chân cô khiến cô rùng mình.

“Ôn tiên sinh?” Tư Viện muốn rút chân mình lại.

Ôn Đình Sơn nắm chặt lấy chân cô, không cho cô nhúc nhích. Cô bắt đầu luống cuống, không biết anh muốn làm gì.

Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm vào miệng vết thương, anh ta nhìn rất lâu mới lấy miếng băng cá nhân trong túi ra, dán lên miệng vết thương. Anh ta đứng lên vẫn thản nhiên như cũ: “Lần sau chú ý một chút.”

Tư Viện nào dám nán lại, vội vàng nói lời cảm ơn rồi chạy xuống lầu.

Ôn Đình Sơn vừa nhìn bóng dáng chạy trốn cô vừa đưa ngón tay dính máu lên miệng khẽ liếm. Cuối cùng anh ta nở nụ cười đầy ẩn ý: “Hương vị thật tươi ngon.”

Cả ngày hôm đó Tư Viện luôn cảm thấy chỗ dán băng cá nhân như bị lửa đốt và luôn quấy rầy cô. Tâm trí cô luôn nhớ tới hình ảnh Ôn Đình Sơn dịu dàng xử lý miệng vết thương cho cô.

Chỉ nghĩ đến anh ta thôi, tim cô đã đập nhanh hơn, thậm chí cô còn ảo tưởng, tay anh ta leo lên trên một chút, luồn vào trong váy cô, sau đó…

Cô hoảng loạn chạy vào trong toilet rửa mặt, cô nhìn chính mình trong gương, tức giận mà tự đánh bản thân. Đó là chồng của bạn cô, sao cô lại có thể có cái suy nghĩ như thế?

Ghen ghét và đố kỵ làm con người trở nên đau khổ, cô thế mà lại hy vọng Ôn Đình Sơn không phải chồng của bạn cô, như vậy chí ít cô còn có quyền ảo tưởng.

Rốt cuộc Mễ Lạc cũng trả lời tin nhắn của cô, cô ấy nói tối qua dự tiệc sinh nhật của một người bạn, cô ấy uống nhiều quá nên nghỉ lại bên đó, tối nay cô ấy sẽ về.

Tư Viện thấp thỏm không yên, cũng không dám nhắn tin lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh