22
Bỏ qua nội dung
Tĩnh Lặng
Menu
Chương 22: Gái đứng đường
Đăng bởi Tĩnh Lặng on 11/05/2022
“Hóa ra nổi nóng là có thể lấy trộm tiền rồi bỏ trốn, dựa theo logic của anh thì nếu anh nổi nóng lần nữa thì có thể giết người, phải không?”
Sắc mặt Hàn Túc lập tức trở nên khó coi, nhưng hắn ta nhìn chung quanh vẫn kiên nhẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Viện Viện, anh biết sai rồi, em đừng tức giận. Có gì chúng ta về nhà nói, được không?”
“Được chứ, anh trả lại cho tốt toàn bộ số tiền anh nợ tôi trước đã. Tổng cộng 30 vạn (khoảng 1 tỷ tiền Việt) không thừa không thiếu một đồng.” Tư Viện xòe tay ra đòi tiền, cô cũng mặc kệ người khác có đang chỉ trỏ hay không? Cô là người bị hại, đúng tình hợp lý.
Hàn Túc mím chặt môi nói: “Viện Viện, với quan hệ của chúng ta, tiền của tôi chính là tiền của em, tiền của em chẳng lẽ không phải là tiền của tôi sao? Thời buổi này, không thể cái gì cũng do đàn ông chúng tôi chi trả còn phụ nữ mấy người chỉ lo hưởng thụ, đúng không?”
“Đúng vậy, em gái, nếu đã là người yêu sao phải rạch ròi chuyện tiền bạc như thế?”
“Phải đó, phụ nữ mấy người luôn tiêu xài phung phí tiền của chúng tôi, chúng tôi hỏi vay các người chút tiền thì cứ như đòi mạng các người vậy.”
Có vài ba tên lưu manh ngoài đường ồn áo phụ họa, vừa hút thuốc vừa chế nhạo Tư Viện.
Hàn Túc thấy có người chống lưng cho mình, sống lưng cũng thẳng lên. “Viện Viện, đều là người một nhà, có gì chúng ta trở về rồi nói.”
“Ai là người một nhà với anh, Hàn Túc, chúng ta qua lại mười năm, anh ăn của tôi dùng của tôi, không muốn làm việc chỉ muốn gây dựng sự nghiệp, gây dựng sự nghiệp thì thất bại một lần lại một lần, tôi nhịn. Nhưng anh xài tiền của tôi, còn đi nói xấu tôi với mọi người, cuối cùng lại trộm tiền tiết kiệm của tôi bỏ trốn. Bây giờ anh còn mặt mũi quay về đây nói chuyện tình nghĩa với tôi? Anh cũng được coi là đàn ông sao!!”
Tư Viện chỉ thẳng vào mặt Hàn Túc giận dữ quát lên, càng nghĩ càng thấy tủi thân. Bản thân cô luôn tuân thủ quy củ, dễ bị lừa gạt, cô bị tên đàn ông này dỗ ngon dỗ ngọt mười năm, thanh xuân vứt cho chó ăn không nói, bây giờ còn bị hắn ta bêu xấu giữa đường giữa chợ.
Mấy tên lưu manh vừa rồi lập tức nói: “Người anh em, con đàn bà này không nghe lời thì kéo ra ngoài đánh, đàn bà không hiểu chuyện đánh vài lần sẽ hiểu chuyện. Người anh em thiếu tiền thì kéo cô ả đi bán, chỉ cần chịu được cái nón xanh trên đầu, còn sợ không có tiền tiêu sao? Ha ha ha ha ha”
Mấy tên lưu manh cười vang và nhìn Tư Viện bằng ánh mắt hạ lưu giống như cô là gái đứng đường.
Tư Viện tức giận trừng mắt nhìn bọn họ một cái, xoay người muốn rời đi.
Hàn Túc làm sao chịu, vội đuổi theo cô: “Này, em đừng đi, anh có việc tìm em.”
Tư Viện đá mạnh vào chân hắn ta: “Anh còn biết xấu hổ hay không? Anh muốn tôi gọi cảnh sát bắt anh thì anh mới bằng lòng cút đi phải không?”
Hàn Túc bị đá đau thì giận dữ giơ tay lên đánh người.
Tư Viện sợ hãi né tránh nhưng cô lại không nhận được cái bạt tai như dự liệu. Cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn ta, quay đầu nhìn lại thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô. Bàn tay giơ lên của Hàn Túc bị anh ta túm chặt, anh ta đạp một cược làm Hàn Túc gục trên đất.
“Con mẹ nó mày là thằng nào!” Hai tay Hàn Túc ôm bụng chửi bậy.
Người đàn ông kia bước lại gần, cười lạnh nói: “Ông bạn, ra tay với phụ nữ thì quá thô lỗ.”
“Cô ta là bạn gái tao, liên quan chó gì tới mày!” Hàn Túc la hét nói.
Người đàn ông kia quay đầu lại, là một gương mặt trắng trẻo khôi ngô tuấn tú lại còn tao nhã dịu dàng. Anh ta cười hỏi: “Tiểu thư, hắn ta là bạn trai cô sao?”
Tư Viện lắc đầu: “Không phải, anh ta nợ tôi một số tiền, là tên lừa đảo.”
“Cô đừng nói hươu nói vượn, đó là cô tự nguyện đưa cho tôi tiêu.” Hàn Túc lưu loát thốt ra câu đó cũng khiến Tư Viện kinh ngạc. Từ khi nào người đàn ông dịu dàng lịch thiệp trong trí nhớ của cô lại biến thành một kẻ xấu xa đáng khinh bỉ như vậy.
Cả người dầu mỡ đầy hơi thở lưu manh của nơi phố chợ, thật buồn cười.
“Cô gái xinh đẹp có cần tôi giúp cô báo cảnh sát hay không?” Người đàn ông cười nói, dịu dàng lại tri kỷ.
Đột nhiên Tư Viện lại có cảm giác an toàn, cô nhìn Hàn Túc ngã trên đất thì lắc lắc đầu, nói: “Hàn Túc, trước kia là tôi bị mù, mười năm thanh xuân của tôi còn có tiền anh lấy của tôi, coi như tôi ném cho chó ăn. Bây giờ anh hãy cút đi cho khuất mắt tôi, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá.”
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Đang tải...
Điều hướng bài viết
Bài trước
Chương 21: Bạn trai cũ
Bài sau
Chương 23: Suy nghĩ của tài xế
4 CommentsAdd yours
Maiphamngoc nói:
11/05/2022 lúc 14:22
Em gái hiền quá !
Trả lời
Tĩnh Lặng nói:
11/05/2022 lúc 14:44
Phải mị là cho ăn đập ngay rooif~ phải ko nàng
Trả lời
cactusinsun nói:
12/07/2024 lúc 00:31
ơ nu9 bị sao vậy 30 vạn đấy. Sao k báo cảnh sát. Những số tiền trc cô ý tự nguyện đưa thì k nói nhưng lúc nó ôm khoản tiết kiệm đi thì sao.
đúng là đọc mấy tr này phải vứt não đi mà
Trả lời
Tĩnh Lặng nói:
13/07/2024 lúc 15:00
Mình nghĩ là thế này có thể hắn ta lại lừa nữ 9 là đầu tư cần tiền hoặc abc gì đó. Chứ tiền tiết kiệm chắc gửi ngân hàng nên nữ 9 phải rút ra và đưa cho hắn ta, báo thì chắc vẫn được cơ mà ko có bằng chứng chính xác (nhỡ đâu anh ta bảo đầu tư thất bại hoặc abc gì đó) hơn nữa lúc đó chắc nữ cũng có 1 vài phần tự nguyện mới không báo được á. Suy diễn của ad là như vậy còn mấy kiểu này quả thật là ko cần não để đọc đâu :)))
Trả lời
Bình luận về bài viết này
Hàng về (◡‿◡✿)
P.Kết – Chương 102
25/01/2025
P.Kết – Chương 101
22/01/2025
P.Kết – Chương 100
20/01/2025
P.Kết – Chương 099
17/01/2025
P.Kết – Chương 098
17/01/2025
Thư viện
Thư viện
Thời gian
Blog tại WordPress.com.
Trang này sử dụng cookie.
Tìm hiểu cách kiểm soát ở trong: Chính Sách Cookie
Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Hãy bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro