Chương 20: Việc ngày Tết.
Những ngày Tết đến gần mới thấy mọi người tấp nập đến nhường nào, tuy không được ra khỏi cung nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ. Mọi người trong hoàng cung đều loay hoay trang trí từng nơi mà không bỏ sót một chỗ nào, người thì đang chuẩn bị những nguyên liệu để sắm vào phòng gói bánh sẵn, hôm nay ai cũng có công việc của mình chứ không riêng gì ai mà rảnh ngoài trừ tôi. Lê Quý Nghi thì bận tối ngày vào sách vở được giao ở trường, Lê Cung Hoàng không ngày nào là không ở trong thư phòng với đống giấy tờ trên bàn. Cuối năm đúng là khoảng thời gian con người không thể khoẻ nổi mà!
Tôi cũng rất muốn giúp mọi người nhưng chẳng ai cho tôi động tay vào chuyện gì cả không biết là có vấn đề gì không hay là sợ tôi bất cẩn phá phách gì nữa. Sau một ngày trời than vãn tôi cũng đã được giao một công việc đó là quét sân hết cả hoàng cung này nếu được, tất nhiên tôi từ chối với lí do đau bụng lần nào cũng sử dụng của mình. Thật sự là quét một nửa thôi cũng đã muốn rụng rời hai cánh tay rồi có khi lắp thêm hai cánh tay mới thì mới quét tiếp được, việc này ngoài tầm suy nghĩ của tôi.
Đột nhiên Lê Cung Hoàng cho gọi tôi đến phòng, too thắc mắc nên cũng lò mò tới chứ thật ra chẳng phải do không được cãi lệnh vua đâu. Đến nơi chàng đặt vào tay tôi một tờ giấy ghi tên các hộ gia đình quan lại trong kinh thành và bảo:" Nàng đi đến các ngôi nhà mà ta đã ghi lấy báo cáo của mỗi người trong một năm nay về cho ta, đừng có từ chối về sẽ có thưởng cho nàng!" Nếu như không có dòng cuối thì tôi đã từ chối từ lâu nhưng may mà nó có nên tôi cũng coi như là " miễn cưỡng " đồng ý giúp chàng ấy việc này, coi như tình nghĩ chúng tôi lớn chứ quan trọng gì tiền bạc đâu chứ Ninh Hải Nguyệt đây coi trọng tình nghĩa là chính, tiền thưởng là mười. Ngẫm nghĩ lại tại sao con người tôi tốt quá mức tưởng tượng thế nhỉ?
Đi một mình thì chẳng vui mà đi hai mình mới vui, công thức là thế nên tôi đã đến phòng của Lê Quý Nghi muốn rủ thằng bé đi cùng may mắn làm sao thằng bé cũng đang rất chán với mớ kiến thức trên bàn cũng đồng ý chinh chiến cùng tôi. Không biết thời này có bao nhiêu vị quan nữa nhưng nãy giờ tôi cùng Lê Quý Nghi đi mệt muốn bở hơi tai mà còn chưa lấy đủ số giấy tờ báo cáo của mỗi người, đi đến được đây rồi Lê Quý Nghi mới thấy hối hận bảo với tôi:" Chị à, thôi em sẽ đi về đây. Bây giờ bắt em chọn đi tiếp hay về làm bài tập kia em cũng sẽ chọn làm bài tập chứ không đi nữa đâu ạ! Chẳng biết tại sao chị lại đồng ý vụ việc này của cha em nữa."
Thấy chỉ còn ba nhà nữa thì hết nên tôi cố thuyết phục Lê Quý Nghi ở lại mà đi cùng tôi:" Trời cũng sắp chiều rồi là cũng sắp hoàn thành, đi cùng chị thêm một tí về đến hoàng cung chia cho em một nửa phần thưởng chị nhận được từ cha em có được không?" Đúng là tình bạn khó phai, Lê Quý Nghi cũng là một người yêu tiền như tôi nên cũng ngờ ngợ ra phần thưởng sẽ là gì cười một cách man rợn với tiếng cười:" Khà Khà Khà." như thế đó. Chúng tôi khôi phục tinh thần đi đến ngôi nhà tiếp theo. Thì là là nhà của Mạc Đăng An, tôi vào bên trong gọi chẳng có tiếng nào vọng lại mãi một lúc sau mới có một người đi ra là Mạc Đăng Dung nói với tôi:" Là người đến lấy giấy báo cáo đúng chứ, ban nãy ta đã đến gặp vua và đã đưa nên ngươi về đi!" Nói rồi ông quay vào trong nhà của mình, dường như chẳng muốn đón tiếp chúng tôi đến đây tôi thì chẳng hiểu con người kì cục của ông ta quay sang hỏi:
" Quý Nghi, chuyện gì vừa xảy ra thế nhỉ?"
" Ôi em cũng chẳng biết đâu, ông ấy đã đưa rồi thì ta đi tiếp thôi." Thằng bé khoanh tay lại rồi rời đi như một ông tướng lớn vậy để lại tôi một người chưa kịp hiểu chuyện gì vội vàng chạy theo:" Này! Chờ chị với nếu không về đến cung chị chia em ba mươi chị bảy mươi đó."
" Là do chị đi chậm chạp đấy đừng trách em như thế chứ!"
Chúng tôi lại phải đi thêm một đoạn mới tới nhà tiếp theo, ngay từ đường đi tôi đã thấy quen quen và đúng như thế tôi lại một lần nữa bước chân đến nhà của Trần Hoàng . Sau một hồi đấu tranh do dự mãi cùng với lời than trách từ đồng đội măng non của tôi thì tôi cũng quyết định đi vào lấy cho xong việc còn về ăn cơm. Xui xẻo thế nào trong ba nhà cuối thì hai nhà không lấy được, một nhà đưa từ trước một nhà đã đi đâu không thể lấy trực tiếp khiến tôi chỉ biết khóc ròng với Lê Quý Nghi. Trước khi đi đến ngôi nhà cuối cùng tôi đã vái trước cổng một câu rằng:" Cầu trời cầu phật mong sao nhà cuối cùng này có thể hoàn thành công việc một cách suôn sẻ nhất." Lê Quý Nghi nhìn tôi với ánh mắt như một kẻ mê tín dị đoan lắc đầu một cái, tôi quay sang giơ ra một cái nấm đấm uy quyền hù cho vui chứ tôi thì làm gì được cơ chứ.
Quả nhiên là duyên nợ, ban nãy là nhà Mạc Đăng An tiếp theo là Tô Lang còn cuối cùng là Khúc Hoài An chắc kiếp trước tôi mắc nợ những người này nên mới mắc phải câu chuyện trớ trêu đến thế, tôi gõ cửa ba cái nói vào bên trong:" Có ai ở nhà không tôi đến lấy giấy báo cáo của hộ nhà mình đây". Người mở cửa ra lại là Mạc Đăng An, tôi có hơi bất ngờ khi cậu ta ở đây nhưng nghĩ lại ban nãy cũng chẳng thấy ở phủ nên ở đây cũng đúng thôi. Còn Mạc Đăng An bất ngờ hơn khi tôi ở đây vội nhìn vào bên trong, tôi ngơ ngác nhìn cậu ta rồi vỗ vào vai vài cái:" Người anh em à, tôi đang làm chuyện đại sự cậu nên tránh ra cho tôi hoàn thành nốt chuyện này còn về nhà ăn cơm chứ bây giờ tôi đang đói rồi lắm đây này!"
Mạc Đăng An không không đáp trả lại lời của tôi mà chỉ né sang một bên, tôi cũng có nghi ngờ quay sang nhìn Lê Quý Nghi thằng bé cũng bất lực nhìn tôi. Thôi tôi cứ mặc kệ, đã tới nơi còn quay về khác gì sắp tới vạch đích mà trở về vị trí xuất phát được cơ chứ vì thế tôi đề xuất cho Lê Quý Nghi đi hàng đầu còn tôi thì sẽ ở phía sau. Quả nhiên giác quan thứ sáu của tôi chẳng lệch đi đâu được cả, tình cờ thế nào Tô Lang cũng có mặt ở đây đang ăn cơm cùng Khúc Thâm, Khúc Hoài An và cả Khúc Hoài Tâm. Không khí ở đây chẳng hiểu tại sao lại ngượng ngùng đến thế này tôi lén lút quay sang nhìn Mạc Đăng An miệng thì đang chửi thầm trong miệng:" Kẻ phản bội Mạc Đăng An này tôi ghét cậu."
Trái lại với biểu cảm tức giận của tôi thì Mạc Đăng An lại che miệng cười còn nói nhỏ với tôi rằng:" Là chị không hỏi tôi đấy chứ?" Cái tên này chết tiệt thật, tôi thì làm gì biết anh ta đang ở đây mà hỏi cậu ta cơ chứ. Một viễn cảnh khác thì Lê Quý Nghi mừng rỡ khi thấy Khúc Thâm vẫn còn ở phủ:" Là thầy cơ ạ? Em cứ tưởng lần này không được gặp mặt lần cuối nhưng mà vẫn may quá."
Tại sao hai khung cảnh lại khác nhau đến lạ thường thế này, Khúc Thâm cười cười với Lê Quý Nghi rồi nói gì đó mà tôi không nghe thấy. Ông cũng nhận ra tôi là người mà Trần Hoàng đã đề cập ở lúc trước là bạn của anh ấy nên ông cũng chào đón với tôi niềm nỡ lắm, tôi thì ngượng chín bầu trời xanh rồi. Đúng lúc này cả nhà họ đang quây quần cùng nhau ăn một bữa cơm thì chúng tôi lại từ đâu mò đến khiến cả nhà không dự tính trước mà phải kêu người đem thêm nhiều món ăn hơn. Tuy vậy tôi và cả Lê Quý Nghi có đói cũng không động đũa, tôi thì ngại chẳng dám ăn còn thằng bé không có tính ăn ở nhà người khác. Tôi rất cảm tạ Lê Quý Nghi đã không làm tôi biến thành người kì lạ nhất ở đây, tôi cũng đã đề cập chuyện đến đây lấy giấy báo cáo Khúc Thâm nghe vậy liền cho người vào bên trong thấy ra đưa cho tôi. Thấy vẫn còn thiếu một tờ của Tô Lang còn có mặt chàng ở đây tôi quay sang hỏi:" Ban nãy đã tới nhà anh nhưng không thấy đâu không biết anh có mang theo bên mình giấy báo cáo không phiền thì đưa tôi để giao nộp cho triều đình."
Trần Hoàng gật đầu nhẹ một cái rồi lấy từ trong áo mình một tờ giấy đưa cho tôi, nhận từ tay chàng coi như đã hoàn thành xong công việc tôi gật đầu ra hiệu cho Lê Quý Nghi ra về, thằng bé rất hiểu ý tôi nên đã bắt nhịp ngay lập tức mà cung kính chào thầy ra về. Mọi người tiếc nuối khi chưa kịp nói chuyện gì cả bỗng từ cửa lớn một người y nghiêm bước vào bên trong với trang phục long bào của mình thì ngoài ai khác là Lê Cung Hoàng. Chàng vì lo lắng tôi và cả Lê Quý Nghi đi mãi chưa về biết là sẽ đến đây nên tới rước hai chúng tôi về hoàng cung ngay khi thấy Lê Cung Hoàng tôi như thấy vị cứu tinh giúp tôi rời khỏi đây, không còn cách nào khác mọi người đều cuối đầu tiễn ba người bọn tôi trở về hoàng cung. Tôi trong lúc bước đi đã khoe khoang với chàng rằng đã lấy hết số chúng trong vòng bốn tiếng đồng hồ, thật là cũng chẳng có gì vẻ vang nhưng cũng khiến cho Lê Cung Hoàng bật cười còn phải nói với tôi rằng:" Thêm thưởng mới được!" Tôi thích thú muốn bay lên với cả mặt trăng xuống Trái Đất này để có thể thấy rằng người đàn ông trước mặt đối xử tốt với tôi như thế nào. Nhưng đã có một tiếng trẻ em cắt ngang:
" Thêm thưởng thì chị cũng phải tăng thưởng cho em, một ngày trời nắng oi bức còn nhịn đói thế này đấy ạ!
Tôi không chịu mà lắc đầu, Lê Quý Nghi biết mình bị lừa rất tức giận quay sang nói với cha mình:" Cha à, mau xem chị ấy như thế đấy có phải là lừa gạt không ạ?" Lê Cung Hoàng tán thành với lời nói của Lê Quý Nghi:" Chị ấy đang lừa con đó, lần sau không nên tin nữa còn tiền thưởng ta sẽ tăng cho con không cần phải lo lắng nữa."
Lê Quý Nghi hoan hô cười đắc ý nhìn tôi lên xe ngựa, tôi mãi mê nghĩ về phần thưởng mà chẳng để ý sau lưng mình có người đang chờ tôi quay đầu lại nhìn một cái, chờ tôi nói câu tạm biệt sau đó rạng rỡ rời đi cũng được nhưng mà lại là không. Tôi sẽ không làm vậy!
Về đến hoàng cung bấy giờ tôi với Lê Quý Nghi mới được ăn bữa cơm chất lượng đến thế, đúng là khi đói thì có ăn cơm với mắm cũng thấy ngon ngẻ, nhưng tôi với Lê Quý Nghi lại là một chuyện khác chúng tôi chẳng khác nào những con ma đói cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro