Trăng Soi Đáy Nước
Suối nước nóng bốc hơi nghi ngút. Mùi thơm dược thảo dịu nhẹ làm đầu óc tôi nhẹ nhõm hơn. Tôi ngả đầu tựa vào tảng đá phía sau, thả lỏng mình một chút. Một làn khói mỏng phả ra từ miệng tôi, cuộn tròn vào khoảng không trước mặt.
Thật là tốt khi quán trọ này có một suối nước nóng.
Tốt hơn nữa là đêm nay trời ấm hơn, tuyết đã ngừng rơi. Nhưng mà ai lại đi thả diều ban đêm?
“Mà có ai để tâm đến những con diều ngớ ngẩn đó chứ?” tôi bật nói lẩm bẩm một mình.
“Vậy mà ta định nhắc ngươi nhớ về lời hứa của ngươi”
Chân tôi bước trượt vào hòn đá dưới suối, làm tôi suýt nữa đã ngã nhào xuống nước. Giọng người vọng lên bên kia tảng đá mà tôi đang dựa vào. Kami…
“Sesshoumaru-sama?”
“Để ý xung quanh một chút!” giọng người vẫn lạnh như đá mặc cho bầu không khí nghi ngút khói quanh đây.
Dù hơi giật mình, tôi vẫn không nén nổi một tiếng cười.
“Không thể đi thả diều ban đêm được, Sesshoumaru-sama.”
“Ta sẽ ra ngoài đồng đằng trước”
Người vẫn như thể không hề nghe tôi nói gì. Tiếng rẽ nước khe khẽ sau lưng xa dần làm tôi biết người đã lên bờ. Tôi cau mày. Người không hành động bất cứ gì không có lý do... phải không?
Đi thả diều ban đêm thì có lý do gì chứ?
…………
Không để tôi phải thắc mắc lâu, người buộc một chiếc đèn lồng tròn vào dưới chiếc diều, thả nó bay lên. Ánh sáng vàng rực bay vút lên giữa bầu trời xanh xám, như một ngôi sao đang bay, nhấp nháy lung linh.
Tôi đón lấy cuộn dây người đưa cho, điều chỉnh cho chiếc diều bay cao hơn. Ánh sáng nhạt của bầu trời đêm trăng trong cùng ánh lửa chiếc đèn lồng dát lên cánh diều một lớp sáng mỏng như bạc, ánh lên như lân tinh mà lại trắng trong như màu mây. Những chiếc đuôi dài bay thẳng băng trong gió, lấp lánh.
“Đẹp qúa, Sesshoumaru-sama!” Tôi khẽ reo lên, hơi co ro trong những làn gió lạnh buốt trên cánh đồng ngập tràn tuyết xám.
Người chỉ gật đầu, nhìn dõi theo cánh diều. Bao giờ cũng vậy, khó mà nhận biết được những cảm xúc trên gương mặt người. Nhưng ít ra người đang đứng đây, neh?
Gió vẫn rào rạt thổi. Tôi buộc chiếc diều vào một thân cây gãy trên cánh đồng, tìm củi đốt lên một đám lửa nhỏ trên khoảng đất trống khô ráo. May mà mới đầu mùa đông, cành cây chưa bị ẩm ướt nhiều. Chúng tôi ngồi bên cạnh đám lửa. Vu vơ, tôi hơ tay mình trên đó, đột nhiên lại muốn tránh ánh mắt người. Người cũng không nhìn tôi. Ánh mắt người chìm vào một khoảng không nào đó, đăm chiêu.
Bất chợt tôi ngẩng lên nhìn người. Ánh mắt người lung linh ánh sáng vàng của lửa, sâu và… xa cách. Đôi mắt của người đang nhìn vào đâu đó… Đâu đó không có tôi hiện diện…
Cái suy nghĩ ấy chợt len khe khẽ đâm nhói vào tim tôi.
Tôi ho khẽ, hơi bị cái lạnh làm cho nhức đầu. Người quay lại nhìn tôi, không nói. Có đôi lúc thật khó làm người mở miệng…
“Về chưa?” Người hỏi, như vừa chợt nhận ra tôi có mặt.
“Rin muốn ở lại đây thêm một lúc nữa” Tôi lắc đầu.
“Ngươi lạnh rồi” Câu hỏi chẳng ra quan tâm, mà cũng chẳng phải là để ý.
“Rin muốn ngồi đây một lúc nữa” Tôi bướng bỉnh trả lời.
“Ngươi sẽ bệnh.”
Tôi ngẩng lên nhìn người. Khẽ nhíu mày.
“Nếu Rin bệnh… Sesshoumaru-sama có bỏ Rin lại như người samurai hồi sáng không?”
Người rời mắt khỏi đám lửa. Ánh mắt người quét qua cặp mắt tôi. Chậm rãi
“Nếu ngươi là samurai, ta sẽ làm thế.”
Tôi gật đầu nhẹ. Nếu tôi là samurai… Nếu tôi là một ai đó… Chẳng có ý nghĩa gì cả. Chẳng phải là câu trả lời mà tôi cần ở người.
Người hầu như chẳng bao giờ trả lời trực tiếp những câu hỏi của tôi.
“Samurai… Có nghĩa là phải mạnh mẽ, neh?” Tôi hỏi. Người chỉ khẽ gật đầu, bỏ thêm một cành củi vào đống lửa.
“Không thể yếu đuối. Yếu đuối là chết, neh?” Câu hỏi của tôi rơi vào thinh lặng.
Nhưng tôi vẫn nhìn vào đám lửa đang nhảy múa trước mặt, tiếp tục
“Không có bạn bè hay đồng minh. Không có ai giúp đỡ được cho mình ngoài chính mình. Gục ngã mà không đứng dậy được thì bị bỏ lại. Qụy xuống thì chỉ có chết, neh?”
“Quyền hạn lớn nhất của samurai là cái chết” Người nói, giọng nói âm u trong gió.
“Rin hiểu” Tôi chỉ mỉm cười. Gió cuốn tóc tôi cuộn rối một bên vai. Hơi lạnh- dù đã có ngọn lửa che chắn- vẫn len lén dò dẫm vào nếp áo, làm tôi khẽ rùng mình. Người nhướng mày, nhưng tôi vẫn cương quyết lắc đầu.
“Cho nên Rin cũng sẽ mạnh mẽ, Sesshoumaru-sama đừng lo.” Tôi nhìn người qua những ngọn lửa trước mặt. “Rin muốn ở đây lâu hơn một chút… Vì khi thực hiện xong lời hứa, giữa chúng ta sẽ chẳng còn gì liên kết với nhau nữa. Có lúc Rin đã muốn tuyết cứ rơi như thế cho đến hết mùa đông… rơi cho đến khi không thể rơi được nữa… Để lời hứa của chúng ta kéo dài thêm một chút… Dù cho có thể sẽ có nhiều người nữa chết đi… Dù cho có thể có nhiều người nữa… Rin không biết…”
Tôi nghiêng đầu nhìn người. Ánh lửa lém qua ánh mắt người, chút khói xám bốc lên, vẩn vơ. Phía sau người, trăng đã lên cao, ánh sáng trắng lạnh lẽo mơ hồ in trên nền trời chỉ càng làm đêm đông thêm lạnh.
“ Rin biết là mình rất ngốc. Nhưng mà… Rin hiểu…”
Người vẫn ngồi yên. Nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng. Tôi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Cánh đồng trống vi vút gió lành lạnh sau lưng và đám lửa ấm áp trước mặt… Chỉ cách nhau có một bước chân…
Tất cả những gì do tôi tạo dựng, tôi cố gắng nắm lấy rất dễ dàng tan vỡ.
Chỉ có một bước chân…
Bước chuyển mình của thời gian, và ngọn gió sẽ cuốn đi tất cả những gì còn sót lại. Tuyết hay mưa, hoa hay lá vàng- tất cả cũng là thứ vùi lấp và bị vùi lấp.
Đột nhiên, trong một giây phút tôi chợt ước mình có thể nằm ngủ mãi mãi ở nơi đây, trong hơi nóng buốt giá này. Không đau. Không buồn. Không sợ hãi. Không có qúa khứ mà cũng chẳng có tương lai.
“Tiếc là ở đây không có sake” Tôi mở mắt, cười nhẹ. Người vẫn nhìn tôi. Rồi người đứng dậy, đến gốc cây mà người đã cột cái diều, đào lớp tuyết mỏng lên bằng một cành cây khác. Sau lớp đất, người lôi lên một chai rượu cũ, bọc trong lớp vải đã hơi mục.
“Hồi nhỏ ta đã từng đến đây” Người nói, không chờ tôi hỏi.
Tôi gật đầu. Hầu như trên khắp nước Nhật này đã đều có dấu chân của người. Người đưa chai rượu cho tôi, tôi đón lấy, mở cái nút vặn chặt, hớp một hơi dài.
Người ngồi đó, ánh mắt vô cảm vẫn nhìn tôi mà như nhìn vào khoảng không. Người im lặng nhìn. Vầng trăng sau lưng người vẫn sáng quạnh qũe.
Ừ, nếu tôi là một cô gái khác, có lẽ người đã nói rằng còn nhỏ như tôi thì không nên uống nhiều rượu. Rằng tôi nên biết ngoan ngoãn nghe lời. Rằng tôi nên về nhà khi trời đã khuya thế này… Nếu tôi là một cô gái khác…
Nhưng tôi chẳng có gì để hối hận. Vì tôi là như thế nên tôi mới có thể ở bên người. Vì tôi là như thế nên tôi mới có thể như bây giờ.
Tôi chẳng quan tâm đến những gì người khác sẽ nhìn. Tôi chẳng quan tâm đến cuộc đời này nghĩ sao. Vì tôi sẽ không bao giờ có thể là một ai khác ngoài chính tôi bây giờ. Không thể!
Vì tôi không phải là một samurai, nên người sẽ không bỏ tôi lại. Neh?
Với tôi, thế là đủ.
“Trăng trắng, trăng tròn, trăng lạnh lẽo
Đêm sâu, đêm lạnh, đêm hoang liêu
Rượu đắng, rượu cay, rượu hăng sầu
Người nói, người cười, người xa xôi”Tôi nhịp cành cây nhỏ xuống nền đất khô, khe khẽ hát.
“Người đến, người đi, người chia biệt
Trăng tròn, trăng khuyết, bóng tan mờ
Năm sau bóng hoa trăng lại sáng
Hỏi người năm cũ nhớ nhau không?”Nụ cười lại đến trên môi tôi, vô thức...
Những giọt rượu trôi vào cổ họng, cũng chẳng còn lại cảm giác gì ngoài vị tê tê nơi đầu lưỡi và buôn buốt nơi lồng ngực.
Tôi ném bình rượu đã hết vào lửa, đứng dậy vuốt lại mớ tóc xòa xuống trước mặt, cười
“Chúng ta về thôi, Sesshoumaru-sama.”
Người đứng dậy. Tôi lấy chân đá những mảng tuyết bên cạnh lấp lên đám lửa. Hơi nóng lập tức tàn lụi để cái lạnh buốt xương thổi ào tới. Tôi quay lưng đi trước, càng cây nhỏ vẫn cầm trên tay. Vu vơ, tôi quét nó xuống nền đất tuyết đã lấp dày. Những đường cuộn sóng như rắn vạch lên tuyết theo sau bước chân tôi.
Chúng tôi im lặng đi. Trăng vẫn vằng vặc sáng. Cánh đồng mênh mông băng tuyết phản chiếu ánh trăng cũng sáng lên, làn sương quẩn quanh mơ ảo. Tiếng tuyết rơi khẽ từ một nhánh cây, tiếng con thú ăn đêm nào đó kêu khe khẽ, tiếng bước chân của chúng tôi… khô và lạnh.
Hơi rượu ngòn ngọt vẫn quẩn quanh trong cổ họng. Và theo thói quen, tôi lại khe khẽ hát những câu không đầu không cuối của bất cứ cái gì tôi nghĩ ra.
“Chuồn chuồn bay cao cao
Đỏ rực ánh thái dương trên cánh
Đáp lên mặt nước biếc”
“Đó là gì?”
Người đột nhiên hỏi. Tôi hơi giật mình nhìn lại.
“Sao ạ?”
“Bài hát đó…”
“Rin không rõ…” Tôi cố gắng bắt cái đầu đang mơ màng của mình hoạt động “Hình như Rin đã nghe nó từ lâu lắm rồi… ở đâu đó… ai đó đã nói…”
Người chỉ gật đầu nhẹ. Một cảm giác kỳ lạ thoáng qua khi tôi nhìn vào mắt người. Chỉ là một bài hát về con chuồn chuồn thôi mà…
Thật ra không phải là một bài hát, đó là một bài thơ mà tôi đã nghe ở đâu đó khi còn nhỏ. Và trong những lúc vu vơ tôi đã phổ nhạc cho nó. Chuồn chuồn… nó luôn gợi cho tôi một cảm giác gì đó… về một ký ức nào dường như rất êm đềm…
Nhưng tôi đã không còn nhớ rõ sau qúa nhiều việc đã xảy ra…
“Rin…”
Tôi quay lại. Người nhìn thẳng vào tôi. Ánh trăng dệt lên người một tấm màn mỏng tràn ánh sáng. Chỉ có đôi mắt người vẫn tối, âm u.
“Dù thế nào, cũng phải biết qúy trọng mình.” Người đột nhiên nói.
Tôi chớp mắt. Hoàn toàn không hiểu những gì người muốn nói. Qúy trọng? Tôi khẽ cười.
“Rin đã sống được đến ngày hôm nay thì chắc chắn phải biết cách qúy trọng mình chứ…”
“Không”
Người lại gần tôi. Ngón tay dài, cứng cỏi của người nâng cằm tôi lên.
“Đừng vì ai hết mà hy sinh mình! Biết ích kỷ một chút!” Đó giống như một mệnh lệnh hơn là lời khuyên.
“Thế sao?” Đầu tôi vẫn váng vất hơi rượu. Những ngọn gió lạnh đột nhiên làm tôi muốn ôm lấy người. Ừ, sao lại không được chứ?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Sợi dây buộc tóc chợt rơi xuống nền tuyết.
“Ngài nên nghĩ kỹ trước khi nói một câu như thế, Sesshoumaru-sama! Bởi vì, Rin là một kẻ thiếu thốn nhiều thứ, nếu Rin mà ích kỷ thì đáng sợ lắm. Rin không biết thế nào là hạnh phúc, Rin cũng chẳng cần đến hạnh phúc. Cái hạnh phúc mà những người khác qúy trọng thì Rin lại không biết coi trọng. Nếu Rin mà ích kỷ, Rin sẽ muốn có rất nhiều thứ… rất nhiều thứ có thể sẽ không đem lại hạnh phúc cho Rin…”
“Như là…” Ánh mắt người nhìn tôi vẫn bình thản như thế. Ngón tay lạnh giá của người vẫn để dưới cằm tôi. Tôi cắn môi.
Người có chút hơi ấm nào để san sẻ cho tôi không?
“Như là Sesshoumaru-sama chẳng hạn.”
Tôi nhìn người. Dưới bóng trăng lạnh chuếnh choáng màu của gió. Trong không gian ngập tràn ánh của nắng đêm. Khi những ngọn gió lang thang duỗi mình nắm lấy lớp bụi phấn còn sót trên lớp lá khô.
Trong sắc của phai phôi và hương của ngày quên lãng.
Sương trắng. Trăng trắng. Bụi trắng. Tuyết trắng. Người cũng bao phủ làn ánh sáng trắng.
Tôi đã chưa bao giờ nói với người về một ước mơ bé con… Ngày xưa… mọi cô bé đều ước mơ như thế… Tấm áo choàng trắng của cô dâu… Tấm khăn trắng lễ đường… Hộp phấn trắng để trang điểm ngày hôn lễ… Đóa hoa trắng lung linh sắc nắng…
Những gì người không thể… không bao giờ có thể đem tới cho tôi…
Màu trắng loang dần ra, chiếm lấy tầm nhìn của tôi trong ánh sáng mờ đục mà thoáng chút gì như buốt xót. Nếu như là thế này, nếu như là thế kia, nếu như là có thể, nếu như là… nếu như…
Mãi mãi không có chữ nếu như đó. Mãi mãi không thể thay đổi.
Karma…
Gió đang thổi tung những sợi tóc vừa tuột ra của tôi. Vài sợi tóc vướng trên môi tôi, mằn mặn. Nếu như tôi ích kỷ một chút… Nếu như tôi khôn ngoan hơn một chút để hiểu được những gì người đang nghĩ…
“Vậy nếu Sesshoumaru-sama sống vì chính mình, Sesshoumaru-sama sẽ muốn có điều gì?”
Im lặng.
Tự nhiên trong một thoáng, tôi ngờ rằng người cũng chẳng biết câu trả lời là gì. Ước muốn có qúa nhiều hay là chẳng có ước muốn gì? Một nơi tràn ngập bóng tối hay chỉ là một lỗ chân không? Mà chẳng phải tất cả chúng đều trống rỗng như nhau sao?
Chỉ là một nơi sắc trắng này không tồn tại…
Cái gì ở người là mâu thuẫn với nhau đến thế nhỉ? Tàn nhẫn như thế mà cũng có thể quan tâm như thế. Lạnh lùng như thế mà cũng thông hiểu như thế. Bao quanh toàn bằng sắc trắng như thế mà cũng có thể chứa đầy bóng tối như thế…
Mà cũng có thể là chẳng có gì mâu thuẫn. Người thông minh để tàn nhẫn. Người quan tâm để lợi dụng. Người hiểu biết để lạnh lùng. Và cũng chỉ có thể là cái nhìn của tôi và người về sắc trắng khác nhau…
Trong cùng một đêm trăng, tôi nhìn thấy ánh trăng sáng trắng còn người sẽ nhìn thấy bóng tối không màu.
Tôi bật cười, đột nhiên ôm lấy người. Người dường như hơi giật mình, nhưng không đẩy tôi ra. Người cũng không ôm lấy tôi. Người chỉ yên lặng đứng.
Mùi thơm từ lớp vải áo của người thoáng hương của rừng xanh, hương của cỏ. Tôi thì thầm.
“Chúng ta còn một cuộc hẹn nữa trên núi Fuji, đừng quên nhé, Sesshoumaru-sama!”
Rồi cũng bất ngờ như tôi đã ôm người, tôi buông người ra, bước về nhà trọ. Cành cây khô vẫn nắm trong tay tôi, những đường rắn cuộn theo sau bước chân trên tuyết.
Bất giác, tôi ngước nhìn lên cánh diều vẫn còn trên trời. Đèn lồng đã tắt. Chút ánh sáng mỏng tang của trăng trải lên lớp vải mượt, hòa lẫn nó vào nền trời.
Đen hay là trắng?
Part III
Sango-san vẫn thức chờ tôi về với ánh mắt khó hiểu. Tôi thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô, trải màn chuẩn bị đi ngủ.
“Có chuyện gì thế chị?” Tôi hỏi mà dường như đã biết chắc câu trả lời.
“Em vừa uống rượu nữa phải không? Với hắn ta?” Ánh mắt Sango-san quét qua tôi, nghiêm và lạnh.
Tôi gật đầu.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là thả diều ngoài đồng thôi…”
“Thế em có nghĩ tại sao người như thế mà lại có thời gian thả diều với em không?”
Tôi ngẩng lên, Sango-san cau mày
“Sesshoumaru-sama đã cho một người giả dạng mình trong này để bẫy tên sát thủ lẻn vào hôm nay. Bây giờ họ đang tra tấn chúng dưới hầm.”
“Thế thì sao?” Tôi chớp mắt.
“Bất kể những việc gì hắn làm, chỉ là để phục vụ mục đích của hắn thôi!” Sango-san gần như quát lên trước tôi. Tôi nằm xuống nệm, thở dài, nhìn vào ánh lửa bập bùng trong lò sưởi.
“Thế chị đã từng biết người đàn ông nào không nghĩ đến bản thân họ chưa? Chị đã thấy người đàn ông nào có thể bỏ mặc tất cả vì người đàn bà của họ chưa? Người ấy có thể đến một nơi ấm áp hơn để chờ đợi, chẳng cần phải ra ngoài đồng trống với em làm gì. Với em, thế là đủ rồi…”
Im lặng. Sango-san nhìn tôi, cau mày rồi lắc đầu.
“Thế em bảo chị phải làm gì để giữ em lại đây?”
“Chỉ cần chị ở bên em” Tôi nhắm mắt, kéo chăn lên ngực “Để em nhớ rằng em không phải chỉ có một mình, để em không thể ích kỷ… Nhưng mà bây giờ dường như em đã hiểu ra nhiều chuyện… Rất nhiều chuyện…”
“Chị…” Sango-san đột nhiên ngập ngừng. Tôi mở mắt nhìn sang chị, hơi ngạc nhiên
“Có chuyện gì vậy chị?”
“Có một người cầu hôn với chị.”
Cái tin đó không làm tôi ngạc nhiên. Chị ấy xinh đẹp như thế, đâu có gì là lạ. Nhưng…
“Đó là ai vậy?”
“Izumi-san.”
Tôi cau mày. Một samurai trong đoàn cận vệ của người. Một samurai?
“Chị nghĩ sao?”
“Không biết.”
Sango-san nằm xuống bên cạnh tôi. Tóc chị trải ra trên nệm, thoáng mùi táo chín và hương hoa đào.
“Có đôi lúc, chị cũng muốn tìm một gia đình nào đó để yên ổn. Nhưng mà…”
“Chị không biết chắc tương lai thế nào, neh?”
Tôi nhìn lên trần nhà, lớp gỗ sáng bóng lên dưới ánh lửa, nằng nặng.
“Em nghĩ, dù sao các samurai cũng có một triết lý rất hay… Chỉ cần biết đến cái hiện tại, không cần biết đến những gì có thể xảy đến. Cố gắng hết sức mình nắm lấy những thứ mình có thể… Ai mà biết ngày mai mình còn có thể nói được nữa hay không? Cái chết đối với con người thời đại này qúa dễ dàng. Và sự sống đối với chúng ta qúa cực khổ… Chị chỉ cần biết mình muốn làm gì, thế thôi.”
“Chị chỉ muốn về sống với Kohaku… nhưng mà…”
Lại một tiếng thở dài. Tôi cười.
“Vậy thì chúng ta về Kyushu hãy quyết định vậy. Giờ thì phải đi ngủ để còn sức ngày mai lên đường nữa.”
“… Ừ”
Nhưng khi Sango-san nhắm mắt ngủ, tôi lại quay sang nhìn chị. Gương mặt thanh tú, vẫn còn nét gì đó như là ngây thơ của chị trong đêm dường như mất đi những nét căng thẳng ban ngày.
Tự nhiên, tôi ước gì có một người có thể xóa đi những nét đăm chiêu đó cho chị… đem đến hạnh phúc cho chị hơn là những gì một Izumi-san nào đó đã làm. Cái hạnh phúc bình thường của một người con gái…
Phải, chị vốn khác tôi… rất nhiều… Chúng tôi vốn rất khác nhau… Thứ chị cần không phải là thứ tôi cần.
Chị có hiểu không nhỉ?
Tôi ước có một người có thể nói cho chị biết là chị đang muốn gì, đang ước mơ gì, đang khao khát điều gì… Hơn là cái ước muốn bản năng tội nghiệp của những người phụ nữ về một mái gia đình. Một người có thể xóa đi những muộn phiền của chị…
Khi tôi nói sẽ không lấy Kohaku, chị có giận tôi không?
Và tôi cũng sẽ không đến bên người, chị có hiểu tôi không?
Chúng tôi về đến Kyushu sớm hơn cả tôi đã dự định. Sau khi tra khảo kẻ ám sát- mà tôi chỉ biết qua một ngón tay hắn còn rơi lại trên đường chuyển xác đi- người đã ra lệnh di chuyển gấp. May là tuyết đã ngừng rơi, và chúng tôi đã đi với tốc độ gần gấp đôi bình thường.
Kyushu vẫn như trong ký ức tôi. Những dãy nhà quanh co, uốn khúc quanh những mỏm đồi. Những thương nhân vội vã, nhanh nhảu. Những chuyến hàng tấp nập. Tuyết phủ ngập thành phố trong màu trắng lạnh lẽo. Dinh thự của người nằm trên nơi cao nhất của thành phố, cao sừng sững với bảy tầng tráng lệ. Chúng tôi đạp trên con đường phủ đầy tuyết để đi lên ngọn đồi đó. Trong suốt hai năm ở Kyushu, tôi cũng chưa bao giờ lại gần nơi đó.
Vậy là chặng đường của chúng tôi đã gần kết thúc. Trong tôi lẫn lộn những cảm xúc không lý giải nổi khi tôi gạt qua một bên nhánh liễu cản trước mặt. Những người samurai canh gác cúi chào rất thấp khi đoàn kiệu đi qua. Và ở trong đó…
Không có chỗ của tôi?
Cánh cửa thứ ba nặng nề mở ra trước mặt, tất cả mọi người xuống kiệu và ngựa đi vào tòa nhà chính. Đã có một nhóm người đứng trong sân chờ đợi. Tôi nhìn người ngoái lại nói với Inuyasha
“Tên chonin đó tới chưa?”
“Lính canh bảo hắn đang đợi ở sảnh.” Inuyasha trả lời, tháo cái gói nhỏ ở yên ngựa ra.
“Chúng ta đến đó” Người nói, không nhìn đến ai. Chỉnh lại hai thanh gươm đeo bên hông, người bước đến chỗ rẽ qua hàng hiên phía Tây, hầu như cũng chẳng để tâm đến những người đang chờ trong nhà. Inuyasha vội vã đi theo.
Liếc sang bên, tôi chợt bắt gặp ánh mắt của Kagome nhìn theo Inuyasha. Sau đêm ở đền, hai người hầu như không hề nói chuyện với nhau suốt trên quãng đường còn lại. Có đôi lúc tôi thấy Inuyasha quay nhìn Kagome, nhưng cũng chỉ lắc đầu quay đi. Tôi cũng không biết phải nói thế nào về quan hệ giữa họ. Tôi mến Kagome, cô ấy là một người tốt. Nhưng tôi cũng thích Kikyou, một cô gái thông minh, quyết đoán. Mà đó cũng chẳng phải việc tôi có thể quyết định được...
“Yo!”
Tiếng nói lạ làm tôi giật mình ngẩng lên. Một phụ nữ trẻ từ đoàn người đứng chờ trong sân bước ra. Đôi mắt sắc sảo và trang điểm khá đậm, ở cô toát ra vẻ quyền năng và tự tin. Bên hông cô còn đeo một thanh kiếm.
Tất nhiên, phụ nữ samurai có thể đeo kiếm nếu họ muốn. Nhưng hầu như không phụ nữ nào đeo kiếm trong nhà mình...
Kagome lịch sự cúi chào
“Kagura-san, ohayo.”
Người phụ nữ nhìn lướt qua đoàn người, kể cả tôi bằng cái nhìn hờ hững, rồi gật đầu.
“Ohayo, mina-san. Xem bộ cũng bị tổn thất khá nhiều nhỉ?”
“Ít hơn những gì dự đoán, Kagura-san.” Kagome khẽ cau mày “Sesshoumaru-sama đã vào trong nhà rồi…”
“Thấy rồi. Ngài không muốn thấy mặt ta trong khi đang bàn chuyện đâu, để ý làm gì!” Kagura nhún vai “Cô cũng hiểu lý do mà, Kagome-san.”
Sango-san chạm khẽ vào vai tôi
“Rin-chan, đem đồ đạc của Kagome-sama vào trong đi!” Cô chỉ vào những cái túi nhỏ. Tôi gật đầu, nhưng chưa kịp di chuyển, một chiếc quạt đỏ đã xòe ra trước mặt.
“Cô là cô gái ở phường Hoshi?”
Tôi nhìn sang. Kagura đang nhìn tôi chăm chăm, chiếc quạt phẩy nhẹ trong tay, thu về bên người cô.
“Eh?”
“Rin-san, đây là Kagura-sama” Kagome quay sang chúng tôi, nhẹ nhàng đứng chắn giữa tôi và Kagura “Kagura Onigumo-sama. Em gái kết nghĩa của Sesshoumaru-sama.”
“Rất vui được gặp, Kagura-sama” Tôi cúi đầu chào, hơi bối rối trước ánh mắt của Kagura. Cô gái ở phường Hoshi… Kami, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều biết về tôi?
Kagura hơi nheo mắt, một nụ cười thoáng qua trên môi
“Nghe nói nhiều về cô. Nhưng ta không nghĩ lại chỉ là một đứa trẻ con.”
“Kagura-san!” Kagome hơi đanh giọng, trong khi mặt tôi nóng bừng. Kagura ném về tôi cái nhìn cuối cùng, rồi phẩy tay quay đi
“Chỉ là ta có cảm giác ta đã qúa già. Karma, neh? Ta sẽ vào dặn tất cả chuẩn bị trước, mọi người vào nhà đi!”
Kagome nhìn theo Kagura trong một thoáng, rồi quay sang những người bên cạnh, bảo họ thu xếp vào trong nhà. Cô đi trước, Sango-san và tôi theo sau. Tôi nhìn thoáng bóng áo đỏ của Kagura khuất sau hành lang. Cô ta…
Có một cái gì đó rất khác biệt ở Kagura. Ngọn lửa bùng cháy trong mắt cô không như bất cứ ai khác. Không như bất cứ ai khác…
“Sango-san” Kagome quay sang Sango, những ngày vừa qua họ đã kịp thân thiết với nhau “Địa chỉ của Kohaku-kun ở đâu vậy? Để tôi chỉ cho.”
“Đây” Sango-san rút mảnh giấy ghi địa chỉ mà Kohaku đã gửi cho tôi. Kagome nhìn mảnh giấy, hơi cau mày
“Khu phố này, chẳng phải là khu thương nhân ở ngay dưới chân tòa nhà sao? Hana!” Cô quay sang cô hầu gái đi trước, chìa mảnh giấy ra “Có phải không?”
Cô hầu gái đón lấy mảnh giấy. Mắt cô ta chợt mở lớn
“Vâng. Nhưng mà… Đây là địa chỉ của người khách mà Sesshoumaru-sama đang tiếp… Hôm qua chính Hana đã đi đến đó gửi thư mời. Kohaku-san, phải không ạ?”
Kagome nhìn sang Sango-san, Sango-san nhìn sang tôi. Tôi chỉ có thể lắc đầu
“Làm sao Rin biết được?…”
Kagome quay sang Hana
“Thế Sesshoumaru-sama và khách đang ở đâu? Đã xong chưa?”
“Họ đang ở trà thất phía Tây, Kagome-sama. Sesshoumaru-sama vừa gọi thêm một ấm trà nữa.”
Kagome gật đầu, quay sang chúng tôi tươi cười.
“Vậy là sắp xong rồi. Ở trà thất phía Tây nghĩa là không phải cuộc gặp gỡ quan trọng lắm. Ta đi thu xếp chuẩn bị thôi!”
Nói là làm, cô nhanh nhảu đi về phía trước, gọi những người hầu chuẩn bị nước tắm và quần áo cho chúng tôi. Không lịch sự khi người phụ nữ lấm đầy bụi đường vào gặp khách-cô giải thích khi xức hương lên cổ. Tôi lơ đãng làm theo những lời cô bảo, hầu như hơi bối rối không biết phải nghĩ gì.
Người cần gặp những thương nhân để đặt mua súng và vũ khí. Kohaku đang ở địa vị nào mà có thể gặp và bàn chuyện làm ăn với người? Địa chỉ và tên tuổi đó… chắc không sai… Nhưng mà tôi chưa từng nghĩ đến việc làm ăn của anh có thể thuận lợi đến thế. Nhưng… buôn súng ư?
Bất chợt ánh mắt và gương mặt tôi gặp đêm mưa ấy lại hiện về trong tâm trí. Không thể, lại càng không thể, neh?
Nhưng cái cảm giác lạnh lẽo không thể hiểu nổi này không hiểu sao cứ quấn chặt lấy tôi…
Tòa dinh thự rộng mênh mông với những hành lang, khu nhà nối tiếp, xen kẽ nhau. Hàng đoàn người bận rộn ra vào lặng lẽ. Mùi trầm hương thoang thoảng khắp nhà… nhưng vẫn không che giấu nổi cái mùi đó. Mùi của chết chóc…
Lạ, tuy đã ở bên cạnh cái mùi đó lâu như vậy, tôi vẫn rất nhạy cảm khi ngửi đến chúng.
Đi qua một khoảng sân ngập tuyết, chúng tôi bước vào một trà thất không lớn lắm. Thấp thoáng vài bóng người trong đó. Kagome qùy xuống bên cánh cửa, khẽ khàng
“Sesshoumaru-sama, Kohaku-san…”
Cửa mở, Inuyasha ló mặt ra ngoài phòng, nhướng mày
“Có chuyện gì?”
“Tôi nghe nói cuộc trò chuyện đã xong. Tôi cũng có việc muốn bàn với Kohaku-san.” Giọng Kagome hơi cao hơn thường lệ. Inuyasha quay lại sau lưng nói gì đó, rồi mở rộng cửa cho chúng tôi đi vào.
Người thanh niên trong bộ áo đen ngồi cùng với người quay sang. Đôi mắt to và gương mặt vẫn còn rất nhiều nét ngây thơ… giống hệt như Sango-san.
“Kohaku!” Sango-san bật gọi ra, mắt đẫm lệ. Kohaku, qua phút bàng hoàng, đứng dậy đến chỗ chúng tôi, cười rạng rỡ
“Nee-chan, Rin-chan, mọi người về rồi sao không gọi em ra đón? Sao mọi người lại có mặt ở đây?”
“Chị và Rin-chan về với Sesshoumaru sama…” Sango-san nói. Mắt Kohaku đột nhiên có một khoảng tối lại. Anh quay sang nhìn tôi.
Ngay lúc mắt chúng tôi chạm nhau, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc theo xương sống tôi. Ánh mắt ấy… bỗng nhắc nhở tôi về con người tôi đã gặp ở đền. Không giống nhau lắm, nhưng mà… cái cảm giác đó… Ánh mắt đó…
Kohaku mỉm cười
“Em đẹp ra nhiều lắm, Rin-chan.”
Tôi nở nụ cười gượng với anh. Tôi biết làm thế là không đúng, nhưng vẫn không xua được cảm giác kỳ lạ của mình. Bất giác, mắt tôi liếc nhìn người sau lưng Kohaku. Người bình thản cúi xuống nhấp ngụm trà, làm như không hề để tâm đến những gì xảy ra trước mặt. Rồi người đứng dậy, đi qua chúng tôi.
“Kohaku-san, tối nay chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng, mời anh ở lại. Kagome-san, hãy tiếp đãi họ.”
“Hai, Sesshoumaru-sama.” Kagome cúi đầu. Inuyasha bước theo sau người, vẫn có cái nhìn khó hiểu dành cho Kagome. Cánh cửa khép hờ sau lưng họ, đẩy sự chú ý của tôi về phía người bạn cũ…
Xa lạ…
Anh ngồi đó, ngay trước mắt tôi, nhưng lại như một người tôi chưa bao giờ gặp... Không phải là Kohaku trong ký ức tôi…
Kohaku trong ký ức tôi là một cậu bé hiền lành trong bộ quần áo bạc màu, tươi cười hớn hở với mọi người… Không phải là người thanh niên sang trọng sực lên mùi phấn và có cái nhìn liếc qua rất nhanh với người vừa rồi… Cái nhìn mà có lẽ chỉ có tôi nhận thấy… Cái nhìn… tối tăm… neh?
Tôi nhìn hai chị em tâm tình sôi nổi với nhau, thỉnh thoảng lại gật đầu mỉm cười tiếp chuyện trong một tâm trạng mà chính tôi cũng không hiểu rõ. Sango-san vẫn tươi cười rạng rỡ với người em trai… Người thân duy nhất còn lại của chị…
Trong giây phút đó… tôi chợt nhận ra… Người thân duy nhất…
Còn tôi, tôi là ai với họ?
Tôi áp chiếc khăn mềm vào mặt, để làn hơi nước ấm nóng xoa dịu cái nhức buốt chực chờ nơi khóe mắt. Sango-san vẫn cùng Kohaku nói chuyện về việc xây mộ cho cha mẹ họ. Kagome đã đi lo việc trong nhà.
Tôi hạ chiếc khăn xuống, ngẩng nhìn qua hành lang trước mặt đến khoảng sân đầy tuyết. Tuyết vẫn rơi, tuy gió không còn thổi mạnh như trước. Một làn gió luồn lách thổi đến chỗ tôi đứng, áp lên làn da vừa được sưởi ấm của tôi cảm giác tê tê. Tôi cũng không để tâm đến.
Tôi chỉ đứng đó, tay vẫn cầm chiếc khăn đang lạnh dần, nhìn trân trân vào khung cảnh trước mặt, với những cảm xúc lẫn lộn mà tôi không lý giải nổi.
Đáng lẽ… Tôi đã nghĩ… Tôi sẽ vui khi gặp Kohaku, tôi sẽ rất vui khi về tới Kyushu để bắt đầu lại cuộc đời mới của mình, bên cạnh chị em họ… Nhưng mà thay vì thế, trong tôi chỉ có một cảm giác trống rỗng. Dường như tôi đang nhận ra mình đã đánh rơi điều gì đó… Đang cảm thấy hối tiếc điều gì đó… Đang lưu luyến điều gì đó…
Không phải chỉ vì người, tôi biết rõ… Chỉ là… Trong một thoáng, tôi nhận ra mình… cô độc…
Cô độc hoàn toàn.
Dễ dàng để sống với những ký ức hơn là đột nhiên trở về đối mặt với hiện thực. Trong ký ức, tôi có một người bạn, một người quen, một gia đình cũ… Nhưng tất cả đã trôi qua, đã mất đi… mà bây giờ tôi mới thấm thía hết ý nghĩa của nó. Không chỉ đơn giản như hai đứa trẻ con chơi đùa bên nhau. Không chỉ đơn giản như những kẻ đồng cảnh ngộ dựa vào nhau để sống. Không chỉ đơn giản như một đứa trẻ con có thể sà vào bất cứ hơi ấm nào…
Tôi sẽ phải đi cả một quãng đường dài trước mặt… với những người… người như thế nào đối với tôi?
Tôi không thể góp mặt trong cuộc trò chuyện về gia đình của họ… Tôi không có mặt trong gia đình của họ… neh?
“Rin-chan?”
Tôi ngẩng lên trước giọng nói của Kohaku. Anh đang đứng nhìn tôi, đôi lông mày chau lại lo lắng.
“Em sao thế?”
Tôi đột nhiên nhận ra mình đã ngồi xuống hành lang. Chiếc khăn đã lạnh ngắt trong tay. Tôi vội đứng dậy, mỉm cười.
“Em làm rơi khăn nên cúi xuống nhặt lên thôi mà.”
Anh vẫn nhìn tôi, không nói. Rồi anh giơ tay đỡ lấy chiếc khăn trên tay tôi, nhẹ nhàng
“Em vào trong đi kẻo lạnh.”
Mắt tôi bắt gặp ánh mắt anh. Câu nói đó…
“Em vào trong đi kẻo lạnh.”
Cậu bé mở rộng cửa cho tôi… Khi tôi đang run lên cầm cập ngoài đống rơm… Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau…
Kohaku mỉm cười
“Có những điều có thể làm lại mà, phải không? Có những thứ có thể bắt đầu lại… Anh vẫn đợi em về, Rin-chan à.”
Tôi vẫn nhìn anh. Anh xa lạ… Nhưng trong mắt anh, tôi chẳng lẽ cũng không phải xa lạ như thế sao? Tôi đã thay đổi nhiều hơn anh có thể nghĩ đến… Nhưng tại sao anh vẫn có thể nói với tôi dịu dàng như thế? Vẫn đợi chờ tôi… thế sao?
Cuối cùng… Tôi thay đổi hay anh thay đổi?
“Xin lỗi, Kohaku…”
Anh nhướng mày trước câu nói của tôi, rồi lắc đầu
“Chẳng có gì để em phải xin lỗi… Đó là tôi nên xin lỗi em mới phải…”
“Đúng vậy!” Tôi mím môi, đột nhiên cảm thấy tức giận. Tôi bước đi qua anh, không ngoái nhìn lại.
Đừng có nhìn tôi bằng cặp mắt đó, nụ cười đó!…
Đúng vậy… Tất cả đều là lỗi của anh! Anh không một lần đến thăm tôi trong suốt sáu năm ròng. Anh không một lần hỏi đến công việc mà tôi đang làm. Anh không một lần nhắc cho tôi về lời hứa của anh. Anh không một lần tỏ ra hờn trách, oán ghét tôi… Và bây giờ anh đang đứng đó, khoác lên một nụ cười độ lượng… hay anh đang tỏ ra là độ lượng… Đang nhìn tôi bằng ánh mắt của một kẻ tha thứ… hay anh đang tưởng mình có quyền để tha thứ?
Tôi không cần bất cứ ai độ lượng, không cho phép bất cứ ai độ lượng với tôi!
Bước chân dẫn tôi đến một hành lang xa lạ… trong một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ… Tôi dừng lại, nhìn quanh. Những bức tường gỗ nâu bóng, những cánh cửa đóng chặt, và hơi gió lạnh heo hút quẩn quanh đến buốt xương… Ngôi nhà của những kẻ xa lạ…
Tôi dựa mình vào cột cửa, lặng lẽ nhắm mắt lại. Không một giọt nước mắt nào rơi từ khóe mắt đang bỏng rát…
Lần cuối cùng mà tôi khóc thực sự cách đây đã bao lâu? Khóc là những thứ không cần thiết, là yếu đuối, là gây phiền cho người khác…
Và tôi đã từng lặng lẽ trốn đi khóc một mình. Những giọt nước mắt rơi vào bóng tối, không ai biết, không ai hay. Những giọt nước mắt chỉ làm nỗi buồn thương nặng nề hơn, nỗi cô độc cồn cào hơn, và nỗi đau day dứt hơn.
Khóc một mình cũng chẳng để làm gì…
Rồi tôi đã không khóc nữa. Tập cho mình thói quen đếm nước mắt để tự ngăn mình lại. Tập cho mình nụ cười vừa- thật- vừa- giả để đối mặt với cuộc đời, với chính mình.
Tôi không nhận ra ranh giới của nước mắt và nụ cười. Tôi không nhận ra đâu là giới hạn của sự chịu đựng và nỗi buồn thương. Tôi không nhận ra đâu là tình cảm và đâu là ảo giác…
Tôi đã không nhận ra điều mà bây giờ tôi mới nhận ra…
Không chỉ một mình tôi có thể quyết định mọi thứ… Không chỉ một mình tôi có thể níu kéo lại những gì đã trôi qua. Không chỉ một mình tôi có thể sống…
“Rin!”
Tôi ngẩng lên. Người đang đứng bên kia hành lang, cau mày nhìn tôi. Tôi vội đứng thẳng lên. Kami, tại sao hầu như cùng một lúc lại để hai người nhìn thấy tôi như thế này?
“Xin lỗi, Rin lạc đường trong đây. Sesshoumaru sama làm ơn chỉ đường cho Rin về lại trà thất…”
Những ngón tay dài của người nâng cằm tôi lên. Tôi cụp mắt xuống, tránh ánh mắt người.
“Ta đã bảo nói chuyện nhìn thẳng vào người khác!”
Người thả cằm tôi ra. Tôi chậm chạp nhìn lên. Người đã quay lưng lại, nói qua vai.
“Đi thẳng rồi quẹo trái!”
“Ses… Sesshoumaru sama…”
Người dừng lại trước những lời ngập ngừng của tôi. Tôi chớp mắt. Hình bóng người trước mắt chợt nhòe đi…
“Cám ơn, Sesshoumaru sama…”
Người quay lại, dường như muốn nói gì đó. Nhưng rồi người lại quay đi, khuất sau chỗ rẽ. Nắng chiếu từ sau lưng tôi, đổ những bóng đen dài sau bước chân người…
Và một bóng đen đang chuyển động sau lưng tôi…
Tôi đột ngột quay lại, bóng người lẩn ra sau bức tường đã biến mất…
Chỉ thoáng một vạt áo đỏ rất quen…
Part IV
“Có chuyện gì với Kohaku và em vậy?”
Sango-san hỏi tôi, tay cô vẫn cầm một cuộn giấy nhỏ. Tôi gỡ nút thắt trên một cái túi lớn, đáp không thoải mái lắm.
“Không có gì…”
Sango-san vẫn nhìn tôi bằng cặp mắt kỳ lạ. Tôi thở dài, buông túi hành lý xuống. Có lẽ đã đến lúc để nói với chị về quyết định của tôi…
“Sango-san…”
“Các cô đây rồi!”
Kagome bước vào phòng, cắt đứt lời tôi. Tối nay cô mặc bộ kimono màu xanh lục bảo và obi vàng, rực rỡ như một bông hoa. Nhưng trên mặt cô lại hiện rõ một nỗi lo lắng.
“Có chuyện gì vậy?” Sango-san nhướng mắt.
“Đoàn ca kỹ được mời tối nay bị tuyết lở đè chết ở hẻm núi, không tới được. Cô ấy tìm hai người hỏi xem có thể thay thế được hay không? Đây là buổi tiệc rất quan trọng.”
Sango-san nhìn sang tôi, rồi lắc đầu
“Tôi có thể đi, nhưng Rin-san thì không thể, Kagome-sama. Cô ấy không còn là ca kỹ nữa rồi.”
“Nhưng… một mình cô thì không thể đảm đương được hết… Buổi tiệc rất lớn…”
“Không thể!” Sango-san gần như gắt lên. Tôi nhìn cô, thoáng ngạc nhiên
“Sango-san…” Kagome nhìn cô gần như nài nỉ. Sango-san vẫn lắc đầu.
“Không thể. Làm sao họ có thể yêu cầu một cô gái bình thường làm công việc của một ca kỹ, Kagome-sama? Như vậy là hạ nhục cô ấy…”
“Đã làm ca kỹ thì suốt đời sẽ là ca kỹ.”
Tôi nhìn ra phía giọng nói vừa vọng đến ngoài cửa. Kagura đi vào, đôi môi bôi son đỏ nhếch lên kiêu kỳ. Nhìn tôi bằng ánh mắt nửa là khinh thị, nửa là ghét bỏ. Cô ta nói tiếp, lạnh lẽo
“Và hợp đồng của cô ta vẫn trong tay chúng tôi, Sango-san. Chúng tôi vẫn là chủ của cô ta, không phải thế sao?”
“Cái gì?” Sango-san cau mày.
Kagura khẽ cười, rời mắt khỏi tôi để nhìn sang Sago-san.
“Tôi biết nhà này dùng tiền vào việc gì. Và nếu như chúng tôi đã trả một số tiền lớn như thế thì chắc chỉ một buổi diễn không phải là sự đền ơn không xứng đáng chứ? Tôi không muốn nhắc đến quan hệ chủ tớ… Nhưng chúng tôi vẫn là chủ của cô gái này, đúng không?”
“Nhưng…”
“Được rồi, Sango-san!” Tôi ngắt lời Sango-san, quay sang Kagura, mím môi.
“Kagura-sama làm ơn ra ngoài cho chúng tôi chuẩn bị. Chúng tôi sẽ biểu diễn.”
Trước ánh mắt van nài của tôi, Sango-san im lặng. Nhưng Kagura vừa đi khỏi (sau khi ném cho tôi một cái nhìn đắc thắng) cô đã quay sang tôi.
“Như vậy là cô ta cố tình nhục mạ em, Rin-san…”
“Có lẽ…”
“Vậy tại sao em lại…”
Tôi đứng dậy, đến bên cái rương lớn lục lại bộ quần áo biểu diễn của mình. Cố giữ cho nét cay đắng trong giọng mình xuống mức thấp nhất.
“Vì cô ấy nói đúng, Sango-san. Đã là ca kỹ thì suốt đời sẽ là ca kỹ… Lẩn tránh để làm gì?”
“Nhưng Kohaku…?”
“Vậy thì chẳng lẽ em có thể ngồi bên trên cùng Kohaku để nhìn chị xoay sở một mình sao? Hay là em sẽ quẩn quanh ở bên ngoài chờ người ta gọi tới? Để người ta chỉ trỏ rằng em là một ca kỹ không ra gì, chỉ giỏi quyến rũ chủ nhân của họ và trốn việc? Họ biết em là ai, Sango-san! Chúng ta là ca kỹ, không có gì thay đổi được điều đó. Nhưng chúng ta phải có sự tự tôn của chúng ta, không phải thế sao?”
Sango-san dường như hơi bị dội ngược trước giọng nói của tôi. Cô cau mày
“Rin-san…”
Tôi bước đến bên chiếc bàn đặt trong góc phòng, nhấc chiếc gương lên, bắt đầu trang điểm.
“Chị cũng chuẩn bị đi, Sango-san! Phải… Chúng ta cũng cần có sự tự tôn của chúng ta… Nếu không, sẽ chẳng có ai tôn trọng chúng ta đâu. Nếu chúng ta không ngẩng đầu lên, chúng ta sẽ không bao giờ có thể thấy được những gì cao hơn mà chúng ta muốn thấy…”
Và tôi muốn nhìn được những gì mà tôi muốn thấy…
……………..
Buổi tiệc lớn hóa ra lại dễ dàng hơn tôi tưởng. Mọi người đi lại và trò chuyện một cách cẩn trọng hết mức có thể. Chủ đề chiến tranh được đề cập tới một cách hạn chế trong buổi tiệc “mừng quay về nhà” tuy nó hầu như chẳng giống thế lắm.
Tôi ơ hờ gõ nhịp phách cho Sango-san, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đang rơi những bông tuyết nhỏ, trắng mờ lẫn vào trong bóng đêm. Buổi tiệc buồn chán và lạnh lẽo tới mức tôi thoáng có ý nghĩ rằng họ nên mở tiệc ngoài vườn, nơi tuyết đang rơi kia còn có ý nghĩa hơn…
“Rin-san…”
Sango-san khẽ huých tôi. Tôi giật mình ngẩng lên. Cả buổi tiệc đang nhìn tôi. Tôi chớp mắt, chợt cảm thấy mình lúng túng hơn bao giờ trước cặp mắt của hàng chục người.
“Ta đang nói chuyện với cô, cô không nghe à?”
Kagura hỏi, đôi môi hơi cong lên. Tôi cúi đầu che giấu vẻ ngơ ngác của mình, nhỏ nhẹ
“Xin lỗi, Kagura-sama. Rin đã hơi lơ đãng…”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Kagura liếc nhanh về phía người- lúc này đang còn cầm một cuộn giấy trò chuyện với người ngồi bên cạnh.
“Buổi tiệc này có lẽ… hơi buồn chán, neh? Đến mức mà cả những ca kỹ cũng không còn hứng thú để giúp vui nữa!”
Bên cạnh tôi, Sango-san thốt ra tiếng hừ khẽ trong cổ họng. Tôi không nhìn sang chị cũng như không để tâm đến những ánh mắt đang đổ dồn vào tôi. Tiếng cười khẽ của ai đó chợt vang lên, lẫn với tiếng rì rầm khe khẽ đang lan ra như đàn ong đang bay cách đây cả dặm. Kagura phất chiếc quạt cầm trên tay, nheo mắt nhìn tôi.
“Sở trường của cô ở trà thất Kyoto là gì, Rin-san?”
“Là ca hát” Tôi một lần nữa chú mục vào người đang ngồi trước mặt, bỏ ngoài tai tiếng cười khúc khích ngày càng rõ.
“Vậy thì hãy thử hát một bài xem. Đừng hát những bài chúc phúc hay tạ ơn chán ngắt nhé, buổi tiệc này đã đủ ngấy rồi!” Kagura nheo mắt “Ca kỹ ở Kyoto nổi tiếng với những chuyện phong tình, chắc cô cũng phải biết những bài như thế chứ nhỉ?”
Tiếng cười vọt ra trong đám đông như người vừa cười không thể nào nén lại. Bên cạnh tôi, Sango-san nắm chặt bàn tay vào gấu áo trong nỗ lực kìm nén sự tức giận. Mặt tôi nóng rực dưới những ngọn đèn vàng thắp sáng căn phòng rộng.
“Kagura-sama muốn nghe bài nào?” Giọng cũng không còn là giọng của tôi nữa.
“À… Làm sao ta biết được. Những bài hát như thế thì… chỉ có giới cô biết chứ… Những gì đại loại như là… Bài ca cho tình lang ấy…” Kagura phe phẩy quạt, với một cái nhíu mày đầy điệu bộ.
“Kagura-sama sao lại có hứng thú muốn nghe những bài hát của giới chúng tôi đến thế?” Sango-san ngẩng đầu hỏi bằng giọng nói cố nén lại. Kagura hơi ngả người ra sau, mỉm cười
“Vì buổi tiệc này qúa chán, ta đã nói rồi đó. Và ta cũng muốn biết ở Kyoto có gì hay ho hơn Kyushu này không. Thế nào, Rin-san? Hát một bài chứ?”
“Vâng, Kagura-sama.” Tôi lặng lẽ nói, nhấc cây đàn từ tay Sango-san, khẽ gật đầu với cô trước khi quay lại nhìn người phụ nữ quyền uy trước mặt. Đêm nay tôi là một ca kỹ, và ca kỹ thì có nghĩa vụ phải làm tất cả những gì chủ nhân mình sai bảo… Chẳng có gì khác hơn.
Tôi không muốn nhìn sang phía người đang ngồi, cũng như không muốn nhìn ra bên cạnh về phía Kohaku. Ngẩng cao đầu, tôi nhìn đăm đắm vào ngọn lửa trong lò sưởi trước mặt… Tiếng rì rầm càng to hơn như đàn ong đang bay đến gần… ngày càng gần…
Những ngón tay tôi lơ đãng trên dây đàn, thử lại những nhịp âm. Bài gì bây giờ?
“Những bài hát phong tình”, neh?
Tôi nhìn lên Kagura, khẽ mím môi. Được, nếu cô muốn nghe…
Tuuungg..
Tiếng đàn thứ nhất vang lên, dội như một tiếng gió luồn qua vách núi, thốt nhiên làm yên lặng cả căn phòng đầy những tiếng ong bay líu ríu này. Tôi nhả phím đàn, để tiếng vang dài chạy suốt luồng gió chợt thổi qua…
“Tiếng đàn của ca kỹ không chỉ cần nghệ thuật là đủ, Rin-san. Con phải đàn cho nhiều đối tượng, nhiều loại người, trong đủ mọi hoàn cảnh. Con phải biết cách điều chỉnh và khống chế cảm xúc của người khác qua tiếng đàn. Chỉ cần một tiếng đầu tiên, con phải hướng sự chú ý của họ về phía con hoặc đánh tan sự đề phòng của họ. Tiếng đàn của con có khi phải là một lời hiệu lệnh, cũng có khi phải là một lời tâm sự. Tiếng đàn của con có khi là nụ cười, cũng có khi là nước mắt…”
Tôi nhắm mắt. Ngoài kia, tuyết vẫn đang rơi. Vậy thì… đây là dây đàn của tiếng cười trong nước mắt… Đây là dây đàn của mùa đông và ký ức… Là tiếng gió gào thét ngoài khung cửa đóng kín. Là tiếng thở dài của thiên thu. Là cái rùng mình rất khẽ của hồi ức và nỗi đau đã lãng quên chợt bị mùa đông về bỏng rát. Là cái ngẩn ngơ của bông tuyết chợt tan. Là cái mong manh của giọt nắng cuối ngày héo hắt.
Là tình yêu của tôi…
“Đường dài tuyết cuốn mây bay
Sương nhân gian phủ che tầm mắt
Nhìn lại đã tan như giấc mộng
Cớ sao vẫn mải miết chốn hư vô?
Cớ sao vẫn thủy chung lời hẹn ước?
Cớ sao vẫn một mình đứng cuối con đường?
Đến như nước chảy, tàn như gió
Đến từ nơi đâu, đi về đâu?”
Tôi yêu mùa đông của những cơn gió lạnh. Mùa đông của màu trắng xóa đến tê buốt tâm can. Mùa đông trơ trọi và lạnh lẽo giữa đất trời mênh mông.
Mùa đông với những cơn gió khắc nghiệt thổi tung từng số phận vào vòng xoáy của nó…
Tôi yêu người.
Những gì tôi biết và những gì tôi không biết, không thể biết. Những gì tôi có thể hiểu và không thể hiểu. Những gì tôi có thể mơ và không thể mơ.
Những gì tôi có thể làm và không thể làm. Những gì tôi có thể chạm tới và không thể chạm tới. Những gì tôi không thể và những gì tôi có thể…
Tôi yêu người.
Những giấc mơ hạnh phúc và cả những cơn ác mộng. Những nụ cười và những giọt nước mắt. Những ngọt ngào và những đắng cay.
Những cơn gió đầu xuân trên cành hoa hồng thắm. Những bông hoa mẫu đơn mùa hạ đẫm mưa. Những ánh sáng chói lên từ mặt hồ phản chiếu ánh trăng thu. Những bông tuyết nhẹ như tơ vương qua trên mi mắt.
Tất cả qúa khứ và tương lai. Tất cả những gì là hiện tại. Tất cả ảo ảnh lẫn trong ký ức và hiện thực. Tất cả những khát khao và tất cả những đợi chờ.
Tất cả những gì tôi có và tất cả những gì tôi mất.
“Những yêu thương suốt một thời con gái
Chỉ dành cho một người
Không chờ mong đáp lại
Người hát ‘lai như lưu thủy’
Ra đi như mây…”
RẦM!!!
Tiếng đàn tôi im bặt. Kagura đã đứng dậy. Môi cô ta run lên trong cơn giận đến buốt lạnh cả cặp mắt vốn thường ngày đã lạnh lùng. Dường như mọi người trong phòng đều giật mình nhìn về phía cô. Tôi đặt chiếc đàn xuống gối, lễ phép cúi mình.
“Xin lỗi nếu Rin đàn không hay, Kagura-sama.”
Kagura chỉ mím môi trừng trừng nhìn tôi. Rồi dường như nhận ra vị thế của mình, cô từ từ ngồi xuống, trước khi một nụ cười thường trực đến trên môi, tuy nó đã bớt đi nhiều nét giễu cợt.
“Không, đàn rất hay, Rin-san… Nhưng những câu hát cuối của cô thì…”
Một nét ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt Kagura mà tôi không hiểu rõ. Cô ta dừng lại một chút để gây ấn tượng với câu nói của mình, trước khi tiếp tục bằng một giọng ngân nga
“ Lai như lưu thủy, thệ như phong. Bất tri hà xứ lai, hà sở chung… Là câu hát ấy, phải không? Bài hát này cô vẫn thường hát ở Kyoto à?”
“Dạ không… Đây là bài mà tôi vừa nghĩ ra…”
“Ta hiểu.”
Cái nhìn ranh mãnh trong mắt Kagura càng sáng hơn. Cô phất quạt che nụ cười mỉm, trước khi một cái cau mày giận dữ đến trên gương mặt.
“Ta hiểu… Cô xuất thân từ những eta của Edo, phải không?”
Cái im lặng chết điếng bao phủ căn phòng, trước khi tiếng rì rào trở lại không cần giấu giếm trước những lời của Kagura. Người ta không cười nữa, mà đưa hàng loạt cặp mắt tức giận xen lẫn kinh ngạc hướng về phía tôi.
“Kagura-san!” Kagome bên cạnh quát khẽ. Kagura quay lại, quắc mắt với cô. Rồi quay sang tôi.
“Không ai biết câu hát đó, nhưng ta thì biết rất rõ. Một bài kinh của bọn rợ Ba Tư, đúng không, Rin-san?”
“Phải, ta biết rõ lắm. Vì chuyện đó không lâu trước khi ta đến làm khách ở Kyushu này. Tàu của bọn rợ ấy tấp vào cảng, và khi Naraku-sama đi vắng, ta phải giải quyết chuyện đó. Tất nhiên, chỗ ở cho bọn man di thì chỉ có eta là có thể cung cấp được. Không ai ở Kyushu cũng như trên toàn Nhật Bản này có thể biết bọn người rợ đó, chỉ trừ một nhóm eta ở Edo. Thế tại sao Rin-san đây lại có thể biết được cả một lời trong kinh kệ của bọn chúng?”
“Cô là eta, phải không?”
Căn phòng lặng trang. Tiếng Sango-san thở hắt ra hoảng hốt. Những lời Kagura nói vang lên, rõ ràng rành mạch như tuyên đọc một bản án. Nhưng tôi không cảm thấy hoảng sợ trước bản án đó…
Nói đúng hơn là tôi chẳng cảm thấy sợ hãi được nữa. Trong tôi chỉ còn một cảm giác lạnh lẽo đến vô cảm.
Đột nhiên, tôi lại muốn bật cười. Tất cả những con người đang ngồi đây, đang trố mắt nhìn tôi này, đang ớn lạnh người chỉ vì tiếng “eta” được thốt lên giữa một nơi trang trọng thế này… Tất cả những người này… Phút trước có thể mỉm cười vì một bài hát, ngay sau đó đã lập tức có thể nhăn mặt với kẻ đã hát như một bệnh dịch. Vì cái gì? Chỉ vì những từ ngữ đang uốn éo quanh đầu lưỡi tôi một cách vô nghĩa!
Những kẻ thật dễ bị điều khiển làm sao!…
“Phải” Giọng tôi bình thản vang lên trong cái im lặng bức bối của căn phòng.
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, căn phòng không ào lên như ong vỡ tổ. Trái lại, dường như không ai dám thở mạnh. Hay họ đã gần tắt thở vì kinh ngạc? Tôi nghĩ đến điều đó với một nụ cười nhẹ.
Sango-san bấu chặt lấy tay tôi. Móng tay cô bấm vào bàn tay tôi, đau buốt. Tôi gỡ tay cô ra, giữ cho ánh mắt mình tập trung về phía trước.
Kagura dõi quanh phòng, rồi quắc mắt nhìn tôi, đứng dậy.
“Thật là nhục nhã!”
Cô ta nhắc lại, cong môi lên ghê tởm
“Thật là nhục nhã! Tôi không thể ngồi đây mà hít thở chung bầu không khí với một eta. Tự đặt mình ngang với một eta… Thật là nhục nhã!”
Xung quanh cô ta, vài người đã đứng dậy, vài cái đầu lắc khẽ, vài cái đầu khác dáo dác nhìn quanh. Kagura quay người đi ra khỏi phòng. Chân cô ta vừa đặt lên bậc cửa, một giọng nói trầm, chậm rãi chợt vang lên.
“Ai bước ra ngoài căn phòng này, kẻ đó phải seppuku!”
Part V
Tất cả mọi người dường như đông cứng lại trước giọng nói trầm và lạnh như ngọn gió đã từng thổi băng qua đại dương miền bắc băng giá để luồn vào tận đốt xương người nghe. Người nhìn quanh căn phòng, cặp mắt sâu và tối lại trong ánh đèn. Cặp mắt làm tôi chợt nhớ lại cái đêm mà tôi đã cầm quạt để múa trước người... Cặp mắt hút tất cả ánh lửa vào nó để cháy sáng lên bóng tối...
Kagura chậm chạp quay đầu lại, cau mày
“Ngài không có quyền gì ra lệnh cho tôi, Sesshoumaru-sama!”
“Vậy cô muốn chết sớm hơn, Kagura-san?” Người đáp lại bằng giọng nói chậm rãi trầm tĩnh. Kagura cắn môi, quay đầu nhìn ra ngoài, nhưng cô cũng không bước ra. Đám người xung quanh lao xao nhìn nhau, không biết phải phản ứng thế nào. Vài người đã im lặng ngồi xuống trước cái nhìn của người. Nhưng cũng còn một người đang đứng nhìn trân trân. Đó là một ông lão râu tóc đã bạc trắng nhưng dáng người thẳng đứng oai vệ. Đôi mắt sâu đục mờ của lão nhìn người đầy bất bình.
Người nhìn về phía lão, giọng càng trầm hơn
“Có chuyện gì, Haoshi-san?”
“Tôi muốn ngài hãy giết cô gái này đi, Sesshoumaru-sama!”
“Tại sao?” Người hơi ngả người về phía sau, nhướng mày dường như là thích thú trước cái ý vừa được nói ra.
“Ngài còn trẻ và những chuyện bên ngoài với các cô gái là chuyện riêng của ngài, tôi không thể có ý kiến. Nhưng quan hệ với một eta... Ngài đang hạ nhục tất cả chúng ta! Tôi phải công nhận rằng Kagura-san đã nói đúng trong trường hợp này, thưa ngài. Ngài không thể nói là không biết xuất thân của cô gái này, phải không? Tất cả những người mà Sesshoumaru-sama có liên hệ đều được điều tra đến tận chân tơ kẽ tóc. Thế mà ngài lại có thể để chúng tôi ngồi chung với cô ta! Ngài đang có ý gì?”
Người im lặng quan sát Haoshi qua hàng mi rậm, nhếch mép
“Nếu lão cảm thấy như thế thì cứ đi ra ngoài. Nhớ cầm theo kiếm để seppuku! Đi đi!”
Haoshi trừng mắt nhìn người. Rồi lão qủa quyết đứng lên, ưỡn thẳng lưng bước khỏi căn phòng. Ra đến cửa, lão quay người lại, hơi cúi xuống về phía người
“Tôi, Haoshi no Takajima, dòng dõi của nhà Fujimoto, bốn đời trung thành với nhà Inutaishou, hôm nay lấy cái chết của mình để rửa nỗi nhục này. Và hy vọng cái chết của tôi có thể làm lay chuyển ý muốn của người chủ nhân chúng tôi, không để thanh danh ngàn năm bị ô uế, vĩnh viễn không được siêu sinh...”
Tôi cắn môi, quắc mắt nhìn lên lão khi nghe những lời cuối cùng. Lão không thèm nhìn sang tôi. Vẫn cái dáng thẳng đơ đó, lão bước ra khoảng sân đầy tuyết bên ngoài. Căn phòng im lặng dường như không có một tiếng thở.
Một lát sau, người gia nhân chạy vào cúi đầu trước cửa
“ Sesshoumaru-sama, Haoshi-sama đã hoàn thành nghi thức seppuku.”
“Bẻ gãy gươm của lão chôn ở khu eta, tước mọi danh hiệu mà lão có.” Người nói mà không nhìn ai. Bên cạnh người, Inuyasha toan nói, nhưng rồi lại im lặng cau mày.
“Còn ai muốn nói gì không?” Người tàn nhẫn nhìn quanh căn phòng. Mọi người nhìn nhau. Chậm chạp, một, hai rồi ba bốn người lần lượt đứng lên. Họ cúi đầu chào người, lặng lẽ bước ra cửa. Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông vừa đứng dậy nức nở kéo áo anh ta lại, nhưng người đàn ông dứt mạnh tay mình đi ra. Tiếng khóc nén lại bật ra thảng thốt vang khắp căn phòng, gai lạnh đến tận xương.
“Đủ rồi!”
Chân người đàn ông vừa bước ra cửa dừng lại. Tôi đứng dậy, lặp lại
“Đủ rồi! Cái trò ngu ngốc này vậy là đã đủ rồi!”
“Eta không có quyền lên tiếng ở đây!” Anh ta không thèm nhìn sang tôi, quát ngược lại “Nếu ta được phép, ta sẽ giết ngay ngươi! Bọn eta không đáng làm con người các ngươi...”
“Đó là chuyện do ngài quyết định sao?” Cơn giận trong tôi bùng lên không thể kiềm chế “Vậy thì cứ chết đi để đầu thai làm một eta, samurai-sama! Vì ngài còn ngu ngốc và tồi tệ hơn bất cứ eta nào tôi biết!”
CHOANG! ! !
Ánh thép trắng lóa lên trước mặt tôi. Tôi bị kéo giật lại từ phía sau, vừa lúc tránh được một luồng gió lạnh ngắt quét qua mặt. Trong chớp mắt, Inuyasha đã đứng trước mặt tôi, một thanh đoản kiếm gãy đôi rớt xuống sàn nhà. Trên tay Inuyasha là thanh kiếm sáng lóa đã tuốt khỏi vỏ. Anh ta quắc mắt nhìn vào đám đông
“Tấn công bất ngờ một cô gái không có vũ khí, bushido các người để đâu?”
“Bushido là phải giết chết cô ta !”
Người phụ nữ vừa kéo áo người đàn ông lúc nãy đứng lên. Nước mắt chảy dài trên gương mặt tái xanh.
“Cái con eta này đã nói gì thì ai cũng nghe rồi đấy! Chồng ta bị một đứa eta hạ nhục. Bushido bị một đứa eta hạ nhục! Ngài còn có thể hỏi bushido ở đâu à?”
“Satoshi-san, bình tĩnh lại...” Inuyasha thấp giọng nhìn người đàn bà. Bàn tay Sango-san bấu chặt lấy vai tôi, cô thì thầm “Chị xin em đấy, đừng nói gì hết!”
“Nếu muốn, cả hai vợ chồng cô có thể cùng seppuku.” Người nhìn Satoshi bằng ánh mắt hờ hững. “Còn đứa con của cô...”
“Nếu muốn, ngài có thể giết luôn nó. Dù sao nó cũng không thể sống nổi với nỗi nhục mà cha mẹ nó phải mang.” Satoshi ngẩng cao đầu bước ra ngoài cùng chồng, không ngoái lại.
Đám đông trong phòng lặng phắc. Chỉ có tiếng lách tách của lửa từ lò sưởi đang tàn dần vang lên khô khốc. Gió từ khung cửa mở rộng tràn vào phòng, mang theo hơi ẩm lạnh giá buốt xương của tuyết. Tôi chú mục nhìn vào ngọn lửa vàng, không muốn nhìn sang những gương mặt- mà tôi biết đang tràn đầy ghê tởm, tức giận và căm hờn- xung quanh.
Có gì sai với một eta? Có gì sai khi sinh ra đã là một eta? Có gì đúng khi là một samurai? Có gì đúng khi sinh ra đã là một samurai? Đó là điều chúng ta đã lựa chọn sao?
Tôi sẽ không thương tiếc những cái chết đêm nay, không xót thương cho họ, không gì hết! Có gì đúng khi chết vì một eta? Có gì sai khi tôi là một eta?
Chậm chạp, tôi rời mắt khỏi đám lửa, nhìn quanh phòng, từng gương mặt một. Có gì đúng khi căm ghét một eta?
Có gì sai khi tôi không thể căm ghét các người?
Dù các người im lặng, tôi vẫn không thể nói rằng các người sợ hãi. Chỉ là sự tức giận và căm ghét bị đèn nén. Không, samurai các người không sợ chết... phải...
Nhưng các người biết chúng tôi đã vất vả như thế nào để sống hay không?
Có gì sai khi sinh ra làm một eta và yêu qúy cuộc sống của mình? Có gì đúng với những kẻ sẵn sàng vứt bỏ cuộc sống của mình?
Tất cả đều sai và tất cả đều đúng... Tất cả đều đáng khinh bỉ và tất cả đều đáng kính trọng...
Lặng lẽ, tôi nhắm mắt lại. Đứng lên bước ra cửa.
“Rin-san!” Giọng Kagome gọi khẽ phía sau. Tôi quay lại, mỉm cười
“Rin không phải là một samurai, làm sao Rin có thể seppuku được?”
Và không nhìn ai, kể cả Kagura đang đứng chôn chân trên bậc cửa, tôi đi ra ngoài.
Gió lạnh lồng lộng táp vào mặt tôi bỏng rát. Khoảng sân ngập tuyết trắng, ánh lên dưới những ngọn đèn vàng chói rực thắp dọc hành lang dài hun hút. Vài người còn đang lấp tuyết lên những vũng máu ngoài sân còn ánh đỏ tươi. Mùi máu còn thoảng hăng hăng, nồng nồng trong không khí...
Tôi bước qua những ánh mắt đầy thắc mắc, bước qua những hành lang heo hút gió, bước qua những bậc thềm trơn lạnh đen bóng như đêm, bước qua những dãy nhà cửa đóng kín thâm u lặng lẽ. Đêm mùa đông âm u dằng dặc như đóng băng không gian trong cái bóng đêm đen xám và màu tuyết bạc. Đóng băng cả tâm hồn con người... Đóng băng trái tim tôi...
“Rin- san...”
Một người hầu không biết đã đi theo tôi tự lúc nào. Cô ta cúi đầu
“Sesshoumaru-sama bảo cô đến phòng ngài để chờ...”
Im lặng. Tôi nhìn cô gái trẻ. Tóc nâu đen ngang lưng, gương mặt tròn dễ thương. Cô gái chớp mắt nhìn lại tôi, thoáng vẻ bối rối. Tôi mỉm cười
“Cô tên gì thế?”
“Ơ... Harumi...”
Nụ cười lại đến trên môi tôi, mơ hồ...
“Ừ, chúng ta đi thôi, Harumi-san...”
--------------------
Khi người về phòng thì trời đã sắp sáng. Tuyết đã lại rơi. Màu bình minh xanh xám trải trên nền tuyết càng thêm lạnh. Nước suối biếng nhác chảy giữa những hòn đá phủ đầy tuyết trong vườn. Những chiếc đèn lồng vẫn còn sáng đung đưa trong gió. Những chiếc phong linh chạm vào nhau khe khẽ. Tôi rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn người vừa bước vào phòng. Đi theo người là mùi rượu thoang thoảng thường trực. Người nhìn sang tôi, rồi đến ngồi bên chiếc bàn giữa phòng, tự rót cho mình một ly trà. Tôi đứng dậy, đến qùy bên người.
Người hầu gõ cửa, bưng vào phòng một khay điểm tâm đặt lên bàn rồi lặng lẽ cúi chào ra ngoài. Chúng tôi vẫn im lặng cho đến khi tiếng liếp chiếp của những lồng chim treo ngoài sân vang vọng, nắng đã lên rực rỡ, soi sáng căn phòng rộng và trống trải.
Cuối cùng, tôi mở lời
“Rin có việc cần xin Sesshoumaru-sama...”
“...” Đáp lời tôi là sự im lặng. Tôi tiếp tục
“Xin trả lại hợp đồng cho Rin...”
Người ngẩng lên nhìn tôi, cau mày. Tôi làm như không để ý tới, khẽ khàng
“Và thay vào đó, xin ngài hãy chuộc hợp đồng của Sango-san thay thế...”
“Tại sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn người, mỉm cười
“Vì Rin muốn làm một geisha...” Trước khi người có thể nói gì, tôi lắc đầu “Xin hãy nghe Rin nói, một lần thôi, Sesshoumaru-sama.”
Tiếng chim hót bên ngoài đã nghe rõ hơn cùng những tiếng lao xao khe khẽ của nhiều người. Nắng chan trên tóc người màn tuyết bạc lấp lánh. Đôi mắt người sau một đêm không ngủ vẫn không mất đi cái khí chất khắc nghiệt của chúng. Nhưng giờ đây chúng đang dịu lại, sâu thăm thẳm như ánh trăng khuất trong đêm thâu...
“Rin muốn nói chuyện này với ngài từ lâu rồi, khi chúng ta còn ở trên đường cơ, nhưng mà Rin không muốn ngài phân tâm... Cho nên chuyện này không hề liên quan đến chuyện tối qua, ngài đừng tức giận...”
Người khẽ gật đầu. Những sợi tóc xòa qua ngang mắt.
“Rin không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng mà... Rin sinh ra trong một gia đình eta, mọi người ai cũng biết rồi... Và Rin chẳng có gì để phải che giấu điều đó, và Rin không cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Bởi vì, ít ra trong thời thơ ấu, Rin đã có được một gia đình rất tốt. Ba Rin rất hiền và mẹ Rin cũng rất dịu dàng. Rin còn có một người anh vô cùng thương yêu Rin... Rin rất yêu qúy gia đình mình, dù họ có là ai đi chăng nữa... Có thể là Rin ngốc nghếch hay khờ khạo... nhưng Rin không hề biết tới những gì mà người ta vẫn hay nói về thân phận con người...”
“Rin không tự nguyện vào trà thất ở Kyoto, tất nhiên, nhưng nghĩ lại, có khi đó là một may mắn cho Rin. Nếu không, có thể Rin đã chết vì đói và rét ở đâu đó rồi. Và may mắn nhất là Rin đã gặp được Sesshoumaru-sama... Đó là điều may mắn nhất đời Rin... Và điều bất hạnh lớn nhất đời Rin...”
Người nhìn tôi, không nói. Tôi khẽ cười.
“Thật ra thì có gì để Rin có thể nói đó là may mắn không? Những gì Rin có và những gì Rin mất... Thà ngài cứ để Rin như những cô gái khác, tin tưởng vào cái gọi là danh tiếng và nhan sắc, tin tưởng vào cái gọi là số mệnh và an bài... thế thì có tốt hơn không? Có gì tốt khi cứ muốn vùng vẫy thoát ra trong khi mình không có được sức mạnh? Có gì tốt khi nhận ra mình đang bất hạnh? Có gì tốt khi cứ giữ lòng tự tôn đáng thương hại của mình khi đang ở tận cùng xã hội? Có gì tốt khi cứ muốn ở bên một người mà cả đời cả kiếp này mình cũng không thể lại gần?”
“Nhưng Rin đã rất biết ơn là đã gặp được Sesshoumaru-sama. Rin không biết những tình cảm mà Rin dành cho ngài là gì, vì cái gì. Chỉ biết là Rin luôn muốn được ở bên ngài, cả cuộc đời này... Vì vậy mà Rin muốn trở lại làm một geisha... Chỉ có như vậy Rin mới có thể ở bên Sesshoumaru-sama. Dù trong cuộc đời Sesshoumaru-sama Rin chẳng là gì cả, dù chúng ta chỉ có thể ở bên nhau như những đường thẳng song song, Rin vẫn muốn được ở bên ngài.”
Ánh mắt người in màu nắng dịu, thoáng nét cau mày rất khẽ. Người đứng dậy nhìn ra cửa sổ, khung cửa đen nhánh tương phản làm nổi bật màu áo người trắng lóa. Người ngẩng nhìn trời, trầm giọng
“Một geisha thì suốt đời không thể có chồng, không thể có con. Một cuộc đời chỉ sống dựa vào nhan sắc và giọng hát, ngươi hiểu chứ? Đó là điều ngươi chọn sao?”
“Sesshoumaru-sama, nếu samurai đặt niềm tin vào thanh kiếm và sức mạnh, những geisha lại đặt niềm tin vào nhan sắc và tài năng. Nếu samurai là cành hoa anh đào chỉ thoáng nở vào những ngày xuân muộn, thì geisha là cánh bướm hoàng diệp khép cánh lúc đêm tàn. Ngài chưa từng nghi ngờ khi làm một samurai, chẳng lẽ lại có thể không hiểu cuộc sống, suy nghĩ của một geisha sao? Chúng ta không sống vì thứ gọi là gia đình và tình thương hay cái gọi là hạnh phúc. Chúng ta sống vì những gì chúng ta tin tưởng, chúng ta sống vì những giây phút huy hoàng của ánh hoàng hôn hay cái rực rỡ của bình minh. Ngài đã từng hỏi Rin có muốn có hạnh phúc hay không ư?...”
Tôi đứng lên đến bên người, hơi nheo mắt trước ánh nắng chói lên từ những đụn tuyết, lấp lánh trên mặt hồ phủ một lớp băng mỏng. Từ cửa sổ phòng người nhìn xuống có thể trông thấy một góc rất nhỏ của thành phố Kyushu bên dưới, trông ra được cả mặt biển xanh mờ xa xa...
“Và Rin đã trả lời rằng nếu Rin mà muốn có hạnh phúc thì đáng sợ lắm... Rin có thể hủy diệt Sessshoumaru-sama, đúng như những người ở bữa tiệc đã nói. Rin có thể hủy diệt tất cả những gì mà ngài tin tưởng, tất cả những gì mà ngài muốn trở thành... Nếu Rin rời xa Sesshoumaru-sama, tất cả những gì là Rin cũng sẽ không thể tồn tại nữa. Rin biết đây là điều một cô gái không nên nói, không thể yêu cầu Sesshoumaru-sama điều gì... Chỉ là, hãy để Rin quyết định lần này...”
Người lặng im không nói. Nhưng rồi người gật đầu.
“Được”
“Cám ơn, Sesshoumaru-sama.”
Tôi cúi đầu chào người, bước ra khỏi phòng. Tay tôi vừa đẩy cánh cửa ra, giọng người chợt vọng lên sau lưng.
“Là một geisha, ngươi cũng không thể có bất cứ niềm say mê nào, ngươi hiểu chứ?”
“Những gì có thể và những gì không thể, bao giờ Rin cũng hiểu rất rõ, Sesshoumaru-sama...”
Không ngoái nhìn, tôi đóng cánh cửa lại sau lưng. Bước chân khẽ vang lên trên hành lang dài mờ hơi sương ẩm.
Tiếng phong linh vẫn lêu leng keng những thanh âm lạnh buốt. Tôi ngồi ngoài hành lang, nhìn mặt trời lên qua màn tuyết trắng. Làn gió nhẹ hất qua khuôn mặt tôi, mang cả hơi âm ẩm của tuyết. Mặt trời hồng ửng phía chân trời. Có ngày nào tôi sẽ đến được nơi mà mặt trời đang đứng hay không?
Tôi là ai?
Lang thang qua bao nhiêu vùng đất, khoác lên bao nhiêu thân phận… Cuối cùng, tôi là ai?
Không phải những con người bình thường dưới kia. Cũng không là những con người đang sống trong đó. Không mang những ước mơ như người khác, mà cũng chẳng có những khát khao như người khác. Không suy nghĩ như những người khác…
Đêm qua, tôi đã bỏ lại đằng sau mình tất cả những điều còn dang dở. Tất cả những giấc mơ màu trắng đen lẫn lộn của tuổi thơ. Tôi đang tìm kiếm điều gì?
Giữa những điều thật giả, giữa những trở trăn và nghi hoặc, giữa những không thể và có thể... tôi đang tìm kiếm điều gì? Không phải là một mối tình vô vọng, không phải là một cuộc đời yên ổn an vui, không phải là sự nhắm mắt an phận cho một kiếp người, không phải là một giấc mơ về hạnh phúc...
Đêm trăng tuyết hôm đó, khi tôi ngồi bên người... tôi đã hiểu rõ... Có những điều mà tôi không muốn đánh mất, chỉ có thế thôi... Và tôi cũng chỉ cần biết đến như thế thôi... Người ta có nhiều khi qúa coi trọng hạnh phúc, còn với một kẻ vốn chẳng có bất cứ gì như tôi, cái tôi cần không phải là hạnh phúc...
Ai biết được nỗi lòng của loài bướm đêm rũ cánh lúc đêm tàn?
Loài thiêu thân bay vào trong lửa đốt mình trong cái rực rỡ của phù du. Người say đã gục đầu chết nơi bóng trăng dệt vàng đáy nước. Loài hoa thoáng nở phút giây để vùi mình trong cát bụi... Tôi không hề biết tới có những điều mà con người coi trọng như là danh lợi hay tiền bạc... Tôi không biết tới hạnh phúc... hay là tôi cũng đã quên mất... Điều mà tôi tìm kiếm trong cuộc đời này không phải là như thế...
“Con gái, chúng ta là những cành thùy dương...”
Tôi sẽ trở lại làm những gì mà tôi đã từng muốn xa rời... Thùy dương... đem giọng hát thả vào trong gió, tình yêu gửi vào trong đất... Vươn lên giữa trời và gục xuống giữa trời... Không thuộc về ai và không luyến lưu ai... Không say mê bất cứ điều gì, và không nắm giữ bất cứ điều gì...
Tôi không biết rõ tình cảm của tôi với người là gì, như thế nào và đã bắt đầu từ đâu... Tôi chỉ nhớ... Một chiều thu lá dệt vàng khoảng mây mù sau mưa, khi những ánh nắng vàng kim hé lên sau những đám mây, khi cánh chuồn chuồn mỏng tang chao nghiêng trên mặt nước hồ sóng sánh... Tôi đã ngước nhìn lên những tán lá đỏ như khóe mắt mong chờ... Từng trận gió đuổi nhau đi qua, làm từng đợt lá rời cành lả tả bay như đàn bướm đỏ...
“Chúng ta là những cành thùy dương...” Chỉ có thể nhìn những chiếc lá rời cành theo từng ngọn gió của thời gian và cuộc sống... Chỉ có thể xót xa nhìn theo những gì đã mất không thể quay lại... Những tháng ngày của qúa khứ và hiện tại đang bị tước dần trong mùa thu của cuộc đời...
Tôi sẽ cứ đứng ngẩn ngơ ở đấy nhìn mãi từng trận lá rơi, nếu không có một bàn tay khẽ đặt lên vai tôi... Bàn tay cứng và lạnh, nhưng cũng đầy tin cậy và vững chắc... Bàn tay mà tôi không cần quay lại cũng có thể nhận ra đó là ai...
Trong cô bé mười hai tuổi như tôi lúc ấy, có điều gì đó khẽ lay động xôn xao như ánh nắng dập dờn trên đôi cánh trong suốt của chuồn chuồn, như đợt sóng lăn tăn trên mặt hồ trong gió, như một thoáng hơi mưa vừa bay qua còn đọng lại chút lạnh khẽ rùng mình trong sâu thẳm tâm can... Và tôi đã biết...
Dù tất cả đã và sẽ rời bỏ tôi như những chiếc lá rời cành, người sẽ mãi mãi ở lại bên tôi... Như bầu trời xa bàng bạc ánh hoàng hôn sắc cam vàng trên những tán cây chiều ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro