II. Xuân. [Update]
Cả một năm trời cậu hai và cô năm ở trên kinh kỳ, chỉ duy có Trung Thu và Tết thì được về lại An Sinh. Tết năm nay hai cô cậu sớm đã khăn gói về nhà, âu cũng vì bệnh tình của vương ông có phần nghiêm trọng.
Tết đến xuân về đáng lẽ là dịp náo nhiệt nhất trong năm nhưng vương ông đổ bệnh, thái ấp An Sinh cũng tối giản mọi thứ. Không chữ hỷ, câu đối đỏ, duy nhất chỉ có cành đào bích khiêm tốn cùng mâm ngũ quả chỉnh chu đặt trên bàn thờ gia tiên.
Quay đi quẩn lại đã qua mùng bốn. Phu nhân đã sớm cho hoá vàng tống tết từ mùng ba để không phải lích kích làm cơm mỗi sáng. Phu nhân nghe đồn có thầy bói Tử Vi ở chợ huyện phán rất chuẩn. Bà học Phật, cũng thường xuyên tụng kinh cầu bình an cho ông, nhưng sức khoẻ vương ông ngày một yếu đi, bà lo ông không qua khỏi nên vừa tống tết đã kêu cô cả Huân đi nghe cùng. Cô năm nghe mẹ cùng chị xuống núi nên nằng nặc đòi đi theo. Phu nhân thương nàng cả năm trên kinh sư, từ khi nàng về nhà việc gì cũng chiều nàng. Nay nàng muốn đi theo, bà cũng phủi tay đồng ý.
Ông thầy ngồi trên sạp tre, trước mặt là lá số ông đã kỳ công kẻ hơn một tuần hương. Mưa ngoài trời lâm râm, quyện thêm cả hương mùi già ngai ngái đặc trưng mấy ngày Tết. Gian sạp của ông thầy không quá lớn, lọt thỏm phía sau chợ huyện tấp nập. Sau một lúc trầm ngâm, ông chỉ lắc đầu ngao ngán:
"Năm nay vương ông có đại hạn về sức khỏe, rất xấu. Hạn này nặng lắm, nếu xung hỷ thì có lẽ xua đi bệnh chướng chăng?"
Cô cả nghe vậy thì hướng mắt nhìn sang phu nhân, xung hỷ, người trong nhà cần thành thân nhất lúc này chỉ có mỗi cậu hai Quốc Tuấn. Vương ông luôn đau đáu chuyện thành gia lập thất cho cậu, nhiều lần bàn chuyện hôn sự nhưng đều bị cậu phủi tay từ chối.
Cô năm nghe ông thầy phán vậy, lại nhìn đến ánh mắt của cô cả và phu nhân, đầu nàng lập tức nghĩ đến anh hai. Nàng và anh hai ở trên kinh sư cùng nhau, bạn bè thân hữu của anh, nàng là người nắm rõ nhất. Chuyện giữa anh và công chúa Thiên Thành, trong nhà chỉ mình nàng biết. Nàng bấm bụng phải báo ngay với anh hai khi về nhà. Lơ đãng bước chân lên xe ngựa, nàng giật mình bởi tiếng nói của mẹ,
"Mùng tám con với Tuấn phải lên kinh sư rồi. Mẹ đi mua cho Tuấn cái khăn, con muốn mua vải vóc hay đồ đạc gì không?"
Ngẫm nghĩ một hồi, nàng cũng muốn mua vài món đồ lặt vặt. Thực chất nàng chỉ muốn lẽo đẽo theo mẹ và chị đi chợ xuân như thuở còn bé thơ. Cái cảm giác được mẹ tận tay chọn lọc, được chị cẩn thận gói gắm luôn là cơn gió xuân ấm áp nhất trong lòng nàng. Dù ham chơi là vậy nhưng cô năm không quên nhiệm vụ phải về sớm báo tin cho cậu hai. Đi một vòng chợ huyện, nàng giục phu nhân nhanh chóng về nhà.
Vừa về đến cửa phủ, nàng vội vã nhảy xuống xe ngựa, chân ướt chân ráo muốn chạy về phía gian phòng của anh hai. Chỉ vừa chạm một chân xuống, phu nhân gằn giọng, quở.
"Hãm đã! Con gái con đứa sắp đến tuổi thiếu nữ rồi mà không biết ý tứ gì cả. Thế này thì có chó mới chịu lấy con!"
Cô năm vội đi tìm anh nên vừa chạy vừa lèo nhèo,
"Cùng lắm con tìm một người ở rể, cả đời ở cạnh mẹ là được rồi!"
.
Chỉ còn vài ngày nữa phải lên kinh sư, cô năm lúi húi mang chăn gối qua gian của phu nhân để ngủ cùng mẹ. Nàng sợ đi xa rồi sẽ nhớ hơi bà. Nàng là con gái út trong nhà nên trước giờ vẫn được phu nhân chiều chuộng nhất. Út ít mà phải đi xa nên bà lại càng thiên vị hơn. Nàng phát hiện, anh cả, chị cả và anh hai cũng đều đang ở trong gian buồng của mẹ. Tò mò, nàng đứng ngoài nghe xem cả nhà đang luận bàn điều chi.
"Con đừng có bén mảng đến thưa với thầy! Con còn không hiểu tính ông ấy? Thiên Thành tuy nhỏ tuổi hơn con nhưng là bậc cô cậu, cùng hàng với thầy con!"
Cậu hai vẫn một mực, "Mong mẹ lựa lời với thầy, thành toàn cho con!"
Cô cả vội rót cho phu nhân cốc nước ấm, nhẹ giọng, "Mẹ, cậu hai là người có chí, suy đi tính lại cũng chỉ có thân phận của Thiên Thành là hợp lý nhất. Vả lại, Thiên Thành cũng đâu phải do bà nội thân sinh, miễn cưỡng thầy vẫn có thể xuôi theo"
"Con thì nói hay hơn hát! Cũng muốn a dua theo em nó?"
Cuộc trò chuyện đang đến hồi gay cấn, cô năm ở ngoài nghe trộm cũng phải nín thở, chỉ cầu phu nhân đổi ý, thuận theo anh chị. Đang rón rén thì vọng ra từ bên trong là tiếng của cậu cả,
"Con mèo to xác nào đang ăn trộm cá, còn không mau ra đây!"
Biết bản thân bị phát hiện, nàng lọ mọ đẩy cửa, xấu hổ chạy vào, rúc đầu vào lòng phu nhân.
"Mẹ, con không ngủ được, muốn ngủ với mẹ!"
Thấy cô con gái nũng nịu, cơn giận trong lòng phu nhân như dịu đi phần nào, "Chỉ mỗi con mèo nhỏ này của mẹ là ngoan nhất, chẳng bù cho thằng anh, con chị"
Cậu cả nghe vậy bật cười, cô cả bị mẹ trách bâng quơ thì không khỏi tự ái.
"Mẹ, mẹ quá thiên vị rồi!"
Cậu cả uống hết chén chè đã nguội lạnh, thảnh thơi đứng dậy, khoác vai cậu hai hướng đi ra bên ngoài, nói to,
"Muộn rồi, bọn con đi ngủ đây".
Sau lại thì thầm với cậu hai, tuy âm thanh không to nhưng đủ để một người thính tai như cô năm nghe thấy,
"Không xin được thì cướp về thôi."
.
Đầu năm quan gia đổi niên hiệu Nguyên Phong, thành Long Phượng vì thế cũng được trang hoàng lộng lẫy, không khí náo nhiệt hơn hẳn mọi năm. Cành nêu thắt nút cát tường cùng muối và gạo được giăng lên trước cửa mỗi nhà, đỏ rực cả một dãy nhà phố. Khi nêu được hạ xuống, để niềm vui được tiếp diễn, quan gia lệnh ban hôn Thiên Thành công chúa cho Trung Thành vương, mở hội lớn bảy ngày bảy đêm cho người trong triều và ngoài nội đến vui chơi. Ngài kêu người bày tranh vẽ, đồ đưa dâu, và nhiều trò chơi dân gian khác, chờ rằm tháng giêng sẽ tổ chức lễ hợp cẩn.
Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu đã sớm băng, chuyện hôn phối của Thiên Thành công chúa là do quan gia, công chúa Ngoạn Thiềm và Thuỵ Bà chủ trương. Tác thành hôn phối với nhà Nhân Đạo vương, chắc chắn chủ ý của công chúa Ngoạn Thiềm. Mặc kệ ngoài kia vui vẻ, nhộn nhịp bao nhiêu, cô năm lại lo lắng, sốt ruột bấy nhiêu. Lúc đầu, chuyện riêng của cậu hai và cô Thiên Thành chỉ có trời biết, đất biết, hai người họ biết, người còn lại biết duy mình nàng. Giờ Thiên Thành hạ giá, chẳng lẽ anh trai phải lấy người khác? Nàng không tin anh sẽ dễ dàng chấp nhận.
Đang thấp thỏm không thôi, nàng bỗng nghe có tiếng gõ cửa cùng giọng nói quen thuộc,
"Thiều, anh có chuyện muốn dặn!"
Nghe thấy giọng của anh trai, nàng vội vã mở cửa. Chờ cậu hai vào hẳn bên trong, nàng cẩn thận ngó ngàng hai bên rồi cài then thật chặt, sốt sắng,
"Anh! Quan gia lệnh cho Thiên Thành vào phủ của Nhân Đạo vương rồi kìa. Chuyện thành ra như vậy, anh tính thế nào đây?"
"Thì anh đến để dặn chuyện đây." Cô năm nóng ruột là thế nhưng cậu hai vẫn giữ phong thái vô cùng bình tĩnh, như thể cậu đã lường trước được mọi việc. "Đầu canh hai đêm nay, em qua phòng của cô báo tin anh đang ở chỗ của Thiên Thành, lành ít dữ nhiều. Em kêu cô đến xin quan gia cứu giúp. Chỗ Nhân Đạo vương, gia nô của phủ công chúa không thể dễ dàng ra vào. Chỉ có quan gia mới chủ trì được. Em phải hành động nhanh chóng, anh không muốn đụng đến chuyện binh đao, liên luỵ người vô tội!"
Vừa nghe được kế hoạch của người anh, cô năm hoa mắt, sững sờ không tin vào tai.
"Coi như em tin bản lĩnh của anh có thể lẻn vào nhà Nhân Đạo vương, bị phát hiện vẫn có thể tuỳ cơ ứng biến. Nhưng sao anh biết chắc quan gia sẽ giúp mình?"
"Anh cược cho tình nghĩa giữa thầy và quan gia. Quan gia vẫn luôn đau đáu chuyện xưa, lại có thêm cô ở cạnh cầu xin, chắc chắn ngài sẽ mền lòng."
Ngẫm nghĩ một hồi, nàng cũng gật gù. Từ trước đến giờ, ấn tượng của nàng với quan gia rất tốt, nàng tin ông không phải người bạc tình bạc nghĩa.
"Nhưng sau đó rồi sao? Giữa đêm anh lẻn vào chỗ con dâu hụt của người ta, anh định chờ người đến tận cửa nhà mình đòi mạng?"
"Anh đã chuẩn bị mười mâm vàng trong phòng củi, em qua chỗ cô thì kêu người khuân sang rồi tâu hết đầu đuôi, nói đây là lễ để hỏi cưới Thiên Thành."
"Mười mâm vàng? Trước giờ trong kinh anh bị quản thúc gắt gao, lấy đâu ra mà nhiều hoàng kim vậy?"
"Anh vay từ chỗ của anh Tung, với cả..."
Thấy cậu hai ngập ngừng, cô năm bán tín bán nghi, "Anh Tung chẳng làm ăn gì, coi như cũng có được chút tiền từ vài chục mẫu ruộng dưới núi, đâu đến mức xoay được mười mâm vàng nhanh như vậy?"
"... mẹ cho anh vay của hồi môn của em tư và em..."
Nghe vậy cô năm lườm nguýt,
"Có đúng hai đứa em gái chưa xuất giá đều bị anh đem hồi môn đi cưới vợ rồi. Trận này đánh không lại, anh không cưới được vợ, em cũng chẳng kén nổi chồng!"
.
Cô năm làm đúng theo lời dặn của anh, còn kêu người chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn bên ngoài phủ, khuân luôn mười mâm vàng đến trước cửa phòng của Thuỵ Bà từ sớm, đến đúng canh hai mới gõ cửa, báo tin. Thuỵ Bà nghe xong mặt tái đi, tưởng chừng như sắp ngất. Hình luật cho phép giết chết kẻ gian dâm ngay tại trận. Nếu cậu hai bị gia nô của Nhân Đạo vương bắt được, e rằng không giữ nổi mạng.
"Cô bình tĩnh, giờ phải vào nội xin quan gia cứu giúp, không anh con không qua khỏi đêm nay!"
Nghe vậy Thuỵ Bà lại càng lo sợ,
"Bay đâu! Chuẩn bị xe ngựa cho bà!"
"Con đã chuẩn bị rồi, xe đang chờ bên ngoài phủ.", cô năm nhanh chóng đón lời. Nàng đỡ Thuỵ Bà, dặt dò gia nô rồi cùng đi vào thành Long Phượng, mọi việc diễn ra trong đúng nửa tuần hương.
Thuỵ Bà là em gái ruột của quan gia, lại goá bụa từ sớm, hay dành phần nuôi nấng cháu chắt trong nhà nên trước giờ vẫn được quan gia ưu ái hết mực. Lần này bà tìm quan gia ngay trong đêm có chuyện hệ trọng nên không cấm quân nào dám cản đường. Cô năm ngồi cạnh Thuỵ Bà, kể hết tần tật đầu đuôi câu chuyện, bao gồm cả nguồn gốc của mười mân vàng sống. Thuỵ Bà nuôi cậu hai từ khi bé, thừa hiểu tính cách của cậu. Nếu cậu đã quyết liều mình, bà thương yêu cũng thuận theo ý muốn của cậu.
Quan gia nghe xong chuyện cũng không khỏi ngỡ ngàng. Ngài không ngờ cậu lại nghĩ được đến bước này.
"Trẫm đã ban hôn Thiên Thành cho Trung Thành vương, nay lại hoà hoãn, quân vô hí ngôn!"
"Xin bệ hạ niệm tình Quốc Tuấn trước giờ ngoan ngoãn học hành, cũng chỉ vì mến mộ Thiên Thành đã lâu nên mới làm chuyện điên cuồng càn rỡ. Nay Nhân Đạo vương đã bắt giữ lại rồi, sợ lành ít dữ nhiều, chỉ có quan gia mới cứu giúp được!"
"Chính công chúa Thiên Thành kể với con đã cùng anh con đính ước. Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, con xin bệ hạ thương cho nhà con neo người, cứu lấy anh con!" Cô năm nghe Thuỵ Bà tâu xong cũng quỳ rạp xuống, dập đầu.
Quan gia nghe lời khẩn cầu như vậy, cuối cùng cũng mềm lòng, kêu phía Đông Cung đi cứu người. Cô năm lo lắng cho an nguy của anh nên xin đi theo. Nhân Đạo vương dù sao cũng là vương của một vùng, người duy nhất phải lễ đến vương phủ giữa canh năm, ngoài quan gia chỉ có mình Hoàng thái tử. Khi đến nơi, phủ đệ của Nhân Đạo vương yên tĩnh vô cùng, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì hệ trọng. Thấy Hoàng thái tử cùng một đám cung nhân đến gõ cửa lúc rạng sáng, Nhân Đạo vương hốt hoảng, không hiểu chuyện gì. Đến khi đến khu phòng của Thiên Thành ông mới biết chuyện. Nhưng không kịp để ông nổi giận, Hoàng thái tử đã khéo léo gỡ gàng,
"Quan gia cũng chỉ vừa biết nên kêu ta đến bắt Quốc Tuấn về xử lý. Xin Nhân Đạo vương chớ lo lắng, nhất định phụ hoàng sẽ cho ngài một lời giải thích thích đáng!"
Cô năm thấy anh vẫn bình an thì như trút được gánh nặng ngàn cân trong lòng, thầm nghĩ, một phần hồi môn của nàng cho anh cũng đáng lắm, cùng lắm là nàng ở vậy với mẹ cũng không phải không hay.
Mang tiếng là bắt cậu hai về xử lý nhưng Hoàng thái tử lại dẫn xe đi về phủ công chúa trả người. Cô năm biết anh trai vẫn bình an nên đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Nàng nằm cuộn mình, an giấc, miệng còn không kìm được mà cong lên một phần. Có lẽ lần này nàng đắc thắng lắm. Không biết ai đã đưa nàng vào bên trong phòng. Lúc ngủ dậy chỉ thấy trên người có một chiếc áo được thêu bằng chỉ vàng và tin vui anh trai nàng sắp lấy vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro