Chương 1 : Chuyện Cũ
Vầng trăng trên bầu không toả ánh sáng vằng vặc khắp đất trời.Tuyết phủ núi xanh, giữa không trung những bông tuyết cũng đang bay lả tả .Trong tiết đông hàn tháng Chạp, sườn núi Kỳ Sơn đáng ra phải rất trầm lặng nhưng ồn ã tiếng người cùng tiếng bước chân rậm rịch. Những đuốc lửa bập bùng chiếu xuyên núi rừng , chợt sáng chợt tối giữa trùng trùng bóng cây.
Lội trên tuyết giữa rừng sâu , hai cái bóng một lớn , một nhỏ đi nhanh qua những gốc tùng xanh cao vút.Kẻ lớn hơn là một thiếu niên độ mười ba , mười bốn tuổi , trên lưng đeo một cây trường thương màu bạc , ăn mặc khoẻ khoắn theo lối võ nhân(1) với bộ đồ màu lam. Cậu sải chân chạy nhanh, chiếc ủng da đang lướt đi trên tuyết dính đầy bùn nước , ngoài những mảng tuyết chưa tan còn có cả vết máu loang lổ. Cặp lông mày của cậu nhíu chặt, gương mặt thanh tú , đẹp đẽ nhưng vẫn còn nét non nớt giờ đây ngập tràn vẻ oán hận không thể che giấu được. Kẻ nhỏ hơn trông mới khoảng tám, chín tuổi , là 1 cô bé ngây thơ . Trong đôi mắt to, đen láy của cô ngân ngấn nước , trên má vẫn còn đọng giọt nước mắt chưa kịp lau khô. Tuy còn nhỏ hơn nhưng cô không kêu 1 tiếng , cứ mải miết chạy theo thiếu niên kia. Hơi thở hổn hển ấm nóng bên khoé miệng,hơi khói thở ra chớp mắt bị khó bấc thổi đi, biến mất tắm trong đêm tuyết rơi giữa buổi đông hàn.
—————————————
(1) võ nhân tức là người luyện võ
Tuyết rơi lả tả mịt lmù, từ trong màn đêm chậm rãi buông xuống. Con đường núi đã phủ 1 lớp tuyết dày, 2 hàng dấu chân 1 lớn 1 nhỏ đã hiện lên càng rõ nét. Thiếu niên vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại, nhìn thấy những dấu chân ấy , giận đến nghiến chặt hàm răng. Lại nhìn cô bé sau lưng mình, chiếc áo bông màu đỏ cô mặc trong đêm đông càng nổi bật giữa núi rừng đầy tuyết trắng. Cậu túm chặt tay con bé, giận dữ nói :
- Cởi ra !
Rồi lập tức giật chiếc áo ấm của cô né ra, ném xuống ven đường. Sau đó , cậu cầm lấy tay cô bé, ôm cô vào lòng rồi chạy mải miết vào rừng sâu.
Không bao lâu sau , 1 toán hơn 20 quan binh đã đuổi đến chỗ đường rẽ. Bọn chúng giơ cao đuốc lửa, soi con đường núi tưởng chừng không còn gì có thể lẩn trốn dược, nhưng những cành tùng xù xì dưới ánh lửa bập bùng hiện thành những bóng hình kỳ dị, dường như đang che giấu 1 điều gì đó . Dẫn đầu là 1 viên quan râu quai nón , hắn liếc nhìn cái áo đỏ vứt bên đường , giơ cây roi ngựa tronh tay dặn, bảo :
- Tiểu Tứ , dẫn theo mười người tìm kiếm ở đây cho ta ! Những người còn lại theo ta đuổi tiếp !
Tiếng ra lệnh, tiếng vâng dạ, tiếng đuốc lửa cháy lép bép , tiếng chân lội trên tuyết , trong đêm Kỳ Sơ yên tĩnh lại càng nghe rõ tiếng quạ giật mình tung cánh bay lên , làm cành thông rung rinh, những bông tuyết rơi lả tả. Võ nhân trẻ tuổi bế cô bé ,rảo bước đi nhanh qua rừng không ngừng nghỉ , những bông tuyết rơi trên tóc , trên lông mày của cậu , chẳng mấy chốc đã hoá thành những viên ngọc bằng nước óng ánh , từ trên má lăn xuống.
- Huynh biết võ công...
Đó là giọng nói non nớt của cô bé đang được cậu ôm chặt trong lòng. Cô bé ấy lẽ ra phải bị biến cố lớn vừa xảy ra trong nhà doạ chết khiếp, vậy mà giờ đây lại bình tinhc đến kỳ lạ, giọng nói yếu ớt, trẻ con của cô lại cất lên :
- Huynh biết võ công , huynh hãy trốn đi . Muội khoing biết võ công , bọn chúng sẽ không làm gì muội đâu..
- Im nào !
Thiếu niên dằn giọng thốt ra 2 từ , gạt đi ý kiến của cô bé.
Trong khi nói chuyện , bước chân của cậu vẫn không hề dừng lại . Những tiếng bước chân dồn dập phía sau càng lúc càng gần , cậu 1 tay ôm cô bé , 1 tay vòng ra sau rút cây trường thương rồi mím chặt môi. Sau 1 hồi giằng co suy nghĩ , cậu ném mạnh cây trường thương đi.
Cây trường thương bạc phản chiếu ánh trăng, chớp loé lên rồi chìm vào trong tuyết bay đầy trời.
Chính lúc ấy , hơn chục quan binh cũng đuổi kịp bước chân của thiếu niên. Tên râu quai nón vung roi ngựa , một tiếng " vút" vang lên trên không rồi chiếc roi đánh thẳng vào lưng cậu. Thiếu niên kêu "hức " một tiếng, chân bước loạng choạng , ngã nhào về phía trước , nhưng cậu vẫn kịp thời co 2 tay lại , ôm chặt cô bé vào lòng ...
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro