Bài Số 84
Kiếp Người Nghèo
***
Tiền hết, tình không, đời cô lữ
Nước mắt tuôn rơi, dạ chứa chan
Đêm năm canh, phòng không gối lạnh
Một ánh đèn, trăng khuya chưa tỏ
Người kiếp nghèo mơ mộng gì đây
Một ngôi nhà, vườn hoa trước nhỏ
Nàng xinh đẹp tựa ánh trăng khuya
Nâng chén rượu, nhìn trăng trông nàng
Nhưng hỡi ôi! Kiếp nghèo chỉ mơ
Nghe gió lạnh mơ mùa Xuân sang
Khuôn mặt tái, lòng đang run rẩy
Nhắm mắt lại thấy bếp lửa hồng
Kiếp người nghèo mấy ai mơ mộng
Khi bụng đói, gọi réo được ăn
Chẳng cao lương mỹ vị sơn hào
Chỉ dưa cà, rau muống, cũng ngon cơm
Người kiếp nghèo không mơ, chẳng mộng
Dù có nữa chẳng dám ước mơ
Đời vò võ trong ngôi nhà nhỏ
Nâng chén rượu đón gió Xuân sang
Người kiếp nghèo, hỡi ôi kiếp nghèo
Tiền hết, tình không, đời cô lữ
Nước mắt tuôn rơi, dạ chứa chan
Nhìn ra thử hỏi, có yêu không?
Chỉ nghe mưa rơi trên tán lá
Bếp cũ, tro tàn, người lạnh lẽo
Bình khô, rượu hết, túi không tiền
Lữ khách nhìn mưa chẳng bước đi.
***
Lập Thạch
6:09/30/10/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro