Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nghịch Ngợm Dưới Tán Bồ Đề 4

Hắn là một đứa trẻ mồ côi, từ bé đã không có gia đình, được trụ trì nhặt về chùa như một đứa trẻ lang thang, không nơi nương tựa. Cuộc sống của hắn cho đến giờ chỉ là những ngày tháng bình lặng, gắn liền với các quy tắc của chùa, với việc tụng kinh niệm Phật, học hỏi từ các sư huynh, nhưng chưa bao giờ hắn có cơ hội được sống như một đứa trẻ bình thường, tự do vui chơi. Ở độ tuổi mười lăm, khi những đứa trẻ khác đã bắt đầu cảm nhận được sự tươi vui của cuộc sống, thì hắn lại đang chìm đắm trong những quy củ nghiêm khắc của Phật môn. Lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác muốn phá vỡ sự im lặng, muốn có một người bạn để chia sẻ, để trò chuyện, để vui đùa như bao đứa trẻ khác. Nhưng những gì hắn có được lại là sự phạt nặng nề, là đêm dài quỳ gối tụng kinh, không được phép ăn tối. Hắn cảm thấy nghẹn ngào, tự trách bản thân vì không thể kháng cự lại sự nghịch ngợm của tiểu cô nương, cũng không thể bỏ qua cảm giác vui vẻ khi bên nàng.

Nhưng hắn hiểu, với thân phận là một hòa thượng, hắn không thể để những vui thú thế gian làm ảnh hưởng đến con đường tu hành của mình. Và trong đêm tối, khi tất cả đã chìm vào im lặng, hắn chỉ biết quỳ gối, niệm những lời kinh mà mình đã thuộc nằm lòng, từng chữ, từng câu, như một cách để xoa dịu nỗi lòng rối bời, cũng là để làm dịu đi những khát khao chưa bao giờ được thỏa mãn trong trái tim còn quá trẻ con của mình.

Hắn không hối hận vì được trụ trì cứu vớt, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn chỉ muốn có một chút tự do, một chút vui vẻ như bao đứa trẻ khác. Hắn ước ao có thể quên đi tất cả những lời tụng niệm, những khuôn phép mà hắn phải tuân theo, để được sống thật, được vui chơi, được làm bạn với người khác mà không bị gò bó bởi những nguyên tắc của Phật môn. Nhưng giờ, tất cả những gì hắn có thể làm là chấp nhận phận mệnh, và trong lòng mang theo những nỗi buồn không thể chia sẻ.

Một ngày dài rong ruổi trên chợ, ngắm nhìn cảnh vật, cảm nhận cuộc sống tự do mà ít ai có thể có được, Lý Trường Thanh quay về phủ trong tâm trạng nhẹ nhõm. Dưới ánh chiều tà, nàng bước qua cổng lớn, trong lòng còn vương chút vui tươi sau một ngày hiếm hoi không bị những trách nhiệm trong phủ trói buộc. Nhưng vừa mới đặt chân đến sân, nàng đã nghe thấy giọng nói sắc lạnh của một người. Một bóng dáng xinh đẹp nhưng đầy vẻ thách thức đứng chặn ngay cửa, ánh mắt hằn học và đôi môi mím chặt.

"Lý Trường Thanh, ngươi lại đi đâu cả ngày không về? Hả?" Lý Tiêu Anh, chị gái cùng cha khác mẹ của nàng, đứng đó với vẻ mặt không thể căm ghét hơn. "Ngươi có biết ngươi là một đứa con gái không có mặt mũi không? Cả ngày rong ruổi bên ngoài, quên mất bổn phận của mình trong phủ!"

Lý Trường Thanh không hề lùi bước, ánh mắt của nàng vẫn giữ vẻ bình thản dù trong lòng không khỏi chút bực bội. Nàng biết rõ tính khí ngang ngược của Lý Tiêu Anh, một người con gái đã được nuông chiều quá mức bởi cha nàng, nhưng lại luôn thể hiện sự khinh thường với những người không được trọng vọng như nàng. 

"Tỷ tỷ...." Lý Trường Thanh lên tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên định. "Muội chỉ là đi dạo một chút, không có gì sai trái."

"Không có gì sai trái?" Lý Tiêu Anh cười khẩy, bước tới gần, từng bước một đầy đe dọa. "Ngươi là một đứa con gái không có tư cách gì ngoài việc nằm trong cái nhà này. Ngươi không có quyền dạo chơi, ngươi là con của tiểu tam quyến rũ phụ thân để trèo cao lên chức tam phu nhân, thế mà dám vênh váo như thế à?"

Lý Trường Thanh cảm nhận rõ sự cay nghiệt trong từng lời nói của . Mỗi câu chửi rủa như một nhát dao đâm vào trái tim nàng, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Biết rằng lời của Lý Tiêu Anh chỉ là những lời vớ vẩn, những lời ganh ghét của người luôn muốn đạp lên kẻ khác để nâng cao bản thân, nàng không muốn đôi co thêm.

"Tỷ đừng lo!" nàng đáp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy sự mỉa mai. "Muội sẽ không làm tỷ thất vọng đâu."

Lý Tiêu Anh nhìn nàng với ánh mắt đầy thù địch, nhưng cũng biết nàng không phải là kẻ dễ bị tổn thương. Nàng ta hừ lạnh, rồi quay lưng bỏ đi, bỏ lại Lý Trường Thanh đứng đó với những suy nghĩ riêng về cuộc sống trong phủ này. Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng Lý Trường Thanh biết rằng mọi lời nói đều vô nghĩa với những người như tỷ tỷ nàng. Cuộc sống của nàng luôn bị so sánh với những ánh mắt đầy khinh bỉ của người đời, nhưng nàng đã quen với điều đó rồi. Mối quan hệ trong gia đình vốn không êm ả, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, giữ vững phong thái của mình, dù tỷ ấy có bao nhiêu lần chửi bới, nàng vẫn sẽ không để bản thân bị khuất phục.

Tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ ấm áp của Lý Trường Thanh, ánh nến mờ ảo chiếu sáng những chiếc tủ gỗ trạm khắc tinh xảo. Mẹ nàng bước vào với nét mặt hiền từ, dịu dàng như gió xuân. Mái tóc dài của Lý Trường Thanh được mẹ chải từng sợi một, những ngón tay khéo léo vuốt nhẹ qua tóc nàng, mang đến cảm giác an yên, dịu dàng như chính tình thương mà bà dành cho nàng. Lý Trường Thanh ngồi yên, nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong căn phòng. Nhưng dù sự yên tĩnh đó đã làm nàng bớt phần lo âu, tâm trạng nàng vẫn không thể hoàn toàn bình lặng. Một khoảng lặng trôi qua, cuối cùng mẹ nàng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng như gió thổi qua rặng trúc:

"Thỏ con, hôm nay có vẻ như con có tâm sự phải không?" Biệt danh Thỏ con lấy cảm hứng từ đôi mắt to tròn và khuôn mặt hồng hào của Trường Thanh.

Nàng hơi khựng lại, rồi từ từ mở mắt, nhìn lên gương mặt hiền hậu của mẹ. Mẹ luôn có khả năng nhận ra những thay đổi nhỏ nhất trong nàng, giống như một người thấu hiểu tường tận từng góc nhỏ trong trái tim nàng. Không thể giấu giếm lâu hơn, nàng kể hết mọi chuyện về ngày hôm nay, về cuộc gặp gỡ với Lạc Thiên, về sự ngớ ngẩn khi nàng đùa giỡn với hắn, rồi những lời trách mắng của tỷ tỷ, những cảm xúc rối bời trong lòng nàng. 

"Nói cho ta nghe, con có cảm thấy vui không khi có người bạn mới như vậy?" Bà Lý Tiểu Lan nhẹ nhàng hỏi.

Lý Trường Thanh khẽ gật đầu, đôi mắt hơi rưng rưng: "Mẫu thân, con có một người bạn mới. Hắn... hắn tên là Lạc Thiên. Nhưng mẹ ơi, liệu người ta có thể... có thể chơi với con không? Mẹ có nghĩ người như hắn có thể... có thể chơi với con không?"

Tam phu nhân chậm rãi dừng tay, mỉm cười nhìn con gái nhỏ. "Ta hiểu rồi. Con cần phải học cách hiểu người khác, nhưng con cũng phải biết bảo vệ chính mình. Dù người khác có hoàn cảnh ra sao, miễn là người đó thật lòng, chân thành, thì họ vẫn có thể là bạn của con, phải không?"

Trường Thanh im lặng, ngước mắt lên nhìn mẹ, trong lòng cảm thấy một sự bình yên lạ thường. Nàng bỗng nhớ đến câu hỏi mà mình đã cất giấu bấy lâu nay: "Mẫu thân, người ta bảo khi cạo đi tóc, thì tóc sẽ mọc lại phải không? Nhưng nếu như... người ta cạo đi cả đời mình, thì liệu có thể tìm lại được bản thân mình không?"

Bà hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đáng lẽ không nên thốt ra từ đứa trẻ ngây thơ mười tuổi, nhưng ánh mắt bà dịu dàng, không có chút phán xét. "Tóc có thể mọc lại, nhưng không phải mọi thứ đều có thể quay lại. Chỉ khi con biết rõ con muốn gì, thì con mới có thể tìm lại được bản thân mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro