Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thương

Chuyện thằng Dương thương cái Hải Anh ở đội Thiếu nữ Tiền phong ba chục anh em bên trinh sát biết cả.

Dương với Hải Anh đều là người Nghệ An, đất học đấy. Hai đứa trạc tuổi nhau, chơi với nhau từ tấm bé. Làng chúng nó bị lũ quỷ Tây đốt rụi nên thằng Dương quyết tâm theo kháng chiến để phục thù.

Cái Hải Anh cũng nhất quyết xin theo, khổ nỗi là con gái nên mẹ nó ngăn dữ lắm. Nhưng được độ mấy tháng, nó trốn nhà, nhảy lên chuyến tàu chở bộ đội bổ sung từ trong Nam ra. Nó trốn cũng tài, tàu chạy đến tận Thái Bình các anh mới phát hiện. Đơn vị đã định cử người đưa nó về nhà, nhưng nó cứ níu vạt áo các anh mà nức nở xin được đi đánh giặc.

Tàu tạm dừng, các anh cũng biết là không dẫn Hải Anh theo được, nên sắp xếp cho nó vào đội dân quân tự vệ vừa thành lập ở một xã gần nhà ga. Về sau nó gia nhập đội Tiền phong, theo đội lên đóng ở khu C5.

Hai đứa gặp lại nhau ở đấy. Khi đó Dương vẫn là liên lạc của tiểu đoàn 127 đóng ngay rìa khu C4. Chiều thứ bảy, thằng Dương như thường lệ chuyển công văn giấy tờ sang C5 cho Uỷ ban. Lúc về lại gặp đội Tiền phong đang tổ chức văn nghệ. Các bạn nữ nhất định kéo bạn trai chiến sĩ lên kể chuyện đánh giặc.

Tụi con gái trong đội thấy có bạn nam mặt mũi sáng sủa bước vào thì vui mừng ra mặt. Cả bọn kéo nhau ra vây quanh Dương, cứ vừa nói đùa vừa cười rúc rích. Thế mà có đứa đứng nép sau cánh cửa, tách biệt hẳn khỏi chúng bạn, lúc thì mân mê cái cúc áo lúc lại vuốt vuốt bím tóc. Con bé ấy không ai khác, chính là cái Hải Anh.

Chị Ngân đội phó để ý nó cứ bẽn lẽn khác hẳn ngày thường thì trêu:

- Bữa ni nàng Kiều của tui răng lại nhẹ nhàng thục nữ rứa! - Chị vừa nói vừa kéo tay nó lại đứng ngay trước mặt thằng Dương. - Anh bộ đội mà mi vẫn hay nhắc đây ni.

Cái Hải Anh lúc ấy đã lớn lắm, ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Nhưng thằng Dương chỉ cần nhìn thoáng qua cái là nhận ra ngay. Dương kéo Hải Anh vào một cái ôm thật chặt, làm mặt con bé đỏ bừng còn chị em thì ồ lên.

Có đứa con gái, vốn tính bạo dạn, kéo kéo tay áo Dương mà nháy mắt:

- Anh bộ đội ôm chị Hải Anh xong thì ôm em với.

Tức thì, cả chục cái miệng nhao nhao:

- Xong đến em nha anh!

- Em nữa anh hen!

Bây giờ đến phiên thằng Dương phát ngại. Vàng tai cậu chàng đỏ bừng lên còn hai tay thì luống cuống không biết làm sao cho phải. Cũng phải loay hoay mãi Dương mới tìm cách chuồn đi được.

Sau đấy độ một tuần thì Dương chuyển sang đội trinh sát. Hai đứa vẫn thư từ qua lại thường xuyên. Cậu chàng sợ đồng đội biết, toàn canh đến nửa đêm mới lén chạy ra sau doanh trại viết thư. Thế nhưng hành động ấy làm sao qua mắt được lũ trai trinh sát. Anh em rình bắt quả tang ngay lúc cậu đang mải mê "viết thơ tặng nàng". Nội dung bài thơ ấy, cả đội lâu lâu vẫn lấy ra trêu thằng Dương, làm cậu chàng vừa tức vừa ngượng mà chẳng làm gì được.

Chẳng làm gì được bởi lẽ dù ngoài miệng thì trêu chọc là thế, nhưng anh em, bằng cách này hay cách khác, vẫn nhiệt tình ủng hộ và giúp đỡ cậu. Tiểu đội trưởng Khải "vàng anh" ngồi cặm cụi mấy đêm liền, sáng tác hẳn một bài nhạc để Dương tặng Hải Anh. Thằng Thịnh đi làm nhiệm vụ cầm về một cái lược gỗ có khắc bông hoa dúi vào tay Dương: "Cho mày đem tặng bạn gái!". Rồi thằng Tuấn, thằng Long thi nhau viết văn, viết thơ. Chúng nó đùa nhau rằng cứ làm lấy vài bài dự phòng để nhỡ thằng Dương có bận công bận việc quá thì vẫn có cái gửi cho nàng.

Cái tình, cái nghĩa giữa những người đồng chí đồng đội là đấy chứ đâu.

Thế nhưng, chuyện cái Hải Anh thương thằng Dương bên trinh sát, thì không phải thành viên nào của đội Tiền phong cũng biết. Cũng như cái lần trốn nhà, trốn các anh bộ đội trên tàu, Hải Anh có cách che giấu tài tình bí mật nào đấy, nên phải mãi về sau chị em cùng đội mới phát hiện ra.

Người đầu tiên biết chuyện là chị Khả Ngân đội phó. Chị Ngân là o gái đất Huế, dịu dàng đằm thắm. Tối tối cái Hải Anh vẫn thường nằm ngủ cạnh chị. Nó thích vùi đầu vào mái tóc đen nhánh xõa dài của chị Ngân, hít hà mùi bồ kết lẫn với mùi hoa gì thơm lắm mà nó hỏi chị chẳng chịu nói.

Chị Ngân biết vì chị vốn tinh tế, hay để ý chăm lo cho các em từ những điều nhỏ nhặt nhất. Chị từ lâu đã hiểu Hải Anh có một mối quan tâm đặc biệt dành cho các chiến sĩ trong màu áo quân phục. "Tại làng em hồi nớ cũng có anh bộ đội ni anh dũng lắm", ấy là nó bảo với chị như vậy. Chị cũng tinh ý nhận ra những cử chỉ ngượng nghịu trái hẳn với bản tính vốn có của nó hôm Dương xuất hiện ở đội. Lúc ấy, chị đã hiểu ngay "anh bộ đội làng em" không phải ai xa lạ ngoài thằng Dương.

Chị chẳng ngăn cấm, chị chỉ thương chúng nó. Thời chiến mà, nay đây mai đó, chẳng thể nào biết trước được điều gì. Có thể hôm nay vẫn còn tràn đầy ý chí mà hăm hở lên đường, hôm sau đã nằm lại với đất mẹ, thậm chí còn chẳng có nổi một nấm mồ tử tế. Mà người ở lại, dẫu đau xé ruột xé gan đấy, vẫn buộc phải đứng lên mà đi tiếp, nào có được dừng lại. Súng đạn không có mắt, nó chẳng nương tay với tình yêu đâu. Mà, nó có bao giờ nương tay với bất cứ kẻ nào đâu. Nó cứ thế, giết sạch, phá sạch, hả hê!

______________________________________________________________________

Thực ra chương này mình đã đăng lên, nhưng rồi lại xoá đi để giữ sự liên kết cho mạch truyện. Mình cũng đã viết tiếp đoạn sau cho đầy đủ hơn. Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người với "Trăng suối nắng rừng" :3  





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro