Trang Soi Đáy Nước
"Rin-chan, hãy nhớ là phải luôn cười thật tươi. Nụ cười là vũ khí của chúng ta. Con người khác với loài vật ở nụ cười. Trên mảnh đất này, con người tồn tại được là nhờ có nụ cười. Người Nhật chúng ta có đặc trưng là nụ cười..." Mama-san có lần đã từng nói trong một lần uống sake cùng tôi.
"Nhưng mama-san... có những người không hề cười..."
"Người khách của con, neh?" Mama-san sửa lại thế ngồi, rót thêm một ly rượu "Có những loại người như thế... Một là loại người có thể tồn tại, có thể sống mà không cần đến tiếng cười. Hai là loại người chẳng hề tìm thấy trên thế giới này có gì đáng để cười... Nhưng mà... với ta thì..."
"...Cả hai loại ấy đều là những kẻ đáng thương."
Tiếng cười tối qua của người có ý nghĩa gì?
“Xin lỗi… cho tôi hỏi…”
Cô gái trước mặt tôi quay lại, mỉm cười
“Tôi là Kagome Higurashi.”
Higurashi? Một dòng dõi chư hầu của họ Inutaisho. Người đã từng nhắc đến cận vệ của người, hình như là Souta Higurashi… Tôi chớp mắt
“Tôi muốn gặp Sesshoumaru-sama… Xin cho hỏi…”
Một nụ cười thoáng qua bên khóe miệng Kagome. Cô nghiêng đầu, chỉ tay ra phía rừng trúc.
“Sesshoumaru-sama đang ở đó. Ngài bảo khi nào cô hỏi thì chỉ ra chỗ hôm qua.”
“Cám ơn, Kagome-sama”
Tôi cúi đầu. Kagome gật đầu nhẹ, quay đi trên con đường quanh co đầy nắng. Tôi ngẩng lên, nhìn về phía cô vừa chỉ. Người đang đợi tôi ở đó…
Phải, người luôn luôn biết… Luôn luôn nhìn thấu qua tôi bằng cái nhìn lạnh lùng sắc sảo. Luôn luôn nhận rõ và luôn luôn đoán trước.
Kẻ ngốc đó là tôi. Dù biết mình sẽ phải chịu tổn thương đến thế nào cũng vẫn không thể từ bỏ. Lý do? Tôi cũng không biết.
Lá trúc rơi loạt soạt trên nền đất cỏ mọc lưa thưa. Nắng nhảy múa trên những tán cây. Màu xanh mướt của những cành trúc cao hòa vào sắc xanh của bầu trời. Gió hất lên không trung lớp bụi nắng mờ lóng lánh. Con đường nhỏ đi len giữa những hàng trúc dẫn đến gian vọng thất hôm qua. Thoáng tiếng nói chuyện lao xao. Tôi dừng lại. Giọng nói của Inuyasha và người.
“ Thật là mất mặt! Ý nghĩa gì của một cuộc hành quyết như thế?” Giọng Inuyasha cáu kỉnh vặn hỏi.
“Hãy dùng cái đầu mà suy nghĩ, Inuyasha!” Người đáp lại bằng giọng nói lạnh băng.
“ Hạ thấp mình ngang với bọn eta để làm cái trò hành hạ dơ bẩn như thế, có ý nghĩa gì à? Đó là trò của bọn man di, không một samurai nào làm như thế!”
“Phải. Man di sẽ được đối xử như man di, nhất là với bọn phản bội. Đó là điều răn của ta với tất cả bọn chúng. Và ta sẽ cắt lưỡi ngươi nếu tiếp tục so sánh ta với bọn eta!”
“Tởm! Ông anh ạ, chúng ta không cần máu của bọn man di. Chúng ta cần sự phục vụ của chúng.”
“Vậy thì ngươi hãy đi mà nói chuyện với chúng! Đáp ứng những gì có thể mà chúng yêu cầu. Dùng cái tính thương người vô dụng mạt hạng để vỗ yên chúng!”
“Vừa đấm vừa xoa à? Ông anh hay thật!!!” Giọng Inuyasha kéo dài mai mỉa. Tiếng người khẽ cười.
“ Con người là những kẻ rất dễ nắm, nhất là bọn man di. Điều khiển chúng bằng mồi ngon và sự sợ hãi. Nói với chúng đi theo ta sẽ có tất cả, và chống lại ta thì sẽ khốn khổ như thế nào! Đi đi! Đừng có ở đây làm bẩn mắt ta!”
“Keh!”
Tiếng Inuyasha thở dài hậm hực, nhưng anh ta cũng bước ra ngoài vọng thất bỏ đi. Bóng áo đỏ đã khuất sau hàng trúc xanh, tiếng gót giày dậm trên nền đất vẫn còn vọng lại. Tôi nhìn về phía người đang đứng. Cắn môi.
Dựa vào cột chống của gian vọng thất bằng gỗ mun đen nhánh, dáng người trong bộ đồ trắng vẫn thanh cao và lạnh nhạt. Nắng lấp lánh đổ xuống mái tóc dài bay nhẹ trong gió. Khuôn mặt thanh tú nhìn lên hàng cây xanh cao vút, đăm chiêu. Bàn tay trái nắm hờ lên đốc hai thanh gươm đeo bên hông. Đằng sau người, nắng đan qua những hàng cây, hắt qua bóng lá, những mảng màu của mùa thu xen kẽ, trộn lẫn vào nhau, loang loáng chuyển động trong gió.
Đâu là con người mà tôi yêu thương?
Có phải tôi đến bên người vì dáng vẻ này hay không? Một thiên thần trong giấc mơ ư?
Nếu chỉ là thế thì tại sao bây giờ tôi vẫn đứng đây?
Nếu chỉ là thế sao tôi không bỏ chạy khỏi người như tôi đã từng như thế?
Giờ đây tôi thấy sợ với chính trái tim mình… Không thể căm giận, cũng như không thể kinh tởm người…
Đêm qua, người đã cho tôi thấy tất cả… Và giờ đây, tôi lại nhìn thấy người…
Trái tim ngốc nghếch của tôi vẫn đập như thế khi gần người.
"...Cả hai loại ấy đều là những kẻ đáng thương."
Từ ngày đó, tôi đã không nhìn người như trước kia nữa. Tôi đã quên đi nỗi đau của tôi, từng chút một... để đến bên người...
Từ lâu rồi, tôi vẫn hiểu rõ... rất rõ... Chúng ta thuộc về những thế giới khác nhau... Chúng ta sống vì những lý do khác nhau... Nỗi đau của chúng ta vốn cũng chẳng giống nhau...
Tôi vừa muốn quay lưng bỏ đi, vừa muốn chạy lại gần người.
Trong một ngày đầy nắng như thế này, người đã nắm lấy tay tôi…
Tách.
Chân tôi đạp lên một cành trúc gãy. Người quay lại. Tôi lúng túng cúi đầu chào.
Người gật đầu.
“Lại đây!”
Dù vẫn cúi đầu, tôi biết ánh mắt người đang dò xét tôi từng cử chỉ. Tôi bước lên thềm đá đến bên cạnh người. Một khoảng im lặng bao trùm giữa chúng tôi. Rồi rất nhẹ nhàng, người lại quay nhìn ra ngoài trời.
“Hôm nay trời đẹp.”
“Nhưng chiều nay có lẽ sẽ có mưa…” Tôi vuột miệng đáp lời người. Người quay lại, nhướng mày. Tôi bối rối mỉm cười.
“Ngày xưa, lúc còn ở… ngoài, Rin đã được dạy để dự đoán thời tiết. Đêm qua trăng có quầng tán rất lớn, chắc chắn hôm nay trời sẽ mưa.”
“Ngươi vẫn có thể nhìn trăng?”
Tôi cúi đầu im lặng, không biết phải nói gì, cũng không biết phải nghĩ gì.
“Đồ ngốc!”
Đầu tôi càng cúi thấp hơn, tránh ánh mắt người. Người đi đến bên chiếc bàn giữa vọng thất, ngồi xuống.
“Nếu ngươi đến để cúi đầu thì về đi!”
Chậm chạp, tôi ngẩng đầu lên. Người nhìn ra bóng những giọt nắng đang rơi bên ngoài. Một cánh bướm nào thấp thoáng bay qua. Giọng người chợt vọng lên.
“Ngươi khi múa nhìn rất giống cánh bướm kia.”
Tôi chớp mắt. Khuôn mặt người nhìn nghiêng man mác vẻ lạnh lùng u uẩn… như bao lần vẫn thế…
“Dù là đêm qua, ngươi trông vẫn giống như cánh bướm… Tự do.”
Người nhấp ly trà vừa rót ra, vẫn cử chỉ vừa chậm rãi vừa thanh lịch. Tiếng lá lao xao xung quanh. Ly trà ánh lên sắc nắng mềm.
“Dù là đêm qua… ngươi vẫn có thể nhìn lên ánh trăng…”
“Ta không thể nắm được.”
Người đặt ly trà xuống bàn. Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn lớp bụi trắng lẫn với những mảnh lá khô bay lên khoảng không ngập màu nắng. Mùi lá khô hăng hăng. Bóng lá xanh nghiêng đổ xôn xao.
“Tại sao phải nắm được hay không, Sesshoumaru-sama?”
Tôi nhẹ nhàng bước đến qùy xuống bên cạnh người. Người ngồi đó, gần lắm mà xa xôi lắm. Vẫn như lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ… Người giống như ảo ảnh của một bóng trăng mơ hồ tôi từng tìm kiếm đâu đó trong giấc mơ. Lòng người là một đại dương ẩn sâu mà tôi chưa hiểu hết. Nhưng tôi là một đứa trẻ ngốc nghếch, vẫn muốn ôm trọn nó vào lòng…
“Cứ để cánh bướm bay bên cạnh ngài, không được hay sao?”
“Chuyện hôm qua… Rin xin lỗi, Sesshoumaru-sama.”
Vẫn là tiếng gió xạc xào vun vút trên những ngọn trúc. Vẫn là những chiếc lá rơi trượt trên nền lá cỏ khô. Vẫn là tiếng kim khí lách cách xung quanh.
Gió đã mang hơi ẩm của mưa bay qua. Rất nhanh, mây xám vần vũ trên bầu trời. Nắng dịu đi. Rừng trúc oằn mình theo hướng gió, rào rạt trong hơi mưa. Ánh mắt người nhìn dõi theo bóng một cánh chim vội vã bay ngang qua bầu trời xám. Bóng mặt trời nhạt nhòa phản chiếu trong đáy mắt người càng âm u hơn
"Người ngươi đang tìm... Kohaku, đang ở Kyushu." Người đột nhiên nói. Rồi không chờ tôi trả lời, người tiếp tục
"Ngươi phải đi về Kyushu cùng với chúng ta. Những kẻ đối địch sẽ không để yên cho bất cứ ai có liên hệ với ta được yên. Sango-san cũng sẽ phải về Kyushu. Ngươi sẽ đi theo với danh nghĩa người hầu của Kagome-san. Những việc giống như tối qua chỉ là sự bắt đầu... Ngươi đã chứng tỏ mình chịu đựng được, thế là tốt!"
Môi tôi khô khốc khi nghe những lời lạnh giá như kim châm của người. Tất cả những gì hôm qua... chỉ là sự thử thách của người đối với tôi? Vì người không muốn kẻ thù nắm được điểm yếu của người... hay chỉ là sợ kẻ thù nắm lấy tôi để chế nhạo người? Tất cả chỉ là những tính toán lạnh lùng của người trên ván cờ chiến tranh sắp đến? Người xoay tất cả những số phận quanh ngón tay mình mà không cần một lần nhìn đến, không cần một lần để tâm. Ra lệnh và ra lệnh...
Người đã quyết định điều này từ bao giờ? Có thể là ngay từ lúc người hỏi tôi muốn đi khỏi đây hay ở lại... Có thể sớm hơn thế nữa, neh? Nhưng người chẳng cần quan tâm đến tôi sẽ suy nghĩ ra sao, cảm thấy thế nào...
"Nếu như... Rin không vượt qua được thử thách đó thì sao?" Tôi lặng lẽ hỏi.
"Ta sẽ giết ngươi."
Im lặng. Những thanh âm của cơn mưa đang tới càng rõ dần. Không khí đè nặng mùi mưa ẩm, mùi lá mục. Cuối cùng, người đứng dậy, bước tới bên hàng hiên của vọng thất. Giữa cơn gió vần vũ đang xoáy những chiếc lá bay tan tác trên khoảng không mờ tối.
Rồi chậm chạp, người buông từng lời theo gió.
"Chuẩn bị đi! Năm ngày nữa chúng ta sẽ lên đường."
Part V
Ánh nến lay động khẽ, làm những bóng tối trong phòng cũng rung động leo lắt. Bức bình phong hoa mai còn thoảng bay mùi phấn ngọt dịu. Mưa vẫn rả rích.
Giờ chắc đã là nửa đêm…
Tôi đứng dậy, đến bên bàn tự rót cho mình một ly sake. Vị hăng dìu dịu làm ngực tôi ấm lại. Tôi quay sang Sango-san, ngập ngừng cúi đầu.
“Sango-san… Em xin lỗi…”
“Có chuyện gì?”
Sango-san hỏi mà không ngoái lại nhìn tôi. Ánh lửa vàng vọt nhảy múa trên hình dáng thanh mảnh của cô. Tay cô cầm một cành hoa cúc còn chưa bung hết nụ, cắm nó vào bình.
“Em đã quyết định rồi, phải không?”
“… Vâng”
Sango-san khẽ cười. Bông cúc trên tay cô ánh lên giọt nước nhỏ trong vắt, lóng lánh.
Tôi đặt ly rượu xuống bàn. Chút gì buốt xót vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Hơi mưa âm ẩm đã thấm vào lớp gỗ dày, chuyển lên tay tôi cảm giác tê tê.
“Nhưng em sẽ đi cùng với… họ. Em muốn chị đi cùng em.”
Sango-san vẫn im lặng nhìn tôi chờ đợi một lời giải thích. Tôi thở dài, hất lọn tóc vương trên mắt ra sau.
“Kohaku đang ở Kyushu, và trong thời thế loạn lạc này, tốt nhất là em không nên đi một mình. Em sẽ là người hầu cận Kagome-sama…”
Bốp!
Sango-san giang tay tát thẳng vào mặt tôi. Giọng cô run lên.
“Em đang muốn làm gì vậy hả? Em không nỡ bỏ hắn ta nhưng lại cũng không muốn mất chỗ dựa là Kohaku thôi chứ gì? Em coi chị em tôi là gì? HẢ?”
Tôi ôm lấy má. Cơn đau buốt nhói lên làm mắt tôi nóng bỏng. Tôi nhìn lên Sango-san, cắn môi
“Phải, chị em chị là chỗ dựa của em, không đúng như vậy sao, Sango-san? Chị em chị là gia đình duy nhất còn lại của em. Là những người thân duy nhất của em. Em chỉ còn có một nơi để về thôi. Chị đuổi em sao, Sango-san?”
“Em… em không biết phải làm gì nữa! Nếu cứ thế này, em sẽ phát điên lên mất!”
Tôi cười khẽ. Tiếng cười khô khốc vang lên, hanh lạnh tận trong đáy lòng… Ừ, tôi vẫn biết là như thế. Và tôi cũng đã quyết định đấy thôi…
“Nên em cần chị ở bên em, giữ em lại. Đừng để em tiếp tục như thế này nữa! Em không biết đến một ngày nào đó em có cầm kiếm mà đâm vào người ấy hay không. Rồi em sẽ làm chuyện gì đó điên khùng ngốc nghếch hay không… Chỉ cần về tới Kyushu thôi, em sẽ rời xa người ấy, chắc chắn thế! Rồi chúng ta sẽ đi đến Nagasaki, rồi chúng ta sẽ lên tàu đi sang đại lục, rời xa mãi mãi nơi này. Rồi mọi việc sẽ ổn thôi! Được không, Sango-san?”
Tôi ngẩng lên nhìn Sango-san. Cô đang nhìn tôi, ánh mắt vừa thương hại vừa giận dữ. Nhẹ nhàng, cô lắc đầu
“Rin-chan, chị không hiểu… Tại sao em phải khổ như vậy chứ?”
“Em cũng không hiểu…”
Tiếng mưa xa xăm vọng lại thành những hợp âm day dứt trong đêm. Ngoài kia, tiếng lao xao của khách làng chơi cũng đã im tiếng.
“Có lẽ… Đó là karma của em. Có lẽ kiếp trước em đã mắc nợ người ấy món nợ rất lớn, nên kiếp này em phải trả… Karma…”
Thêm một tiếng thở dài nao lòng. Đêm nhấn chìm những sắc màu xa xôi của qúa khứ vào quầng sáng dịu dàng mà khắc khoải. Hai chị em chúng tôi cứ ngồi bên nhau, lặng lẽ. Ngọn nến đốt cháy mình nhỏ đến giọt sáp cuối xuống chiếc khay đồng. Cuối cùng, Sango-san vuốt tóc tôi, thì thầm
“Chị sẽ đi với em…”
“Cám ơn chị, Sango-san.”
Tôi nắm lấy tay chị, nhắm mắt lại, mỉm cười. Giá như tôi có thể ngủ đi một lúc… Tôi cần ngủ đi một lúc, trong cơn mỏi mệt đến mụ mị đầu óc đang xâm chiếm tôi.
Ngoài kia, mưa vẫn cứ rơi.
Trong giấc mơ của tôi, cánh đồng hoa đầy nắng trải rộng bạt ngàn… Cô bé con níu lấy vạt áo trắng, cười giòn
“Lại đây này, Sesshoumaru-sama!”
Trên cao. Là bóng trăng tròn…
“Chuẩn bị xong chưa, Rin-san?” Kagome chỉnh lại nút thắt của chiếc áo choàng nơi cổ, quay sang hỏi tôi.
“Vâng, Kagome-sama…”
“Nhanh lên đi!”
Giọng nói gắt gỏng đằng sau không cần quay lại tôi cũng đoán ra được. Inuyasha đã ngồi chễm chệ trên ngựa, hất hàm. Vó ngựa cuốn lớp bụi tung lên mù mịt.
“Vào kiệu đi, chúng ta cần khẩn trương lên!”
“Cũng đâu cần phải hất đầy bụi lên chúng tôi như thế!” Kagome cau mày, nói với Inuyasha bằng giọng- không- dịu- dàng- cho- lắm.
“Keh, cứ đứng đó thì sẽ hít bụi nhiều hơn!”
Inuyasha thúc ngựa chạy đi, không quên một cái vung roi vút vào không khí. Kagome cau mặt nhìn theo, rồi dẫn tôi và Sango-san vào kiệu. Tôi lần chần đứng ngoài.
“Rin có thể đi bộ được không? Kiệu 3 người hình như không tiện lắm.”
“Không nên, Rin-san” Kagome lắc đầu.
“Tại sao?”
Kagome nhìn đoàn người ngựa chuẩn bị đi đằng trước, nhỏ giọng thì thầm.
“Chuyến đi này không biết thế nào… Có thể chúng ta sẽ có những cuộc phục kích bất ngờ trên đường. Kiệu thực ra cũng là một tấm áo giáp che chắn… nếu có chuyện…”
Tôi nhìn Kagome im lặng. Cô đang nắm tay tôi kéo vào kiệu. Nhưng…
“Bổn phận của một người hầu cận là che chở cho chủ nhân, không phải thế sao, Kagome-sama?”
“Rin-san…”
“Kagome-sama, Rin đi theo mọi người với tư cách là người hầu của người, không gì khác. Sango-san là khách của người, và hãy để Rin làm đúng bổn phận của mình… Hãy đối xử với Rin một cách công bằng, được không?”
Kagome nhìn vào mắt tôi, rồi cô thở dài, buông tay ra. Phía trước, Inuyasha đã phát hiệu lệnh khởi hành. Đoàn người ngựa bắt đầu rời khỏi cổng thành Kyoto. Tôi đi bên cạnh kiệu của Kagome. Nắng phủ lên mặt đường lớp bụi mờ. Trời nằng nặng màu mây trắng xám. Mấy ngày nữa có lẽ tuyết sẽ rơi…
Trong đoàn không nhiều kiệu lắm. Kiệu của Kagome, kiệu của người, và một chiếc kiệu mà tôi không biết ai ngồi ở trong. Shippo-san chạy qua, vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười. Cậu ấy thường hay đến chỗ tôi. Một chàng trai dễ thương…
“Rin-san?” Kagome kéo màn kiệu nhìn ra ngoài “Tên ngốc Inuyasha đâu rồi?”
“Inuyasha-sama đang ở phía trước. Đã phóng ngựa lên xa lắm rồi…” Tôi nheo mắt nhìn qua màn bụi mỏng. Bóng áo đỏ đã lẫn vào lớp cây đỏ vàng dày đằng trước. Kagome cau mày
“Không biết cẩn thận gì cả! Đúng là đồ ngốc!”
“Xin lỗi… Nhưng Inuyasha-sama không phải là hôn phu của Kagome-sama sao?”
Sango-san chợt nói. Tôi đưa mắt nhìn cô, thoáng ngạc nhiên. Phải, Sango-san có lẽ nghe được chuyện từ đâu đó… Nhưng hai người này… Tôi mím môi để che giấu một nụ cười. Kagome trông càng cáu hơn.
“Chỉ là ta phải làm thế thân cho Kikyou nee-san thôi! Tên ngốc đó…”
Cô buông rèm xuống, ngồi lại vào góc kiệu. Tiếng Sango-san thì thầm nói chuyện với cô khe khẽ nhưng tôi không nghe được. Nắng đã lên cao. Tôi chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, ngẩng lên nhìn trời. Dường như trận mưa đêm qua vẫn chưa quét sạch hẳn mây mù. Những đám mây nhờ nhờ trôi nặng nề trên bầu trời. Có lẽ hôm nay sẽ tiếp tục mưa…
Vì lý do gì mà người lại quyết định đi gấp vào một ngày như thế này?
Không phải việc của tôi, neh?
Gió cuốn những chiếc lá khô xoay vòng trên không. Không gian chìm ngập sắc vàng đỏ của lá cây. Phía sau, kinh thành Kyoto lùi dần… lùi dần… Tôi quay nhìn về phía trước.
Tôi sẽ không quay đầu nhìn lại nữa.
Sáu năm trước, khi được đem tới Kyoto, tôi đã không nghĩ tới việc mình có thể rời khỏi nó. Và giờ đây, tôi đã bước ra khỏi thế giới phù hoa đó. Và sau này…
“Chỉ cần về tới Kyushu thôi, em sẽ rời xa người ấy, chắc chắn thế! Rồi chúng ta sẽ đi đến Nagasaki, rồi chúng ta sẽ lên tàu đi sang đại lục, rời xa mãi mãi nơi này…”
Gió sẽ cuốn cuộc đời tôi tới nơi đâu?
Phải… Là gió sẽ cuốn tôi đi… Không ngừng lại ở bất cứ nơi đâu… Tôi sinh ra đã là như thế… Phiêu bạt… Dạt trôi…
Gió đến từ đâu?
Không có một nơi nào gọi là nhà… Không biết một nơi nào gọi là nhà… Không quê hương, không xứ sở… Và cũng không biết đi về đâu…
Ký ức còn lại trong tôi là những mảng màu xen lẫn của những ngày đói khát, sợ hãi, cô độc… Tôi đã sống như một con thú hoang, chỉ cầu được sinh tồn, chỉ cầu được yên ổn cho qua ngày… Chỉ có một chút nắng ấm dịu dàng từ những ngày ở bên Kohaku và gia đình Sango-san. Nhưng nó cũng qua đi nhanh như gió…
Tôi lại nghe tiếng thì thầm từ chiếc kiệu bên cạnh. Sango-san bao giờ cũng thế, vẻ ngoài cô khá nghiêm khắc nhưng thật ra lại rất tốt bụng. Có một người chị như cô thật tốt…
Rồi chúng tôi sẽ có một ngôi nhà mới, phải không?
Tôi chỉ là một cô gái. Tôi sẽ phải dừng lại ở đâu đó… Và không phải ở bên người…
Hai chúng ta… hoàn toàn khác nhau… Thế giới của chúng ta. Thân phận của chúng ta. Suy nghĩ của chúng ta. Tuổi tác. Cách sống. Cách nhìn. Và cả cách yêu thương.
Người có yêu tôi không?
Tôi biết, sẽ không bao giờ có câu trả lời từ người.
Nhưng tôi đang mong chờ điều gì?
……………………..
Chiều tối, chúng tôi đến nghỉ chân ở một ngôi đền lớn. Inuyasha thoắt cái đã mất dạng. Và tâm trạng Kagome đã trở nên tồi tệ. Cô bỏ vào phòng đi ngủ sớm ngay khi vừa ăn xong. Sango-san bấm tôi đi ra chỗ khác.
“Sao vậy, Sango-san?”
“Cô ấy bực mình với Inuyasha. Có vẻ anh ta đã đi gặp Kikyou-sama rồi. Cô ấy tu ở đền này.”
“Cô ấy là một tu sĩ?” Tôi nghe thoáng qua Kikyou là chị của Kagome, nhưng một tiểu thư quyền qúy như vậy sao lại quyết định đi tu khi còn trẻ như thế?
“Cô ấy là một miko… Nhưng cũng giống như tu sĩ vậy thôi.” Sango-san lắc đầu “Cô ấy vốn được hứa hôn với Inuyasha từ trước, nhưng bây giờ Kagome-san thay vào chỗ đó. Tội nghiệp…”
Tôi gật đầu nhẹ. Lại những mối quan hệ chồng chéo giữa các hợp đồng quyền lực của giai cấp qúy tộc. Và Kagome… cô ấy về một mặt nào đó… ngốc nghếch giống như tôi…
Trên suốt chặng đường, ánh mắt cô ấy đã không rời khỏi hình bóng của Inuyasha, và nhận rõ từng cử chỉ nôn nóng của anh ta, neh… Và chắc cô cũng nhận ra lúc anh ta biến đi nơi khác…
Hôn phu… Điều này đột nhiên làm tôi nhớ đến người… Ở tuổi của người, địa vị của người, chắc chắn người cũng đã phải có một vị phu nhân… hay nhiều hơn? Tôi chưa bao giờ hỏi người về gia đình riêng của người. Ngay cả Inuyasha tôi cũng chỉ vừa mới gặp. Một vị phu nhân… như thế nào nhỉ?
Mà điều đó thì có gì là quan trọng?
Tiếng lao xao nơi gian sảnh chính lặng dần. Sango-san vào phòng đi nghỉ. Tôi ngồi ngoài hành lang, dựa lưng vào cột cửa. Tiếng chuông gió kêu leng keng khe khẽ. Mưa lâm thâm. Gió hiu hiu thổi. Tôi cầm chiếc chong chóng giấy nhỏ vừa phát hiện nơi góc cửa, nhìn nó quay tròn trong tay.
Ý nghĩ về phu nhân của người lại quay về trong tâm trí tôi. Đó là người như thế nào? Người chưa bao giờ nhắc đến và dường như cũng chưa bao giờ bận tâm… Những cuộc hôn nhân chính trị…
Người có đối xử với người đó như người đối xử với tôi không?
Tôi đã từng ước mình ít ra được sinh ra trong một gia đình samurai nghèo hèn nhất, để tôi có thể được ở bên người… Nhưng người đó… có hạnh phúc không?
Như giờ đây, tôi đang ngồi trong đêm lạnh, nhìn ánh đèn phòng người vẫn còn sáng. Không thể lại gần…
Soạt!
Bóng một chiếc áo đỏ trắng đi ngang qua, cắt đứt tôi khỏi luồng suy nghĩ. Tôi ngẩng lên, kinh ngạc.
“Kagome-sama?”
“Kagome?”
Cô gái trước mặt tôi cau mày. Khuôn mặt giống hệt như Kagome của cô thoáng nét kinh ngạc. Và bộ áo của cô chợt làm tôi nhận ra…
“Kikyou-sama?”
“Kagome đang ở đây à?”
Kikyou lại hỏi. Tôi chớp mắt. Chúng tôi đã đến đây từ chiều, chẳng lẽ cô không nhận ra? Vậy, cô cũng chưa gặp Inuyasha?
“Vậy Sesshoumaru đã về Kyushu rồi à?”
Kikyou ngẩng mặt nhìn sang dãy nhà của nam giới. Tôi đứng dậy.
“Vâng. Kikyou-sama có muốn gặp Kagome-sama không?”
“Không”
Khuôn mặt Kikyou trở lại nét lạnh lùng khó dò. Cô nhíu mày khẽ, nhìn tôi rồi lại nhìn sang dãy nhà bên.
“Inuyasha đâu rồi?”
“Um… Nghe nói Inuyasha-sama đi tìm cô từ chiều…”
“Đi tìm anh ta về đây!” Kikyou đi về phía trước, không ngoái lại nhìn tôi “Đi thẳng con đường sau đền đến một gốc cây cổ thụ to. Chắc anh ta ở đó.”
“… Dạ…”
Tôi chưa dứt lời, bóng Kikyou đã đi khuất trong bóng tối hành lang dài… Thở dài, tôi khoác một chiếc áo mưa vào mình, đi theo con đường Kikyou vừa chỉ. Mưa vẫn lác đác rơi. Trời đêm với những cơn gió lạnh tê…
Kikyou không cần hỏi cũng biết Inuyasha đang ở đó. Chẳng lẽ… họ vẫn thường hẹn gặp nhau như thế?
Và Inuyasha chẳng lẽ đã đứng đợi ở nơi đó suốt từ chiều đến giờ trong cơn mưa lạnh cắt như dao thế này?
Con đường lầy lội nước ngập lên từ con suối bên cạnh. Nước thấm lên đôi tabi tôi buốt lạnh. Mưa hắt qua ánh sáng ngọn đèn lồng tôi đang cầm trên tay, bàng bạc như sương…
Xa xa, thấp thoáng ánh lửa len qua những cành cây đan dày…
“Kikyou?”
Tiếng Inuyasha đằng trước. Tôi nhấc chiếc đèn lồng lên, đi qua bụi cây trước mặt. Inuyasha đang đứng dưới gốc một cây cổ thụ rất to. Anh ta đã tự thắp lên một đám lửa nhỏ trên khoảng đất trống khô ráo dưới tán cây. Nhận ra tôi, ánh mắt Inuyasha thoáng vẻ thất vọng.
“Có chuyện gì?”
Tôi nén một tiếng thở dài. Giọng anh ta còn cộc cằn hơn ngày thường.
“Kikyou-sama bảo Rin đến nói Inuyasha-sama về đền.”
Inuyasha nhìn tôi một lúc rồi cúi đầu không nói. Anh ta lấy chân dập tắt ngọn lửa, nhún vai.
“Thì về thôi…”
Tiếng lao xao trong đền cùng ánh lửa chợt bừng lên sáng rực cắt đứt lời Inuyasha. Anh ta và tôi cùng nhìn lại, kinh ngạc.
“Khốn kiếp!!!”
Inuyasha rủa, phóng vọt đi về phía đền trước khi tôi kịp có phản ứng gì. Tiếng la hét trong đền bật lên như một tiếng rú. Hoảng sợ, tôi cũng chạy về phía đền, quên cả chiếc đèn lồng. Có chuyện gì đang xảy ra?
Bốp!
Một bóng người mặc toàn đồ đen phóng vọt ra, lao vào tôi làm tôi ngã ngửa xuống đất. Theo bản năng, tay tôi với lên, nắm đúng vào lớp vải che mặt của người đó…
Oạch!
Lưng tôi va vào một gốc cây cứng như đá bên đường. Tôi ngẩng đầu lên. Bóng đen cũng vừa đúng lúc quay đầu lại…
Tôi há hốc miệng.
Trong bóng tối dày đặc của đêm, chút ánh sáng hắt lên từ ngôi đền soi một nửa khuôn mặt… rất quen.
“Kohaku?”
Part VI
“Kohaku?”
Tôi buột miệng. Bóng đen quay đi ngay lập tức, phóng mất hút trong màn đêm.
Một giọt mưa nhỏ rơi vào mắt tôi đang mở to bàng hoàng. Tôi chớp mắt, trấn tĩnh lại. Tấm vải đen vẫn còn nắm trong tay…
Kohaku sao?
Có phải không? Cũng khuôn mặt lấm tấm tàn nhang, đôi mắt đó… Nhưng…
Chúng tôi đã không gặp nhau sáu năm nay rồi. Cậu ấy sẽ thay đổi thế nào, làm sao tôi biết được? Vả lại, chỉ trong một thoáng, lại trong ánh sáng tù mù như thế… Làm sao tôi biết được?
Chỉ là… trong một thoáng chạm vào cặp mắt đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống… Và tôi buột miệng theo linh tính của mình… Nhưng…
Có chuyện gì xảy ra trong đền thế?
Tôi đứng dậy. Mắt cá chân đau nhói lên sau cú ngã. Không hay chút nào…
Tiếng la hét trong đền đã dịu lại. Tôi chống tay lên đầu gối, bẻ một cành cây bên đường làm gậy chống về.
Ánh lửa trong đền chói rực trong mắt tôi. Và trong đầu tôi vẫn lởn vởn cảm giác ớn lạnh khó chịu của cuộc gặp gỡ ban nãy…
……………………
Trước cửa ngôi đền, các samurai đã bung ra đứng canh dày đặc. Nhận ra tôi, một người chạy lại
“Rin-san, cô đi đâu thế? Ở trong đang tìm cô.”
“Ở đây có chuyện gì vậy?” Tôi gật đầu, cố nén cảm giác đau nhói từ mắt cá chân.
“Vừa có một cuộc đột nhập. Bọn sát thủ nhắm vào Sesshoumaru-sama…”
“Sao?”
“Đây rồi!”
Tiếng hỏi của tôi chưa dứt, đã có một cánh tay lao tới chụp lấy tay tôi. Inuyasha. Anh ta vừa phóng từ trong nhà ra, đã lôi ngay tôi vào trong. Không hề để ý đến cái chân tôi hầu như không thể bước được, anh ta lao về phía trước, cằn nhằn
“Cô làm gì giờ này mới về hả? Tôi đã nói với ông anh là cô ở bên ngoài mà hắn không tin. Hắn đang chuẩn bị cắt đầu tôi…”
“Và ta sẽ cắt đầu ngươi”
Inuyasha ngừng lại ngoài hành lang, vừa đúng lúc chân tôi sụm xuống. Người đang đứng ở cửa phòng người, cau mày nhìn Inuyasha với ánh mắt đầy đe dọa.
“Inuyasha, xem anh đã làm gì vậy?”
Giọng Kagome từ hành lang đối diện vang lên tức giận. Cô và Sango-san lao đến chỗ tôi, cả hai còn áo khoác ngoài lỏng lẻo trên chiếc áo ngủ. Inuyasha quay lại, đủ để nhận ra vẻ đau đớn trên khuôn mặt tôi.
“Eh? Cô làm sao vậy?”
“Mắt và não ngươi bị đánh rơi ở đâu rồi?” Người vẫn đứng ở cửa phòng không di chuyển. Chỉ có ánh mắt sắc lạnh nhìn Inuyasha là tối đi. Sango-san đỡ tôi đứng dậy, định đi về phòng cô…
“Đem cô ta vào đây!” Người ra lệnh, quay vào phòng mình. Inuyasha, Kagome, Sango-san và tôi đưa mắt nhìn nhau, rồi im lặng đi theo người.
Phòng người rộng gấp ba lần các phòng khác, và không chỉ có mỗi mình người. Souta Higurashi- đội trưởng cận vệ, Shippo, và một vài người nữa đang ngồi quanh người. Và ở một góc, tôi nhận ra… Kikyou. Cô đang đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt lạnh lùng quét qua chúng tôi trên gương mặt băng giá.
Inuyasha dường như hơi giật mình khi nhận ra cô, trong khi Kagome thốt ra tiếng kêu khẽ
“Nee-san…”
Kikyou chỉ gật đầu nhẹ, rồi lại hướng sự chú ý về phía những người đang nói. Kagome, Sango-san đỡ tôi ngồi xuống một góc. Inuyasha đến ngồi bên cạnh người, mắt vẫn liếc nhìn về phía Kikyou. Không thể qùy, tôi ngồi xếp chân qua một bên. Trong hơi ấm căn phòng, bộ đồ ướt nhoẹt nước mưa và bùn đất của tôi bắt đầu thấm hơi lạnh vào cơ thể…
Người gật đầu. Những người khác lần lượt rời khỏi phòng, chỉ còn Inuyasha, Kikyou, Kagome, Sango-san và tôi còn ở lại. Lúc ấy, người mới quay sang Inuyasha.
“Sao ngươi còn ở đây? Ta đã bảo ngươi seppuku.”
“Ông anh, đó không phải lỗi của tôi!” Inuyasha cáu kỉnh vặc lại.
“Một kẻ không biết xấu hổ như mọi khi…”
“Hai anh em ngài có thể về nhà hãy cãi nhau không được sao?” Giọng Kikyou chợt vang lên, cắt đứt lời nói của người. Tôi ngước lên nhìn cô, thoáng ngạc nhiên.
Kikyou ở một vị trí nào có thể nói chuyện được với hai anh em nhà Inutaishou như vậy?
“Bọn đột nhập là người của Naraku hay là ai khác?” Kikyou tiếp tục.
“Chúng là ninja hay đội lốt ninja. Bọn bẩn thỉu đó!” Inuyasha khoanh tay trả lời bực bội. “Thuê bọn ninja để ám sát, một hành động cũng bẩn thỉu không kém!”
Tôi cúi đầu. Ninja? Chắc chắn không phải là Kohaku! Anh ấy đang ở Kyushu, chẳng có lý do gì lại làm kẻ ám sát cho Naraku hay bất cứ ai…
“Và các người đã làm gì?” Kikyou nheo mắt nhìn tất cả những người còn lại trong phòng. “Inuyasha-san, trách nhiệm của anh là bảo vệ Sesshoumaru-sama, nhưng anh đã bỏ đi từ chiều, phải không? Anh nên seppuku là vừa!”
Inuyasha há miệng toan nói, nhưng cau mày quay nhìn ra chỗ khác, im lặng. Kikyou quay sang Kagome, ánh mắt vẫn băng giá.
“Kagome-san, nếu tôi không bảo cô hầu gái của cô đi tìm Inuyasha thì cô ta đã chết chắc rồi. Cô biết bên ngoài nguy hiểm thế nào, nhưng cô bỏ mặc con bé ngồi ngoài hành lang. Nếu bọn sát thủ nhảy vào, nó sẽ là người chết đầu tiên. Ngay cả người của mình cũng không coi sóc được. Tối nay cô ở đâu vậy?”
Kagome cắn môi, cúi đầu. Người vẫn nhìn ngọn lửa trong lò sưởi, lặng yên như đá. Sự im lặng ngột ngạt bao phủ căn phòng. Kikyou trầm tĩnh tiếp tục
“Tất cả mọi người làm ơn hãy hành xử đúng đắn một chút! Đừng có cư xử như trẻ con nữa! Bây giờ đang là thời chiến, hãy nhớ rõ điều đó!”
“Được rồi, Kikyou-san!”
Người quay sang Kikyou, gật đầu khẽ. Mắt Kagome đã dân dấn nước. Inuyasha đỏ bừng mặt trong ánh sáng lửa nóng rực.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Một người thầy thuốc bước tới, cúi gập người.
“Sesshoumaru-sama…”
“Xem vết thương cho cô gái này!” Người hất hàm về phía tôi.
“Hai, Sesshoumaru-sama”
Đôi tabi ướt bẩn của tôi được cởi ra. Tôi khẽ nhăn mặt. Mắt cá chân tôi đã sưng to bằng qủa trứng gà. Người thầy thuốc nắn nó lại, băng một lớp dày và căn dặn tôi không được bước đi trong 3 ngày. Inuyasha đã đi ra khỏi phòng. Sau khi thầy thuốc băng bó cho tôi xong, người vẫy tay
“Ra ngoài đi”
Chúng tôi cúi đầu chào, bước ra ngoài hành lang. Cánh cửa phòng người đóng lại ngay lập tức. Tôi thở dài, không mong muốn gì hơn là thay ngay bộ đồ đang dính bết vào người này… Trước khi một mùi quen thuộc ập vào khứu giác tôi… Mùi máu!
Hồi nãy tôi đã không nhận ra… Nằm xếp lớp trên hành lang là hàng xác người quấn kín trong chiếu. Nhưng máu còn tươi vẫn đang loang ra, thấm đỏ cả khoảng đất đẫm mưa. Đột nhiên, dưới chiếu, một chiếc đầu đầy máu lăn ra ngoài. Cặp mắt trợn trắng nhìn thẳng vào chúng tôi như gào thét.
“Bao nhiêu người chết vậy, nee-san?” Kagome hỏi.
“Chừng 30.” Kikyou trầm tĩnh trả lời. Ánh mắt Kikyou nhìn thoáng qua tôi, rồi cô quay sang Kagome.
“Cô bé này vẫn còn sợ. Để ta dẫn nó đi đến điện thờ nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Kagome gật đầu, Sango-san ngần ngừ buông tay tôi ra. Kikyou không đỡ lấy tôi, cô quay người đi trước để tôi theo sau. Sau khi dẫn tôi đến nơi tắm rửa, thay đồ, cô lại tiếp tục im lặng như thế dẫn tôi đi. Qua một hành lang dài, cô bước vào một diện thờ rộng mênh mông sáng rực ánh đèn nến. Tôi theo cô đến một khoảng giữa điện thờ. Cô qùy xuống, bắt đầu cầu nguyện.
Tôi ngồi xuống bên, kiên nhẫn đợi . Kikyou chấm dứt bài cầu nguyện của mình, quay sang nhìn tôi. Một nụ cười hiếm hoi chợt đến trên khuôn mặt cô.
“Ở đây không có mùi máu, dễ chịu hơn chứ?”
Tôi bối rối gật đầu. Kikyou khẽ hất mái tóc dài ra sau lưng, bước lên đốt thêm trầm hương. Gian điện thờ lung linh ánh sáng, trong sạch và thanh tịnh. Tôi chợt thở ra một hơi dài khoan khoái.
“Lúc vừa gặp cô tôi đã nghĩ” Kikyou chợt nói, vẫn không quay lại nhìn tôi “Cô từ đâu đến, tại sao lại đi vào một nơi như thế này?”
“Dạ?” Tôi chớp mắt ngơ ngẩn.
“Cô… nói sao nhỉ? Qúa ngây thơ, qúa thuần phác, qúa trong sạch, qúa nhạy cảm.” Kikyou đi vòng quanh điện thờ thắp thêm đèn “Một kẻ biết cau mày trước cái chết như cô không có chỗ ở những nơi như thế này…”
“Tại sao vậy, Kikyou-sama?” Tôi ngẩng lên, đột ngột hỏi. “Chẳng lẽ… samurai là phải vô cảm trước cái chết như vậy sao? Ngay cả Kagome-sama lúc nãy cũng không có một cái cau mày…”
Kikyou ngừng lại, khẽ cười. Tiếng cười khô hanh.
“Phải, đúng là như vậy. Nhưng cũng không hẳn là như vậy. Cái chết là gì, Rin-san?”
Cô quay sang nhìn tôi, rồi lại nhìn ra ngoài cửa. Mưa đã ngừng rơi. Xa xa, tiếng gà gáy điểm canh ba…
“Cuộc sống của họ là như vậy. Cái chết đến rất dễ dàng, đối với những người bên cạnh hay với chính họ… Hôm nay, nếu không phải là những người đó thì chính họ sẽ phải chết. Họ không sợ cái chết, Rin-san…”
“Không phải là chuyện sợ hay không! Tôi chỉ muốn nói… Chẳng lẽ họ không hề có cảm giác xót thương hay sao?”
“Có gì để xót thương, Rin-san? Xót thương vì những con người đó đã chết sao? Họ đã chết, chỉ có thế thôi. Họ chết để bảo vệ chủ nhân, mà cũng từ đó bảo vệ gia đình mình, lý tưởng của mình, danh dự và phẩm giá. Họ chết một cái chết oanh liệt, xứng đáng như vậy, chúng ta nên mừng cho họ chứ!”
Mắt Kikyou nhìn xoáy vào tôi, như đang tìm kiếm một điều gì đó. Tôi yếu ớt lắc đầu.
“Tôi không hiểu…”
“Đó là cuộc sống của samurai” Kikyou đều đều nói “Sống và chết rất dễ. Cái chết không hề có nghĩa lý gì. Xót thương là nhục nhã. Tôn trọng là phẩm giá. Tất cả được đặt lên trên bàn cân của danh dự và nhiệm vụ…”
Tôi cúi đầu. Những điều đó, người đã dạy cho tôi biết… Nhưng tôi chưa từng hiểu hết ý nghĩa của nó… Chưa từng…
Kikyou ngồi xuống đối diện với tôi, quan sát tôi bằng đôi mắt lạnh nhưng dịu dàng. Dù cô có vẻ rất nghiêm khắc, tôi vẫn không thấy sợ. Cô lắc đầu
“Sesshoumaru-sama lo lắng cho cô là có lý do… Ngài đã suýt trừng phạt Inuyasha… Đối với Sesshoumaru-sama, lúc bộc lộ mình như thế là rất hiếm…”
Tôi gật đầu nhẹ. Không biết phải nghĩ gì. Tôi sợ lại phải nghe những lời khuyên đã trở thành quen thuộc “hai người qúa khác nhau… tốt nhất là tránh xa ra…”
“Cho nên, cô hãy ở cạnh Sesshoumaru-sama”
Tôi nhìn lên Kikyou, chớp mắt vài lần để xác định lại những gì mình vừa nghe được. Kikyou nhìn ra ngoài trời, đăm chiêu
“Cả hai người… về một mặt nào đó rất giống nhau… Qúa trong sáng…”
“Hả?”
Tôi buột miệng mà không kềm lại được. Người? Trong sáng?
Kikyou chỉ mỉm cười
“Trong sáng… Không có nghĩa là không bị vấy bẩn… mà là trong nhơ bẩn vẫn có thể gột sạch, vẫn có thể tỏa sáng. Là những gì có thể bảo toàn trong nhơ bẩn. Cô không hiểu, neh?”
Không chờ tôi tiếp tục gật đầu như một kẻ ngốc, Kikyou tiếp tục nói
“Ngôi đền này, bề ngoài là nơi thanh tịnh, nhưng cô đã thấy bên trong nó là gì rồi đấy. Ngay cả ở nơi này, mùi trầm hương cũng chỉ để che lấp cảm giác của con người. Những gì mình thấy, và thậm chí cả những gì mình cảm được cũng chưa chắc đã là thật…”
“Anh em nhà Inutaishou… tôi đã ở bên họ từ nhỏ, biết họ rất rõ… Sesshoumaru-sama không bao giờ là một kẻ dễ gần, không bao giờ bộc lộ mình, không để cho bất cứ ai lại gần… kể cả cha mẹ, anh em… Một người từ nhỏ đến lớn chỉ biết đến có mỗi một điều: Tham vọng. Điều đó chẳng có gì là không tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm.”
“Tồn tại chỉ vì một mục tiêu duy nhất như thế, sẽ dễ dẫn đến hủy hoại chính mình. Sesshoumaru-sama chưa bao giờ sống vì mình, sống vì ước muốn của mình, vì cuộc đời của mình. Cho nên, một ngày nào, kể cả cái tham vọng đó đạt đến tột đỉnh hay tan vỡ đến tận cùng, cuộc sống của ngài cũng sẽ bị hủy diệt. Hủy diệt chính mình và kẻ khác...”
“Cho nên… Hãy giữ Sesshoumaru-sama lại, Rin-san!”
Nước nhỏ giọt trên mái hiên thư thả. Mưa đã tạnh, hơi lạnh vẫn quẩn quanh trong không khí. Những ngọn nến nổ lép bép khe khẽ, lung lay trong gió.
Tôi nhìn vào mắt Kikyou. Vẫn cái nhìn trực diện vừa u uẩn vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị. Cô hiểu gì về tôi- chúng tôi- để nói như thế? Đột nhiên tôi thấy nghi ngại ánh mắt- có thể xuyên thấu người khác- đó.
“Sao cơ?” Tôi không biết gì hơn để nói.
“Tất nhiên, việc này tùy theo cô tận tâm với người ấy đến mức nào. Có đủ để cô hy sinh cả cuộc đời hay không… Tất cả điều đó do cô quyết định.” Kikyou vẫn bình thản.
“Cô hiểu gì về chúng tôi- về tôi để nói như thế?” Tôi cau mày
Kikyou khẽ cười, nhìn ra cửa. Bóng đen chập chờn quanh ánh mắt cô.
“Trong những năm vừa qua, Sesshoumaru-sama… tất cả những gì người trong gia đình Inutaishou làm, tôi đều biết rõ. Tôi là một người họ Higurashi, Rin-san! Tất nhiên, tôi phải biết cô là nơi Sesshoumaru-sama đến nhiều nhất trong Kyoto. Chỉ có điều, cô trẻ hơn tôi nghĩ…”
Tôi lắc đầu nhẹ. Tâm trí tôi lại trở về với sự nghi hoặc trống rỗng. Tất cả… tất cả những gì đang xảy ra ở đây, tất cả những con người ở đây đều… Cái cảm giác này tạo nên một hố sâu trong tim tôi, để làn gió lạnh thổi qua, nhức nhối và sợ hãi.
Tất cả… tất cả… kể cả cô gái trước mặt tôi… Cô ấy vẫn nhìn tôi- cái nhìn xuyên suốt đó.
Tiếng bước chân vọng đến ngoài cửa. Rồi tiếng người vang lên
"Kikyou-san!"
"Mời vào, Sesshoumaru-sama"
Người đẩy cửa bước vào phòng, hơi nhíu mày khi thấy tôi. Tôi dợm đứng dậy nhưng người gật đầu.
"Ngồi lại đi! Ta có chuyện cần nói với Kikyou-san."
Kikyou chỉ ngước mắt nhìn người, im lặng. Người ngồi xuống trước mặt chúng tôi, rồi lấy trong tay áo một cuộn giấy, trao cho Kikyou
"Giữ kỹ nó, Kikyou-san!"
Kikyou gật đầu, không hỏi gì thêm, cất cuộn giấy vào tay áo. Chậm chạp, cô cất lời
"Vậy là... Chiến tranh sao, Sesshoumaru-sama?"
"Cô nghĩ ai sẽ thắng?" Người hỏi như thể đang bàn luận về một ván cờ. Kikyou nhìn ra ngoài trời, lắc đầu
"Tôi không quan tâm."
"Cô là người họ Higurashi!"
"Họ Higurashi có nhiệm vụ bảo vệ chứ không phải là phục tùng người họ Inutaishou, Sesshoumaru-sama! Và cuộc chiến này với tôi chẳng có ý nghĩa gì! Tôi chỉ là một người bình thường. Và với tư cách một người bình thường, tôi nói thẳng: Cuộc chiến này ai thắng cũng thế mà thôi! Chúng tôi cần sống, cần bình yên chứ chẳng cần gì đến những thứ danh dự, đạo đức của các samurai!"
"Cô LÀ samurai, Kikyou-san!"
Im lặng. Kikyou cúi đầu, nhắm mắt tịnh tâm lại. Rồi cô khẽ khàng
"Tất cả những thứ đó là gì, Sesshoumaru-sama? Chúng ta sinh ra đã là samurai, chúng ta sinh ra để chết như một samurai. Nhưng tất cả những thứ đó đem lại cho chúng ta cái gì? Yêu qúy cuộc sống của mình, muốn được sống, muốn được hạnh phúc, muốn được bình yên... Đó đâu phải là điều xấu..."
"Cô đang nói như một nông dân ngu ngốc không hề biết thế nào là bushido. Bọn nông dân ngu ngốc chỉ biết cắm cúi làm, ăn và chết như những con vật."
"Với cái chết thì ai cũng như nhau cả thôi. Chết là một sự chấm dứt chứ không phải sự giải thoát. Lại càng không phải là một sự vinh danh. Những cái đó chỉ là thứ an ủi người sống chứ chẳng có ý nghĩa gì với người chết!"
Những khung cửa đập lạch cạch vào nhau trong luồng gió mạnh. Hai người dường như không hề để tâm đến tôi đang ngồi đó. Họ nhìn nhau căng thẳng và dè chừng. Cuối cùng, người lắc đầu.
"Cô đã thay đổi qúa nhiều, Kikyou-san."
"Ngài cũng vậy, Sesshoumaru-sama." Ánh mắt Kikyou nhìn lên như thách thức. Nhưng rồi cô hạ giọng
"Trước khi ngài bắt đầu trận chiến này, xin hãy để Inuyasha làm người thừa kế mảnh đất Kyushu, Sesshoumaru-sama."
"Sao?"
Kikyou nhìn cặp mắt nheo lại của người, bình thản
"Dù kết qủa trận chiến này như thế nào, tương lai quyền lực của Nhật Bản cũng sẽ tập trung về phía Đông, quanh trung tâm Kyoto của Thiên Hoàng. Vùng đất phía Tây Kyushu xa xôi và nhiều biến động này đóng vai trò của sự thay đổi. Nếu người thắng, Inuyasha sẽ tiếp quản vùng đất đó, an định vùng đất đó để vương triều của ngài phát triển. Nếu ngài thất bại, Inuyasha cũng sẽ giữ lại được mảnh đất đó để mai này hồi sinh dòng họ. Kyushu là vùng đất của tự do, là nơi Nhật Bản giao lưu với thế giới, là huyết mạch của buồng phổi Nhật Bản, là tương lai của sự đổi thay. Ngài có thể mất hay được bất cứ vùng đất nào, nhưng hãy giữ lại Kyushu!"
"Tại sao lại là Inuyasha?"
"Vì anh ta khác với ngài!" Kikyou trả lời ngắn gọn. Người nhìn sang những ngọn nến đang cháy rừng rực, rồi đứng dậy đi ra cửa. Kikyou cúi người chào, lạnh lẽo
"Hãy nhớ những gì tôi nói, Sesshoumaru-sama!"
Bóng người đã khuất vào bóng tối.
Promise in the winter
Part I
Tôi nheo mày tỉnh dậy khi ánh sáng lọt qua khe rèm chói vào mi mắt. Tôi đang ở một nơi nào đó rung rinh khe khẽ. Tiếng vó ngựa đều đều cùng tiếng gọi nhau lao xao. Mùi nắng gây gây, nồng nồng…
Tôi chống tay ngồi dậy, nhận ra mình đang ở trong một chiếc kiệu. Đầu tôi vẫn còn váng vất như say sóng, cùng cảm giác tê buốt ở cổ bỏng rát.
“Em có sao không?”
Tiếng Sango-san bên cạnh. Tôi ngẩng lên, nhận ra chị đang nhìn tôi lo lắng. Tôi cười, gật khẽ
“Không sao, chỉ nhức đầu một chút. Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Kikyou-sama nói em bị cảm nhẹ, nên chúng ta không đánh thức em dậy. Sesshoumaru-sama bảo đưa em vào kiệu, dù sao chân em vẫn không đi được.”
“Em thấy sao rồi? Nước đây này!”
Tôi đỡ lấy bình nước từ tay Sango-san, mỉm cười cám ơn cô.
“Bây giờ là mấy giờ rồi, Sango-san?”
“Gần chính Ngọ. Chúng ta sắp dừng ở một thành chư hầu, có lẽ phải ở lại đó vài ngày để họ bàn chuyện.”
Tôi gật đầu. Tối qua, sau khi người về, Kikyou cũng bảo tôi đi ngủ và lặng lẽ ngồi suốt đêm nhìn những ngọn đèn cháy rừng rực. Những chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng không biết hay không để ý tới. Tại sao người ta lại có thể suy tính nhiều đến thế, âm mưu nhiều đến thế? Khao khát của con người là qúa nhiều. Sự ích kỷ của con người là vô hạn. Để rồi, cuối cùng họ sẽ được gì?
Sango-san không có vẻ lo lắng và bất an nhiều như tôi. Cô cũng chưa bao giờ tỏ vẻ nghi hoặc về những gì mà tôi đang nghi hoặc. Phải… vì chúng tôi vốn đã rất khác nhau…
Tôi không nói dối khi bảo tôi là một eta. Là một eta, tôi hoàn toàn bị tách rời khỏi phần thế giới còn lại, nơi con người có nhiều lý do để sống hơn là chỉ kiếm ăn cho qua ngày, tồn tại cho qua năm tháng. Thế giới còn lại của tranh đua, của nỗi bất an và niềm tự hào tôi chưa hề nếm trải. Và sau đó, tôi vào kỹ viện, cũng chỉ là cố sống mà không nghĩ suy, cố bắt mình tồn tại để làm gì mình cũng chưa hiểu rõ… Cho đến khi tôi gặp người…
Người đúng hay không đúng?
Người nên hay không nên?
Người phải hay không phải?
…………………
Hai ngày nghỉ ở thành, tôi ít gặp người. Kagome và Inuyasha cũng đi theo người. Thế là tôi chỉ quanh quẩn chơi đùa với những đứa trẻ, chờ cho chân mình khỏi hẳn.
Một buổi chiều. Hoàng hôn uể oải buông mình trên những ngọn cây khô lao xao tiếng gió. Đám trẻ thu dây những chiếc diều lại, gặp rắc rối vì dây chúng quấn vào nhau. Tiếng gọi nhau í ới vang khắp cánh đồng. Con bé Izu nắm tay tôi, lắc lia lịa.
“Chị ơi, diều của em…”
“Cẩn thận một chút nào! Đừng giật mạnh qúa! A!”
Cuộc dây trong tay tôi bỗng nhẹ bẫng, hẫng lên. Cái diều bươm bướm chao mình lần cuối cùng trên bầu trời, theo làn gió cuốn đi về phía khu rừng. Con bé òa khóc.
“Diều bay mất rồi!”
Tôi thở dài, đặt cuộn dây vào tay nó
“Để chị đi nhặt lại cho, em về trước đi nhé!”
“Chị sẽ tìm thấy nó ạ?” Đôi mắt đẫm lệ của con bé nhìn lên tôi chợt sáng rực.
“Ừ!” Tôi mỉm cười rồi vội vã chạy về hướng chiếc diều đã bay xuống. Sau lưng tôi, đám trẻ í ới gọi theo.
Cũng may chiều nay gió không lớn lắm. Trời nằng nặng như thể tuyết sắp rơi. Không hiểu tại sao bọn trẻ lại nảy ra ý nghĩ đi thả diều lúc này. Tôi hà hơi vào hai bàn tay mình vừa lạnh vì thời tiết, vừa đỏ rực, rát bỏng vì sợi dây diều cứa vào. Dù sao, cũng ít khi tôi được đi thả diều. Đi chơi như thế… rất vui…
Tôi mỉm cười vu vơ. Cánh rừng đã hiện ra trước mắt. Mặt trời vừa chạm vào đỉnh những ngọn cây, màu đỏ cam rực lên nhòe sau những đám mây. Mùi lá khô thanh nồng trong không khí. Tiếng những cành khô đập vào nhau lạo rạo.
Đột nhiên, một bóng trắng nhạt nhòa bay trước mắt tôi. Rồi, như thể chúng đang ở trên những cành cây chờ tôi chạy tới, những bông tuyết nhỏ xíu rơi lả tả, xoay tròn duyên dáng trước khi đáp xuống mặt đất.
“A” Tôi bật ra tiếng kêu khẽ thích thú, ngẩng lên nhìn trời. Những bông tuyết trắng đan dày trong màu đỏ hồng rực của ánh hoàng hôn, chen nhau rơi xuống. Tuyết đầu mùa.
Một hạt tuyết đậu vào chóp mũi tôi, lành lạnh. Tôi chun mũi cho nó rơi xuống, trượt nhẹ qua môi, tan biến trước khi chạm đất.
Mắt tôi bắt gặp cái đuôi sặc sỡ của cánh diều mắc trên một ngọn cây. Cành cây không cao không thấp. Vừa đủ cao để tôi không với tới, mà cũng vừa đủ thấp để nó chỉ là một chóp nhánh mỏng mảnh mà tôi không thể leo lên với lấy. Thở dài, tôi cố kiễng chân lên, nhưng những ngón tay tôi chỉ chạm phớt qua cái đuôi dài của con diều. Lợi dụng đúng lúc tôi ngẩng mặt lên, một bông tuyết chui vào mũi tôi, lạnh buốt đến tận óc. Tôi phải cúi xuống lập tức, khụt khịt mũi cho bớt cái hơi âm ẩm khó chịu như muốn bệnh.
“Này!”
Tôi giật mình ngẩng lên trước giọng nói đột ngột ngay trước mặt. Cái bóng trăng trắng trong bộ quần áo trắng…
Cái đuôi diều sặc sỡ giơ ra trước mặt tôi.
Người đứng đó, đưa cho tôi cánh diều người vừa lấy xuống từ ngọn cây. Đôi mắt chìm trong ánh hoàng hôn tối mờ khó hiểu... Như đang tỏa sáng trong khu rừng với những cánh cây khô đen gầy guộc…
Tôi lúng túng nhận lấy con diều, lúng búng cám ơn người bằng những tiếng mà tôi cũng không nghe được. Người nhìn thoáng qua tôi, gật đầu rồi lại tiếp tục bước đi. Tôi nhìn quanh, nhận ra quanh người không có một bóng hộ vệ nào. Người đi một mình sao?
Tôi bước theo người. Người đi khỏi khu rừng, nhưng cũng không đi về tòa thành. Dường như người đang bước về phía cánh đồng trống bạt ngàn mà tôi vừa cùng bọn trẻ thả diều hồi nãy…
“Sesshoumaru-sama… Đi về phía đó có… nguy hiểm lắm không?”
Người vẫn không quay lại, chỉ khẽ hất mái tóc. Những bông tuyết li ti trượt xuống, tan trong lớp khói mờ.
“Sợ thì về đi”
Tôi mím môi. Nửa chừng trong tôi vừa như giận, vừa như… vui vui. Được gặp người như thế này, đi gần người như thế này…
Thở dài…
Nếu trái tim tôi là một thực thể riêng biệt, có lẽ tôi sẽ đem nó đi trừng phạt vì những gì nó đang tạo ra cho tôi…
Đám trẻ đã về hết. Bầu trời tím xám trải rộng bạt ngàn trên cánh đồng mênh mông. Lớp tuyết mỏng tang phủ trên những đám cỏ lưa thưa, điểm những vệt màu trắng tinh khôi trên tấm thảm vàng nâu của đất. Mùi tuyết sạch thanh thoang thoảng trong mùi cỏ khô. Lạ… Dường như tuyết đã biến cánh đồng này thành một nơi hoàn toàn khác so với cánh đồng mà tôi vừa quay lưng đi hồi nãy.
Bầu trời này cũng khác. Cơn gió này cũng khác. Hương thơm này cũng khác…
Vì có người ở bên tôi?
Nếu trái tim tôi là một vật thể có ngôn từ, tôi sẽ hỏi nó tại sao lại có thể làm tôi hạnh phúc một cách đơn giản đến thế… Có thể làm tôi đau đớn một cách ngọt ngào đến thế… Như lúc này đây, chỉ cần được bước bên cạnh người, tôi đã có thể quên đi rất nhiều thứ… nhớ đến rất nhiều thứ…
Nhưng tôi không thể buồn, không thể giận… không thể không vui…
Trái tim của tôi…
Người đứng lại. Hình dáng cao lớn in vào nền trời tối mênh mông, trong làn tuyết mờ. Lớp sương mỏng bốc lên từ mặt đất, vẩn vơ giữa lưng chừng rồi cuộn xung quanh người như những làn khói trắng tỏa ra từ chính người.
Lạnh. Cô độc.
Không thể chạm vào.
Thở dài. Làn khói mỏng phả ra trên môi tôi, tan vào không khí. Tôi tiến lại gần người.
“Sesshoumaru-sama?”
Người quay lại, nhìn xuống con diều tôi đang cầm trên tay. Rồi người cúi xuống nhặt một cuộn dây bọn trẻ đã vứt lại, nối con diều vào. Tôi nhìn người, mỉm cười.
“Sesshoumaru-sama thích thả diều không? Chắc Sesshoumaru-sama thả diều giỏi lắm chứ không vụng về như Rin… đến đứt cả dây diều…”
“Không”
Giọng người tối lại. Bàn tay người bất giác trượt nhẹ trên đôi cánh mỏng manh bằng giấy lụa của con diều. Tôi chớp mắt.
Ừ… mà người có bao giờ đi thả diều chưa nhỉ?
Tôi đã từng cùng người đi đến các lễ hội thả diều ở Kyoto. Và người luôn được người ta mời lên bục cao nhất để nhìn ngắm… Cả một cánh diều cũng chưa thể chạm vào…
“Hôm nào chúng ta đi thả diều nhé, Sesshoumaru-sama.” Tôi nghiêng đầu, cười “Nếu ngày mai tuyết không rơi, chúng ta sẽ đi thả diều nhé!”
Người im lặng trả con diều lại cho tôi. Tôi nắm lấy tay áo người, lắc khẽ
“Vậy là Rin coi như Sesshoumaru-sama đồng ý rồi đấy!”
“Mai chúng ta sẽ khởi hành” Giọng người không vui không buồn, đều đều như đang đọc một nhiệm vụ.
“Vậy thì càng hay! Chúng ta sẽ thả diều trên đường đi. Diều ở đâu cũng thả được mà.”
Ánh mắt người lại trở về gặp ánh mắt tôi. Trong một thoáng, tưởng như có một cái nhíu mày rất khẽ. Rồi người quay đi, trở về phía tòa thành đã sáng rực ánh đèn. Mặt trời khuất sau đường chân trời, chỉ còn chút tia sáng chấp chới rơi lại, không lọc qua nổi đám mây dày. Tôi theo sau người đi về.
Tôi chợt bắt gặp một bông hoa cúc vàng trên nền tuyết, liền chạy lại nhặt lên. Hóa ra, đó chỉ là bông hoa giấy chắc bọn trẻ làm rơi lại, nhìn gần thì không hề giống thật. Nhưng trong ánh sáng mờ mờ lẫn màn tuyết mờ ảo này, tôi đã nhìn lầm. Người đứng lại chờ tôi, lắc đầu.
“Làm gì có hoa trong mùa đông”
Tôi chỉ cười, cất bông hoa giấy vào tay áo.
“Vậy là Sesshoumaru-sama không biết… Có những loài hoa có thể nở lên trong tuyết. Rin đã từng nghe là ở núi Fuji, hoa anh đào có thể nở trong tuyết, rất rực rỡ nữa kia. Sesshoumaru-sama đến núi Fuji bao giờ chưa?”
Người gật đầu.
“Vậy thì hôm nào chúng ta sẽ đến núi Fuji xem hoa anh đào nhé, Sesshoumaru-sama!”
Người đứng lại, nhìn về tòa thành trước mặt. Những bóng người lao xao cũng đã nhìn rõ. Làn gió thổi qua, hất vài sợi tóc vương nhẹ trên mắt người. Đôi môi mím chặt của người khẽ cử động
“Chúng ta? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tôi nhìn người, hơi bất ngờ
“Sao ạ?”
“Ngươi quên… ta đã nói gì sao?”
Một bông tuyết nhỏ đáp lên mi, tôi chớp mắt cho nó rơi xuống. Tôi nhìn người, lặng lẽ
“Xin lỗi, Sesshoumaru-sama… Rin quên…”
Người quay nhìn tôi. Tôi thực lòng muốn băm nhỏ trái tim ngốc nghếch của mình ra trước cái nhìn của người. Trái tim đã làm tôi quên đi tất cả những gì ngoại trừ niềm vui khi ở cạnh người. Trái tim luôn biến tôi thành một đứa trẻ con trước người…
Tôi ôm con diều sát hơn vào lòng, cúi đầu quay bước về tòa thành. Người vẫn không di chuyển.
Tôi dừng lại, quay đầu qua vai nhìn đến chỗ người đang đứng. Cắn môi.
Tôi ước gì mình có thể suy nghĩ rành mạch được như Kikyou, có sự cương quyết của Sango-san, và sự hiểu biết của Kagome về thế giới của người… Không phải là một đứa trẻ con như tôi bây giờ…
Tôi chẳng có gì, đúng là như vậy. Nhưng tôi đã từng có bất cứ thứ gì hay chưa?
Nhưng tại sao tôi cứ phải lẩn tránh, quay lưng đi trước người?
“Sesshoumaru-sama…”
Tôi ngập ngừng. Ánh mắt người nhìn tôi vẫn bằng cái nhìn lạnh lẽo, trống rỗng. Màn tuyết trắng dệt mờ trước người. Đôi giọt thủy tinh ánh lên trong ánh đèn đêm.
“Nhưng Rin thực tình rất muốn đến núi Fuji ngắm hoa anh đào. Nếu đến được nơi đó cùng với Sesshoumaru-sama thì tốt biết mấy. Chúng ta cũng có thể thả diều trên núi. Chúng ta có thể ngắm mặt trời mọc và lặn. Chúng ta có thể pha một ấm trà, ngồi trong tuyết ngắm hoa rơi. Không đẹp sao, Sesshoumaru-sama?”
Người bước đi qua tôi. Tay áo người bay phớt qua tay áo tôi, nhẹ như cánh bướm.
“Ngốc…”
Bóng người lẫn vào ánh sáng rực rỡ từ tòa thành. Bất chợt tôi với tay nắm lấy tay áo người. Những ngón tay tôi chạm vào lớp vải dày lạnh giá.
“Rin không yêu cầu Sesshoumaru-sama làm gì cho Rin bây giờ, sau này cũng vậy. Ngay cả nếu Rin phải rời xa Sesshoumaru-sama… Nhưng mà, một ngày nào đó… Có thể lúc ấy chúng ta đã già cả rồi. Có thể lúc ấy chúng ta đã gần như quên nhau rồi… Nhưng mà… Chúng ta hãy cố sống đến ngày đó… Rin rất muốn được một lần ngắm hoa anh đào trên núi Fuji cùng Sesshoumaru-sama…”
Người không nhìn lại tôi. Gương mặt nghiêng nghiêng của người bao giờ cũng thoáng nét u uẩn đó. Chỉ là… ánh mắt người phản chiếu ánh đèn đêm nay dường như sáng hơn.
“Một ngày nào đó…” Người ngẩng lên nhìn bầu trời vần vũ mây. Bầu trời đan chéo những bông tuyết đầu mùa nhỏ xíu. Bầu trời mênh mông của một ngày mùa đông thanh lặng. Bầu trời mênh mang hơi thở của sương tuyết đầu mùa. Tiếng người cuốn theo gió, chìm trong sương, lấp lánh ánh sáng sao sa.
Tôi mỉm cười, gật đầu nhắc lại
“Một ngày nào đó…”
Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đến núi Fuji ngắm hoa anh đào…
Chapter 2
Promise in the winter
Part I
Tôi nheo mày tỉnh dậy khi ánh sáng lọt qua khe rèm chói vào mi mắt. Tôi đang ở một nơi nào đó rung rinh khe khẽ. Tiếng vó ngựa đều đều cùng tiếng gọi nhau lao xao. Mùi nắng gây gây, nồng nồng…
Tôi chống tay ngồi dậy, nhận ra mình đang ở trong một chiếc kiệu. Đầu tôi vẫn còn váng vất như say sóng, cùng cảm giác tê buốt ở cổ bỏng rát.
“Em có sao không?”
Tiếng Sango-san bên cạnh. Tôi ngẩng lên, nhận ra chị đang nhìn tôi lo lắng. Tôi cười, gật khẽ
“Không sao, chỉ nhức đầu một chút. Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Kikyou-sama nói em bị cảm nhẹ, nên chúng ta không đánh thức em dậy. Sesshoumaru-sama bảo đưa em vào kiệu, dù sao chân em vẫn không đi được.”
“Em thấy sao rồi? Nước đây này!”
Tôi đỡ lấy bình nước từ tay Sango-san, mỉm cười cám ơn cô.
“Bây giờ là mấy giờ rồi, Sango-san?”
“Gần chính Ngọ. Chúng ta sắp dừng ở một thành chư hầu, có lẽ phải ở lại đó vài ngày để họ bàn chuyện.”
Tôi gật đầu. Tối qua, sau khi người về, Kikyou cũng bảo tôi đi ngủ và lặng lẽ ngồi suốt đêm nhìn những ngọn đèn cháy rừng rực. Những chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng không biết hay không để ý tới. Tại sao người ta lại có thể suy tính nhiều đến thế, âm mưu nhiều đến thế? Khao khát của con người là qúa nhiều. Sự ích kỷ của con người là vô hạn. Để rồi, cuối cùng họ sẽ được gì?
Sango-san không có vẻ lo lắng và bất an nhiều như tôi. Cô cũng chưa bao giờ tỏ vẻ nghi hoặc về những gì mà tôi đang nghi hoặc. Phải… vì chúng tôi vốn đã rất khác nhau…
Tôi không nói dối khi bảo tôi là một eta. Là một eta, tôi hoàn toàn bị tách rời khỏi phần thế giới còn lại, nơi con người có nhiều lý do để sống hơn là chỉ kiếm ăn cho qua ngày, tồn tại cho qua năm tháng. Thế giới còn lại của tranh đua, của nỗi bất an và niềm tự hào tôi chưa hề nếm trải. Và sau đó, tôi vào kỹ viện, cũng chỉ là cố sống mà không nghĩ suy, cố bắt mình tồn tại để làm gì mình cũng chưa hiểu rõ… Cho đến khi tôi gặp người…
Người đúng hay không đúng?
Người nên hay không nên?
Người phải hay không phải?
…………………
Hai ngày nghỉ ở thành, tôi ít gặp người. Kagome và Inuyasha cũng đi theo người. Thế là tôi chỉ quanh quẩn chơi đùa với những đứa trẻ, chờ cho chân mình khỏi hẳn.
Một buổi chiều. Hoàng hôn uể oải buông mình trên những ngọn cây khô lao xao tiếng gió. Đám trẻ thu dây những chiếc diều lại, gặp rắc rối vì dây chúng quấn vào nhau. Tiếng gọi nhau í ới vang khắp cánh đồng. Con bé Izu nắm tay tôi, lắc lia lịa.
“Chị ơi, diều của em…”
“Cẩn thận một chút nào! Đừng giật mạnh qúa! A!”
Cuộc dây trong tay tôi bỗng nhẹ bẫng, hẫng lên. Cái diều bươm bướm chao mình lần cuối cùng trên bầu trời, theo làn gió cuốn đi về phía khu rừng. Con bé òa khóc.
“Diều bay mất rồi!”
Tôi thở dài, đặt cuộn dây vào tay nó
“Để chị đi nhặt lại cho, em về trước đi nhé!”
“Chị sẽ tìm thấy nó ạ?” Đôi mắt đẫm lệ của con bé nhìn lên tôi chợt sáng rực.
“Ừ!” Tôi mỉm cười rồi vội vã chạy về hướng chiếc diều đã bay xuống. Sau lưng tôi, đám trẻ í ới gọi theo.
Cũng may chiều nay gió không lớn lắm. Trời nằng nặng như thể tuyết sắp rơi. Không hiểu tại sao bọn trẻ lại nảy ra ý nghĩ đi thả diều lúc này. Tôi hà hơi vào hai bàn tay mình vừa lạnh vì thời tiết, vừa đỏ rực, rát bỏng vì sợi dây diều cứa vào. Dù sao, cũng ít khi tôi được đi thả diều. Đi chơi như thế… rất vui…
Tôi mỉm cười vu vơ. Cánh rừng đã hiện ra trước mắt. Mặt trời vừa chạm vào đỉnh những ngọn cây, màu đỏ cam rực lên nhòe sau những đám mây. Mùi lá khô thanh nồng trong không khí. Tiếng những cành khô đập vào nhau lạo rạo.
Đột nhiên, một bóng trắng nhạt nhòa bay trước mắt tôi. Rồi, như thể chúng đang ở trên những cành cây chờ tôi chạy tới, những bông tuyết nhỏ xíu rơi lả tả, xoay tròn duyên dáng trước khi đáp xuống mặt đất.
“A” Tôi bật ra tiếng kêu khẽ thích thú, ngẩng lên nhìn trời. Những bông tuyết trắng đan dày trong màu đỏ hồng rực của ánh hoàng hôn, chen nhau rơi xuống. Tuyết đầu mùa.
Một hạt tuyết đậu vào chóp mũi tôi, lành lạnh. Tôi chun mũi cho nó rơi xuống, trượt nhẹ qua môi, tan biến trước khi chạm đất.
Mắt tôi bắt gặp cái đuôi sặc sỡ của cánh diều mắc trên một ngọn cây. Cành cây không cao không thấp. Vừa đủ cao để tôi không với tới, mà cũng vừa đủ thấp để nó chỉ là một chóp nhánh mỏng mảnh mà tôi không thể leo lên với lấy. Thở dài, tôi cố kiễng chân lên, nhưng những ngón tay tôi chỉ chạm phớt qua cái đuôi dài của con diều. Lợi dụng đúng lúc tôi ngẩng mặt lên, một bông tuyết chui vào mũi tôi, lạnh buốt đến tận óc. Tôi phải cúi xuống lập tức, khụt khịt mũi cho bớt cái hơi âm ẩm khó chịu như muốn bệnh.
“Này!”
Tôi giật mình ngẩng lên trước giọng nói đột ngột ngay trước mặt. Cái bóng trăng trắng trong bộ quần áo trắng…
Cái đuôi diều sặc sỡ giơ ra trước mặt tôi.
Người đứng đó, đưa cho tôi cánh diều người vừa lấy xuống từ ngọn cây. Đôi mắt chìm trong ánh hoàng hôn tối mờ khó hiểu... Như đang tỏa sáng trong khu rừng với những cánh cây khô đen gầy guộc…
Tôi lúng túng nhận lấy con diều, lúng búng cám ơn người bằng những tiếng mà tôi cũng không nghe được. Người nhìn thoáng qua tôi, gật đầu rồi lại tiếp tục bước đi. Tôi nhìn quanh, nhận ra quanh người không có một bóng hộ vệ nào. Người đi một mình sao?
Tôi bước theo người. Người đi khỏi khu rừng, nhưng cũng không đi về tòa thành. Dường như người đang bước về phía cánh đồng trống bạt ngàn mà tôi vừa cùng bọn trẻ thả diều hồi nãy…
“Sesshoumaru-sama… Đi về phía đó có… nguy hiểm lắm không?”
Người vẫn không quay lại, chỉ khẽ hất mái tóc. Những bông tuyết li ti trượt xuống, tan trong lớp khói mờ.
“Sợ thì về đi”
Tôi mím môi. Nửa chừng trong tôi vừa như giận, vừa như… vui vui. Được gặp người như thế này, đi gần người như thế này…
Thở dài…
Nếu trái tim tôi là một thực thể riêng biệt, có lẽ tôi sẽ đem nó đi trừng phạt vì những gì nó đang tạo ra cho tôi…
Đám trẻ đã về hết. Bầu trời tím xám trải rộng bạt ngàn trên cánh đồng mênh mông. Lớp tuyết mỏng tang phủ trên những đám cỏ lưa thưa, điểm những vệt màu trắng tinh khôi trên tấm thảm vàng nâu của đất. Mùi tuyết sạch thanh thoang thoảng trong mùi cỏ khô. Lạ… Dường như tuyết đã biến cánh đồng này thành một nơi hoàn toàn khác so với cánh đồng mà tôi vừa quay lưng đi hồi nãy.
Bầu trời này cũng khác. Cơn gió này cũng khác. Hương thơm này cũng khác…
Vì có người ở bên tôi?
Nếu trái tim tôi là một vật thể có ngôn từ, tôi sẽ hỏi nó tại sao lại có thể làm tôi hạnh phúc một cách đơn giản đến thế… Có thể làm tôi đau đớn một cách ngọt ngào đến thế… Như lúc này đây, chỉ cần được bước bên cạnh người, tôi đã có thể quên đi rất nhiều thứ… nhớ đến rất nhiều thứ…
Nhưng tôi không thể buồn, không thể giận… không thể không vui…
Trái tim của tôi…
Người đứng lại. Hình dáng cao lớn in vào nền trời tối mênh mông, trong làn tuyết mờ. Lớp sương mỏng bốc lên từ mặt đất, vẩn vơ giữa lưng chừng rồi cuộn xung quanh người như những làn khói trắng tỏa ra từ chính người.
Lạnh. Cô độc.
Không thể chạm vào.
Thở dài. Làn khói mỏng phả ra trên môi tôi, tan vào không khí. Tôi tiến lại gần người.
“Sesshoumaru-sama?”
Người quay lại, nhìn xuống con diều tôi đang cầm trên tay. Rồi người cúi xuống nhặt một cuộn dây bọn trẻ đã vứt lại, nối con diều vào. Tôi nhìn người, mỉm cười.
“Sesshoumaru-sama thích thả diều không? Chắc Sesshoumaru-sama thả diều giỏi lắm chứ không vụng về như Rin… đến đứt cả dây diều…”
“Không”
Giọng người tối lại. Bàn tay người bất giác trượt nhẹ trên đôi cánh mỏng manh bằng giấy lụa của con diều. Tôi chớp mắt.
Ừ… mà người có bao giờ đi thả diều chưa nhỉ?
Tôi đã từng cùng người đi đến các lễ hội thả diều ở Kyoto. Và người luôn được người ta mời lên bục cao nhất để nhìn ngắm… Cả một cánh diều cũng chưa thể chạm vào…
“Hôm nào chúng ta đi thả diều nhé, Sesshoumaru-sama.” Tôi nghiêng đầu, cười “Nếu ngày mai tuyết không rơi, chúng ta sẽ đi thả diều nhé!”
Người im lặng trả con diều lại cho tôi. Tôi nắm lấy tay áo người, lắc khẽ
“Vậy là Rin coi như Sesshoumaru-sama đồng ý rồi đấy!”
“Mai chúng ta sẽ khởi hành” Giọng người không vui không buồn, đều đều như đang đọc một nhiệm vụ.
“Vậy thì càng hay! Chúng ta sẽ thả diều trên đường đi. Diều ở đâu cũng thả được mà.”
Ánh mắt người lại trở về gặp ánh mắt tôi. Trong một thoáng, tưởng như có một cái nhíu mày rất khẽ. Rồi người quay đi, trở về phía tòa thành đã sáng rực ánh đèn. Mặt trời khuất sau đường chân trời, chỉ còn chút tia sáng chấp chới rơi lại, không lọc qua nổi đám mây dày. Tôi theo sau người đi về.
Tôi chợt bắt gặp một bông hoa cúc vàng trên nền tuyết, liền chạy lại nhặt lên. Hóa ra, đó chỉ là bông hoa giấy chắc bọn trẻ làm rơi lại, nhìn gần thì không hề giống thật. Nhưng trong ánh sáng mờ mờ lẫn màn tuyết mờ ảo này, tôi đã nhìn lầm. Người đứng lại chờ tôi, lắc đầu.
“Làm gì có hoa trong mùa đông”
Tôi chỉ cười, cất bông hoa giấy vào tay áo.
“Vậy là Sesshoumaru-sama không biết… Có những loài hoa có thể nở lên trong tuyết. Rin đã từng nghe là ở núi Fuji, hoa anh đào có thể nở trong tuyết, rất rực rỡ nữa kia. Sesshoumaru-sama đến núi Fuji bao giờ chưa?”
Người gật đầu.
“Vậy thì hôm nào chúng ta sẽ đến núi Fuji xem hoa anh đào nhé, Sesshoumaru-sama!”
Người đứng lại, nhìn về tòa thành trước mặt. Những bóng người lao xao cũng đã nhìn rõ. Làn gió thổi qua, hất vài sợi tóc vương nhẹ trên mắt người. Đôi môi mím chặt của người khẽ cử động
“Chúng ta? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tôi nhìn người, hơi bất ngờ
“Sao ạ?”
“Ngươi quên… ta đã nói gì sao?”
Một bông tuyết nhỏ đáp lên mi, tôi chớp mắt cho nó rơi xuống. Tôi nhìn người, lặng lẽ
“Xin lỗi, Sesshoumaru-sama… Rin quên…”
Người quay nhìn tôi. Tôi thực lòng muốn băm nhỏ trái tim ngốc nghếch của mình ra trước cái nhìn của người. Trái tim đã làm tôi quên đi tất cả những gì ngoại trừ niềm vui khi ở cạnh người. Trái tim luôn biến tôi thành một đứa trẻ con trước người…
Tôi ôm con diều sát hơn vào lòng, cúi đầu quay bước về tòa thành. Người vẫn không di chuyển.
Tôi dừng lại, quay đầu qua vai nhìn đến chỗ người đang đứng. Cắn môi.
Tôi ước gì mình có thể suy nghĩ rành mạch được như Kikyou, có sự cương quyết của Sango-san, và sự hiểu biết của Kagome về thế giới của người… Không phải là một đứa trẻ con như tôi bây giờ…
Tôi chẳng có gì, đúng là như vậy. Nhưng tôi đã từng có bất cứ thứ gì hay chưa?
Nhưng tại sao tôi cứ phải lẩn tránh, quay lưng đi trước người?
“Sesshoumaru-sama…”
Tôi ngập ngừng. Ánh mắt người nhìn tôi vẫn bằng cái nhìn lạnh lẽo, trống rỗng. Màn tuyết trắng dệt mờ trước người. Đôi giọt thủy tinh ánh lên trong ánh đèn đêm.
“Nhưng Rin thực tình rất muốn đến núi Fuji ngắm hoa anh đào. Nếu đến được nơi đó cùng với Sesshoumaru-sama thì tốt biết mấy. Chúng ta cũng có thể thả diều trên núi. Chúng ta có thể ngắm mặt trời mọc và lặn. Chúng ta có thể pha một ấm trà, ngồi trong tuyết ngắm hoa rơi. Không đẹp sao, Sesshoumaru-sama?”
Người bước đi qua tôi. Tay áo người bay phớt qua tay áo tôi, nhẹ như cánh bướm.
“Ngốc…”
Bóng người lẫn vào ánh sáng rực rỡ từ tòa thành. Bất chợt tôi với tay nắm lấy tay áo người. Những ngón tay tôi chạm vào lớp vải dày lạnh giá.
“Rin không yêu cầu Sesshoumaru-sama làm gì cho Rin bây giờ, sau này cũng vậy. Ngay cả nếu Rin phải rời xa Sesshoumaru-sama… Nhưng mà, một ngày nào đó… Có thể lúc ấy chúng ta đã già cả rồi. Có thể lúc ấy chúng ta đã gần như quên nhau rồi… Nhưng mà… Chúng ta hãy cố sống đến ngày đó… Rin rất muốn được một lần ngắm hoa anh đào trên núi Fuji cùng Sesshoumaru-sama…”
Người không nhìn lại tôi. Gương mặt nghiêng nghiêng của người bao giờ cũng thoáng nét u uẩn đó. Chỉ là… ánh mắt người phản chiếu ánh đèn đêm nay dường như sáng hơn.
“Một ngày nào đó…” Người ngẩng lên nhìn bầu trời vần vũ mây. Bầu trời đan chéo những bông tuyết đầu mùa nhỏ xíu. Bầu trời mênh mông của một ngày mùa đông thanh lặng. Bầu trời mênh mang hơi thở của sương tuyết đầu mùa. Tiếng người cuốn theo gió, chìm trong sương, lấp lánh ánh sáng sao sa.
Tôi mỉm cười, gật đầu nhắc lại
“Một ngày nào đó…”
Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đến núi Fuji ngắm hoa anh đào…
Part II
Tuyết đã không ngừng rơi kể từ buổi chiều hôm ấy, kể cả khi chúng tôi đang ở trên đường. Thế là cả đoàn người ngựa phải chia thành hai nhóm, gạt tuyết mà đi.
Tôi khẽ cử động ngón chân mình trong lớp vải tabi dày để xua đi cảm giác tê cóng, ngước nhìn trời. Tuyết đã nhấn chìm tất cả mọi vật trong một màu trắng xóa. Bầu trời cũng trắng đùng đục, nặng nề như sắp đổ ập xuống. Tuyết vẫn không ngừng rơi.
Bên cạnh tôi, con ngựa thở phì phò, mệt mỏi gục đầu bước những bước chân nặng trĩu. Con đường dù đã được nhóm đi trước dọn bớt tuyết, vẫn trơn trượt và lầy lội. Tôi nắm lấy cương ngựa, vừa để vỗ về nó, vừa để giữ mình không bị trượt chân. Hơi thở mùa đông lạnh lẽo phả vào mặt tôi, tê buốt. Chiều chưa buông, còn lâu lắm mới đến chỗ nghỉ ngơi…
Còn lâu lắm mới đến Kyushu…
Một lần nữa, câu hỏi về lý do người trở về Kyushu gấp đến thế trong thời tiết khắc nghiệt này lại đến trong tôi. Nếu vì Naraku, thì người nên ở lại Kyoto, bên cạnh tân shogun mới lên để chống lại Naraku mới phải. Chẳng phải người đứng về phái bảo vệ shogun sao? Còn Naraku muốn tiếm quyền shogun để chiếm lấy thiên hạ… Không phải thế sao?
Những chuyện ấy tôi không hiểu rõ… không hiểu hết…
Nhưng tôi hiểu người.
“Một người từ nhỏ đến lớn chỉ biết đến có mỗi một điều: Tham vọng.”
Người không phải đang chuẩn bị để chống lại. Người đang chuẩn bị để tấn công.
Tôi có thể cảm nhận điều đó trong ánh mắt của người, hành động của người. Cái dự cảm lo lắng mơ hồ, cái lạnh khẽ chạy trên sống lưng mỗi khi linh tính mách bảo tôi điều đó… tôi biết rõ…
Tiếng Inuyasha quát tháo đằng xa, tiếng những giọng nói lập cập sau những hàm răng va vào nhau trong hơi lạnh làm tôi chợt cảm thấy mệt mỏi.
Tự nhiên, tôi lại nhớ về cánh diều tôi đã xếp trong kiệu…
Nếu tuyết không ngừng rơi cho đến hết mùa đông này thì sao?
Những ngày qua, không phải không có khoảnh khắc không có tuyết, nhưng lúc ấy người cũng bị bao bọc bởi bao nhiêu người, bao nhiêu ý kiến và bao nhiêu là tấu sớ, báo cáo…
Tôi khẽ cười. Tưởng tượng đến hình ảnh của mình- chắc hẳn là giống một đứa trẻ con thập thò ngoài cửa chờ người để rủ đi chơi… Những trò chơi trẻ con…
Nhưng lời hứa là lời hứa, neh?
Tôi hà hơi vào hai bàn tay, chà chúng vào nhau cố níu kéo lại một chút hơi ấm. Dù sao mấy ngày nay không có một cuộc tấn công nào, thế cũng tốt. Hẳn bọn sát thủ cũng gặp khó khăn trong thời tiết lạnh căm căm này…
“Sesshoumaru…”
Giọng Inuyasha chợt vang lên rất gần khiến tôi giật mình ngẩng lên. Anh ta đã phóng ngựa quay lại, đến trước kiệu của người. Người ra lệnh dừng lại, mở cửa kiệu nhìn ra ngoài.
“Cái gì?”
“Kiro-san muốn seppuku. Anh ta không chịu nổi nữa. Hai chân anh ta đã bị hoại tử, đau đến lăn lộn rồi.”
Người nhíu mày trong một thoáng, rồi gật đầu.
“Được.”
Cánh cửa kiệu buông xuống. Inuyasha quay đầu ngựa lại, chạy lên trên. Tôi nhìn theo, hơi ngơ ngẩn.
Seppuku? Đó chẳng phải là tự sát sao?
Đoàn người phía trước đã dừng lại chờ. Người bước xuống kiệu. Kagome và Sango-san cũng xuống, đi về phía trước. Tôi nhón chân nhìn qua vai hàng lớp người trước mặt. Giữa vòng tròn là một samurai còn rất trẻ đang qùy. Cơ mặt anh ta giật khẽ trong sự cố gắng chế ngự cơn đau. Một thanh kiếm dài để ngay trước mặt. Một samurai trong đoàn đứng sau lưng anh ta.
Inuyasha nói gì đó với người. Người gật đầu. Inuyasha giơ tay báo hiệu cho người bên trong. Đám đông đột nhiên chợt lặng phắc.
Người samurai đang qùy cung kính nâng thanh gươm trước mặt lên, tuốt nó ra khỏi vỏ…
Tôi quay đi, không thể tiếp tục chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Qủa thật là seppuku! Và nó được quyết định nhanh chóng chỉ qua 2 cái gật đầu…
Và chân người samurai đó… có thể nhìn thấy chúng bị hoại tử vì lăn lộn trong tuyết qúa sức…
Bằng một đầu óc trống rỗng, tôi nhìn những hàng người từ từ giãn ra, rồi lại tiếp tục lên đường. Một người trong đoàn cận vệ được đẩy lên thay thế Kiro.
Những bước chân đã có chút gì xiêu vẹo. Những hơi thở dồn dập trên những gương mặt mệt mỏi, hốc hác…
Chúng tôi đã không hề đi chậm lại dù trời tuyết rơi dày đặc thế này… Bởi sự hy sinh của những con người đó…
Tôi nhìn về chiếc kiệu của người. Bây giờ thì tôi không còn cảm thấy lạ với kiểu cách cao ngạo của người nữa. Người là trung tâm của tất cả những con người này, là trung tâm của cả một thế giới thu nhỏ. Tất cả mọi thứ xoay quanh người, hoạt động vì người, vì ý muốn của người, sống và chết theo ý người… Người chẳng cần phải bận tâm đến những thứ gì như thế, neh?
Đáng lẽ tôi nên nổi giận mới phải...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro