Bài Số 87
Hà Nội! Chuyện Ngày Ấy.
***
Hà Nội mùa Đông trời rất lạnh
Cây sấu già bơ vơ đêm đen
Mưa bay bay đường vắng không người
Nơi góc phố Bà Triệu khi đó
Có chàng trai người đâu xứ Quảng
Lặng lẽ nhìn Hà Nội đêm Đông
Chàng trai ấy chưa quen trời lạnh
Chỉ vì đó nợ phận văn chương
Mới ghé qua Hà Nội lúc đêm
Trong góc phố vắng người qua lại
Ngước mắt nhìn ánh đèn mùa Đông
Chỉ thấy ai chàng trai chiến sĩ
Đứng yên lặng canh gác trong đêm
Chàng trai ấy chưa quen người mới đến
Nhưng khẽ cười hãy xích vào trong
Người mới đến chắc ở miền Trung
Hà Nội mùa Đông trời rất lạnh
Nghe giọng nói ấm áp chân tình
Mới xích người vào trong góc nhỏ
Nào được hơn trời đêm thêm lạnh
Áp vào tường chợt mơ nghìn năm
Lá cờ hồng đi giữa đêm đen
Hồn sông núi như gom vào đây
Hào khí ấy mãi mãi còn Xuân
Người xứ Quảng trong mơ lại thấy
Cõi lòng mình ấm áp hơn nhiều
Ngày mai đây rời xa Hà Nội
Vì chén cơm, manh áo cuộc sống
Còn nhớ không đã từng đến đây
Mùa Đông xứ Quảng bắt đầu lạnh
Chắc Hà Nội giờ đây lạnh hơn
Trong cơn mơ chiều Đông xứ Quảng
Nhớ khi xưa Hà Nội ngày đó.
Có chàng trai đêm Đông ghé qua.
***
Lập Thạch
Cn/03/11/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro