Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Miệng đắng lưỡi khô


Tư Viện xấu hổ, cô không phải người thích kể chuyện riêng tư cho người khác nghe. Tuy Mễ Lạc là bạn thân nhiều năm của cô nhưng đa phần cô đều đóng vai trò người nghe của cô ấy, nghe cô ấy chia sẻ và phàn nàn về những chuyện xảy ra trong cuộc sống. Tư Viện luôn yên lặng lắng nghe, sau đó bày tỏ một số quan điểm.

Cô cười nói: “Không có gì, chỉ là bất đồng quan điểm trong công việc thôi. Chuyện cũng được xử lý rồi, cậu đừng lo lắng.”

“Tớ đã bảo Đình Sơn đuổi cô ta đi rồi, dám bắt nạt bạn tớ, không muốn sống nữa sao.” Mễ Lạc tức lên cũng không hỏi ai đúng ai sai đã bênh vực Tư Viện vô điều kiện. Tư Viện vừa cảm động lại vừa áy náy, cô ấy như vậy cô lại càng thêm quyết tâm rời đi.

“Không cần đâu, cậu làm thế tớ sẽ bị nói là ỷ thế hiếp người đấy.” Tư Viện vừa cười nói vừa gọt táo cho cô ấy.

Mễ Lạc không vui nói: “Sao lại không cần? Nhất định phải làm như thế, cậu chờ đấy tớ gọi điện thoại cho Đình Sơn.”

Tư Viện thấy cô ấy muốn gọi điện thoại thật thì vội vàng ngăn lại, lại không cẩn thận bị dao cắt qua ngón tay làm máu chảy ra từ vết cắt. Tư Viện vội lấy tờ giấy lau đi, Mễ Lạc lại nhìn chằm chằm vào vết máu, ánh mắt trở lên kì lạ.

“Cậu sao thế?” Tư Viện dùng ngón tay bịt vết thương lại, hỏi cô ấy.

Mễ Lạc hoàn hồn lại cười nói: “Không sao cả! Cậu lớn vậy rồi sao lại không cẩn thận như thế. Về sau nhất định không được cắt vào tay mình như thế nữa.”

Cô ấy lấy băng keo cá nhân từ trong túi ra, chủ động dán lên vết thương cho Tư Viện nhưng cô ấy cảm thấy một cái không đủ, lại dán thêm cái nữa.

Tư Viện không hiểu gì, “Chỉ là vết thương bé xíu sao phải dán nhiều vậy.”

“Cậu phải nghe tớ, nhất định phải băng kín cho đến khi miệng vết thương khép lại cậu mới được ra ngoài.” Mễ Lạc rất cố chấp. Sự cố chấp của cô ấy có phần hơi quỷ dị, dán hai cái vẫn chưa thấy đủ lại muốn dán thêm.

Tư Viện cản cô ấy lại: “Cậu định băng thành móng heo sao?”

“Tớ nói là phải băng kín lại!” Đột nhiên cô ấy gắt lớn, đôi mắt hung dữ nhìn Tư Viện.

Tư Viện bị dọa sợ cũng mặc cho cô ấy băng bó, cho đến khi hết băng keo cá nhân trong túi mới thôi. “Viện Viện, cậu nghe tớ nói này, đừng bao giờ để mình chảy máu, nhất định không được, cậu biết chưa?”

“Vì sao?” Lần trước thư ký Trương nhìn thấy cô chảy máu cũng có những biểu hiện rất kỳ lạ. Tại sao Mễ Lạc cũng phản ứng thái quá đến như thế?

Cô tin bọn họ quan tâm cô nhưng thái độ quan tâm này cũng hơi quá mức. Cô cũng không biết chỗ nào không đúng nhưng loại phản ứng này không được bình thường cho lắm.

Mễ Lạc bỗng nhiên ngây người ngay tại chỗ, duy trì tư thế nhìn cô, nửa ngày cũng không có phản ứng gì giống như cô ấy bị ấn nút tạm dừng vậy.

“Lạc Lạc?” Tư Viện khua tay trước mắt cô ấy, lúc này Mễ Lạc mới bừng tỉnh hoàn hồn.

Cô ấy lại khôi phục vẻ làm nũng đáng yêu như ngày thường giống như người vừa rồi không phải là cô ấy. “Viện Viện, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ đuổi đám người bắt nạt cậu đi.”

Tư Viện sởn da gà, giống như tồn tại hai con người khác nhau trong cơ thể cô ấy vậy.

Tư Viện khựng lại một chút mới chần chờ nói: “Không sao đâu, công ty đã xử lý rồi, cậu cũng đừng nhớ đến nữa.”

“Không được, không ai có thể bắt nạt cậu. Viện Viện, cậu đừng sợ, tớ sẽ không để người khác bắt nạt cậu.” Đột nhiên Mễ Lạc ôm chầm lấy cô, nũng nịu nói: “Viện Viện, cậu sẽ ở bên cạnh tớ vĩnh viễn chứ. Cậu đừng chuyển ra ngoài, được không?”

Tư Viện bối rối: “Cậu đang nói gì thế, tớ…”

“Tớ biết cậu muốn chuyển nhà, cậu đừng đi có được không? Tớ không thể sống thiếu cậu. Viện Viện, Viện Viện tốt, cậu ở với tớ được chứ!” Cô giống như đứa trẻ làm nũng đòi kẹo, Tư Viện cũng không biết phải làm sao đành phải tạm thời đáp ứng.

Tư Viện nghĩ thế nào cũng cảm thấy không bình thường, vì thế cô tìm bác sĩ của cô ấy để hỏi cho rõ ràng rốt cuộc Mễ Lạc bị bệnh gì? Nhưng bệnh viện bảo mật thông tin khách hàng cực tốt, tình huống của người bệnh chỉ tiết lộ với gia đình bệnh nhân. Bác sĩ nghe cô nói cô là bạn của Mễ Lạc thì chỉ lễ phép đáp lại: “Thưa cô, cô có thể hỏi thăm người nhà cô Mễ về bệnh tình của cô ấy. Những vấn đề liên quan tới thông tin cá nhân của khách hàng chúng tôi không thể trả lời, xin thứ lỗi.”

Tư Viện nghĩ tốt hơn cô nên quay về hỏi thăm Ôn Đình Sơn.

Cô về đến nhà, Ôn Đình Sơn đang tập thể thao trong phòng gym.

Bên ngoài trời đang đổ mưa, mồ hôi cũng tuôn như mưa trên người anh ta. Mồ hôi của anh ta thấm ướt bộ đồ thể thao, thậm chí Tư Viện có thể nhìn thấy tám khối cơ bụng của anh ta qua lớp áo dính sát người.

Cơ thể rắn chắc hoàn mỹ, hai chân thon dài, cặp mông căng tròn vểnh cao, Tư Viện cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh