Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nghịch Ngợm Dưới Tán Bồ Đề 6

Trường Thanh nghĩ thầm rồi nói lớn, giọng châm chọc: "Ồ, thật thú vị! Các ngươi đang làm gì thế? Không ngờ những thiếu gia con nhà quyền quý lại có thể tranh nhau một con dế như thế này, quả là thú vị!"

Cả đám công tử bỗng dưng im lặng, nhìn nàng với ánh mắt bất ngờ và hơi giận dữ. Một tên trong nhóm, công tử mặc áo xanh lục, chỉ vào nàng với vẻ mặt ngạc nhiên.

Công tử nổi giận, tiến lại gần: "Nữ nhân, ngươi đang chê cười chúng ta sao? Ngươi có biết chúng ta là ai không?"

Trường Thanh nở nụ cười tự tin, không sợ hãi: "Là ai không quan trọng. Nhưng nếu các ngươi tiếp tục tranh giành như vậy, thì chỉ có kẻ thua cuộc mới đáng được gọi là kẻ đáng thương. Các ngươi có bao giờ nghĩ rằng, những thứ như vậy, đến cuối cùng chẳng có nghĩa lý gì sao?"

Công tử áo đỏ mặt đỏ bừng vì xấu hổ, quát lên: "Nữ nhân, im miệng! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là con trai của gia tộc Trịnh, không phải loại người để ngươi lên giọng!"

"Ôi, con trai nhà Trịnh sao? Vậy thì... có lẽ ta nên cảm thấy sợ hãi hơn là cười đùa như thế này. Nhưng không, ta chẳng thấy gì là đáng sợ cả, chỉ thấy thật buồn cười thôi." thản nhiên, giọng điệu cợt nhả.

Lúc này, công tử áo vàng đứng lên, vội vã nhặt chiếc hộp dế, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Trường Thanh, hắn bỗng ngập ngừng, không còn dám hành động vội vàng. Đám công tử xung quanh cũng cảm thấy hơi bối rối khi thấy nàng có thể bình tĩnh như vậy giữa một cuộc đấu đá như thế. 

"Tốt nhất là các ngươi nên giải quyết vấn đề này một cách trưởng thành hơn. Còn nếu không, ta có thể giúp các ngươi... nhưng ta không chắc các ngươi có muốn." nhìn họ với ánh mắt thách thức.

Công tử áo đỏ không chịu thua, bật lại: "Ngươi tưởng mình là ai mà dám lên giọng thế? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là quý tộc thật sự!"

Trường Thanh cười khẩy: "Ồ, ta không cần phải là quý tộc, ta chỉ cần nhìn thấy một cuộc đấu đá đáng cười như vậy là đủ rồi."

Đám công tử lúc này im lặng, nhìn Trường Thanh với vẻ khó hiểu, nhưng trong lòng lại có một sự tôn trọng mơ hồ. Cuối cùng, họ đành phải tạm dừng cuộc tranh giành, nhìn nhau lúng túng. Trường Thanh đứng đó, quan sát một lát rồi nở một nụ cười tinh nghịch, chẳng buồn quan tâm đến họ nữa. Nàng quay lưng bước đi, giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu các ngươi không tranh giành nữa, thì ta sẽ đi trước. Chúc các ngươi may mắn với những con dế yếu ớt đó!"

Những lời nói của nàng, tuy nhẹ nhàng nhưng lại để lại một ấn tượng sâu sắc, khiến đám công tử cảm thấy có chút ngượng ngùng rồi rời đi, để lại đám công tử bối rối trong cuộc tranh giành của chính mình.

Trong khi Trường Thanh bước đi một cách tự tin, không hề ngoái lại nhìn đám công tử còn lại đang đứng ngơ ngác, một vị công tử trong số đó tên là Hàn Duy, vốn là người thông minh và tinh tế bỗng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lời nói của nàng. Câu nói "Ta chỉ cần nhìn thấy một cuộc đấu đá đáng cười như vậy là đủ rồi." không chỉ là lời châm chọc thông thường, mà còn chứa đựng một ẩn ý mà chỉ người tinh tế mới nhận ra.

Hàn Duy, vốn dĩ có bản lĩnh quan sát sắc bén, không thể không nhận thấy ánh mắt của Trường Thanh trước khi rời đi, dường như có sự tính toán, có một chút gì đó khác thường trong cái cười khẩy nhẹ nhàng đó. Không phải là người có thể dễ dàng bỏ qua bất cứ manh mối nào, Hàn Duy quyết định âm thầm theo dõi nàng mà không để ai biết.

Lúc này không hay biết, bước chân vẫn nhẹ nhàng, thoải mái như đang dạo chơi trong vườn hoa. Đang trong lúc đi lơ đãng, không chú ý xung quanh, nàng bỗng nghe thấy tiếng bước chân lạ, quay lại thì chỉ thấy bóng dáng một người trong trang phục công tử áo xanh đang tiến về phía mình.

Công tử áo đỏ đi tới gần, giọng kiêu ngạo: "Này, đứng lại! Đừng tưởng rằng chỉ vì ngươi là nữ nhi mà muốn trêu đùa chúng ta như vậy! Ngươi thật là không biết điều!"

Cảm thấy không mấy ngạc nhiên, bởi nàng đã quen với kiểu hành động của những công tử kiêu ngạo. Tuy nhiên, nàng vẫn dừng bước, quay lại, ánh mắt lộ rõ vẻ không hề sợ hãi, mà còn mang theo chút thách thức.

"Ồ, công tử nghĩ rằng ta đang trêu đùa sao? Ta chỉ là đang nói sự thật thôi mà. Còn nếu công tử cảm thấy bị xúc phạm, vậy thì sao không tự đi tìm lý do? Hẳn sẽ thú vị hơn nhiều." nhướn mày, giọng nhẹ nhàng.

Công tử áo đỏ vốn đã bực bội, nhưng lại không muốn bị nàng xem thường, liền tiến lại gần hơn, khí thế càng lúc càng mạnh mẽ, cười khẩy "Ngươi không sợ ta sao? Ngươi có biết ta là ai không? Đừng để ta phải dạy cho ngươi một bài học!" 

"Ta không cần phải sợ ngươi. Ngươi chỉ là một kẻ đang tìm cách lấn át, mà lại quên mất rằng không phải lúc nào sức mạnh cũng có thể giải quyết mọi chuyện. Đúng không?" cười nhẹ, ánh mắt sắc bén.

 "Ngươi dám thách thức ta sao? Hãy nhớ lấy, đừng bao giờ coi thường người khác, nếu không sẽ phải trả giá đắt." hắn hừ lạnh, gần như tức giận.

Trong khi lời nói của công tử áo đỏ càng lúc càng trở nên hung hăng, Trường Thanh không một chút run sợ. Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị tiếp tục bước đi, một bóng dáng đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, che khuất ánh sáng từ cây đại thụ phía trên. Chính là Hàn Duy, người vẫn âm thầm theo dõi nàng từ nãy giờ.

Hàn Duy nghiêm giọng, lên tiếng ngăn cản: "Dừng lại! Ngươi, tiểu cô nương không phải là đối tượng để ngươi quấy rầy thêm nữa."

Công tử áo đỏ ngạc nhiên nhìn Hàn Duy, nhận ra hắn là một công tử có thế lực, không thể dễ dàng gây chuyện. Hàn Duy chỉ hơi liếc nhìn công tử áo đỏ một cái, rồi quay sang Trường Thanh, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa sự sắc bén. 

Hàn Duy nhẹ nhàng với Trường Thanh: "Muội không cần phải để ý đến hắn. Nếu muội muốn, ta có thể giúp muội tránh khỏi những rắc rối này."

Trường Thanh quay lại nhìn Hàn Duy, không hề tỏ ra hoảng hốt hay e ngại. Đột nhiên, nàng nhận ra rằng mọi chuyện đang dần chuyển hướng khác biệt, nhưng nàng lại cảm thấy thú vị. Giữa lúc hai người nhìn nhau, một cái nhìn vừa lạnh lùng, vừa đầy ẩn ý, nàng mỉm cười, bước đi tiếp mà không trả lời, bỏ lại công tử áo đỏ và Hàn Duy đứng nhìn nhau, không hiểu rõ nàng muốn làm gì. Hàn Duy đứng im lặng, nhìn bóng dáng của nàng khuất dần, trong lòng thoáng cảm thấy một sự hấp dẫn khó tả, như có gì đó thật sự cuốn hút nơi nàng, khiến hắn không thể rời mắt.

Trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi, toàn thân như không còn chút sức lực. Mỗi bước đi của nàng đều chậm rãi, mơ màng như không còn chút tinh thần. Nàng bước vào phòng, nhìn thấy gia đình đang quây quần xung quanh bàn ăn, bàn luận về tình hình học tập của nàng và tỷ tỷ. Cảnh tượng quen thuộc nhưng lần này lại khiến nàng cảm thấy ngột ngạt. Chị gái Lý Tiêu Anh, như mọi khi, đang ngồi ở vị trí cao nhất, vẻ mặt đầy tự mãn, gương mặt thanh thoát nhưng lại mang sự đanh đá và tự kiêu. Cô ta cười khanh khách, kể về thành tích của mình trong các buổi học, về những gì nàng ta đạt được, từ cầm kỳ thi họa đến các phép tắc trong gia đình. Mỗi lời nói của tỷ tỷ đều được phụ thân và đại phu nhân  tán thưởng không ngừng. 

 "Hôm nay, con đã làm bài rất tốt trong buổi học. Cầm kỳ thi họa đều đã thành thạo. Con thật sự cảm thấy hãnh diện khi được dạy dỗ những bài học này." Lý Tiêu Anh mỉm cười, tự hào.

Đại phu nhân cũng không quên thêm vào, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự ngầm ra lệnh, khẳng định: "Tiêu Anh, con thật xứng đáng là tấm gương cho Trường Thanh học hỏi. Con gái cưng của ta luôn làm mẫu thân tự hào." 

Trường Thanh chỉ im lặng ngồi xuống bàn, nhìn cơm trong bát mà lòng đầy uể oải. Không thể giấu nổi sự mệt mỏi trong người, nàng cúi đầu xuống, lấy thìa ăn một cách vô hồn, dường như chẳng cảm nhận được gì xung quanh. Nàng không muốn nghe những lời khen có cánh dành cho tỷ tỷ, không muốn để tâm đến những lời bàn luận về việc học hành. Nàng đã quá quen với việc mình luôn bị xem nhẹ, là người kém cỏi nhất trong gia đình.

Nàng thầm nghĩ, mệt mỏi: "Họ luôn yêu thích tỷ ấy. Còn ta chỉ biết phá phách, làm trò, làm gì có thể so với tỷ ấy..."

Mỗi miếng cơm nàng ăn vào như nặng trĩu, như một gánh nặng đè lên lòng. Từ khi còn bé, nàng luôn bị so sánh với tỷ tỷ  người mà luôn hoàn hảo trong mắt mọi người. Cầm kỳ thi họa, mỗi buổi học, mỗi câu chuyện tỷ tỷ kể ra đều khiến nàng cảm thấy mình thua kém. Nhưng nàng lại không biết rằng, ngoài việc nghịch ngợm, nàng chỉ biết tìm sự tự do trong những trò quậy phá, tìm nơi nào có thể vui vẻ, để quên đi cảm giác cô đơn và thiếu thốn tình yêu trong gia đình. 

Lý Tiêu Anh nhìn Trường Thanh, với ánh mắt chế giễu: "Ăn nhanh đi, kẻo lại đói. Cơm cúng cũng đã sắp hết rồi đấy, nhìn muội có vẻ đang mệt mỏi, không khỏe sao?"

Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt khinh miệt của chị gái. Nàng chỉ khẽ mỉm cười chua chát, chẳng muốn đối đáp, tiếp tục cúi đầu xuống ăn một cách câm lặng. Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác chán nản và cô đơn, cảm giác bị lạc lõng giữa một gia đình mà nàng không bao giờ có thể tìm thấy chỗ đứng cho riêng mình. Nàng không nói gì thêm, chỉ ngồi đó, đôi mắt mơ màng nhìn xuống bát cơm, trong lòng không ngừng tự hỏi: "Những thứ đó chỉ là hình thức mà mọi người lại coi đó là tài năng không thấy nực cười sao?" Nhưng câu trả lời như luôn mịt mù, xa vời, chỉ còn lại cảm giác buồn bã và thất vọng dâng lên trong lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro