Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14.

Uống cạn thêm một ly nữa, gương mặt Vương Nhất Bác đã dần ửng hồng. Ánh mắt mơ hồ lại có phần lơ đãng. Căn phòng giờ đây đã nồng nặc mùi rượu, Nhất Bác uống nhiều lắm rồi, nhiều đến mức chai không lăn lóc trên sàn, nhiều đến mức đã tự nói chuyện một mình trong men say. Nhất Bác lấy tay quệt đi giọt rượu còn đọng bên mép môi Vương Nhất Bác bật cười chua xót. Anh tự nhủ một mình, giọng nói đã nhệ nhại đi từ bao giờ, lâu lâu lại nấc lên một tiếng.

"Anh đã hứa rằng sẽ sống thật tốt, làm một người tốt...ức...không làm việc xấu! Vậy mà giờ...ức...anh lại làm ra việc điên rồ như vậy...anh...sai rồi đúng không? Ức...Bảo Bảo?"

Vừa nói Nhất Bác vừa đập bàn, giống như anh đang thật sự đang nói chuyện với Nhất Bảo đang ngồi đối diện vậy, tay chỉ chỉ chỏ chỏ tứ phía, khóc không khóc, cười không cười. Vương Nhất Bác lại có lúc ngớ ngẩn như vậy.

"Tối đó...anh có uống say...ức! Nhưng anh không nghĩ...mình sẽ hành động như vậy đâu Nhất Bảo à!!!!!!!"

Nhất Bác kéo một hơi thật dài gọi tên Nhất Bảo, rồi hắn bắt đầu rơi nước mắt, chất giọng trở nên buồn bã hơn.

"Anh biết, em thích hắn...thích rất nhiều...ức! Nhưng mà hắn giết em đó...anh không thể...ức...đứng nhìn được.  Em biết không? Anh cũng thích một người...rất lâu rồi...nhưng anh ấy bây giờ đang ở đâu...ức...bản thân anh cũng không biết. Có phải anh thất hứa rồi không hả? Anh hứa khi trở về...sẽ tìm anh ấy...ức...nhưng anh thật sự...không biết tìm ở đâu!!!"

Vương Nhất Bác đưa bộ mặt say mèm của mình nhìn ra phía tủ quần áo. Hắn loạng choạng tiến tới, mở toang hai cánh cửa tủ ra rồi xốc hết đồ đạc bên trong rơi vãi hết xuống sàn, đến khi trong tủ không còn thứ gì hắn mới lờ mờ lia mắt tới bên góc phải phía trong của tủ, lôi ra một chiếc hộp gỗ chạm khắc hình mặt trăng. Hắn cầm nó rồi lại đi tới bàn, ngồi xuống, người say xỉn vốn không cẩn thận, mỗi thao tác đều sơ sài dễ gây đổ vỡ. Nhưng Vương Nhất Bác lại khác, càng say hắn càng thận trọng, nhất là đối với vật đang đặt trước mặt. Mở từ từ nắp hộp ra, bên trong là một viên ngọc thủy tinh có kích thức bằng một nắm tay, viên ngọc trong suốt như nước lại lấp lánh một ít màu cầu vồng, đặc biệt bên dưới viên ngọc có khắc hình một vầng trăng khuyết. Hình đó là chính tay người đó khắc cho hắn, món quà này hắn giữ đã mười mấy năm rồi. Hắn từng hứa với người bạn đó sau khi đi Singapore, thành đạt rồi sẽ quay trở về tìm gặp lại cố nhân. Nhưng có lẽ hắn đi quá lâu, có thể người bạn cũ đó cũng quên mất hình hài của hắn ra sao mất rồi. Vương Nhất Bác trong cơn say cứ dùng ánh mắt mơ hồ của mình nhìn viên ngọc chằm chằm, hai tay cầm nó xoa xoa, lúc lại cười ngốc, lúc lại đột nhiên bật khóc, hai má hắn đỏ ửng vì say lúc khóc lại càng đỏ hơn thế nữa.

"Đây là vật hứa hẹn của chúng ta...anh nhớ không? Em từng nói...nếu như đã quá lâu mà em không trở về tìm anh thì anh cứ việc ném nó xuống biển...hoặc đập vỡ nó...xem như em thất hứa. Còn nếu em quay về...mà anh không còn muốn gặp lại em nữa...thì em sẽ ném nó đi...xem như anh tuyệt tình.
Vậy, anh còn giữ...nó không?"

Thâm tâm Vương Nhất Bác cảm thấy có lỗi, trong suốt mười mấy năm trôi đi đã không chủ động tìm người đó để liên lạc, cả hai người im bặt và mất mọi tin tức về nhau kể từ hôm Vương Nhất Bác ra sân bay. Bây giờ hắn trở về, lại không phải vì mục đích muốn tìm gặp y, mà vì trả thù cho em trai, nếu để y biết được chắc hẳn sẽ rất buồn. Vương Nhất Bác muốn tìm, nhưng một chút manh mối nhỏ để biết người ấy ở đâu, cũng không có. Ngay cả tên thật của y, hắn cũng chưa biết là gì.

"Anh bạn nhỏ....đang ở đâu? Nói cho em biết đi..." Vương Nhất Bác nấc lên từng tiếng trong cơn say, lẩm bẩm một mình rồi lại gục xuống bàn lúc nào không hay, Nhất Bác cứ ngủ như thế khi trên tay nắm chặt viên ngọc trắng. Những lúc buồn chẳng hiểu sao Vương Nhất Bác lại nghĩ đến anh bạn nhỏ năm ấy, cứ nghĩ mãi đến khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng hạnh phúc ấy của hắn và y, mỗi lần nghĩ đến lại tự trách bản thân, tại sao năm xưa lại quyết định ra đi, nếu không đi thì bây giờ cũng không rơi vào hoàn cảnh như thế này. Mất em trai, mất người mình thương, mất đi cả sự hạnh phúc. Vương Nhất Bác có phải đã sai rồi không? 

                                     ***

Căn phòng tuy lộng lẫy nguy nga, nhưng lại mang một không khí nặng nề không tưởng. Căn phòng như tối om, vài giây sau thì chiếc đèn ngủ đặt cạnh giường được bật sáng, ánh đèn vàng ấm áp rọi rõ gương mặt trầm tư của Tiêu Chiến. Anh nằm nghiêng hẳn qua một bên, cứ nhìn vào ngọn đèn sáng duy nhất trong căn phòng không chớp mắt.

Bác sĩ nói, những vết thương trên ngực này vài ngày sau sẽ khỏi, nhưng việc để lại sẹo là chắc chắn không thể tránh. Thật may là anh nhanh chóng chữa trị, nếu không chúng sẽ bị nhiễm trùng và phần thịt sẽ thối rửa đi theo thời gian mà không thể lành lại. Tiêu Chiến có đau chứ, nhưng không phải đau bởi những vết thương này, không phải đau bên ngoài lồng ngực mà đau ở bên trong lồng ngực, thứ đang đập từng nhịp ấy đau nhói, đau có lúc không thể thở được.

Phải! Tiêu Chiến vốn đã nhớ lại tất cả, nhớ lại hết thảy những chuyện thuở xưa cho đến tận bây giờ, nhưng do chịu sự kích động quá lớn nên chuyện ngày hôm tai nạn anh vẫn không thể nhớ ra được, không thể nhớ mình đã đi đâu, không thể nhớ vì sao mình gặp tai nạn, cũng không thể nhớ mình đã đâm trúng vào ai, và chuyện gì xảy ra tiếp sau đó, thế nên Tiêu Chiến hiện tại chính là không hiểu gì. Không hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại hành hạ mình, không hiểu vì sao Vương Hạo Hiên lại bỗng dưng trở thành bạn thân của Vương Nhất Bác, không hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại quay trở về. Tiêu Chiến chính là không thể hiểu mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, anh nghĩ bản thân cần phải định thần lại và sống ngu ngơ một khoảng thời gian nữa để nhận định kỹ càng lại tất cả mọi việc, sau đó mới tiết lộ với mọi người.

Nghĩ ngợi rất nhiều, Tiêu Chiến chìm vào trong giấc ngủ, những việc sau này có lẽ sẽ không thuận theo ý anh muốn nữa rồi!
                                  ____

9:00 a.m

Vương Nhất Bác bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, nó reo lên liên hồi thật khó chịu. Gượng gạo ngốc đầu dậy, Nhất Bác vươn cánh tay nặng trĩu của mình với lấy chiếc điện thoại lăn lóc dưới sàn nhà. Anh bắt máy, áp điện thoại vào lỗ tai mình nhưng mắt vốn không chịu mở ra, dùng chất giọng khản đặc mệt mỏi để trả lời :"Chuyện gì?"

Đầu dây bên kia đáp :[Sao thế? Thành công quá nên uống say khướt suốt tối qua à?]

Tửu lượng Vương Nhất Bác khá cao, dù uống nhiều bao nhiêu thì chỉ cần ngủ một lát thì sẽ tỉnh như sáo thôi, chả bù cho anh đã ngủ suốt một đêm rồi, Vương Nhất Bác chính là hiểu hết ý chăm chọc của Vương Hạo Hiên bên đầu dây kia, anh có hơi thận trọng đáp lại :"Tôi chỉ là không muốn thất hứa với cậu nên mới đồng ý làm những việc như vậy thôi. Nhưng tính ra, cậu hơi quá tay rồi đấy!"

Vương Hạo Hiên cười khẩy một cái như chán nản :[Xời, nhằm nhò gì với hắn? Tên đó nhìn vậy chứ thân thể không yếu đuối lắm đâu, cậu không thấy đêm đó hắn đánh nhau với đàn em tôi à? Gọi hắn là cao thủ võ lâm thì hơi quá, nhưng võ nghệ cũng không vừa gì......]

Nghe đến đây Vương Nhất Bác có chút ấn tượng, Tiêu Chiến quả thực khá giỏi võ, mà người đó lúc nhỏ....cũng từng mang đai đen của mình mang đến khoe với anh...anh cũng từng nhìn lén người đó thi lên đai, lúc đó Nhất Bác vô cùng nể phục. Đang nghĩ, Vương Nhất Bác lại khẽ giật mình, anh xua tan đi suy nghĩ không đúng với lẽ thường đó, chỉ là dáng vẻ khi đánh nhau cũng có phần giông giống.

[...còn nhiều trò hay hơn, vui hơn, cứ để hắn ngấm dần từ từ đi.] Vương Hạo Hiên kéo anh về thức tại.

Vui hơn? Hay hơn? Rốt cuộc là kinh tởm hơn? Hay là ác nhân hơn đây? Nhất Bác khó khăn đứng dậy, ngủ với tư thế này một đêm quả thật có phần nhức mỏi. Anh thở hắt một cái rồi tạm biệt Vương Hạo Hiên bằng một sự im lặng, anh tự động dập máy không nói tiếng nào.

Nhất Bác vươn vai một cái, rồi chống hai tay lên hông, anh lặng lẽ nhìn ngắm căn phòng bừa bộn lăn lóc chai, đồ đạc văng tứ tung ra mà thở dài. Anh mới sực nhớ, viên ngọc của anh đâu? Vương Nhất Bác hơi hốt hoảng đưa mắt tìm khắp nơi, anh nhìn xuống bàn thì nó đã nằm yên ắng trong hộp rồi. Vương Nhất Bác thở phù nhẹ nhõm, anh đóng nắm hộp lại rồi mang cất vào chỗ cũ, tiếp đến là phải dọn lại phòng ốc thôi, không thể ở bẩn như thế được!

                                   ....

Xong xuôi hết mọi thứ, Vương Nhất Bác lại đến với con ngựa chiến thân thương của mình lượn vòng quanh Bắc Kinh. Vốn là muốn vô tình chạm mặt với cố nhân, tìm được người đó, xin lỗi với y, rồi lại mang y về bên cạnh mình như đã hứa.

"Anh ở đâu? Nếu còn đợi em, thì hãy xuất hiện trong hôm nay nhé!"
....
__________
End chương 14.
Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro