Chương 34: Cái chết trong hạnh phúc.
Sau những ngày Lê Cung Hoàng đã tự vẫn theo như lịch sử ghi chép tôi đã bỏ chạy thật xa vào trong rừng, tôi không dám lộ diện ra khỏi bên ngoài lỡ chẳng may tôi bị phát hiện. Mấy ngày vừa rồi tôi chẳng thể ngủ được cho dù là một tí cũng đã là rất khó, tần suất tôi mất ngủ giờ đã là ngày trên ngày chứ không tính giò trên ngày nữa rồi. Thi thể của Lê Cung Hoàng được đưa về Thái Bình nên tôi chẳng thể đi đến thăm mộ chàng ấy, suốt thời gian qua sau cái chết đột ngột kia tôi đã khóc không biết hết bao nhiêu lần. Nhiều lúc tôi cũng đã thử xuống núi xem tình hình như thế nào thì chỉ nghe tin Mạc Đăng Dung đã lên ngôi vua đúng theo trình lộ lịch sử, sau cái chết của Lê Cung Hoàng Quý phi cũng là mẹ ruột của Lê Quý Nghi đau buồn mà đã tự tử để đi theo chàng ấy một đoạn được tiếp theo, lần lượt từng người thân đều ra đi tôi không biết Lê Quý Nghi bây giờ đã ra thế nào?
Đôi khi tôi cũng muốn gặp thằng bé để nói rằng thật ra tôi vẫn chưa thể đưa lá thư cho cha thằng bé nhưng sự tội lỗi đã không cho phép tôi làm như thế. Nếu tôi nói ra sự thật Lê Quý Nghi sẽ rất buồn kho cha mẹ vừa mới mất còn biết lá thư mình đã viết cha mình vẫn chưa được đọc dù là một chữ như thế không khác nào là đang sát muối vào vết thương đang rỉ máu, trái tim bé nhỏ kia đã tan nát ra thành trăm mãnh vụn vỡ.
Tôi cũng đã nghe tin mọi người trong kinh thành rầm rộ việc Trần Hoàng vài ngày nữa sẽ thành hôn với tiểu thư Hà Quỳnh Như, ai cũng công nhận họ là một đôi trai tài gái sắc nhưng tôi không hề quan tâm điều đó vì tôi đã có kế hoạch riêng trong ngày được cho là ngày đẹp nhất của chàng ta. Tôi không còn cơ hội để làm lại, những người lần lượt đều hi sinh trước mặt tôi lần lượt đều rời xa nhau, tôi đã rất mệt mỏi với cuộc sống vốn đã nặng nề nay còn nặng hơn lúc trước.
Đến tận bây giờ tôi cũng đã biết được hung thủ sát hại nhà họ Khúc và gia đình Ngọc Liên là ai. Chính là Minh Cửu người của Trần Hoàng, à không đúng hơn là người của Mạc Đăng Dung được gửi gắm cho Trần Hoàng nhưng giờ đã đột nhiên biến mất không giấu vết, có lẽ theo lời Lê Cung Hoàng nói đã đúng là vì tôi xuyên không đến đây nên những người vốn không có sự xuất hiện từ trước lần lượt chết đi, ngay cả tôi của kiếp trước cũng đã rời xa thế gian.
Tôi đang ở trên ngọn núi hẻo lánh, nơi mà tôi đã chôn đi ba bức thư mà Khúc Thâm đã để lại. Tôi lấy một cái xẻng rồi hì hục đào nó lên, bức thư có phần nhăn nheo nhưng không hề tổn thất về bên trong nặng. Hôm nay cũng là ngày đặc biệt đó, chính là ngày thành hôn của Trần Hoàng cũng đã tới nên tôi mới có thể đào chúng lên thêm một lần nữa. Lần này tôi sẽ quyết chiến đấu tới cùng trong ngày hôm nay.
Tôi đã thay cho mình một bộ y phục có thể nói là lộng lẫy nhất, tôi nhất trí một điều nếu có chiến thắng thì thắng trong vinh vang còn có thua cũng phải thua trong đẹp đẽ bởi tôi đã chuẩn bị cho tất cả kết quả có thể xảy ra.
Ngay khi tôi đến cũng là gần lúc Trần Hoàng đến rước Hà Quỳnh Như, tôi bước vào với tấm thư nói về Trần Hoàng. Tôi cũng chẳng còn đeo khăn vải che mặt nên chỉ nhìn vào Trần Hoàng đã nhận ra ngay lập tức gọi tên tôi:" Ninh Hải Nguyệt, là nàng thật sao?" Tôi đi đến trước mặt của Trần Hoàng còn có sự góp mặt của Mạc Đăng Dung đứng ra làm người nhà của chàng ấy, tôi chỉ nở một nụ cười rồi quay sang hỏi Mạc Đăng Dung:" Ông nghĩ người mà ông đã sai giết là tôi đấy sao? Vậy thì tôi phải gửi lời xin lỗi đến ông khi ông đã nhận nhầm người rồi vì tôi mới là Ninh Hải Nguyệt thật sự. Còn lá thư của Trần Hoàng đang nằm trong tay tôi, có lẽ ông cũng đang cố hết sức để tìm ra nó cho bằng được nhưng không nghĩ tôi vẫn còn sống và đang giữ nó đúng không?"
Trần Hoàng ngỡ ngàng khi tôi đưa ra một bức thư, thấy vậy Mạc Đăng Dung rất tức giận khi biết mình đã bị lừa, ông cáu gắt hỏi tôi:" Nói đi, muốn gì để ta đổi lấy lá thư đó?" Tôi không chờ đợi thêm gì nữa mà vào ngay vấn đề chính:" Tôi muốn Trần Hoàng cầm kiếm đấu với tôi một trận, chỉ có một người sống một chết nếu tôi chết tôi sẽ giao nộp lá thư này còn không ông phải làm theo điều tôi nói."
Hôm nay là ngày thành hôn của Trần Hoàng, là một con cờ tốt trong tay Mạc Đăng Dung vậy thì tôi sẽ đánh thẳng nào nó. Trần Hoàng thì không muốn như thiền không đồng ý, trước sức ép của Mạc Đăng Dung cuối cùng cũng phải cầm kiếm tiến lên. Ngay bây giờ cả hai người chúng tôi đều đang cầm kiếm chỉ có Mạc Đăng Dung là đang đứng phía trên nhìn xuống. Trần Hoàng là người chủ động tấn công vào tôi rất nhiều lần, trong một lúc chàng lo đà chĩa mũi kiếm về phía tôi tôi đã tự lao thân mình lên cùng với một thanh kiếm đang cầm trên tay mình tụ đâm vào bản thân hai nhát.
Thật ra tôi muốn tự vẫn để đi cùng Lê Cung Hoàng nhưng tôi không có can đảm làm chuyện đó, nhân ngày hôm nay tôi muốn lợi dụng cơ hội mời Trần Hoàng đấu với nhau một trận để không trải qua cảm giác đau đớn. Tôi ngã khuỵ xuống nền đất vẫn đang còn nóng ran, máu tôi bắt đầu chảy không ngừng Trần Hoàng cũng phải vội chạy đến đỡ tội nằm dậy còn tôi thì chỉ bật cười nói với Mạc Đăng Dung:" Ông biết không? Lá thư ông đang nắm giữ và ngày hôm nay tôi đem đến đều là giả, lá thư thật mà Khúc Thâm viết cho tôi thì tôi đã đốt nó đi trước khi đến đây rồi ha ha!"
Tôi đã thật sự đốt nó từ trước và mục đích tới đây chỉ để tìm lấy cái chết nhanh nhất, ngay khi hộc máu khỏi miệng tôi đã nhìn sang Trần Hoàng và nói:" Trần Hoàng, coi như em không còn nợ anh nữa. Chúng ta kết thúc rồi, cảm ơn anh vì những chuyện tốt đã làm với em giờ đây em cũng đã trả anh bằng tính mạng của mình. Kiếp sau cứ như thế đừng gặp lại nữa.." Sau khi nói được ước nguyện cuối cùng tôi đã nhắm mắt xua tay, nếu nói tôi không rung động với Trần Hoàng là nói dối nhưng đó chỉ là nhất thời rung động tròn khoảng thời gian ngắn.
Tôi vẫn luôn giấu nhẹm điều đó để có thể sống tiếp với danh phận là một người bạn mà chàng đã giới thiệu với tất cả mọi người đến kho chàng tỏ tình tôi đã không còn thích chừng ấy nữa. Nhưng vẫn may là tôi đã trả hết những món nọ mà tôi đã mắc phải ở kiếp này với Trần Hoàng.
Tôi luôn miệng nói hối hận nhưng chỉ có duy nhất điều này chắc chắn cả đời và kiếp kiếp sau tôi cũng không hối hận nữa, chỉ là tôi không thể đến buổi lễ thành hôn của Trần Hoàng như lời đã hữa trước đó.
Tôi nhắm mắt cuối cùng cũng đã thấy về kiếp trước của mình với Lê Cung Hoàng làm sao.
__________________
Tôi gặp chàng ấy ở một nơi hoang vu, chính xác hơn tôi lúc bấy giờ là Đào Hải Nguyệt đang hái thuốc trong bìa rừng thôn trang mà tôi đang sinh sống. Trong lúc trở về nhà đột nhiên tôi bắt gặp một chàng trai trẻ với tướng mạo hút hồn đang bị thương ở cánh tay khi bị một mũi tên bắn vào, tôi liền đưa anh chàng này về nhà trực tiếp xử lí vết thương. Sau khi xong, Lê Cung Hoàng đã leo lên lưng ngựa phi về triều đình, trước khi đi chàng không quên nói một câu với tôi:" Mong còn gặp lại lần sau."
Cứ tưởng chỉ là một thời nói bình thường hoá ra là định mệnh đã được sắp đặt từ đây, tôi được mời vào kinh thành đi theo người thầy để học các loại bài thuốc thì vô tình gặp lại Lê Cung Hoàng trên đường, sau một lần chào hỏi chàng đã mời tôi được đi đến chùa cùng nhau. Đó là ngôi chùa mà tôi của Ninh Hải Nguyệt đi cùng Lê Cung Hoàng thì bắt gặp Đào Hải Nguyệt cũng ở đó, chàng đã ôn nhu với tôi một khoảng thời gian rất lâu sau đó chúng tôi đều đã đến bên nhau. Nhưng đời chẳng bao giờ là mơ, trong một lần tôi rời khỏi đây dưới sự chỉ đạo của Lê Cung Hoàng đến một nơi hoàn toàn khác đã bị người của Mạc Đăng Dung bắn chết, vì cái chết oan uổng mà tôi luôn mong muốn được quay lại gặp chàng ấy thêm một lần và rồi tôi cũng đã thành công.
Cứ ngỡ nhừng điều trên đời là vô nghĩa, trùng hợp nhưng cuối cùng đều là sự sắp đặt khiến tôi không thể quên đi được.
Đại Việt Ngày Ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro